Chương 124: Thiên nhiên thích nghi với hoàn cảnh chỉ là kết quả của nhiều năm chịu đựng.

27/04/2025 10 8.6

“Đừng đến quá gần!”

“Đừng lo, tôi chỉ kiểm tra tình trạng của nó thôi.”

Dong-mi cố giữ cô lại, nhưng tay cô chỉ vung vào không khí khi Lee-yeon dũng cảm tiến về phía cái cây.

Một ngọn núi nhân tạo cao 15 mét trên Hwaido che chở cho cái cây.

Ngay khi Lee-yeon trả lời điện thoại, cô đã đến nơi có cây bạch quả, Chae-woo đi theo sau cô như mọi khi. Đội cứu hộ đã có mặt ở đó, bao quanh cây với đầy đủ thiết bị.

Đây là cây bạch quả lớn thứ hai ở Hàn Quốc. Nhiều cây bạch quả có nguy cơ bị ngập dưới nước do việc xây dựng đập trong quá khứ, và lý do duy nhất khiến nhiều cây như vậy vẫn tồn tại cho đến bây giờ là vì chúng đã được chỉ định là di tích thiên nhiên.

Để cứu di tích đặc biệt này, ngọn núi nhân tạo này đã được xây dựng trong nhiều năm và cây đã có thể an toàn định cư tại ngôi nhà mới của mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không ai nhận ra giá trị của cái cây này vào thời điểm đó?

“Lee-yeon, cẩn thận nhé.”

Vào lúc đó, Chae-woo, người đang ở phía sau vài bước, đã dùng một tay ôm chặt bụng Lee-yeon.

“…!”

Xììììì, xì xì!

Là một con rắn to bằng cẳng tay của một người đàn ông trưởng thành, nó đang nhe hàm răng đầy nọc độc và há to miệng. Cơ thể nó thẳng dài, đồng tử mỏng như khe hở. Khi nhìn vào đôi mắt kỳ lạ của nó, cô cảm thấy rùng mình.

Tuy nhiên, cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay Chae-woo ôm lấy mình, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“C-cảm ơn.”

Chae-woo vỗ nhẹ vào bụng trên của cô trước khi nhẹ nhàng rút tay ra, để lại cảm giác lạnh lẽo ở nơi bàn tay anh vừa chạm vào.

Cái chạm nhẹ nhàng, ngắn ngủi này khiến Lee-yeon còn run rẩy hơn cả những cái ôm nồng nàn dữ dội của đêm hôm trước. Mùi hương của anh ta còn vương vấn trên chóp mũi cô. Cô cố gắng kiểm soát nhịp tim đập mạnh khi nói, "Hơn một nửa thân cây đã bị xói mòn. Vì bên trong rỗng, tôi nghĩ chắc là có một con rắn đã làm tổ ở đó rồi."

"Điều đó có gây hại cho cây không?"

"Khó nói lắm."

Dong-mi nhướng đôi lông mày như để đáp lại câu trả lời kỳ lạ.

"Vậy nghĩa là sao?"

"Vì dù sao thì cũng chẳng có ai thực sự đến khu vực này, cô nghĩ rằng việc bắt nó là cần thiết sao? Theo tôi, tôi không nghĩ có gì phải lo lắng cả."

"Mặc cho có một con rắn bên trong cây?"

"Có vẻ như nó đang bao bọc con rắn theo cách riêng của nó." Lee-yeon nói.

Có vô số lỗ hổng đã mục nát và bị xói mòn, vì vậy có vẻ như nó cũng không hút hết sự sống của một người như Cây thiêng. Cây bạch quả chỉ bị rỗng bên trong.

Thiên nhiên thích nghi với hoàn cảnh chỉ là kết quả của nhiều năm chịu đựng. May mắn thay, có vẻ như không có vấn đề gì với sự phát triển của nó.

Thỉnh thoảng, những người từ Cục Di sản Văn hóa sẽ đi bộ đến để kiểm tra nó, nhưng chỉ một hoặc hai lần một năm.

Đó là một ngọn núi nhân tạo không có người chăm sóc và không có du khách. Lee-yeon đột nhiên cảm thấy cô đơn khi cô nhìn khung cảnh hoang vắng xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở Chae-woo.

"Nếu không có con rắn, cái cây này sẽ lại cô đơn."

Cô nhìn sâu vào đôi mắt vô tận của anh.

"Và tôi nghĩ cái cây này cũng nhận thức rõ điều đó."

***

Tất cả những gì còn lại là chân núi đã đổ nát.

Lee-yeon đang hoàn thành vòng kiểm tra thứ ba của mình thì cô nhăn mặt và phát ra tiếng lẩm bẩm nặng nề.

"Ah..."

Hơn 200 cây thông đã bị bật gốc, cho thấy rõ mức độ của vụ tai nạn. Các mảnh vỡ của máy bay nằm rải rác khắp nơi, khói bốc lên từ ngọn lửa.

Khoảng 10 ngày trước, một chiếc Boeing 762-7 của AirChina đã đâm vào chân núi ở Gimhae khi đang cố hạ cánh. Một vụ tai nạn thương tâm khiến ít nhất một trăm người thiệt mạng. Khi nhìn chằm chằm vào màn hình, Lee-yeon vô thức cắn môi dưới.

"Choo-ja, chị nói chuyện này mới xảy ra gần đây à?"

"Chuyện này đã xuất hiện trên khắp các bản tin trong vài ngày qua, nhưng em bận giải quyết những chuyện khác, nên có lẽ không thấy."

Ngay khi họ kết thúc cuộc trò chuyện, cô nghe thấy một giọng nói từ phòng khách, nói rằng, "Vâng, tôi là Kwon Chae-woo" và theo phản xạ quay đầu lại. Nhưng những bức ảnh cô thấy trên màn hình quá khủng khiếp, cô chỉ chú ý được một lúc rồi quay lại nhìn màn hình.

Ngay bên dưới đỉnh núi, hiện trường máy bay rơi trông như thể vừa bị đánh bom. Chiếc máy bay đã vỡ thành ba mảnh, chỉ còn lại buồng lái và thân máy bay có thể nhận ra, phần còn lại nằm vương vãi từng mảnh khắp nơi. Đống đổ nát khổng lồ nằm rải rác xung quanh đỉnh núi, nhiều cây cổ thụ lớn bị tàn phá khủng khiếp.

Trong hoàn cảnh đó, có ba mươi người sống sót.

Theo phân tích từ hiện trường vụ tai nạn, phần lớn lực tác động của vụ va chạm đã được hấp thụ bởi hơn mười mét rừng thông rậm rạp, giúp tăng tỷ lệ sống sót của các hành khách.

Như thể những cây thông trên núi đã hy sinh để cứu lấy những còn người này.

Giờ đây, việc còn lại chính là—

“Đến lượt những cái cây rồi.”

Lee-yeon gõ ngón tay lên bàn, giữa hai chân mày hằn sâu vẻ kiên quyết.

Là một phần quan trọng của dự án Dome, việc kiểm định này là nhiệm vụ được giao cho tất cả các bác sĩ cây tham gia dự án.

Trong số đó, Bệnh viện cây Gamumbi và Bệnh viện cây Solgae, hai đơn vị đứng đầu, phụ trách quản lý những cái cây gắn liền với gia đình nạn nhân.

Nhiệm vụ của họ là bảo vệ, phục hồi những phần cây bị hư hại và chuẩn bị cho sự phát triển mới.

8.6
Tiến độ: 100% 129/129 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025