Chương 77: Chương 77
“Dạo gần đây, hai tuần liền cậu đều ở nhà à?”
Hạ tay lái, Hạ Minh Trì cho xe vào ga-ra nhà mình: “Đợi tôi xử lý xong mấy việc đang dang dở, sẽ dẫn cậu đi dạo vài thành phố nhé.”
Có người bước tới mở cửa xe cho cô. Cô xách hộp quà lên, tháo dây an toàn: “Cậu và chú Hạ đi công tác ngoài tỉnh, mọi chuyện ổn không?”
“Cũng khó nói. Ban đầu gặp chút trục trặc, mất gần hai tuần mới thuyết phục được họ đầu tư. Cậu xem, tôi cũng vừa về tới Lăng Hòe tối qua thôi.” Hạ Minh Trì tự nhiên nhận lấy hộp quà trong tay cô. Đây chính là món quà cô từng nhắc tới trong cuộc gọi lần trước? Anh ta liếc nhìn, từ bao bì cũng chẳng đoán ra được bên trong là gì.
“Cậu cũng biết rồi đấy, nhà tôi mới chỉ vừa đứng vững ở trong nước, muốn phát triển lớn mạnh hơn nữa thì còn phải cố gắng rất nhiều.”
Bước vào sân biệt thự nguy nga trước mắt, Hạ Minh Trì dẫn cô vào nhà mình. Nhưng anh ta vẫn không kìm được nhớ lại hình ảnh năm xưa mình đứng trước cổng nhà cô đội mưa. May mà, anh ta giờ đã không còn là của khi ấy. “Đợi sự nghiệp của tôi vững chắc vài năm nữa, thì lúc ấy mới đủ tự tin để đứng cạnh cậu.”
Hứa Gia liếc nhìn: “Nói gì kỳ cục vậy?”
“Tôi nói thật mà.”
Học kỳ hai năm lớp 12, cô từng ghé qua nhà anh ta một lần. Từ đó về sau, Hạ Minh Trì lấy lý do “sân đang sửa” để không mời cô đến nữa. Cũng may vì lần đó mà tình cảm giữa họ mới có bước tiến. Tuần trước, anh ta cuối cùng cũng gửi lời mời lần thứ hai. Có lẽ là đã bàn trước với chú Hạ.
Thấy cô đứng yên không bước, Hạ Minh Trì cúi đầu hỏi: “Sao thế?”
Hứa Gia chậm rãi quan sát từng góc: “Tôi đang ngắm sân nhà cậu sau khi sửa lại.”
“Có thấy quen không? Lúc thiết kế, tôi có tham khảo sân nhà cậu đấy.”
“Thảo nào.” Cô thu ánh mắt lại.
Anh ta chẳng nghi ngờ gì, dắt Hứa Gia dạo một vòng quanh sân. Bước qua ngưỡng cửa, Hứa Gia cúi đầu mỉm cười: “Cháu chào chú Hạ.”
“Lâu rồi không gặp, Gia Gia.” Hạ Lâm đặt tờ báo trong tay xuống bàn, giọng mang chút áy náy: “Nửa năm nay chú bận rộn công việc quá, có phần sơ suất với cháu, mong cháu đừng trách. Tối nay ở lại ăn cơm với chú nhé? Chú có nói trước với cô của cháu rồi.”
“Vâng ạ.”
Nói xong, Hạ Lâm nhìn thấy hộp quà trong tay Hạ Minh Trì, lập tức cau mày nghiêm giọng: “Minh Trì, sao con còn để Gia Gia mang quà đến?”
“Bố, chuyện này không phải tại con. Con đã kiên quyết từ chối rồi, nhưng cô ấy cứ muốn mang theo.” Hạ Minh Trì xua tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Cô mỉm cười giải thích: “Nửa năm nay cậu ấy hay đưa cháu đi chơi, nên cháu thấy tặng chút quà đáp lễ cũng hợp tình hợp lý.”
Sắc mặt Hạ Lâm dịu đi, vỗ nhẹ vai cô: “Nó chăm sóc cháu là điều nên làm.”
“Nhưng cháu vẫn cảm thấy ngại.”
Ba người cùng ngồi xuống, ban đầu chỉ là những chuyện gia đình lặt vặt. Đột nhiên Hạ Lâm như sực nhớ ra điều gì, hỏi: “Thứ Sáu tuần này là có kết quả thi đại học rồi, cháu đã nghĩ sẽ học ở đâu chưa?”
Cô vẫn mỉm cười, nét mặt chẳng để lộ gì khác thường: “Tạm thời cháu đang nhắm đến Đại học Trình Nghi – nơi mà bố cháu và chú từng học.”
Hạ Lâm hơi khựng lại một giây, rồi lập tức bật cười: “Trình Nghi cũng tốt mà. Mấy người bạn cũ của chú và bố cháu vẫn đang giảng dạy ở đó. Nếu cháu vào được, sẽ có người chăm lo cho cháu.”
Hứa Gia đặt ly nước xuống, lắc đầu: “Cháu còn chưa chắc mình thi đỗ đâu ạ.”
“Làm người thì phải biết ước mơ chứ.”
Chẳng bao lâu sau, Hạ Lâm nhận được cuộc gọi, nói là có cuộc họp trực tuyến. Ông rời đi khá vội, trước lúc đi còn khách sáo dặn Hạ Minh Trì đưa cô đi chơi quanh nhà. Hứa Gia nhìn sang Hạ Minh Trì, giọng nói mơ hồ: “Chú Hạ có về kịp bữa tối không?”
“Không lâu đâu, chắc chỉ là cuộc họp nhỏ.” Hạ Minh Trì cúi nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến giờ cơm. Anh ta khẽ gõ lên hộp quà: “Tôi tò mò quá, trong đây là gì thế? Cho tôi mở ra xem được không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Ánh mắt mang theo sự dò xét, Hạ Minh Trì mở hộp quà ra. Bên trong là một túi bột cà phê có in chữ tiếng Anh. “Cái này có gì đặc biệt sao?”
“Không có gì đặc biệt cả. Ở nhà rảnh quá, lên mạng thấy người ta uống cà phê mà còn cầu kỳ xay hạt, pha chế, nghe cũng thú vị nên thử làm theo.” Hứa Gia nhìn anh ta, khẽ cười kéo nhẹ khóe miệng. “Dạo này tôi còn học cả vẽ hình trên cà phê nữa, cậu có muốn thử không?”
“Vẽ hình trên cà phê á?” Nghe vậy, Hạ Minh Trì cũng hứng thú hẳn lên. “Tôi có thể xem cậu làm không?”
“Tôi còn có thể dạy cậu nữa.”
Anh ta vui vẻ đồng ý ngay. Gần bảy tháng tiếp xúc khiến anh ta dần mất đi cảnh giác vốn nên có. Hạ Minh Trì đi trước dẫn đường: “Trong bếp có máy pha cà phê, tôi đưa cậu qua.”
Nhìn anh ta đang nối dây điện cho máy, Hứa Gia chống tay lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về căn phòng tầng trên. “Chú Hạ có uống cà phê không?”
“Ông ấy không uống mấy thứ này. Nhưng nếu là cậu pha cho, chắc sẽ uống thôi.” Hạ Minh Trì quay đầu nhìn cô. “Cần tôi chuẩn bị gì nữa không?”
“Cậu lấy giúp tôi vài cái ly nhé.”
Khi người bên cạnh quay lưng đi lấy ly, Hứa Gia chậm rãi xé lớp bao bì, trong mắt hiện lên vẻ u tối.
Loại bột cà phê này được nghiền từ viên thuốc an thần kết hợp với hạt cà phê. Sau khi pha thành đồ uống và uống vào, người ta sẽ chìm vào giấc ngủ suốt sáu tiếng đồng hồ. Đã từng đến nhà Hạ Minh Trì một lần, cô nắm rõ thời gian đổi ca của các nhân viên giúp việc ở đây.
Sáu tiếng—đủ để cô làm được rất nhiều việc.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, in bóng loang lổ qua cửa sổ như những đốm sáng lấp lánh, mang theo hơi thở dịu dàng của màu xanh, trôi nhẹ như dòng suối trước mắt. Khoảnh khắc yên bình ấy khiến động tác của cô chợt khựng lại.
Cung đã giương thì không thể quay đầu.
Cô sắp bước lên một con đường hoàn toàn trái ngược với sự ấm áp và tươi đẹp của mùa xuân.
Hứa Gia cho bột cà phê đã nghiền vào máy, rót nước vào, rồi rót ra ly.
Buổi liên hoan tốt nghiệp của lớp A1 được tổ chức tại một nhà hàng gần cổng trường Nhất Trung. Khu vực đó có khu trò chơi giải trí, cả nhóm tính sau khi ăn xong sẽ thuê một phòng karaoke. Có người đề xuất tập trung trước cổng trường, tiện thể vào trường thăm thầy cô. Cô chủ nhiệm và giáo viên dạy Sinh sau kỳ thi tốt nghiệp THPT đã đi du lịch xa, còn các giáo viên môn khác đều đang dạy lớp mười một lên lớp mười hai, nên vẫn còn ở trường, đến tháng Bảy mới được nghỉ hè.
Ra khỏi cổng trường, Thịnh Nhược cảm thán: “Vẫn thấy khó tin là mình đã thi xong đại học rồi. Nhìn thấy lớp học trước kia của tụi mình giờ đổi người, tự nhiên thấy xa lạ hẳn.”
“Tớ vẫn chưa cảm nhận được gì cả. Tối qua còn mơ thấy mình chưa viết xong bài văn, tỉnh dậy mà sợ hết hồn.”
“Đừng nói nữa, tớ cũng vậy. Lúc thì mơ đến muộn không được vào phòng thi, lúc thì mơ quên mang thẻ dự thi.”
“May mà mọi chuyện cũng qua rồi.”
Từ lúc gặp nhau đến giờ, họ cứ trò chuyện từ kỳ thi đại học đến chuyện học đại học, rồi lại nói đến tương lai sau tốt nghiệp. Ngoài lớp họ, ban nãy ở ngoài phòng ăn còn thấy vài bạn lớp bên cạnh đi ngang qua.
Dương Trọng Sùng cũng là một trong số đó. Ánh mắt anh ta vô tình liếc đến một góc—dựa thoải mái vào lưng ghế, trò chuyện thảnh thơi với người bên cạnh. Anh bước nhanh vào trong, tay vỗ vai cậu bạn: “Trùng hợp ghê, lớp cậu cũng tụ tập ở đây à?”
Cậu kia gập màn hình điện thoại lại, quay đầu nhìn, cười: “Ừa, còn lớp cậu ở đâu?”
“Tầng trên, đúng vị trí như bên cậu luôn.”
Dương Trọng Sùng giơ ngón trỏ chỉ lên trên, rồi như chợt nhớ ra, thu tay lại, vỗ vai bạn cái nữa: “Này, dạo này cậu làm gì vậy? Hai tuần rồi không thấy bóng dáng, game cũng không online, nhắn tin thì nửa ngày mới trả lời, kiếm cậu cực ghê luôn.”
Cậu ta khựng lại một chút, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, giọng cũng nhỏ đi: “Chỉ… chỉ ở nhà đọc sách thôi, không làm gì đặc biệt cả.”
“Thi xong rồi mà còn đọc sách, chăm chỉ thật đấy.”
Có bạn khác chen vào: “Lớp trưởng tụi mình mà, lúc nào chẳng siêng năng.”
Biết rõ sự thật, Hứa Quân Xương cũng hùa theo: “Đúng vậy, lớp trưởng của tụi mình là chăm chỉ nhất luôn.”
Dưới bàn có người đá chân cậu ta một cái, Hứa Quân Xương liền vội vàng sửa lời: “Đùa chút thôi, đừng trêu cậu ấy nữa. Sao không ai tò mò dạo này tớ làm gì hết vậy?”
Dương Trọng Sùng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi. Các bạn lớp A1 gần như đã đến đông đủ—trừ cô.
Cô không có mặt, nhưng cũng chẳng ai thấy lạ. Nếu là trước kia, Hứa Quân Xương chắc cũng không quan tâm cô có tới hay không. Nhưng giờ khác rồi—đó là bạn gái của anh em mà. Cậu ta nghiêng người che miệng, hạ giọng hỏi: “Cô ấy thật sự không đến à?”
“Ừ, tôi nói rồi, cô ấy không thích mấy chỗ đông người thế này.”
Chu Tư Lễ bấm điện thoại, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Sau khi rời khỏi nhà cô, ban đầu cô vẫn nhắn vài dòng. Nhưng mấy ngày gần đây, tần suất trả lời ngày càng ít, hôm nay cả ngày không liên lạc được. Tin nhắn cuối cùng trong cuộc trò chuyện là từ chiều hôm qua—“Đừng làm phiền em.” Cậu thấy bồn chồn trong lòng, chỉ có gặp mặt thì mới xua tan được cảm giác bất an này.
“Tôi đi vệ sinh một lát.”
Cậu bước ra khỏi phòng ăn, đứng dựa tường ngoài cửa gọi điện cho Hứa Gia, gọi mấy lần đều không ai nghe.
Chu Tư Lễ siết chặt điện thoại, vừa quay người lại thì một cô gái lạ mặt đi tới. Cô ấy hít một hơi thật sâu: “Có thể cậu không biết tớ, tớ là học sinh lớp A3. Sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, tớ muốn nói ra tấm lòng của mình…”
Cậu ngập ngừng một chút, lựa lời đáp lại: “Cảm ơn cậu đã thích tôi. Nhưng tôi có bạn gái rồi, chúc cậu sớm gặp được người phù hợp hơn.”
Mặt cô gái đỏ bừng, liên tục cúi đầu nói “xin lỗi, xin lỗi”, rồi cúi gằm mặt bỏ chạy.
Chu Tư Lễ vừa thu lại ánh mắt thì đúng lúc bắt gặp Dương Trọng Sùng từ nhà vệ sinh bước ra, nghe hết toàn bộ câu chuyện, đôi mắt ánh lên vẻ hóng chuyện rực rỡ.
…Chết rồi.
“Cậu đúng là âm thầm làm chuyện lớn nha, học hành và tình cảm đều thành công mỹ mãn.” Dương Trọng Sùng vừa vẩy nước trên tay, mặt đầy vẻ tò mò. Thấy cậu bạn quay người định rời đi, cậu ta liền nhảy ra chắn đường: “Cậu thế là không nghĩa khí rồi đấy. Nói cho tôi biết là ai thôi mà, tôi không nói với ai đâu.”
“Đừng hỏi nữa, tôi không nói đâu.” Chu Tư Lễ giơ tay chặn trước mặt cậu ta, tỏ rõ thái độ từ chối.
So với Hứa Quân Xương, Dương Trọng Sùng khó đối phó hơn nhiều, cứ lằng nhằng hỏi mãi: “Đã tốt nghiệp rồi, giáo vụ cũng không có mặt ở đây, cậu còn giấu làm gì?”
“Không phải người trong trường mình, nói cậu cũng không biết. Sau này… sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, đừng chắn đường nữa.”
Lời cậu trai cứ vang bên tai. Chu Tư Lễ vừa đỡ lời vừa bước về phía phòng ăn, ánh mắt vô tình lướt qua một bóng lưng quen thuộc—
Cô đang đứng bên kia đường.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, mọi người bắt đầu dùng bữa. Hứa Quân Xương uống xong một bát canh, vị trí bên cạnh vẫn còn trống. Có người để ý thấy lớp trưởng vắng mặt, liền hỏi: “Lớp trưởng đâu rồi nhỉ?”
“Không biết nữa, vừa nãy còn thấy ở đây mà?”
Hứa Quân Xương gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, thản nhiên đáp: “Đi vệ sinh rồi.”
Thấy cậu ấy chưa về, Trần Trạch Nhược cúi đầu thở dài: “Mỗi lần nghĩ đến chuyện lớp trưởng vẫn còn độc thân, tôi lại bớt buồn đi chút.”
“Sao vậy?”
“Cậu ấy giỏi như thế mà còn chưa có người yêu, tôi gấp gì chứ.”
“Thôi đi, cậu ấy có người yêu rồi mà.”
Dương Trọng Sùng vừa đi ngang qua phòng bọn họ, nghe thấy liền bật cười, kéo ghế ngồi xuống chỗ của Chu Tư Lễ. Tin tức này lập tức khiến mọi người trong phòng phấn khích, ánh mắt tò mò đồng loạt đổ dồn tới.
Trần Trạch Nhược đặt đũa xuống: “Dương Trọng Sùng, sao cậu biết? Cậu ấy nói với cậu à?”
“Vừa nãy cậu ấy từ chối một bạn nữ lớp tôi, nói mình đã có bạn gái rồi. Tôi nghe rõ ràng luôn.”
“Ai vậy?”
“Cậu ấy sống chết cũng không chịu nói, tôi sao biết được. Nhưng tôi đoán chắc là người lớp các cậu.” Vừa nãy cậu ta đột nhiên bảo có việc cần đi trước, Dương Trọng Sùng thấy cậu gấp gáp nên mới để cậu đi.
Mọi ánh mắt tò mò lập tức chuyển hướng về phía Lương Vân. Dù gì trước giờ, trong lớp chỉ có Chu Tư Lễ và Lương Vân là đẹp đôi nhất—ngoại hình xứng, tính cách hợp, ai nhìn cũng thấy vừa vặn.
Cách đó khoảng hai trăm mét, trong một con ngõ nhỏ.
Chàng trai vòng tay ôm lấy eo cô gái, cúi đầu đặt nụ hôn dịu dàng lên môi cô, từng động tác đều đầy âu yếm.
Hứa Gia mở mắt, đáy mắt thản nhiên phản chiếu hàng mi run rẩy của cậu, vành tai đỏ rực cùng mái tóc đen bị cô làm rối.
Không nhận được hồi đáp, Chu Tư Lễ dụi mặt vào cổ cô, giọng khàn khàn: “Hôm nay sao em không để ý đến anh? Là vì anh làm gì chưa đủ tốt sao?”
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, gương mặt cô trở nên mơ hồ, dáng vẻ im lặng trong vòng tay khiến cậu bất an vô cùng.
Cánh tay đang ôm eo cô dần buông xuống, Chu Tư Lễ có chút lo lắng, nắm lấy tay cô bóp nhẹ, cúi đầu nhìn: “Tay em sao lại sưng đỏ cả mảng thế này? Sao lại làm mình thành ra thế? Đi, anh đưa em đi mua thuốc.”
Chu Tư Lễ như trước đây, vòng tay ôm cô định dẫn đi, nhưng cô vẫn đứng yên bất động. Khi quay đầu lại, vầng sáng mờ ảo ấy như hóa thành khoảng cách hư ảo, ánh mắt cậu chạm phải đôi mắt lạnh lẽo của cô.
“Đừng chạm vào tôi.” Cô giật tay ra, “Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”