Chương 78: Chương 78

21/04/2025 10 8.4

“Được, em không muốn nhìn thấy anh thì thôi, để anh đưa em đi mua thuốc xong, anh sẽ lập tức rời đi, được không?”

Cô cúi đầu, thở ra một hơi như đang cố điều chỉnh tâm trạng, “Sao anh lại ở đây?”

“Bọn anh họp lớp ở gần đây, nhà hàng đối diện đó.” Chu Tư Lễ chỉ tay sang bên kia đường, bắt đầu nhìn quanh, cố nhớ hiệu thuốc gần nhất ở đâu.

Tâm trạng cô luôn bất ổn, lúc lên lúc xuống. Trước khi xác định mối quan hệ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bao dung tất cả mọi cảm xúc của cô. Anh lại nắm lấy tay cô, “Anh nhớ cách đây tầm trăm mét có một hiệu thuốc nhỏ…”

“Anh về đi, có người đang đợi em.”

Anh sững người một chút, rồi nhìn về phía sau cô, nơi một chiếc xe đen quen thuộc đang đỗ. Anh nhớ ra đó là xe của Hạ Minh Trì. Chu Tư Lễ siết chặt tay lại, trong lòng chỉ còn một khoảng trống, “Vậy khi nào em về đến nhà, nhớ nhắn tin cho anh.”

“Ừ.”

Anh chạy băng qua vạch kẻ đường, đứng ở phía đối diện, cách dòng xe cộ như dòng sông ánh đèn neon, vẫy tay chào cô. Hứa Gia thu lại ánh mắt, trong lòng phức tạp nhưng lại trầm lặng đến mức thuần khiết.

Hạ Minh Trì đẩy cửa hiệu thuốc bước ra, chân dài sải xuống bậc thềm, tay lắc lư hộp thuốc trong tay. Thấy ghế phụ còn trống, anh ta quay đầu tìm kiếm thì cô đã đứng ngay sau lưng, “Sao cậu lại xuống xe?”

“Trong xe ngột ngạt quá, ra ngoài đi dạo một chút.” Ánh nhìn từ bên kia đường mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ, Hứa Gia mở cửa xe, “Đưa tôi về nhà luôn đi.”

“Đừng vội thế.” Hạ Minh Trì khẽ cong môi cười, bóc hộp thuốc, từ tốn mở nắp, “Xin lỗi nhé, nhà tôi không có sẵn thuốc trị bỏng, để tôi bôi cho cậu?”

“Không cần.” Hứa Gia dứt khoát cầm lấy thuốc, xắn tay áo lên, cảm giác nóng rát trên mu bàn tay vẫn chưa giảm chút nào.

“Sao lại không cần? Nếu đến thuốc cũng không bôi cho cậu, về nhà tôi còn bị mắng cho một trận.” Anh ta rút lại tuýp thuốc trong tay cô, ngón cái và ngón trỏ giữ chặt cổ tay cô, lớp kem trắng mát lạnh dán lên da mang theo chút cảm giác dịu nhẹ.

Ở góc độ anh ta không nhìn thấy, cô nhìn chằm chằm vào nơi hai người tiếp xúc, trong mắt thoáng hiện một tia ghét bỏ chớp nhoáng, “Là tôi sơ ý làm đổ cà phê, không liên quan gì đến cậu.”

“Sớm biết vậy thì lúc đó để tôi bưng mới phải, là tôi nghĩ không chu toàn.”

Khi cảm giác từ bông gòn và đầu ngón tay biến mất, cô lập tức rút tay về và ngồi vào ghế phụ. Hạ Minh Trì cười nhẹ rồi cũng ngồi vào, khi cô vừa định cài dây an toàn, anh ta đã nhanh tay giúp cô, đôi mắt sắc bén khóa chặt lấy cô, “Vừa rồi tôi thấy Chu Tư Lễ rồi.”

Sau khi giúp cô bôi thuốc xong, anh ta mới chú ý đến cậu con trai đứng bên kia đường. Cái nhìn chỉ duy trì được vài giây thì có mấy bạn học từ nhà hàng đối diện bước ra gọi vào.

“Chuyện bình thường thôi.” Hứa Gia chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tư thế nghiêng người về phía cửa xe thể hiện rõ sự kháng cự, “Lớp tôi đang tụ họp ở đó.”

“Cậu không đi à?”

“Không liên quan gì đến tôi.”

“Với Chu Tư Lễ cũng không liên quan sao?”

“Cắt đứt liên lạc rồi.” Cô nhíu mày, “Tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà.”

Tâm trạng cô không tốt, có lẽ do tay bị bỏng. Hạ Minh Trì khởi động xe, chợt nhớ đến đoạn camera giám sát hôm trước, khóe môi cong lên, “Nếu bắt cậu phải chọn giữa Chu Tư Lễ và tôi, cậu sẽ chọn ai?”

“Sao lại hỏi câu đó?”

“Rất muốn biết thôi.”

Hứa Gia tựa vào ghế, nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Tôi chẳng muốn chọn ai cả.”

Anh ta cười khẽ, không nói gì thêm.


8 giờ tối tại biệt thự nhà họ Hạ.

Hạ Minh Trì đặt chìa khóa xe sang một bên, ngồi vào một góc sofa, suy nghĩ một lúc rồi cầm hộp quà cà phê lên.

Chiều nay, cốc cà phê nóng trong tay Hứa Gia rơi xuống, làm đổ phần cà phê còn lại lên bột cà phê trên bàn. Cà phê gặp nước, tất nhiên là không dùng được nữa. Dù gì cũng là cà phê cô tự xay và pha, anh ta vẫn muốn nếm thử, nhưng cô lại bảo người giúp việc vứt luôn, nói là nhà vẫn còn, lần sau sẽ mang đến một phần mới.

Hạ Lâm ngồi ở ghế đơn bên cạnh, một tay gác lên thành ghế, giữa ngón tay là điếu xì gà đang cháy, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, trầm giọng hỏi:
“Dạo này con và cô ta thế nào rồi?”

“Con nhớ ba không ủng hộ chuyện con với cô ấy.” Hạ Minh Trì đặt lại hộp cà phê, không hề nghi ngờ gì.

“Cha của Hứa Gia, Hứa Tuấn rất yêu đứa con gái này. Tài sản của ông ta chắc chắn sẽ để lại hết cho cô ta. Muốn mở rộng ra phía Bắc năm sau, ta còn thiếu một khoản vốn lớn.”

Người đàn ông đứng dậy, từ từ bước đến gần anh ta, vỗ vai con trai, mùi thơm nhẹ của thảo mộc tràn vào khứu giác. Hạ Minh Trì hơi nghiêng vai, đẩy cái tay vẫn còn cầm điếu xì gà ra.

Suy nghĩ của ông ta trôi dạt xa xôi, giọng nói dần trở nên trầm lắng:
“Con trai à, nếu cô ta chịu vì con mà đầu tư số tiền đó vào kế hoạch của ba, thì cũng coi như là việc tốt. Lúc đó ta sẽ không phản đối chuyện hai đứa nữa. Hơn nữa… cha nó mất sớm, mẹ cũng không bên cạnh, ta giúp được gì thì sẽ giúp.”

Hạ Minh Trì nở nụ cười nhạt, trong ánh mắt vô tình để lộ một tia đen tối sâu thẳm:
“Ba à, ba còn tham lam hơn con tưởng đấy.”

“Hạ Minh Trì, con biết điếu xì gà này giá bao nhiêu không?”

“Bảy vạn rưỡi một hộp, tính ra bốn ngàn tệ một điếu, mà còn là đô la Mỹ.” Hạ Lâm dùng ngón tay chậm rãi vuốt v3 lá thuốc xù xì, “Nếu không phải vì ta tham lam, cả đời này chúng ta chỉ có thể chen chúc trong căn phòng thuê chật hẹp, ngày ngày lo miếng ăn. Đừng nói là xì gà, đến cả một điếu thuốc lá cũng là xa xỉ.”

“Trên đời này chỉ có thời gian là công bằng. Những kẻ từng coi thường ta mười năm trước, giờ đều tranh nhau đến gần. Muốn chúng ta sống tốt hơn, ta không thể dừng lại.” Hạ Lâm cúi người, vỗ vai con trai, “Minh Trì, đừng yêu thật lòng. Nhớ kỹ lời ta nói.”

Ông ta đương nhiên biết rõ Hạ Minh Trì đang nghĩ gì. Nếu chỉ là đùa chơi thì cứ để mặc hắn, nhưng Hạ Minh Trì vẫn đang ở cái tuổi dễ hành động theo cảm tính. Tình yêu là một thứ cảm xúc trái ngược với bản năng, dưới sự thôi thúc của tình cảm mãnh liệt đến mức mất kiểm soát, con người rất dễ làm hỏng việc.

Nếu Hứa Gia có thể mãi mãi ngoan ngoãn như vậy, ông ta cũng không ngại để Hạ Minh Trì ở bên cô đến cuối cùng.

Giúp bạn cũ chăm sóc con gái, là điều nên làm.

Ông ta khẽ cười.

Hạ Minh Trì trở về phòng.

Trên bàn luôn đặt một con gấu bông lông xù. Lông gấu đã bạc màu do được giặt nhiều lần. Dù bản thân đi khắp nơi, anh ta cũng luôn mang nó theo bên mình — đây là món quà chia tay mà Hứa Gia tặng anh khi rời khỏi Lăng Hòe để cùng Hạ Lâm sang Pháp.

Anh ta cầm lấy con gấu bông nhỏ, thứ từng được ôm suốt đêm ngày trong lòng, giờ đặt trong lòng bàn tay, hóa ra lại nhỏ bé đến vậy.

Không cần Hạ Lâm phải nhắc, anh ta cũng sẽ nắm giữ cô thật chặt. Điều anh ta muốn không nhiều, chỉ là thân thể và trái tim của cô. Đúng là ông trời trêu ngươi, nếu là trước kia, anh ta chắc chắn không có cơ hội theo đuổi cô.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác. Người có thể luôn ở bên cạnh cô, đi đến cuối cùng, nhất định là anh ta. Anh ta rất tự tin về điều đó. Hạ Minh Trì đứng lặng hồi lâu, cuối cùng bấm công tắc.

Một giọng nữ trẻ thơ vang lên, khiến anh ta nhớ nhung vô cùng, đã lâu không được nghe lại.

“Hạ Minh Trì, mỗi ngày đều vui vẻ nhé! Tớ mãi mãi là bạn tốt của cậu, sang nước ngoài rồi đừng quên tớ đó.”

Nhưng anh ta đâu chỉ muốn làm bạn với cô.

Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là mở cửa nhà vệ sinh, nhào tới ôm bồn cầu. Cái bụng trống rỗng chỉ có thể trào lên vị chua của dịch dạ dày. Cô nôn khan rất lâu. Mỗi cuộc trò chuyện với bọn họ đều khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đợi cảm giác ấy dịu xuống, Hứa Gia đi về phía ghế sofa, vừa đi vừa tháo chiếc vòng tay trên cổ tay ném sang một bên. Cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, cơ thể đã mỏi mệt cả ngày như thể đang từ từ tan chảy thành nước mủ, nhỏ giọt xuống đất.

Lúc này, điện thoại hiển thị tin nhắn từ anh.

Chu Tư Lễ: Em đỡ hơn chưa?

Hứa Gia: Đỡ rồi.

Rất nhanh sau đó anh gọi điện đến.

Trong phòng tối đen như mực, đèn không bật, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại.

Cô cầm điện thoại, nhưng không có ý định bắt máy.

Ánh mắt cô dừng lại trên cái tên hiển thị cuộc gọi đến, gương mặt Hứa Gia còn nhợt nhạt hơn cả ban ngày.

Khi cà phê pha xong, cô bưng lên, bước đến phòng khách chỗ Hạ Lâm. Nhưng đúng lúc đó, tay áo trên cổ tay rủ xuống, để lộ ra một đoạn dây chuyền ngọc trai có hình con bướm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Một giọng nói trong trẻo, dịu dàng như vang bên tai.

“Đánh đổi cả cuộc đời mình, không đáng.”

Cuộc đời của cô.

Cuộc đời của chính cô.

Khoảnh khắc ấy, cô do dự.

“Cậu không sao chứ, có bị bỏng ở đâu không?”

Hạ Minh Trì lo lắng bước tới, vén tay áo cô kiểm tra. Cà phê nóng trên sàn vẫn còn bốc hơi. Người giúp việc nhanh chóng chạy đến dọn dẹp sạch sẽ. Một sự cố nhỏ như thế cũng thu hút sự chú ý của Hạ Lâm. Ông ta bước tới, lại nở nụ cười giả tạo quen thuộc, lên tiếng hỏi han. Hứa Gia mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.

Chỉ vì một phút do dự, cô đã làm đổ ly cà phê do chính tay mình chuẩn bị.

Thì ra cô không bình tĩnh như mình vẫn tưởng, đối diện với nhà tù, với cái chết, cô vẫn không thể không sợ. Cô không thể quên, cũng không thể sống nhẹ nhàng như không có gì. Chết thì không chết nổi, mà sống cũng chẳng thể vui vẻ trọn vẹn.

Rốt cuộc cô nên làm gì? Sai sót này bắt đầu từ đâu? Là thứ gì đang lặng lẽ thay đổi, khiến cô không còn là chính mình?

Cô đương nhiên cho rằng nguyên nhân khiến tất cả chệch hướng là sự tồn tại của Chu Tư Lễ.

Tiếng chuông vang lên rất lâu, đối phương vẫn kiên nhẫn đợi cô bắt máy, vẫn giữ tính cách tốt bụng như xưa. Hứa Gia hiểu rõ, nếu mình nói chia tay, anh nhất định sẽ không níu kéo. Cùng lắm là khóc lóc oán trách cô vài câu, rồi sẽ bỏ đi.

Hai người im lặng một lúc khá lâu. Hứa Gia cụp mắt xuống, khẽ nói:
“Em muốn kết thúc…”

“Anh nhớ em.”

Câu nói đó khiến lời cô định nói nghẹn lại nơi cổ họng.

“Sao em lại không nói gì nữa rồi?” Giọng bên kia trầm xuống, mang theo chút ấm ức, “Anh nhớ em cũng không được sao?”

“Tùy anh.”

Hứa Gia đáp lời với vẻ mặt không cảm xúc, bên tai chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc. Cô đoán lúc này chắc anh đang đứng ngoài ban công, mái tóc đen lay động trong gió, có lẽ vẫn đang giấu người nhà, dùng tay che micro, ánh mắt xao động, vẻ mặt như kẻ đang làm chuyện lén lút. Ngay sau đó là giọng anh, có phần được đằng chân lân đằng đầu:

“Vậy còn em, em có nhớ anh không?”

“Anh gọi điện chỉ để nói mấy chuyện này à? Em cúp máy đây.”

“Đợi đã, đừng cúp!” Chu Tư Lễ vội ngăn lại, “Anh muốn hỏi… khi nào thì có thể đến tìm em?”

“Thời gian này đừng đến tìm em. Sau đó…”

Hứa Gia khựng lại. Ngay chính cô cũng không rõ liệu tuần này có thể diễn ra như ý muốn hay không.
“Chuyện sau này, để sau rồi nói.”

Chưa đợi đối phương lên tiếng, cô đã nói thêm:
“Đừng hỏi tại sao.”

“Vậy thì em phải chăm sóc bản thân thật tốt. Lần sau gặp lại, anh không muốn thấy em bị thương nữa.” Anh im lặng một lát rồi nghiêng đầu nói:
“Sao em không nói gì? Mau trả lời anh đi.”

Một lúc sau, cô khẽ “ừ” một tiếng, giọng nói trầm thấp khiến tai anh cũng nóng lên.

Một lát sau, tiếng của Chu Nguyệt vang lên từ trong phòng, gọi anh vào dạy cô bé làm bài tập. Chu Tư Lễ gãi mặt, nói khẽ:
“Vậy anh cúp máy nhé. Anh sẽ luôn nhớ em.”

Chiếc điện thoại bị cô ném xuống sàn, lăn một vòng.

Những lời muốn nói rốt cuộc vẫn không thể nói ra. Hứa Gia nhìn chằm chằm vào cái tên hiển thị trên màn hình, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, giận dữ hoặc là hối tiếc.

Hai ngày liên tiếp, Hứa Gia nhốt mình trong phòng, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Có lẽ cô thực sự cần một khoảng thời gian yên tĩnh để tiêu hóa những cảm xúc bất an khó gọi tên.

Cho đến khi Hứa Hạnh gọi điện cho cô, báo rằng tối nay cô phải cùng bà tham dự buổi tiệc do tập đoàn Hạc Tuyền tổ chức. Tài xế đang trên đường đến đón cô.

Dù Hạc Tuyền đang phát triển mạnh trong nước, nhưng so với Hứa gia vẫn chưa đủ tầm. Cô không hiểu vì sao Hứa Hạnh lại đưa mình đến dự tiệc do nhà họ Hạ tổ chức.

Sau khi đến nơi, cô mới nghe từ miệng bà ta rằng Hạc Tuyền đã thắng thầu, giành được dự án ở khu Chiêu Dương.

Phòng tiệc lộng lẫy mang phong cách Tây Âu, ban nhạc ngồi ở một góc khuất, nam nữ tụ họp khắp đại sảnh, tay cầm ly rượu trò chuyện rôm rả, nhạc nền vang lên nhẹ nhàng và trật tự.

“Chúc mừng nhé, mới về nước không bao lâu đã giành được dự án lớn thế này.”

Hạ Lâm đứng giữa một nhóm người, khẽ chạm ly với người đến chúc mừng, “Chỉ là may mắn một chút thôi.”

“Đúng là khiêm tốn quá, việc này đâu thể chỉ nói là do may mắn?” Người đàn ông cười lớn, nói rõ ràng, “Nếu nói vậy, mai tôi đến chùa Thanh Hồ cầu nguyện mỗi ngày, chắc cũng giành được dự án mình thích.”

Có người nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Tôi nhớ phu nhân của Tổng giám đốc Hạ rất tin vào mấy chuyện này. Nói mới nhớ, tối nay không thấy phu nhân Hạ nhỉ?”

Một người phục vụ đi ngang qua, Hạ Lâm thu lại ánh mắt, đặt ly rượu lên khay, “Hôm qua cô ấy vừa đi xem trình diễn thời trang với mấy người bạn trong nước về, đi đường mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi vài hôm nên tối nay không tiện tham dự.”

“Thì ra là vậy.”

Ông ta cười niềm nở, “Phu nhân tôi đúng là rất sùng bái Phật giáo, sau khi về nước, tôi còn cho người lập một phòng thờ riêng trong nhà. Khi rảnh rỗi, cô ấy sẽ vào đó tu dưỡng thân tâm.”

“Đúng là ‘yêu vợ thì tiền tài bốn phương tự đến’.” Mọi người cười vang hưởng ứng.

“Không dám, nên làm thôi mà.”

Ở góc xa, ngồi ở ghế sô pha, Hứa Gia nhìn thấy cảnh đó, lặng lẽ không nói.

Cô khẽ cúi mắt, nhớ lại căn phòng mình từng đi ngang qua trong nhà hắn hôm đó, có chút trầm ngâm. Hạ Minh Trì đẩy cánh cửa chỉ khép hờ, tự nhiên giới thiệu với cô. Lúc đó cô khẽ cười, đầy ẩn ý: “Không ngờ nhà cậu cũng có cả phòng thờ Phật.”

“Bố tôi cho người xây riêng đấy. Tin hay không thì tùy, nhưng tôi cũng thỉnh thoảng vào lễ. Cậu có muốn vào xem không?”

Anh ta nở nụ cười có vẻ chân thành, Hứa Gia giấu đi tia giễu cợt trong đáy mắt, không từ chối. Bên cạnh bày lư hương và hoa quả, chính giữa là tượng Phật màu vàng với ánh mắt từ bi, sau đó cô phát hiện dấu ngón tay phía sau tượng Phật, ánh mắt khựng lại một thoáng.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, suy nghĩ đã bị Hạ Minh Trì cắt ngang.

“Ở đây không có gì thú vị, tôi dẫn cậu lên rạp chiếu phim trên lầu nhé.” Anh ta đứng ở cửa nói với cô.

Cô thu hồi ánh nhìn, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Yêu vợ?

Cảm giác ghê tởm lại dâng lên.

Không ở lại bao lâu, Hứa Hạnh liền nhờ người đưa cô về, nhưng lại bị từ chối. Hứa Hạnh nhìn cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên: “Cháu muốn ở lại đây? Trước giờ cháu đâu có như vậy.”

Thường thì chưa được ba phút đã đòi về trước rồi.

“Hạ Minh Trì sẽ đưa cháu về.” Hứa Gia liếc nhìn màn hình điện thoại, cách đây không lâu anh ta vừa nhắn tin cho cô, “Anh ấy chắc đang ở gần đây.”

Hứa Hạnh sắc mặt phức tạp, lông mày gần như nhíu lại thành một, nhìn quanh một vòng rồi kéo tay cô, nói nhỏ: “Đừng nói với cô là cháu có tình cảm với cái thằng nhóc nhà họ Hạ nhé? Cháu thích ai không thích, lại đi thích một con cóc ghẻ? Mắt thẩm mỹ của cháu đâu hết rồi, gene nhà họ Hứa sắp bị cháu làm hỏng cả rồi đấy!”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi.” Cô rút tay ra, mặt không biến sắc.

“Hy vọng là vậy, cô tuyệt đối không đồng ý chuyện hôn sự giữa cháu và nó.” Nghe có người đưa đón, Hứa Hạnh cũng chẳng buồn quản nữa. Ngay sau khi cô rời đi, Hạ Minh Trì liền đến đại sảnh. Là người thừa kế của Hạc Tuyền, nãy giờ anh ta bận xã giao với đám khách.

Làn gió mát mang theo hơi ẩm thổi tới, lạnh lẽo len lỏi. Hạ Minh Trì ga lăng mở cửa xe cho cô, vừa nhìn cô vén váy ngồi vào trong, vừa dịu dàng nói: “Trời sắp mưa rồi, ở ghế sau có hai cây dù, lát nữa cậu nhớ mang một cái đi nhé.”

Cô khẽ “ừ” một tiếng. Xe dừng lại ổn định trước cổng. Thấy cô vẫn còn ngồi ở ghế phụ, Hạ Minh Trì khẽ cong môi, xoa đầu cô:
“Sao thế, không nỡ rời đi à?”

“Tôi nhớ lần trước cậu nói qua điện thoại là sẽ cùng tôi đi mấy thành phố chơi, chuyện đó là thật sao?”

Anh ta hơi sững người, rồi lập tức bật cười, đuôi mắt lộ ra niềm vui lâu ngày chưa thấy:
“Đương nhiên rồi, cậu nghĩ kỹ muốn đi đâu, cứ nói với tôi là được.”

Hứa Gia tháo dây an toàn, nhìn anh ta, trên mặt cũng thoáng qua một nụ cười khó lường, nhưng nhanh chóng thu lại:
“Nhưng tôi thấy hình như cậu bận lắm.”

“Chắc qua đợt này là xong. Hay là tháng sau nhé?” Hạ Minh Trì ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng, nhớ lại lịch trình sắp tới, “Tháng sau tôi sẽ dành thời gian đưa cậu đi.”

“Được.” Cô cuối cùng cũng mở cửa xe bước xuống, “Vậy cậu đợi ở đây nhé, tôi có đồ muốn đưa cho cậu.”

Hạ Minh Trì đoán, “Lại là cà phê xay tay à? Đi đi.”

Nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt anh ta giữa đêm càng thêm sâu thẳm.

Biểu hiện của cô tối nay… có phải cũng cho thấy cô đã có chút thay đổi với anh ta? Khóe mắt Hạ Minh Trì thoáng hiện nụ cười lười nhác. Có lẽ nên tìm ai đó lên kế hoạch du lịch rồi.

Có được cô… chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Đúng lúc ấy, một thông báo bật lên, ánh sáng từ điện thoại thu hút sự chú ý của anh ta— là chiếc điện thoại cô để quên trên ghế phụ.

“Chu Tư Lễ” gửi tới một tin nhắn:
“Hứa Gia, những đoạn ghi âm dễ gây hiểu lầm đó em xóa chưa? Mau xóa đi, anh không muốn có ai nghe thấy.”

Thấy cái tên ấy, hàng lông mày anh ta lập tức nhíu lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Điện thoại không khóa màn hình, anh ta dễ dàng vào được trang chính. Trong mục ghi âm có hơn ba mươi đoạn file.

Thời gian bắt đầu từ hai tuần trước.

Anh ta mở đoạn mới nhất.

Tiếng vỗ nhẹ lên mặt, những tiếng thì thầm mơ hồ, âm thanh ướt át đầy ám muội.

“Thích ai?”

“Thích em, cưng à.”

Không chỉ có một đoạn ghi âm.

Phần lớn đều là giọng cô đang dụ dỗ người kia nói ra những câu kiểu “chỉ thích em thôi”, kèm theo những hành động thân mật ngày càng táo bạo hơn. Người đầu tiên thì ngoan ngoãn làm theo, người thứ hai thì từ chối hoàn toàn.

Nụ cười trên mặt anh ta dần tan biến, anh ta cố kiềm chế cảm xúc đang bên bờ sụp đổ, những đầu ngón tay siết chặt lấy chiếc điện thoại đến mức trắng bệch.

Đúng lúc này, có người mở cửa xe, ngồi vào trong.

Hạ Minh Trì nhìn chằm chằm cô, lớp mặt nạ ôn hòa bị xé rách, trong những vết nứt lộ ra sự hung dữ:
“Cậu không phải đã nói là đã cắt đứt liên lạc với hắn rồi sao?! Vậy tại sao hắn còn nhắn tin cho cậu? Tại sao hai người lại—”

Hứa Gia dời ánh mắt đi, nhưng trên mặt không hề có biểu cảm ngạc nhiên:
“Hạ Minh Trì, lục điện thoại người khác là hành vi rất bất lịch sự.”

“Cậu giải thích cho tôi những thứ này là sao?!”

“Cậu nghe thấy gì thì chính là như vậy.”

“Có phải hắn quấy rầy cậu? Có phải hắn ép cậu ghi lại những đoạn ghi âm đó không?!” — cô không trả lời. Sự tức giận quanh người Hạ Minh Trì gần như không thể kìm nén, đoạn ghi âm kia cứ lởn vởn trong đầu anh ta, mắt anh ta đỏ lên, gào lên như gào rách cổ họng:
“Sao cậu không nói gì? Câm rồi à?!”

“Tôi nghĩ những đoạn ghi âm đó đủ để nghe ra tôi rất hưởng thụ trong đó mà.”

Cô nhìn anh ta với vẻ mặt ngơ ngác, giọng điệu đầy khó hiểu:
“Hạ Minh Trì, cậu sao vậy? Chúng ta chỉ là bạn thôi, cậu để tâm nhiều như vậy làm gì?”

“Bạn? Bạn bè nào mà suốt ngày quan tâm cậu từng ly từng tí, tặng quà cho cậu, đưa cậu đi chơi khắp nơi, còn mong ngày nào cũng được gặp cậu?!” — Hạ Minh Trì tức đến ngực phập phồng dữ dội, rồi như bừng tỉnh, cay đắng nói:
“Cả chuyện cậu đâm hắn một dao cũng là diễn trò sao? Hứa Gia, cậu đúng là tàn nhẫn, cậu lừa tôi!”

“Sao cậu biết? Cậu theo dõi tôi à?” Ánh mắt cô nhìn anh ta đầy phẫn nộ và kinh ngạc, giọng nói run lên:
“Cậu còn biết những gì nữa?”

Nhìn thấy sắc mặt cô thoáng biến đổi, ánh mắt anh ta tối đen lại, tràn đầy sát khí:
“Những gì tôi biết không chỉ có vậy. Những gì cậu muốn biết, tôi đều biết. Những gì cậu không biết… tôi cũng biết!”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

“Chuyện cái chết của bố cậu, cậu không muốn biết sao?”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến bố tôi?” Cô đặt tay lên cửa xe, định rời đi:
“Hạ Minh Trì, tối nay cậu rất kỳ lạ, tôi muốn xuống xe.”

Cơn giận đã cuốn trôi lý trí của anh ta, Hạ Minh Trì túm chặt cổ tay cô, kéo giật lại, gần như muốn bóp nát cô, ép cô dán người vào ghế phụ phía sau.

Đúng lúc đó, có người mở cổng vào sân. Người ngồi trong xe đều nhìn thấy người vừa tới.

Con ngươi của cô co rút dữ dội, quên mất bước tiếp theo nên làm gì.

Hạ Minh Trì nghiến răng, nhìn người ngoài cửa xe, từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Bảo hắn cút đi. Ở lại bên tôi. Gia Gia, đừng ép tôi nữa… tôi còn có thể làm ra chuyện kinh khủng hơn.”


Không khí đêm dày đặc và nồng hơi ẩm, gió lạnh ẩm ướt thổi tới. Chu Tư Lễ xoa cánh tay, đứng do dự trước cổng, một lúc sau, tay đặt lên nút chuông, chuẩn bị ấn xuống.

Phía sau vang lên tiếng bước chân. Anh quay đầu lại, thấy là cô.

“Em đi đâu vậy? Anh vừa định gọi cho em.”

Dưới ánh đèn vàng ấm, mái tóc tơ mỏng bù xù càng trông mềm mại, ấm áp. Vừa nhìn thấy cô, cả người anh như bừng sáng, cười dịu dàng bước nhanh về phía cô, bước chân gấp gáp đầy vui mừng.

Gió lướt qua lòng bàn tay lạnh ngắt, cách một đoạn khoảng cách, cô dừng bước lại.

“Anh đến đây làm gì? Em chẳng đã nói là dạo này đừng đến tìm em nữa sao?”

Không khí là lạ thế này khiến Chu Tư Lễ chậm rãi dừng bước:
“…Anh nghe dự báo thời tiết nói tối nay có mưa to, anh nghĩ em ở một mình sẽ không ngủ được, nên đến tìm em thôi.”

“Anh không cần phải phí thời gian vì chuyện này.”

Hàng mi anh khẽ run, ánh mắt có chút hoang mang:
“Ý em là gì?”

“Lần trước em đã định nói với anh qua điện thoại rồi.” Đón lấy ánh mắt anh, cô trầm ngâm trong giây lát, rồi rất nhanh chuyển mắt nhìn xuống mặt đất:
“Em cảm thấy… mối quan hệ giữa chúng ta không cần thiết phải tiếp tục nữa.”

“Xin lỗi, tối nay đã làm phiền em. Thì ra nơi này hiện giờ cũng không còn chào đón anh nữa.” Anh giả như không nghe thấy, cúi đầu bước nhanh lướt qua cô rời đi, giọng nghèn nghẹn:
“Em đừng giận, anh đi ngay bây giờ. Nếu một ngày nào đó em muốn anh đến, anh sẽ đến. Xin lỗi. Em đừng giận…”

“Chu Tư Lễ, đừng giả ngốc nữa.” Hơi thở nặng nề, Hứa Gia quay người lại, nhìn bóng lưng anh, nhấn mạnh lần nữa:
“Em nói là… em muốn chia tay với anh.”

Giọng cô lạnh nhạt, không mang chút cảm xúc, nếu không xét đến nội dung lời nói, nghe chẳng khác gì một câu hỏi về bữa tối hôm nay.
Chu Tư Lễ dừng lại, từ từ quay người, cố gắng giữ cho giọng nói không run:
“Trước đây, em rất thích nhìn anh.”

“Cũng rất thích hôn anh.”

“Em từng nói anh làm rất tốt, em còn nói anh là người tử tế…”
Đôi mày ánh mắt anh chìm trong bóng tối nhàn nhạt, cúi đầu nhìn cô, bật cười — không rõ là cười cô, hay cười chính mình:
“Thế mà bây giờ em lại nói… muốn chia tay anh?”

“Anh cần một lý do.”

Một lý do có thể thuyết phục anh.

“Muốn chia là chia thôi, không có lý do.”

“Anh biết chắc chắn em có điều gì đó khó nói, chắc chắn có nguyên nhân em không thể cho anh biết.” Chu Tư Lễ lúng túng tránh ánh mắt cô, trong lòng thay cô tìm cớ và lời giải thích, mắt đỏ hoe cố gắng mỉm cười:
“Anh về trước đây. Khi nào em muốn nói với anh, nhất định phải nhớ nói với anh nhé.”

“Chuyện này không liên quan gì đến có bí mật hay không. Ngay từ đầu, anh đã là điều em sẵn sàng buông bỏ đầu tiên. Anh vẫn chưa hiểu sao?”

“Vậy anh đã làm sai điều gì mà em lại muốn bỏ rơi anh?”
Anh phản ứng mạnh mẽ, vành mắt đỏ rực, rưng rưng nước mắt:
“Anh biết trái tim em rất khó làm ấm, nhưng em không thể tùy tiện bắt đầu một mối quan hệ, rồi lại buông lời chia tay nhẹ bẫng như thế!”

“Em nói chia tay là chia tay, muốn kéo anh quay lại thì lại kéo, tất cả đều là do tâm trạng nhất thời của em. Dù là người ngốc đến đâu, nhiều lần như vậy rồi, cũng nên học được bài học chứ.”
Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười giễu cợt, chậm rãi nói:
“Còn anh thì sao, mãi không học được. Luôn chìm đắm trong thế giới đơn phương của mình, chỉ cần em cho anh chút ngọt ngào, là anh đã lao vào như thiêu thân, còn tưởng em thật lòng yêu anh.”

Đôi mắt thiếu niên dừng lại trên gương mặt cô, ánh sáng trong mắt đứt đoạn, tan vỡ — nhưng không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng:

“Hôm nay là sinh nhật anh… Em có thể… đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy được không?”

Cô khựng lại một chút, rồi mới sực nhớ hôm nay là ngày 21.

Hứa Gia siết chặt tay, im lặng một lúc lâu rồi cúi đầu nói:
“Từ nay đừng làm phiền em nữa, em cũng sẽ không tìm anh. Mọi chuyện… đến đây thôi.”

“…Em lại muốn đẩy anh ra. Nhưng anh sẽ không rời khỏi em đâu. Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ mãi mãi bên nhau sao?”

Giọng nói của anh đột ngột ngưng lại — có người đẩy cổng sân bước vào.
Chu Tư Lễ nhìn thấy Hạ Minh Trì cầm ô đi vào, dừng lại bên cạnh cô.

“Sắp mưa rồi, nhanh chóng giải quyết đi.”
Anh ta đưa cho cô một cây dù, cúi người, ghé sát tai cô thì thầm cảnh cáo, như thể chỉ là đến để đưa cây dù.
Trước khi rời đi, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trong vài giây. Một người bình thản, một người nhếch nhác thảm hại. Vài giây sau, anh ta khinh miệt quay đầu đi chỗ khác.

Cổng sân khép lại lần nữa.
Chu Tư Lễ từ từ quay sang nhìn cô, động tác trở nên cứng nhắc và máy móc. Rồi anh nghe thấy cô hỏi:

“Anh biết tại sao em không muốn ra ngoài với anh — đi xem phim, ăn tối, hay làm việc gì khác không?”

Anh lẩm bẩm:
“…Vì em thấy mấy chuyện đó nhàm chán, em thích ở nhà hơn.”

“Vì không cần thiết. Mối quan hệ giữa em và anh vốn dĩ chẳng thể công khai.”
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, từng chữ rành mạch:
“Em và Hạ Minh Trì đang yêu nhau rồi.”

“Ngày hôm đó, trên vòng quay mặt trời. Anh ấy đã tỏ tình với em, em đã đồng ý.”

Môi anh mím chặt lại.

Cô làm như không thấy, nói tiếp:
“Anh ấy đi công tác, không ai trò chuyện cùng em, nên em mới tìm đến anh. Hai tuần qua, anh khiến em thấy khá vui.”

Trên đầu bất chợt lạnh đi, từng giọt mưa rơi lách tách dày đặc. Hứa Gia ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:
“Làm người dai dẳng không phải là tính cách của anh. Anh sẽ tự tiêu hóa cảm xúc của mình, đúng chứ?”

Mưa rơi rả rích, hạt mưa nhỏ va vào hàng mi của anh. Anh đứng yên tại chỗ, quả nhiên không nói thêm lời nào.

Ngay khoảnh khắc đó, anh lại nghe được một thứ âm thanh kỳ lạ — phát ra từ lồ ng ngực.
Tựa như tiếng gỗ bị nứt, rạn vỡ theo từng thớ gỗ, nổ tung thành hàng ngàn vết nứt nhỏ.

Hóa ra, anh chưa từng thật sự có được cô.

Mưa và nước mắt lẫn vào nhau chảy dài trên khuôn mặt. Một lúc lâu sau, yết hầu anh chuyển động khẽ, giọng nghẹn ngào:

“…Nếu em không thích anh, thì tại sao lúc đầu lại hôn anh?”

“Chỉ là đùa vui thôi, đừng tưởng thật.”

Nói xong, cô che ô quay người rời đi.

8.4
Tiến độ: 100% 89/89 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025