Chương 61: Nhất long chiến tứ phượng
26/04/2025
10
8.7
Chương 61: Nhất long chiến tứ phượng
"Phàm ca ca, nơi này thật đẹp!"
Tiểu Vũ tiến tới bên một chiếc giường lớn, một tay đập đập trên giường, sau đó nhảy lên, lăn lộn một vòng, gương mặt đầy thích thú.
Chu Trúc Thanh cũng mỉm cười hài lòng, nhẹ gật đầu.
Mạnh Y Nhiên chỉ suy nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Nàng liếc nhìn Trần Phàm, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ngươi... Mướn phòng lớn như vậy, có phải hay không có ý đồ xấu?"
Trần Phàm tiện tiện nở nụ cười: "Oan uổng người tốt nha, ta làm sao có ý xấu đồ đâu? Chẳng qua chỉ muốn để mọi người nghỉ ngơi thoải mái thôi mà."
Hắn vừa cười vừa thản nhiên bước đến bên cạnh nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, nhỏ giọng bên tai nàng nói khẽ:
"Nếu ngươi nghĩ ta có ý đồ gì khác, vậy... ngươi muốn ta làm gì sao?"
Mạnh Y Nhiên khuôn mặt lập tức ửng đỏ, luống cuống lui lại một bước.
"Ngươi... ngươi đừng có nói linh tinh!"
Tiểu Vũ hớn hở chạy đến ôm cánh tay của Mạnh Y Nhiên.
"Phàm ca ca, ngươi đừng có trêu chọc Y Nhiên tỷ nữa! Nhưng mà, suối nước nóng rất lớn, chúng ta cùng đi tắm đi ~ "
Lời này vừa thốt ra, không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ lạ.
Ninh Vinh Vinh hai má ửng đỏ, lắp bắp:
"Chúng ta... chúng ta tắm chung sao?"
Chu Trúc Thanh cười khẽ, trêu ghẹo nói:
"Nếu ngươi không muốn thì thôi, không ai ép ngươi cả."
Ninh Vinh Vinh lập tức phồng má, bĩu môi:
"Hừ, ai nói ta không muốn!"
Mạnh Y Nhiên có chút do dự, nhưng khi thấy ánh mắt trêu chọc của Trần Phàm, nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Trần Phàm cười thầm trong lòng, thản nhiên nói:
"Được thôi, vậy cùng đi thôi."
...
Suối nước nóng trong phòng là một hồ nước rộng rãi, bao quanh là những tảng đá lớn, hơi nước mờ ảo phủ kín không gian.
Khi Trần Phàm bước vào, các nàng đã ngâm mình trong nước, chỉ lộ ra bờ vai trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp ửng hồng.
Hắn nhếch miệng, thoải mái ngâm mình xuống nước.
Tiểu Vũ lập tức nhào qua, ôm lấy cánh tay hắn, cười đùa, khuôn mặt còn hơi ửng đỏ:
"Phàm ca ca, ngươi không được chỉ ngâm nước đâu! Mau đến giúp chúng ta xoa bóp đi!"
Ninh Vinh Vinh cũng không chịu thua kém, cười hì hì kéo lấy tay kia của Trần Phàm:
"Đúng rồi! Hôm nay người ta đánh nhau mệt như vậy, ngươi phải có trách nhiệm giúp người ta thư giãn đó nha ~ "
Trần Phàm ánh mắt nóng rực nhìn chúng nữ.
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho Tiểu Vũ, sau đó lại giúp Ninh Vinh Vinh xoa bóp.
"Được rồi, ai cũng có phần."
Chu Trúc Thanh nhìn hắn, hừ nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đến gần.
Mạnh Y Nhiên thì đỏ mặt, cố gắng lùi về sau, nhưng lại bị Ninh Vinh Vinh kéo lại.
"Y Nhiên tỷ, đừng có trốn! Đến lượt ngươi đó!"
Mạnh Y Nhiên giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi ma trảo của Trần Phàm.
Trần Phàm đến bên tai của nàng, khẽ cắn: "Đừng căng thẳng như vậy, ta cũng đâu có ăn ngươi ~ "
"Ưm ~ "
Mạnh Y Nhiên thân thể như bị đ·iện g·iật, căng cứng, sau đó mềm nhũn xuống trong lòng của Trần Phàm.
Ngón tay hắn lướt nhẹ trên vai nàng, mang theo một luồng ấm áp dễ chịu.
"Ân ~ "
Mạnh Y Nhiên chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Cả không gian lập tức im lặng trong giây lát.
Ninh Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý.
Mạnh Y Nhiên lập tức nhận ra mình vừa làm gì, hai má đỏ bừng, vội vàng cúi thấp đầu.
Trần Phàm thì cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Xem ra... ngươi rất thích được ta xoa bóp nha?"
Mạnh Y Nhiên càng xấu hổ hơn, không dám nói gì.
Không khí trong suối nước nóng dần trở nên mờ ám.
Sau khi tắm xong, mọi người bắt đầu quay trở lại phòng chính.
Bên trong căn phòng xa hoa, ánh nến dịu nhẹ hắt lên những bức rèm lụa, tạo nên một không gian mờ ảo đầy ấm áp.
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, cả nhóm đã thay y phục thoải mái, quây quần bên nhau trên chiếc giường lớn.
Tiểu Vũ vô cùng tự nhiên, ôm lấy cánh tay Trần Phàm, tựa đầu lên vai hắn, đôi mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc: “Phàm ca ca, ngươi thật xấu nha, chỉ lo xoa bóp cho người khác, còn ta thì sao?”
Ninh Vinh Vinh bĩu môi, nhưng lại dịch sát đến gần hơn.
“Hừ, ngươi còn dám nói? Vừa nãy ngươi nhiều nhất đâu.”
Chu Trúc Thanh chỉ ngồi bên cạnh, im lặng quan sát, nhưng khóe môi khẽ cong lên, dường như rất hưởng thụ bầu không khí này.
Chỉ có Mạnh Y Nhiên là hơi mất tự nhiên, nàng ngồi ở mép giường, mặt hơi đỏ, ánh mắt liếc nhìn Trần Phàm, nhưng lại nhanh chóng quay đi khi hắn nhìn lại.
Trần Phàm ôn nhu cười một tiếng, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng.
“Ngươi nha, cứ ngại ngùng như vậy làm gì, đều là lão phu thê a~ ”
Mạnh Y Nhiên giãy giụa một chút, nhưng lại bị ánh mắt trêu chọc của hắn làm cho lúng túng.
“Ta… không có…”
Tiểu Vũ ánh mắt xoay chuyển, lập tức hùa theo: “Nếu không có, vậy thì ngươi cũng lại đây đi, đâu cần ngồi xa như vậy.”
Bị kéo vào vòng tay ấm áp, Mạnh Y Nhiên chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên.
Không khí dần trở nên ám muội.
Hơi thở của các nàng như hòa quyện vào nhau, không ai lên tiếng, nhưng tất cả đều hiểu điều gì đang diễn ra.
...
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len qua rèm cửa, chiếu rọi vào trong phòng.
Trần Phàm chậm rãi mở mắt, nhìn quanh một vòng. Các nàng vẫn còn say ngủ, vùi trong chăn, gương mặt mang theo nét ửng hồng.
Tiểu Vũ ôm chặt lấy cánh tay hắn. Ninh Vinh Vinh thì rúc vào lòng hắn, hơi thở đều đặn. Chu Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên mỗi người một góc.
Trần Phàm cười khẽ, nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó khoác áo đứng dậy.
Hắn đi đến cửa sổ, mở ra, đón nhận bầu không khí trong lành của buổi sáng.
"Cũng đến lúc đi đến Thiên Đấu Thành rồi, nhưng trước đó..."
Trần Phàm xoay người, vỗ tay vài cái.
“Dậy thôi, nắng chiếu đến mông rồi!”
Tiểu Vũ mân mê miệng nhỏ, dụi dụi mắt, lầm bầm: “Phàm ca ca, người ta còn buồn ngủ nha ~ "
Nhưng nàng vừa dứt lời, Ninh Vinh Vinh nũng nịu lên tiếng: “Còn không phải do tối qua ngươi quấn lấy hắn không buông sao?”
Tiểu Vũ lập tức phồng má phản bác: “Hừ, vậy ngươi thì sao? Ta nhớ rõ ai đó cũng chủ động lắm.”
Ninh Vinh Vinh khuôn mặt nhỏ đỏ lên, quay đầu sang chổ khác, không thèm đôi co với nàng nữa.
Chu Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên cũng đã thức dậy, nhưng vẻ mặt vẫn còn chút lười biếng.
“Rồi rồi, mau chuẩn bị đi. Ăn sáng xong, chúng ta khởi hành trở về học viện.”
Trần Phàm vỗ tay lần nữa, chấm dứt cuộc trò chuyện của các nàng.
Cả đám lười biến bò dậy, thu thập các loại quần áo mảnh vụn vươn vãi trên sàn nhà. Ninh Vinh Vinh khẽ gắt một tiếng:
"Hừ! Ngươi đúng là biết chơi, bao nhiêu quần áo đẹp bị ngươi dày võ hỏng ~ "
"Khụ... Cái này, mấy cái quần áo này chất liệu không tốt, sau này ta sẽ mua tốt hơn cho các ngươi!"
Trần Phàm lúng túng ho khan một tiếng, sau đó khuôn mặt nghiêm chỉnh nói.
"Hừ!"
Chúng nữ đương nhiên là không tin hắn nói bậy, khuôn mặt xem thường nhìn hắn, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Sau khi ăn sáng xong, nhóm Trần Phàm rời khỏi khách sạn, hướng về cổng thành.
Chỉ vừa đi vừa ngắm cảnh, mất một lúc cả đám đã trở về Sử Lai Khắc học viện.
Sau khi trở về học viện, Tiểu Vũ bật bật nhảy nhảy, nghiên đầu tò mò nhìn Trần Phàm hỏi: "Phàm ca ca, tiếp theo chúng ta làm gì nha?"
Trần Phàm cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Đi gặp Phất Lan Đức, thông báo với hắn một tiếng, chúng ta muốn tốt nghiệp!"
Nghe đến đây, Ninh Vinh Vinh hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại hiểu ý của hắn. thật ra, với thực lực hiện tại, việc ở lại học viện cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Bọn họ sớm đã vượt qua tiêu chuẩn của một học viên bình thường, tiếp tục ở lại đây chỉ tổ lãng phí thời gian.
"Phàm ca ca, nơi này thật đẹp!"
Tiểu Vũ tiến tới bên một chiếc giường lớn, một tay đập đập trên giường, sau đó nhảy lên, lăn lộn một vòng, gương mặt đầy thích thú.
Chu Trúc Thanh cũng mỉm cười hài lòng, nhẹ gật đầu.
Mạnh Y Nhiên chỉ suy nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Nàng liếc nhìn Trần Phàm, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ngươi... Mướn phòng lớn như vậy, có phải hay không có ý đồ xấu?"
Trần Phàm tiện tiện nở nụ cười: "Oan uổng người tốt nha, ta làm sao có ý xấu đồ đâu? Chẳng qua chỉ muốn để mọi người nghỉ ngơi thoải mái thôi mà."
Hắn vừa cười vừa thản nhiên bước đến bên cạnh nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, nhỏ giọng bên tai nàng nói khẽ:
"Nếu ngươi nghĩ ta có ý đồ gì khác, vậy... ngươi muốn ta làm gì sao?"
Mạnh Y Nhiên khuôn mặt lập tức ửng đỏ, luống cuống lui lại một bước.
"Ngươi... ngươi đừng có nói linh tinh!"
Tiểu Vũ hớn hở chạy đến ôm cánh tay của Mạnh Y Nhiên.
"Phàm ca ca, ngươi đừng có trêu chọc Y Nhiên tỷ nữa! Nhưng mà, suối nước nóng rất lớn, chúng ta cùng đi tắm đi ~ "
Lời này vừa thốt ra, không khí trong phòng lập tức trở nên kỳ lạ.
Ninh Vinh Vinh hai má ửng đỏ, lắp bắp:
"Chúng ta... chúng ta tắm chung sao?"
Chu Trúc Thanh cười khẽ, trêu ghẹo nói:
"Nếu ngươi không muốn thì thôi, không ai ép ngươi cả."
Ninh Vinh Vinh lập tức phồng má, bĩu môi:
"Hừ, ai nói ta không muốn!"
Mạnh Y Nhiên có chút do dự, nhưng khi thấy ánh mắt trêu chọc của Trần Phàm, nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Trần Phàm cười thầm trong lòng, thản nhiên nói:
"Được thôi, vậy cùng đi thôi."
...
Suối nước nóng trong phòng là một hồ nước rộng rãi, bao quanh là những tảng đá lớn, hơi nước mờ ảo phủ kín không gian.
Khi Trần Phàm bước vào, các nàng đã ngâm mình trong nước, chỉ lộ ra bờ vai trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp ửng hồng.
Hắn nhếch miệng, thoải mái ngâm mình xuống nước.
Tiểu Vũ lập tức nhào qua, ôm lấy cánh tay hắn, cười đùa, khuôn mặt còn hơi ửng đỏ:
"Phàm ca ca, ngươi không được chỉ ngâm nước đâu! Mau đến giúp chúng ta xoa bóp đi!"
Ninh Vinh Vinh cũng không chịu thua kém, cười hì hì kéo lấy tay kia của Trần Phàm:
"Đúng rồi! Hôm nay người ta đánh nhau mệt như vậy, ngươi phải có trách nhiệm giúp người ta thư giãn đó nha ~ "
Trần Phàm ánh mắt nóng rực nhìn chúng nữ.
Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho Tiểu Vũ, sau đó lại giúp Ninh Vinh Vinh xoa bóp.
"Được rồi, ai cũng có phần."
Chu Trúc Thanh nhìn hắn, hừ nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đến gần.
Mạnh Y Nhiên thì đỏ mặt, cố gắng lùi về sau, nhưng lại bị Ninh Vinh Vinh kéo lại.
"Y Nhiên tỷ, đừng có trốn! Đến lượt ngươi đó!"
Mạnh Y Nhiên giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi ma trảo của Trần Phàm.
Trần Phàm đến bên tai của nàng, khẽ cắn: "Đừng căng thẳng như vậy, ta cũng đâu có ăn ngươi ~ "
"Ưm ~ "
Mạnh Y Nhiên thân thể như bị đ·iện g·iật, căng cứng, sau đó mềm nhũn xuống trong lòng của Trần Phàm.
Ngón tay hắn lướt nhẹ trên vai nàng, mang theo một luồng ấm áp dễ chịu.
"Ân ~ "
Mạnh Y Nhiên chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Cả không gian lập tức im lặng trong giây lát.
Ninh Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý.
Mạnh Y Nhiên lập tức nhận ra mình vừa làm gì, hai má đỏ bừng, vội vàng cúi thấp đầu.
Trần Phàm thì cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Xem ra... ngươi rất thích được ta xoa bóp nha?"
Mạnh Y Nhiên càng xấu hổ hơn, không dám nói gì.
Không khí trong suối nước nóng dần trở nên mờ ám.
Sau khi tắm xong, mọi người bắt đầu quay trở lại phòng chính.
Bên trong căn phòng xa hoa, ánh nến dịu nhẹ hắt lên những bức rèm lụa, tạo nên một không gian mờ ảo đầy ấm áp.
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, cả nhóm đã thay y phục thoải mái, quây quần bên nhau trên chiếc giường lớn.
Tiểu Vũ vô cùng tự nhiên, ôm lấy cánh tay Trần Phàm, tựa đầu lên vai hắn, đôi mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc: “Phàm ca ca, ngươi thật xấu nha, chỉ lo xoa bóp cho người khác, còn ta thì sao?”
Ninh Vinh Vinh bĩu môi, nhưng lại dịch sát đến gần hơn.
“Hừ, ngươi còn dám nói? Vừa nãy ngươi nhiều nhất đâu.”
Chu Trúc Thanh chỉ ngồi bên cạnh, im lặng quan sát, nhưng khóe môi khẽ cong lên, dường như rất hưởng thụ bầu không khí này.
Chỉ có Mạnh Y Nhiên là hơi mất tự nhiên, nàng ngồi ở mép giường, mặt hơi đỏ, ánh mắt liếc nhìn Trần Phàm, nhưng lại nhanh chóng quay đi khi hắn nhìn lại.
Trần Phàm ôn nhu cười một tiếng, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng.
“Ngươi nha, cứ ngại ngùng như vậy làm gì, đều là lão phu thê a~ ”
Mạnh Y Nhiên giãy giụa một chút, nhưng lại bị ánh mắt trêu chọc của hắn làm cho lúng túng.
“Ta… không có…”
Tiểu Vũ ánh mắt xoay chuyển, lập tức hùa theo: “Nếu không có, vậy thì ngươi cũng lại đây đi, đâu cần ngồi xa như vậy.”
Bị kéo vào vòng tay ấm áp, Mạnh Y Nhiên chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên.
Không khí dần trở nên ám muội.
Hơi thở của các nàng như hòa quyện vào nhau, không ai lên tiếng, nhưng tất cả đều hiểu điều gì đang diễn ra.
...
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len qua rèm cửa, chiếu rọi vào trong phòng.
Trần Phàm chậm rãi mở mắt, nhìn quanh một vòng. Các nàng vẫn còn say ngủ, vùi trong chăn, gương mặt mang theo nét ửng hồng.
Tiểu Vũ ôm chặt lấy cánh tay hắn. Ninh Vinh Vinh thì rúc vào lòng hắn, hơi thở đều đặn. Chu Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên mỗi người một góc.
Trần Phàm cười khẽ, nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó khoác áo đứng dậy.
Hắn đi đến cửa sổ, mở ra, đón nhận bầu không khí trong lành của buổi sáng.
"Cũng đến lúc đi đến Thiên Đấu Thành rồi, nhưng trước đó..."
Trần Phàm xoay người, vỗ tay vài cái.
“Dậy thôi, nắng chiếu đến mông rồi!”
Tiểu Vũ mân mê miệng nhỏ, dụi dụi mắt, lầm bầm: “Phàm ca ca, người ta còn buồn ngủ nha ~ "
Nhưng nàng vừa dứt lời, Ninh Vinh Vinh nũng nịu lên tiếng: “Còn không phải do tối qua ngươi quấn lấy hắn không buông sao?”
Tiểu Vũ lập tức phồng má phản bác: “Hừ, vậy ngươi thì sao? Ta nhớ rõ ai đó cũng chủ động lắm.”
Ninh Vinh Vinh khuôn mặt nhỏ đỏ lên, quay đầu sang chổ khác, không thèm đôi co với nàng nữa.
Chu Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên cũng đã thức dậy, nhưng vẻ mặt vẫn còn chút lười biếng.
“Rồi rồi, mau chuẩn bị đi. Ăn sáng xong, chúng ta khởi hành trở về học viện.”
Trần Phàm vỗ tay lần nữa, chấm dứt cuộc trò chuyện của các nàng.
Cả đám lười biến bò dậy, thu thập các loại quần áo mảnh vụn vươn vãi trên sàn nhà. Ninh Vinh Vinh khẽ gắt một tiếng:
"Hừ! Ngươi đúng là biết chơi, bao nhiêu quần áo đẹp bị ngươi dày võ hỏng ~ "
"Khụ... Cái này, mấy cái quần áo này chất liệu không tốt, sau này ta sẽ mua tốt hơn cho các ngươi!"
Trần Phàm lúng túng ho khan một tiếng, sau đó khuôn mặt nghiêm chỉnh nói.
"Hừ!"
Chúng nữ đương nhiên là không tin hắn nói bậy, khuôn mặt xem thường nhìn hắn, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Sau khi ăn sáng xong, nhóm Trần Phàm rời khỏi khách sạn, hướng về cổng thành.
Chỉ vừa đi vừa ngắm cảnh, mất một lúc cả đám đã trở về Sử Lai Khắc học viện.
Sau khi trở về học viện, Tiểu Vũ bật bật nhảy nhảy, nghiên đầu tò mò nhìn Trần Phàm hỏi: "Phàm ca ca, tiếp theo chúng ta làm gì nha?"
Trần Phàm cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Đi gặp Phất Lan Đức, thông báo với hắn một tiếng, chúng ta muốn tốt nghiệp!"
Nghe đến đây, Ninh Vinh Vinh hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại hiểu ý của hắn. thật ra, với thực lực hiện tại, việc ở lại học viện cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Bọn họ sớm đã vượt qua tiêu chuẩn của một học viên bình thường, tiếp tục ở lại đây chỉ tổ lãng phí thời gian.
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan