Chương 327: Rực lửa bến tàu (5)

27/04/2025 10 7.0
Chương 327: Rực lửa bến tàu (5)

Bốp!

Một bàn tay năm ngón xinh xinh hằn vết lên mặt của Stamford, khiến ông ta ngơ ngẩn cả người.

- Mày… sao mày dám?

- Có gì không dám?

- Mày tưởng mày là ai?

Đáp lại hắn ta lại là một cái tát nữa vào má còn lại cho cân.

Người lính khinh thường:

- Trật tự đi!

- Ở đây là châu á, không phải luân đôn của chúng mày, oai ghẻ cóc ít thôi.

Giọng nói mang nặng khẩu âm Đại Việt khiến Trương Ái Lan ở bên cạnh híp mắt.

Nếu là dân cư nơi khác, có lẽ sẽ sợ uy thế của “da trắng thượng đẳng” mà lép vế trước sự đe dọa của “đế quốc Anh”.

Nhưng Đại Việt khác hoàn toàn, toàn dân Việt đều tự tin, đứng thẳng sống lưng trước người tây dương, bố láo là ăn bạt tai ngay, không có vụ sính ngoại đến phát điên.

Đế quốc Anh thì sao? Ngon thì nhào vô đây kiếm sẹo.

Lịch sử Đại Việt từ khi lập quốc tới giờ chưa từng ngán bố con thằng nào, trở thành mồ chôn của không biết bao nhiêu đại đế quốc khổng lồ.

“Quả là người Đại Việt, đập tây như con! Đưa lính xuất ngũ của Đại Việt theo mới ngon.”

Thầm nhủ trong lòng như vậy nhưng Trương Ái Lan không có ý định vạch trần.

- Anh quốc? Chỉ là một đám giặc c·ướp mặc vest mà thôi.

- Ai sợ chúng bay chứ riêng Long Quốc thì không.

Trương Ái Lan cố ý nhấn mạnh Long Quốc là để đẩy vấn đề ra xa Đại Việt.

Trên thực tế t·àu c·hiến, binh lính Đại Việt đã bí mật tham chiến trên danh nghĩa lính tình nguyện đã giải ngũ.

Nếu không, lấy trình độ Long Quốc hiện tại thì việc tập kích bất ngờ vào Singapore vẫn gặp nhiều khó khăn.

Dù sao v·ũ k·hí cao cấp cũng cần người rành kỹ thuật để điều khiển.

Tất nhiên, thực tế đối với người hiểu chuyện thì dùng mắt cá chân để nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng trên danh nghĩa, đây vẫn là chuyện giữa Long Quốc và thuộc địa Đông Ấn của Anh.
[Đông ấn là để chỉ các khu vực nằm phía đông Ấn Độ như Mã Lai, Indo, Singapore…]

Nếu có ai hỏi thì chỉ cần đơn giản: “Đã ai làm gì đâu, đã ai chạm vào đâu? Đó đều người dân tình nguyện.”

Chiêu này là Trần Tí học từ hiện đại, nơi mà thường xuyên xuất hiện hàng chục ngàn binh lính chuyên nghiệp được đào tạo đến tận răng “vô tình” giải ngũ, “trùng hợp” nhặt được xe tăng, đại pháo và “tình nguyện” đến chỗ có dầu mỏ chiến đấu vì “tự do”.

Châm ngôn của thế giới tự do là: "Nơi nào có dầu mỏ, nơi đó cần tự do."

Người ngoài nghe cảm giác giống như kiểu trò đùa nhưng thực tế vận hành như vậy, khi bạn đủ mạnh thì cả thế giới đột nhiên thường xuyên bị bệnh đãng trí với mù màu.

Về bản chất, các nước đế quốc cũng không muốn leo thang xung đột với Đại Việt nên hoàn toàn mắt nhắm mắt mở giả mù giả điếc.

Nhưng Stamford là ai?

Ông ta tuyệt nhiên không tin đông á bệnh phu dám tập kích cảng biển của đế quốc Anh:

- Long Quốc?

- Đừng có đùa! Tụi mày lấy đâu ra dũng khí để đánh chiếm Singapore?

- Chỉ cần vài ngàn binh lính hoàng gia Anh Quốc là đã đánh sập Đại Thanh khổng lồ như con dog, chúng mày còn không bằng một phần ba lãnh thổ Đại Thanh, lấy gì mà đấu.

Trương Ái Lan hừ lạnh một tiếng:

- Đầu tiên, đính chính một chút, không phải đánh chiếm mà là thu hồi.

- Theo hiệp định được ký kết giữa gia tộc họ Trương và quốc vương, cảng biển Singapore sẽ được cùng khai phá bởi người Mã Lai và Long Kiều.

- Chính các ngươi mới là kẻ xâm lược, chiếm lãnh thổ nước khác, chúng ta chỉ đi giải phóng thôi.

- Mãn Thanh thua tụi bay là vì bè lũ tham quan ăn chơi trác táng, bán nước buôn dân.

- Nhưng Long Quốc thì khác, đây là quốc gia mới được thành lập dựa trên hệ thống của Đại Việt, siêu cường thế giới.

- Với thể chế chính trị ưu việt, Long Quốc thậm chí còn hùng mạnh hơn Đại Thanh gấp trăm lần, nhanh chóng đuổi kịp các cường quốc phương tây, không giống như Ấn Độ, Phi Líp Pin bị bòn rút c·hết dần c·hết mòn.

Ánh mắt của Stamford hơi né tránh một chút.

Đây là sự thực không thể chối cãi, kể từ sau khi học tập Đại Việt, Long Quốc đã phát triển thần tốc, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Tuy nhiên, đế quốc tư bản không thể công nhận điều này vì còn muốn mượn cớ “khai hóa” để bóc lột thuộc địa.

Thử nghĩ xem, nếu ai cũng công nhận mô hình xã hội chủ nghĩa của Đại Việt tốt cho thuộc địa hơn thì lấy đâu ra lý do đem quân sang “bảo hộ” “khai hóa”?
Cứ đưa hết cho Đại Việt thì làm sao mà đường phố châu âu giàu có, thịnh vượng như hiện tại, đào đâu ra kim cương cho các nhà tư bản làm gạch lót nền nhà?

Vậy nên, Stamford chỉ biết lảng sang vấn đề khác.

- Chúng mày nói tầm bậy, đây là vùng đất hoang, do đế quốc Anh siêu vĩ đại, siêu tự do lập nên.

- Trước khi người Anh tới, nơi này không có ai sinh sống cả.

- Không có người sống, hay người sống bị lũ ác quỷ tụi bay g·iết sạch rồi?

Trương Ái Lan bật cười với da mặt của lũ đế quốc thực dân.

- Chúng mày tưởng rằng đ·ốt p·há hết di tích lich sử, đồ sát dân bản xứ là có thể yên tâm c·ướp b·óc, xâm lược sao?

- Nói cho mày biết, từ trước kia, các cụ thời xưa đã tính trước sẽ có lũ giặc c·ướp chúng mày nên đã ngầm chôn sâu dưới lòng đất các chứng cứ chứng minh sự tồn tại từ xưa rồi.

Stamford nghe đến đây liền tái mặt.

Quả thực, mới nửa năm trước, Đại Việt đã đường đường chính chính thu hồi lại rất nhiều quần đảo ngoài biển đông nhờ các di tích được chôn dưới lòng đất.

Không ai ngờ được người Việt thời xưa đã sớm sắp đặt các di tích với đầy đủ chứng cứ chứng minh chủ quyền biển đảo, buộc giặc ngoại xâm phải trả lại.

Tất nhiên, đấy là nhờ Đại Việt đủ mạnh chứ nếu rơi vào tay Nguyễn Vương thì thực dân phương tây đã sớm nhai luôn cả xương.

Có vết xe đổ, Stamford lo lắng nơi này cũng có di tích tương tự thì người Anh khó lòng lấp liếm tội ác khi xưa bởi sau lưng Long quốc là Đại Việt làm hậu thuẫn.

Kẻ khác có thể không biết nhưng Stamford rất rõ Singapore đã tồn tại từ thời Mông Nguyên, chỉ là sau đó bị thực dân châu âu c·ướp b·óc, đồ sát, dần dần hoang tàn.

- Chưa hết!

Trương Ái Lan mỉm cười vỗ tay.

Từ phía sau, Trương Mỹ Lan xuất hiện trong một bộ lễ phục cổ xưa, mang theo cuộc giấy có đóng dấu của quốc vương xứ Mã Lai.

Mặc dù không ưa gì đối phương nhưng Trương Ái Lan vẫn đặt công vụ lên trên hết, chuẩn bị kỹ càng.

- Đây chính là bằng chứng không thể chối cãi cho thấy việc đế quốc Anh xâm lược Singapore là không phù hợp luật pháp quốc tế.

- Đế quốc Anh đừng có mơ đòi một tay che trời.

Stamford cắn chặt răng giữ im lặng, thầm nhủ trong lòng:

“Mẹ kiếp, biết thế hồi đó g·iết quách con mẹ này đi là yên chuyện rồi.”

“Giờ chỉ mong sao Mẫu Quốc kịp phản ứng, điều hạm đội tới.”

Hắn không khó chịu vì đã làm điều sai trái, hắn chỉ khó chịu vì bị phát hiện.
Với tư duy giặc c·ướp, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Stamford là đáng lẽ phải g·iết người diệt khẩu từ sớm.

Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, mà bản thân ông ta cũng không thể thừa nhận hành vi xâm lược của đế quốc Anh.

- Muốn giữ im lặng sao?

- Cũng được!

- Chờ đến khi q·uân đ·ội Long Quốc tiến vào đây, để xem khi đó ông còn giữ im lặng nữa không.

Stamford phì cười:

- Long Quốc tụi bay á, đừng có mơ!

- Đám Long Kiều tụi bay ngoài việc quỳ liếm ngón chân tụi tao ra có làm gì được đâu.

- Chờ mà xem, q·uân đ·ội tụi bay sẽ sớm bị hải quân hoàng gia Anh đánh bại, cho dù có là Đại Việt hay Nhật Bản đi chăng nữa cũng vậy thôi.

Thời gian dài đô hộ khiến Stamford tỏ ra khinh thường toàn bộ châu á.

Trong mắt ông ta, tình thế hỗn loạn này chỉ là do bất ngờ, một khi để hạm đội Anh Quốc phản ứng lại thì đối phương sẽ thua ngay.

Ngay cả Đại Việt cũng vậy, trong lòng Stamford, hạm đội Anh vô địch thiên hạ.

Làm sao mà đế quốc Anh siêu vĩ đại lại thua trận trước đám khỉ da vàng này được?

Stamford vững tin rồi hải quân sẽ thắng trận và cứu bản thân ra, đây chính là kết quả của chủ nghĩa da trắng thượng đẳng ở châu âu suốt bao nhiêu năm nay.

Bỗng từ phương xa, hoan hô sấm dậy vang lên.

Mọi người quay đầu sang nhìn.

- Hướng đó là chủ hạm của người anh.

- Nhìn kìa, chiến hạm b·ốc c·háy ngùn ngụt!

Cùng với đó là lá cờ đế quốc Anh trên t·àu c·hiến và bến cảng bị kéo xuống và quốc kỳ nước khác xuất hiện.

- Không, không thể như thế được.

- Tất cả chỉ là cơn ác mộng..

Tiếng hò hét điên loạn của Stamford quanh quẩn trên bầu trời Singapore, báo hiệu bến tàu quan trọng bậc nhất thế giới chính thức đổi chủ.

Cho dù cả toàn bộ hòn đảo Sư Tử có b·ị đ·ánh chiếm thì ông ta cũng không sợ hãi, nhưng hải quân kiêu hãnh của đế quốc Anh thua trận thì lại khác.

Nó giống như một gã đần simp lỏ nhìn thấy "nữ thần" mà mình nâng niu từng chút một trên thực tế chỉ là giày rách của tay chơi nào đó, giấc mộng vỡ tan tành.
7.0
Tiến độ: 100% 332/332 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025