Chương 60: Cãi nhau trên phố
26/04/2025
10
8.7
Chương 60: Cãi nhau trên phố
Sau khi rời khỏi Đấu Hồn Tràng, Trần Phàm dẫn theo chúng nữ đi đến một tửu lâu nổi tiếng trong thành.
Nơi này là một trong những tửu lâu xa hoa bậc nhất, chuyên phục vụ những người có thân phận và địa vị cao. Nội thất trang trí cầu kỳ với những bức tranh thủy mặc, đèn lồng đỏ treo cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác vừa sang trọng vừa ấm cúng.
Trần Phàm cực kỳ hào khí, không thèm quan tâm giá cả, trực tiếp bao một phòng riêng, sau đó gọi ra một bàn đầy ắp những món ngon. Hải sản tươi sống, thịt nướng tẩm ướp hương vị đặc biệt, canh thuốc bổ dưỡng... tất cả đều được mang lên liên tục, bày biện đẹp mắt.
Trong lúc ăn, hắn không chỉ đơn thuần dùng bữa mà còn tận dụng thời gian chỉ điểm cho các nàng những chỗ cần cải thiện.
Hắn mỉm cười nhìn Tiểu Vũ, nhàn nhạt nói:
"Tiểu Vũ, ngươi hiện tại quá phụ thuộc vào tốc độ. Khả năng cận chiến tốt, nhưng nếu gặp phải hồn sư phòng ngự hoặc những kẻ chuyên khắc chế tốc độ, ngươi sẽ rất dễ bị hạn chế."
Tiểu Vũ hơi bĩu môi, có chút không phục:
"Hừ, ta có thể dùng mị thuật để áp chế đối phương mà!"
Trần Phàm cười cười, cũng không để ý Tiểu Vũ không phục:
"Không phải ai cũng dễ trúng mị thuật như ngươi nghĩ. Nếu đối phương có tinh thần lực mạnh hoặc đã đề phòng từ trước, mị thuật của ngươi gần như vô dụng. Ngươi nên thử học cách lợi dụng địa hình, tìm kiếm cơ hội ra đòn thay vì chỉ lao vào đối thủ một cách trực diện."
Tiểu Vũ chống cằm, suy nghĩ một lát rồi mỉm cười:
"Phàm ca ca, ta hiểu rồi!"
Trần Phàm lại nhìn sang Ninh Vinh Vinh:
"Vinh Vinh, tuy ngươi có năng lực phụ trợ rất mạnh, nhưng vấn đề lớn nhất là ngươi quá dựa vào đồng đội. Nếu chẳng may bị kẻ địch đánh lén, ngươi sẽ rất nguy hiểm."
Ninh Vinh Vinh hơi nhíu mày:
"Vậy ta phải làm sao?"
Trần Phàm mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ dạy ngươi vài môn công pháp, giúp ngươi có thể chiến đấu, mà không chỉ phụ trợ!"
Ninh Vinh Vinh cực kỳ cao hứng gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
Hắn tiếp tục chỉ ra những điểm yếu của Chu Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên, đồng thời đưa ra hướng đi phù hợp để các nàng có thể cải thiện.
Cả bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vừa vui vẻ vừa nghiêm túc. Khi mọi người đã ăn uống no nê, Trần Phàm mới hài lòng rời đi.
Trời tối, đường phố cực kỳ náo nhiệt với những hàng quán mở cửa muộn. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo cao phản chiếu xuống con đường lát đá, tạo nên một khung cảnh ấm áp.
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh kéo tay nhau đi phía trước, lâu lâu lại cười nói vui vẻ. Chu Trúc Thanh đã dần cởi mở hơn, cùng chúng nữ trò chuyện thân thiết.
Trần Phàm thích ý đi dạo, hai tay đặt sau lưng, chậm rãi quan sát khung cảnh xung quanh.
Bỗng nhiên, một tiếng cãi vã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn hơi nhíu mày, tò mò nhìn về phía một góc đường, nơi có một đám người đang tụ tập.
"Chúng ta đi xem thử."
Trần Phàm mỉm cười nói, sau đó dẫn theo chúng nữ tiến lại gần.
Khi đến nơi, Trần Phàm lập tức nhận ra người đang tranh cãi chính là thành viên của Thiên Đấu Hoàng Gia Chiến Đội.
Ngọc Thiên Hằng sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Độc Cô Nhạn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chất vấn nàng:
"Vì cái gì ngươi không né khi Trần Phàm nâng cằm ngươi?!"
Độc Cô Nhạn bình tĩnh khoanh tay trước ngực, ánh mắt thản nhiên:
"Ta né hay không, liên quan gì đến ngươi?"
Xung quanh, đám người vây xem không khỏi bàn tán xôn xao.
"Mau nhìn kìa! Không phải đây là Ngọc Thiên Hằng của Thiên Đấu Hoàng Gia Chiến đội sao?
"Hắn đang cãi nhau với Độc Cô Nhạn à? Hai người này không phải là một đôi sao?"
"Hừ, ngươi không biết rồi! Ta nghe nói Ngọc Thiên Hằng theo đuổi Độc Cô Nhạn đã lâu, nhưng nàng chưa từng để mắt đến hắn!"
"Cũng đúng thôi! Độc Cô Nhạn vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ, đâu dễ gì bị theo đuổi!"
Ngọc Thiên Hằng nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hắn khuôn mặt khó coi, trầm giọng nói:
"Ta đối xử tốt với ngươi như vậy! Theo đuổi ngươi bao lâu nay! Vì cái gì ngươi lại có thể thờ ơ như vậy?!"
"Vì ta không thích ngươi!"
Độc Cô Nhạn giọng lạnh băng, kiên quyết vô cùng.
"Chậc chậc, Ngọc Thiên Hằng thảm rồi! Bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy!"
"Thật mất mặt a, đường đường là thiên tài của Lam Điện Bá Vương Long Tông mà lại bị từ chối giữa phố lớn!"
Đám đông càng bàn tán, sắc mặt Ngọc Thiên Hằng càng tái nhợt.
Hắn biết rõ mình không thể ép buộc nàng, bởi vì phía sau Độc Cô Nhạn còn có gia gia nàng – Độc Cô Bác, một cường giả mà dù là Lam Điện Bá Vương Long Tông cũng không dễ dàng trêu chọc.
Trần Phàm nhiều hứng thú khoanh tay đứng nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trong lòng hắn đang suy tư: "Ta nhớ rõ ràng trong nguyên tác, hai đứa này là một đôi mà? Sao bây giờ lại không quen?"
Nhưng ngay sau đó, hắn lắc đầu cười nhạt.
"Đây là thế giới thật, không phải tiểu thuyết, nên khác biệt cũng là chuyện bình thường."
Sau khi Độc Cô Nhạn nói dứt lời, nàng không thèm để ý đến Ngọc Thiên Hằng nữa, trực tiếp quay người cùng Diệp Linh Linh rời đi.
Trần Phàm cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện này, chỉ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
...
Sau khi chứng kiến màn tranh cãi của Ngọc Thiên Hằng và Độc Cô Nhạn, Trần Phàm không suy nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên rời đi. Đám đông cũng dần tản ra, tiếp tục nhịp sống nhộn nhịp của thành thị về đêm.
Trần Phàm dẫn chúng nữ đi về phía một khách sạn xa hoa trong thành.
Kim Ngọc Lâu – nơi chỉ dành cho những kẻ quyền quý hoặc có thực lực mạnh mẽ. Kiến trúc nguy nga, nội thất xa hoa, mỗi phòng đều rộng rãi với đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có suối nước nóng riêng biệt.
Khi bước vào đại sảnh, ngay lập tức có một nữ tiếp tân xinh đẹp tiến tới, giọng nói mềm mại:
"Chào quý khách, xin hỏi ngài muốn đặt phòng như thế nào?"
Trần Phàm hào khí phất tay, không chút do dự:
"Cho ta một gian lớn nhất, tốt nhất là có suối nước nóng riêng."
Nữ tiếp tân hơi sững sờ, ánh mắt đánh giá Trần Phàm. Khi thấy hắn không hề do dự, lại có khí chất bất phàm, nàng lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp:
"Thưa ngài, khách sạn chúng ta có một gian Thiên Tự Hoàng Kim Các, chính là gian phòng lớn nhất, có đầy đủ tiện nghi, bao gồm cả suối nước nóng thiên nhiên. Giá thuê là 5000 kim hồn tệ một đêm, không biết ngài có hài lòng không?"
Trần Phàm cười nhạt, trực tiếp ném ra một tấm thẻ kim hồn tệ:
"Không cần lằng nhằng, tính tiền đi."
Nữ tiếp tân kinh ngạc nhìn thẻ kim hồn tệ trong tay, lập tức cung kính hơn vài phần:
"Xin mời ngài đi theo ta!"
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người trong đại sảnh, Trần Phàm dẫn chúng nữ đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nhân viên lễ tân dẫn mọi người đến trước một cánh cửa khá lớn, tầng cao nhất này chỉ có duy nhất 4 phòng.
Khi cửa phòng mở ra, trước mắt mọi người là một không gian cực kỳ rộng lớn.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng muốt, trên trần treo một bộ đèn pha lê lộng lẫy. Giữa phòng là một chiếc giường khổng lồ đủ để sáu, bảy người nằm thoải mái. Một bên có bàn trà cùng ghế ngồi bằng gỗ đàn hương quý hiếm.
Bên cạnh đó là một cánh cửa dẫn ra suối nước nóng, hơi nước mờ ảo bốc lên, tạo cảm giác thư thái vô cùng.
Trần Phàm tò mò nhìn xung quanh, không hiểu họ xây dựng suối nước nóng trên đây kiểu gì?
Đương nhiên Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh không để tâm đến điều đó, mà hai mắt sáng rực nhìn xung quanh.
...
Anh em đọc đến đây rồi mà chưa quăng cho tui cái phiếu đề cử là tui buồn á nha! Một phiếu thôi cũng đủ làm tui vui cả ngày rồi đó. Cảm ơn nhiều nha!
Sau khi rời khỏi Đấu Hồn Tràng, Trần Phàm dẫn theo chúng nữ đi đến một tửu lâu nổi tiếng trong thành.
Nơi này là một trong những tửu lâu xa hoa bậc nhất, chuyên phục vụ những người có thân phận và địa vị cao. Nội thất trang trí cầu kỳ với những bức tranh thủy mặc, đèn lồng đỏ treo cao tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tạo cảm giác vừa sang trọng vừa ấm cúng.
Trần Phàm cực kỳ hào khí, không thèm quan tâm giá cả, trực tiếp bao một phòng riêng, sau đó gọi ra một bàn đầy ắp những món ngon. Hải sản tươi sống, thịt nướng tẩm ướp hương vị đặc biệt, canh thuốc bổ dưỡng... tất cả đều được mang lên liên tục, bày biện đẹp mắt.
Trong lúc ăn, hắn không chỉ đơn thuần dùng bữa mà còn tận dụng thời gian chỉ điểm cho các nàng những chỗ cần cải thiện.
Hắn mỉm cười nhìn Tiểu Vũ, nhàn nhạt nói:
"Tiểu Vũ, ngươi hiện tại quá phụ thuộc vào tốc độ. Khả năng cận chiến tốt, nhưng nếu gặp phải hồn sư phòng ngự hoặc những kẻ chuyên khắc chế tốc độ, ngươi sẽ rất dễ bị hạn chế."
Tiểu Vũ hơi bĩu môi, có chút không phục:
"Hừ, ta có thể dùng mị thuật để áp chế đối phương mà!"
Trần Phàm cười cười, cũng không để ý Tiểu Vũ không phục:
"Không phải ai cũng dễ trúng mị thuật như ngươi nghĩ. Nếu đối phương có tinh thần lực mạnh hoặc đã đề phòng từ trước, mị thuật của ngươi gần như vô dụng. Ngươi nên thử học cách lợi dụng địa hình, tìm kiếm cơ hội ra đòn thay vì chỉ lao vào đối thủ một cách trực diện."
Tiểu Vũ chống cằm, suy nghĩ một lát rồi mỉm cười:
"Phàm ca ca, ta hiểu rồi!"
Trần Phàm lại nhìn sang Ninh Vinh Vinh:
"Vinh Vinh, tuy ngươi có năng lực phụ trợ rất mạnh, nhưng vấn đề lớn nhất là ngươi quá dựa vào đồng đội. Nếu chẳng may bị kẻ địch đánh lén, ngươi sẽ rất nguy hiểm."
Ninh Vinh Vinh hơi nhíu mày:
"Vậy ta phải làm sao?"
Trần Phàm mỉm cười nói:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ dạy ngươi vài môn công pháp, giúp ngươi có thể chiến đấu, mà không chỉ phụ trợ!"
Ninh Vinh Vinh cực kỳ cao hứng gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.
Hắn tiếp tục chỉ ra những điểm yếu của Chu Trúc Thanh và Mạnh Y Nhiên, đồng thời đưa ra hướng đi phù hợp để các nàng có thể cải thiện.
Cả bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vừa vui vẻ vừa nghiêm túc. Khi mọi người đã ăn uống no nê, Trần Phàm mới hài lòng rời đi.
Trời tối, đường phố cực kỳ náo nhiệt với những hàng quán mở cửa muộn. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo cao phản chiếu xuống con đường lát đá, tạo nên một khung cảnh ấm áp.
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh kéo tay nhau đi phía trước, lâu lâu lại cười nói vui vẻ. Chu Trúc Thanh đã dần cởi mở hơn, cùng chúng nữ trò chuyện thân thiết.
Trần Phàm thích ý đi dạo, hai tay đặt sau lưng, chậm rãi quan sát khung cảnh xung quanh.
Bỗng nhiên, một tiếng cãi vã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn hơi nhíu mày, tò mò nhìn về phía một góc đường, nơi có một đám người đang tụ tập.
"Chúng ta đi xem thử."
Trần Phàm mỉm cười nói, sau đó dẫn theo chúng nữ tiến lại gần.
Khi đến nơi, Trần Phàm lập tức nhận ra người đang tranh cãi chính là thành viên của Thiên Đấu Hoàng Gia Chiến Đội.
Ngọc Thiên Hằng sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Độc Cô Nhạn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, chất vấn nàng:
"Vì cái gì ngươi không né khi Trần Phàm nâng cằm ngươi?!"
Độc Cô Nhạn bình tĩnh khoanh tay trước ngực, ánh mắt thản nhiên:
"Ta né hay không, liên quan gì đến ngươi?"
Xung quanh, đám người vây xem không khỏi bàn tán xôn xao.
"Mau nhìn kìa! Không phải đây là Ngọc Thiên Hằng của Thiên Đấu Hoàng Gia Chiến đội sao?
"Hắn đang cãi nhau với Độc Cô Nhạn à? Hai người này không phải là một đôi sao?"
"Hừ, ngươi không biết rồi! Ta nghe nói Ngọc Thiên Hằng theo đuổi Độc Cô Nhạn đã lâu, nhưng nàng chưa từng để mắt đến hắn!"
"Cũng đúng thôi! Độc Cô Nhạn vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ, đâu dễ gì bị theo đuổi!"
Ngọc Thiên Hằng nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hắn khuôn mặt khó coi, trầm giọng nói:
"Ta đối xử tốt với ngươi như vậy! Theo đuổi ngươi bao lâu nay! Vì cái gì ngươi lại có thể thờ ơ như vậy?!"
"Vì ta không thích ngươi!"
Độc Cô Nhạn giọng lạnh băng, kiên quyết vô cùng.
"Chậc chậc, Ngọc Thiên Hằng thảm rồi! Bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy!"
"Thật mất mặt a, đường đường là thiên tài của Lam Điện Bá Vương Long Tông mà lại bị từ chối giữa phố lớn!"
Đám đông càng bàn tán, sắc mặt Ngọc Thiên Hằng càng tái nhợt.
Hắn biết rõ mình không thể ép buộc nàng, bởi vì phía sau Độc Cô Nhạn còn có gia gia nàng – Độc Cô Bác, một cường giả mà dù là Lam Điện Bá Vương Long Tông cũng không dễ dàng trêu chọc.
Trần Phàm nhiều hứng thú khoanh tay đứng nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trong lòng hắn đang suy tư: "Ta nhớ rõ ràng trong nguyên tác, hai đứa này là một đôi mà? Sao bây giờ lại không quen?"
Nhưng ngay sau đó, hắn lắc đầu cười nhạt.
"Đây là thế giới thật, không phải tiểu thuyết, nên khác biệt cũng là chuyện bình thường."
Sau khi Độc Cô Nhạn nói dứt lời, nàng không thèm để ý đến Ngọc Thiên Hằng nữa, trực tiếp quay người cùng Diệp Linh Linh rời đi.
Trần Phàm cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện này, chỉ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
...
Sau khi chứng kiến màn tranh cãi của Ngọc Thiên Hằng và Độc Cô Nhạn, Trần Phàm không suy nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên rời đi. Đám đông cũng dần tản ra, tiếp tục nhịp sống nhộn nhịp của thành thị về đêm.
Trần Phàm dẫn chúng nữ đi về phía một khách sạn xa hoa trong thành.
Kim Ngọc Lâu – nơi chỉ dành cho những kẻ quyền quý hoặc có thực lực mạnh mẽ. Kiến trúc nguy nga, nội thất xa hoa, mỗi phòng đều rộng rãi với đầy đủ tiện nghi, thậm chí còn có suối nước nóng riêng biệt.
Khi bước vào đại sảnh, ngay lập tức có một nữ tiếp tân xinh đẹp tiến tới, giọng nói mềm mại:
"Chào quý khách, xin hỏi ngài muốn đặt phòng như thế nào?"
Trần Phàm hào khí phất tay, không chút do dự:
"Cho ta một gian lớn nhất, tốt nhất là có suối nước nóng riêng."
Nữ tiếp tân hơi sững sờ, ánh mắt đánh giá Trần Phàm. Khi thấy hắn không hề do dự, lại có khí chất bất phàm, nàng lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp:
"Thưa ngài, khách sạn chúng ta có một gian Thiên Tự Hoàng Kim Các, chính là gian phòng lớn nhất, có đầy đủ tiện nghi, bao gồm cả suối nước nóng thiên nhiên. Giá thuê là 5000 kim hồn tệ một đêm, không biết ngài có hài lòng không?"
Trần Phàm cười nhạt, trực tiếp ném ra một tấm thẻ kim hồn tệ:
"Không cần lằng nhằng, tính tiền đi."
Nữ tiếp tân kinh ngạc nhìn thẻ kim hồn tệ trong tay, lập tức cung kính hơn vài phần:
"Xin mời ngài đi theo ta!"
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người trong đại sảnh, Trần Phàm dẫn chúng nữ đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nhân viên lễ tân dẫn mọi người đến trước một cánh cửa khá lớn, tầng cao nhất này chỉ có duy nhất 4 phòng.
Khi cửa phòng mở ra, trước mắt mọi người là một không gian cực kỳ rộng lớn.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng muốt, trên trần treo một bộ đèn pha lê lộng lẫy. Giữa phòng là một chiếc giường khổng lồ đủ để sáu, bảy người nằm thoải mái. Một bên có bàn trà cùng ghế ngồi bằng gỗ đàn hương quý hiếm.
Bên cạnh đó là một cánh cửa dẫn ra suối nước nóng, hơi nước mờ ảo bốc lên, tạo cảm giác thư thái vô cùng.
Trần Phàm tò mò nhìn xung quanh, không hiểu họ xây dựng suối nước nóng trên đây kiểu gì?
Đương nhiên Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh không để tâm đến điều đó, mà hai mắt sáng rực nhìn xung quanh.
...
Anh em đọc đến đây rồi mà chưa quăng cho tui cái phiếu đề cử là tui buồn á nha! Một phiếu thôi cũng đủ làm tui vui cả ngày rồi đó. Cảm ơn nhiều nha!
Tiến độ: 100%
101/101 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan