Chương 75: Bữa sáng của Liễu Nhị Long
26/04/2025
10
8.7
Chương 75: Bữa sáng của Liễu Nhị Long
Ánh mặt trời buổi sớm nhẹ nhàng xuyên qua tán lá rậm rạp, tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất.
Từng tia nắng vàng ươm len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu rọi vào trong phòng, phủ lên sàn gỗ một lớp ánh sáng ấm áp.
Màn sương mỏng còn vương trên lá cây, phản chiếu ánh nắng tạo nên những hạt ngọc lấp lánh. Chim chóc bên ngoài hót ríu rít, mang đến âm thanh sinh động của một ngày mới.
Trần Phàm vươn vai, cảm nhận từng khớp xương giãn ra đầy thoải mái. Làn gió mát lành từ cửa sổ thổi vào mang theo hương cỏ non và hơi sương tinh khiết, khiến tâm trí hắn trở nên khoan khoái.
Từ xa xa, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng chim hót ríu rít, tạo nên một bản nhạc của tự nhiên.
Trần Phàm hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Một ngày mới bắt đầu, không biết hôm nay sẽ có chuyện gì thú vị đây?"
Trần Phàm đứng dậy khỏi giường, bước đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí mát mẻ của buổi sáng.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Tiểu Phàm, ngươi dậy chưa?"
Trần Phàm quay đầu về phía cửa, giọng nói của Liễu Nhị Long vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi. Hắn nhanh chóng đáp lại:
"Ta dậy rồi, sư phụ!"
"Thế thì nhanh đi vệ sinh cá nhân đi, rồi ra ăn sáng!"
Trần Phàm cười cười, thu dọn giường chiếu gọn gàng, sau đó nhanh chóng rửa mặt, súc miệng, chỉnh trang lại quần áo rồi rời khỏi phòng, đi về phía khu nhà bếp.
...
Bước vào phòng bếp, Trần Phàm lập tức ngẩn người.
Trước mắt hắn, Liễu Nhị Long đang đứng cạnh bếp, trên người mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, tóc dài thường ngày nay được búi cao lên, để lộ cái cổ trắng nõn và đường cong tinh tế nơi gáy.
Nàng chuyên chú cầm muôi khuấy nhẹ trong chảo, hơi nóng từ bếp bốc lên khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không che lấp được khí chất mạnh mẽ thường ngày.
Trần Phàm vốn đã quen với hình ảnh mạnh mẽ, bá đạo của Liễu Nhị Long. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy nàng khoác trên người chiếc tạp dề, dáng vẻ tập trung khuấy đồ ăn trong chảo, hắn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút… không chân thực.
Ngày thường, Liễu Nhị Long luôn toát ra khí thế cường giả, một cái liếc mắt cũng đủ làm người ta run sợ.
Nhưng lúc này, nàng lại giống như một nữ tử bình thường, yên lặng chăm chút cho bữa ăn, hoàn toàn không có vẻ bá đạo thường ngày. Khoảnh khắc này, Trần Phàm bất giác nghĩ, nếu có một ngày nàng không phải là Hồn Sư mà chỉ là một nữ tử bình thường, không biết cuộc sống của nàng sẽ ra sao?
Hơi nóng từ bếp khiến gò má nàng ửng hồng, tăng thêm vài phần quyến rũ. Đôi môi khẽ mím, ánh mắt chuyên chú, tạo nên một hình ảnh ấm áp.
Khoảnh khắc này, Trần Phàm bỗng dưng có một suy nghĩ kỳ lạ—nếu không phải biết trước thân phận của nàng, có khi hắn sẽ lầm tưởng đây là một thê tử dịu dàng đang chuẩn bị bữa sáng cho phu quân…
Trần Phàm thất thần nhìn đến xuất thần. Trong khoảnh khắc này, hắn chợt nhận ra, ngoài vẻ mạnh mẽ, nóng nảy thường ngày, Liễu Nhị Long cũng có mặt dịu dàng như vậy.
"Khụ!"
Một tiếng ho khan bất ngờ vang lên kéo hắn trở về thực tại.
Trần Phàm chớp chớp mắt, thấy ánh mắt bất mãn của Liễu Nhị Long, liền có chút lúng túng, gãi gãi đầu cười trừ.
"Tiểu tử thúi, thất thần cái gì, nhanh đến ăn sáng!"
Bị nàng trừng mắt, Trần Phàm vội vàng kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Cùng lúc đó, trong lòng Liễu Nhị Long cũng có chút buồn bực. Được người khác giới nhìn đến thất thần, nàng đương nhiên có cảm giác đắc ý, chứng tỏ được mị lực của nàng, nhưng trớ trêu thay, người này lại là đồ đệ của mình! Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy cần phải "gõ gõ" tên đồ đệ này để hắn không quá phóng túng.
Trần Phàm nhìn xuống bàn ăn, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.
Thức ăn trên bàn… thật sự khiến người ta không dám nuốt xuống.
Những miếng trứng cháy đen, bánh bao méo mó, cháo thì vón cục như cục bột, còn một đĩa gì đó… hắn thật sự không thể nhận ra đó là món gì.
Trần Phàm cầm chiếc bánh bao cháy đen, lặng lẽ quan sát một hồi. Nhìn từ góc độ nào thì thứ này cũng không giống thực phẩm mà con người có thể ăn…
Hắn cẩn thận cắn một miếng nhỏ. Ngay lập tức—
Rắc!
Một cảm giác cứng rắn truyền đến răng, khiến hắn cảm giác như thứ mình ăn là đá! Mặt hắn cứng đờ, lặng lẽ liếc nhìn Liễu Nhị Long.
Nàng vẫn đang nhìn hắn chờ đợi với ánh mắt đầy mong chờ.
Không thể làm nàng thất vọng được!
Vậy nên, Trần Phàm nhắm mắt, một bộ thấy c·hết không sờn, cố nuốt miếng bánh bao vào bụng. Nhưng ngay khi chạm đến cổ họng.
Hắn ho sặc sụa, suýt chút nữa phun ra ngay tại chỗ.
Hắn liếc nhìn Liễu Nhị Long, thấy nàng có vẻ rất tự hào về thành quả của mình, trong lòng không khỏi oán thầm.
"Sư phụ… ngài có chắc là cái này ăn được không?"
Lúc này, Liễu Nhị Long cũng nhìn xuống bàn, mặc dù đồ ăn trông không được đẹp mắt, nhưng theo nàng nghĩ, có thể mùi vị của nó không tệ thì sao?
"Oẹ ~ "
Liễu Nhị Long lấy một miếng bánh bao cho vào miệng, ngay lập tức, nàng nhanh chóng đem nó phun ra, mùi vị này thật là... Không tốt lắm...
Nàng lúng túng sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, rồi gật đầu như thể đã có quyết định.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Trần Phàm thầm khen ngợi: "Thật đáng yêu."
"A… hay là chúng ta đi nhà ăn đi!"
Thấy nàng có chút mất mặt, Trần Phàm cũng không đành lòng trêu chọc, liền tranh thủ cho nàng một cái bậc thang.
"Được rồi, đi nhà ăn vậy!"
Nghe hắn nói vậy, Liễu Nhị Long mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cùng Trần Phàm ra ngoài.
Trên đường đến nhà ăn, hai người đi ngang qua ký túc xá nữ.
Đúng lúc này, cánh cửa ký túc xá mở ra, Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên cùng nhau bước ra.
"Phàm ca ca!"
Bốn nàng vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ tiến tới, ánh mắt tò mò nhìn sang Liễu Nhị Long.
"Chào viện trưởng!"
Tiểu Vũ vừa thấy Trần Phàm đi cùng Liễu Nhị Long liền nheo mắt, ánh mắt đầy gian xảo.
"Này này, sáng sớm đã đi cùng viện trưởng, không lẽ tối qua hai người…"
Lời còn chưa dứt, Trần Phàm lập tức ho khan, suýt chút nữa sặc nước bọt.
"Đừng có nói bậy! Ta chỉ… thuận đường gặp sư phụ mà thôi!"
Ninh Vinh Vinh che miệng cười khúc khích, còn Chu Trúc Thanh khoanh tay, ánh mắt tràn đầy bát quái.
Mạnh Y Nhiên trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên, Phàm đệ đệ có hứng thú với Liễu Nhị Long a~ "
Liễu Nhị Long liếc Tiểu Vũ một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tiểu nha đầu, ngươi rảnh rỗi quá nhỉ?"
Nghe thấy giọng điệu này, Tiểu Vũ lập tức rụt cổ, cười hì hì, không dám nói thêm câu nào nữa.
Liễu Nhị Long ánh mắt đảo qua bốn người, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Các ngươi dậy cũng khá sớm đấy, đi nhà ăn cùng luôn đi."
Bốn nàng tất nhiên không có ý kiến gì, liền vui vẻ đồng hành cùng hai người.
Trần Phàm nhìn thấy những nữ xinh đẹp xuất hiện bên cạnh mình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Mặc dù sáng sớm bị mỹ nhân sư phụ đầu độc, may ra còn có mỹ nữ an ủi a~ "
Sau một lúc, Trần Phàm cùng chúng nữ rốt cuộc cũng đến nhà ăn của Lam Bá Học Viện.
So với nhà ăn cũ của Sử Lai Khắc, nơi này rộng rãi và cao cấp hơn rất nhiều. Nhà ăn được xây dựng theo phong cách cổ điển nhưng không kém phần sang trọng.
Trần nhà cao v·út, được đỡ bởi những cây cột lớn chạm trổ hoa văn tinh xảo, thể hiện rõ nét sự xa hoa của một học viện danh giá.
Ánh mặt trời buổi sớm nhẹ nhàng xuyên qua tán lá rậm rạp, tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất.
Từng tia nắng vàng ươm len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu rọi vào trong phòng, phủ lên sàn gỗ một lớp ánh sáng ấm áp.
Màn sương mỏng còn vương trên lá cây, phản chiếu ánh nắng tạo nên những hạt ngọc lấp lánh. Chim chóc bên ngoài hót ríu rít, mang đến âm thanh sinh động của một ngày mới.
Trần Phàm vươn vai, cảm nhận từng khớp xương giãn ra đầy thoải mái. Làn gió mát lành từ cửa sổ thổi vào mang theo hương cỏ non và hơi sương tinh khiết, khiến tâm trí hắn trở nên khoan khoái.
Từ xa xa, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng chim hót ríu rít, tạo nên một bản nhạc của tự nhiên.
Trần Phàm hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Một ngày mới bắt đầu, không biết hôm nay sẽ có chuyện gì thú vị đây?"
Trần Phàm đứng dậy khỏi giường, bước đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí mát mẻ của buổi sáng.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Tiểu Phàm, ngươi dậy chưa?"
Trần Phàm quay đầu về phía cửa, giọng nói của Liễu Nhị Long vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi. Hắn nhanh chóng đáp lại:
"Ta dậy rồi, sư phụ!"
"Thế thì nhanh đi vệ sinh cá nhân đi, rồi ra ăn sáng!"
Trần Phàm cười cười, thu dọn giường chiếu gọn gàng, sau đó nhanh chóng rửa mặt, súc miệng, chỉnh trang lại quần áo rồi rời khỏi phòng, đi về phía khu nhà bếp.
...
Bước vào phòng bếp, Trần Phàm lập tức ngẩn người.
Trước mắt hắn, Liễu Nhị Long đang đứng cạnh bếp, trên người mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, tóc dài thường ngày nay được búi cao lên, để lộ cái cổ trắng nõn và đường cong tinh tế nơi gáy.
Nàng chuyên chú cầm muôi khuấy nhẹ trong chảo, hơi nóng từ bếp bốc lên khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không che lấp được khí chất mạnh mẽ thường ngày.
Trần Phàm vốn đã quen với hình ảnh mạnh mẽ, bá đạo của Liễu Nhị Long. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy nàng khoác trên người chiếc tạp dề, dáng vẻ tập trung khuấy đồ ăn trong chảo, hắn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút… không chân thực.
Ngày thường, Liễu Nhị Long luôn toát ra khí thế cường giả, một cái liếc mắt cũng đủ làm người ta run sợ.
Nhưng lúc này, nàng lại giống như một nữ tử bình thường, yên lặng chăm chút cho bữa ăn, hoàn toàn không có vẻ bá đạo thường ngày. Khoảnh khắc này, Trần Phàm bất giác nghĩ, nếu có một ngày nàng không phải là Hồn Sư mà chỉ là một nữ tử bình thường, không biết cuộc sống của nàng sẽ ra sao?
Hơi nóng từ bếp khiến gò má nàng ửng hồng, tăng thêm vài phần quyến rũ. Đôi môi khẽ mím, ánh mắt chuyên chú, tạo nên một hình ảnh ấm áp.
Khoảnh khắc này, Trần Phàm bỗng dưng có một suy nghĩ kỳ lạ—nếu không phải biết trước thân phận của nàng, có khi hắn sẽ lầm tưởng đây là một thê tử dịu dàng đang chuẩn bị bữa sáng cho phu quân…
Trần Phàm thất thần nhìn đến xuất thần. Trong khoảnh khắc này, hắn chợt nhận ra, ngoài vẻ mạnh mẽ, nóng nảy thường ngày, Liễu Nhị Long cũng có mặt dịu dàng như vậy.
"Khụ!"
Một tiếng ho khan bất ngờ vang lên kéo hắn trở về thực tại.
Trần Phàm chớp chớp mắt, thấy ánh mắt bất mãn của Liễu Nhị Long, liền có chút lúng túng, gãi gãi đầu cười trừ.
"Tiểu tử thúi, thất thần cái gì, nhanh đến ăn sáng!"
Bị nàng trừng mắt, Trần Phàm vội vàng kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Cùng lúc đó, trong lòng Liễu Nhị Long cũng có chút buồn bực. Được người khác giới nhìn đến thất thần, nàng đương nhiên có cảm giác đắc ý, chứng tỏ được mị lực của nàng, nhưng trớ trêu thay, người này lại là đồ đệ của mình! Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy cần phải "gõ gõ" tên đồ đệ này để hắn không quá phóng túng.
Trần Phàm nhìn xuống bàn ăn, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.
Thức ăn trên bàn… thật sự khiến người ta không dám nuốt xuống.
Những miếng trứng cháy đen, bánh bao méo mó, cháo thì vón cục như cục bột, còn một đĩa gì đó… hắn thật sự không thể nhận ra đó là món gì.
Trần Phàm cầm chiếc bánh bao cháy đen, lặng lẽ quan sát một hồi. Nhìn từ góc độ nào thì thứ này cũng không giống thực phẩm mà con người có thể ăn…
Hắn cẩn thận cắn một miếng nhỏ. Ngay lập tức—
Rắc!
Một cảm giác cứng rắn truyền đến răng, khiến hắn cảm giác như thứ mình ăn là đá! Mặt hắn cứng đờ, lặng lẽ liếc nhìn Liễu Nhị Long.
Nàng vẫn đang nhìn hắn chờ đợi với ánh mắt đầy mong chờ.
Không thể làm nàng thất vọng được!
Vậy nên, Trần Phàm nhắm mắt, một bộ thấy c·hết không sờn, cố nuốt miếng bánh bao vào bụng. Nhưng ngay khi chạm đến cổ họng.
Hắn ho sặc sụa, suýt chút nữa phun ra ngay tại chỗ.
Hắn liếc nhìn Liễu Nhị Long, thấy nàng có vẻ rất tự hào về thành quả của mình, trong lòng không khỏi oán thầm.
"Sư phụ… ngài có chắc là cái này ăn được không?"
Lúc này, Liễu Nhị Long cũng nhìn xuống bàn, mặc dù đồ ăn trông không được đẹp mắt, nhưng theo nàng nghĩ, có thể mùi vị của nó không tệ thì sao?
"Oẹ ~ "
Liễu Nhị Long lấy một miếng bánh bao cho vào miệng, ngay lập tức, nàng nhanh chóng đem nó phun ra, mùi vị này thật là... Không tốt lắm...
Nàng lúng túng sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, rồi gật đầu như thể đã có quyết định.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Trần Phàm thầm khen ngợi: "Thật đáng yêu."
"A… hay là chúng ta đi nhà ăn đi!"
Thấy nàng có chút mất mặt, Trần Phàm cũng không đành lòng trêu chọc, liền tranh thủ cho nàng một cái bậc thang.
"Được rồi, đi nhà ăn vậy!"
Nghe hắn nói vậy, Liễu Nhị Long mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cùng Trần Phàm ra ngoài.
Trên đường đến nhà ăn, hai người đi ngang qua ký túc xá nữ.
Đúng lúc này, cánh cửa ký túc xá mở ra, Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên cùng nhau bước ra.
"Phàm ca ca!"
Bốn nàng vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ tiến tới, ánh mắt tò mò nhìn sang Liễu Nhị Long.
"Chào viện trưởng!"
Tiểu Vũ vừa thấy Trần Phàm đi cùng Liễu Nhị Long liền nheo mắt, ánh mắt đầy gian xảo.
"Này này, sáng sớm đã đi cùng viện trưởng, không lẽ tối qua hai người…"
Lời còn chưa dứt, Trần Phàm lập tức ho khan, suýt chút nữa sặc nước bọt.
"Đừng có nói bậy! Ta chỉ… thuận đường gặp sư phụ mà thôi!"
Ninh Vinh Vinh che miệng cười khúc khích, còn Chu Trúc Thanh khoanh tay, ánh mắt tràn đầy bát quái.
Mạnh Y Nhiên trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên, Phàm đệ đệ có hứng thú với Liễu Nhị Long a~ "
Liễu Nhị Long liếc Tiểu Vũ một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tiểu nha đầu, ngươi rảnh rỗi quá nhỉ?"
Nghe thấy giọng điệu này, Tiểu Vũ lập tức rụt cổ, cười hì hì, không dám nói thêm câu nào nữa.
Liễu Nhị Long ánh mắt đảo qua bốn người, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Các ngươi dậy cũng khá sớm đấy, đi nhà ăn cùng luôn đi."
Bốn nàng tất nhiên không có ý kiến gì, liền vui vẻ đồng hành cùng hai người.
Trần Phàm nhìn thấy những nữ xinh đẹp xuất hiện bên cạnh mình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Mặc dù sáng sớm bị mỹ nhân sư phụ đầu độc, may ra còn có mỹ nữ an ủi a~ "
Sau một lúc, Trần Phàm cùng chúng nữ rốt cuộc cũng đến nhà ăn của Lam Bá Học Viện.
So với nhà ăn cũ của Sử Lai Khắc, nơi này rộng rãi và cao cấp hơn rất nhiều. Nhà ăn được xây dựng theo phong cách cổ điển nhưng không kém phần sang trọng.
Trần nhà cao v·út, được đỡ bởi những cây cột lớn chạm trổ hoa văn tinh xảo, thể hiện rõ nét sự xa hoa của một học viện danh giá.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan