Chương 123: … đã từng là tất cả của anh.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô—vẫn là gương mặt ấy, gương mặt mà anh từng trân trọng như một khung cảnh tuyệt đẹp.
Cô gái ngốc nghếch vẫn hay trốn dưới bóng cây mà khóc.
Cô sẽ thu mình lại, ôm chặt đầu gối, vùi mặt vào cánh tay, cứ nghĩ rằng chẳng ai nhìn thấy mình.
Nhưng rồi, mỗi khi nghe thấy tiếng đàn cello bay theo gió, cô sẽ ngẩng đầu lên, nhìn quanh mặt đất và bầu trời trên cao, đặt tay lên eo rồi nghiêng đầu, say sưa lắng nghe giai điệu ấy.
Dáng vẻ của cô khi khóc, khi cười, khi chợp mắt dưới tán cây, hay khi khe khẽ ngân nga theo tiếng đàn của anh—tất cả đều sống động hơn nhiều so với cô gái u buồn anh gặp lần đầu tiên.
Khi anh không thể đến trường tiểu học như bao đứa trẻ khác, quan sát Lee-yeon từ phía dưới ngọn đồi, qua khung cửa sổ cũ kỹ, đã trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc sống của Chae-woo.
Với một người mẹ luôn ẩn mình trên những ngọn núi xa xôi, từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài, thế giới của cậu bé 13 tuổi nhỏ bé đến mức đáng thương.
Vậy mà, cô gái kỳ lạ ấy lại trở thành khán giả đầu tiên của cậu, một người thuộc về thế giới khác, một người hiện diện suốt bốn mùa.
Khi thế gian rực rỡ sắc xanh của chồi non, khi lá thu ngả màu héo úa, khi tuyết phủ trắng những cành cây, và khi những nụ hoa hồng phớt hé nở, cô vẫn luôn ở đó.
“Mẹ ơi, có thứ gì luôn ở nguyên một chỗ không?”
“Hmm… một cái cây chăng?”
“Có thứ gì nhỏ hơn cây và xinh đẹp hơn không?”
“Aha, chắc là một bông hoa.”
Ngày qua ngày, Chae-woo lau sạch cửa sổ, chờ đợi cô.
Khi dõi theo bóng hình ấy, bàn tay bé nhỏ của cậu áp lên cửa kính, hơi thở ấm nóng làm mờ đi lớp kính lạnh lẽo.
Khung cửa sổ cũ kỹ, lỏng lẻo tựa như một khung tranh, giam giữ cả cô gái và cái cây ấy bên trong.
….
…
..
.
“—woo, Chae-woo!”
Khung tranh ấy… đã từng là tất cả của anh.
“Chae-woo, anh ổn chứ?”
Tiếng nói lo lắng của Lee-yeon kéo anh trở về thực tại.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén, nắm lấy cổ tay cô khi cô lay mạnh người anh.
Quả nhiên, Lee-yeon đang nhìn anh đầy bất an.
Không kịp suy nghĩ, anh vô thức đưa tay ra để vuốt lại mái tóc cô. Nhưng rồi, anh khựng lại, siết chặt nắm tay, rồi rụt tay về.
“…Không có gì, anh chỉ đang nghĩ về một chuyện.”
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“…Về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“….”
Lee-yeon giật mình, vội vã tránh ánh mắt anh.
Dối trá.
Chae-woo tự nhắc nhở mình về bản chất thật sự của cô.
Anh gạt đi những cảm xúc vô nghĩa đang bám lấy mình, vẫn còn chút ngái ngủ. Anh sắp xếp thức ăn lên đĩa rồi thong thả bước đến bàn ăn. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, họ mới lại có một buổi sáng cùng nhau.
Lee-yeon cầm lấy nĩa từ tay Chae-woo, cắt một miếng xúc xích và đưa lên miệng.
“…Mà này, ngón tay anh có đau không?” Cô đột nhiên hỏi khi thấy anh đang ăn.
“Không, sao vậy?”
“Uhh—”
Anh vẫn ăn một cách bình thản, nhưng có gì đó lạ lắm.
Lee-yeon nhìn chằm chằm vào đôi tay anh và sững lại.
“—Đây là lần đầu tiên em thấy anh dùng đũa bằng tay trái.”
Chae-woo hơi khựng lại trong một giây ngắn ngủi, nhưng ngay lập tức anh điềm tĩnh gắp một miếng rau xào bỏ vào miệng.
“Em không biết à?”
“Gì cơ?”
“Không khó chịu gì cả, chắc anh thuận cả hai tay từ trước rồi.”
“…À, thế à…”
Anh nghiến chặt hàm, liếc nhìn cô qua khóe mắt khi nhai thức ăn.
Ánh mắt sắc bén ấy khiến Lee-yeon căng thẳng.
“Nhưng em luôn thấy anh dùng tay phải.”
“Thật sao?”
Lee-yeon gật đầu một cách máy móc, đặt nĩa xuống.
Cô cứ ngồi đó, xoay xoay hai ngón tay, quên cả ăn.
Và rồi—Chae-woo thản nhiên cướp miếng xúc xích trên dĩa cô.
Anh uống một ngụm nước, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Lee-yeon, vẫn còn đang ngẩn ngơ, cầm lại nĩa một cách bối rối.
Khi ánh mắt họ vô tình giao nhau, Chae-woo bỗng cảm thấy khát khô cổ họng và uống cạn cả ly nước.
….
…
..
.
"Haa…"
Lee-yeon lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay khi dập xẻng nhỏ xuống đất.
Cô đang quỳ gối, chăm sóc luống hoa mà mình đã bỏ bê suốt một tháng qua.
Chỉ vài tiếng trước, Choo-ja và Dong-mi đã ghé qua sau khi nghe tin Chae-woo tỉnh lại.
Bác sĩ cũng đến kiểm tra tình trạng của anh.
Sau khi mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, hai người phụ nữ rời đi, để lại Chae-woo và bác sĩ nói chuyện riêng với nhau trong nhà.
Bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cô có thể thấy họ trao đổi ánh mắt với nhau.
"Không—! Không phải—!"
Đúng lúc đó, cử chỉ của bác sĩ trở nên kịch liệt hơn.
Lee-yeon vươn người qua khung cửa để đọc khẩu hình của hai người.
“—Nếu… có thể…!”
Cô lo lắng nhìn qua lại giữa bác sĩ, người đang nói với giọng cao vút, và Chae-woo, người vẫn khoanh tay, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Và rồi—
Chae-woo chợt quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía cô, rồi thô bạo kéo rèm cửa lại.
“A…!”
Không nhận ra mình đã thở dài, Lee-yeon siết chặt cái xẻng nhỏ trong tay đến mức đau nhói.
Cô mím môi, cúi đầu xuống, tiếp tục nhổ cỏ một cách máy móc.
Một cái bóng thập thò sau cánh cổng.
Nhìn thấy ai đó, Lee-yeon nở nụ cười, đứng dậy.
"Gyu-baek? Sao em lại ở đây?"
Thằng bé chạy vội tới, dáo dác nhìn xung quanh.
Nó ôm mặt, dậm chân đầy lo lắng.
Nụ cười của Lee-yeon vụt tắt.
"Gyu-baek, em sao thế?"
"Uhhhh…"
Gyu-baek kéo ống tay áo cô, rên rỉ một cách đau đớn.
"Giám đốc. Giám đốc."
"Em không khỏe à?"
"Nhện đực cho con cái ăn chân của chúng khi giao phối."
“Hả?”
Lee-yeon cau mày trước lời nói kỳ quái ấy.
Nhưng ánh mắt của Gyu-baek hoàn toàn vô cảm, chỉ có giọng điệu dồn dập hơn thường lệ.
Cô nghiêng đầu, khó hiểu.
"Đừng ăn chân của anh ta."
"Gyu-baek, em đang nói gì vậy?"
"Đó là một chiến thuật để dụ dỗ con cái đó. Dù có ngon thế nào đi nữa, chị cũng không được ăn nó, ngay cả khi chị cảm thấy mình phải làm vậy. Từ giờ trở đi, đừng nhận bất cứ thứ gì từ anh ta. Hứa với em đi. Mau hứa với em!"
Gyu-baek đưa ngón út ra, vẫy vẫy trước mặt cô—
"Em đang làm gì vậy, Lee-yeon?"
Giọng Chae-woo vang lên ngay khi cánh cửa trước mở ra.
Gyu-baek lập tức co rúm người, núp chặt sau lưng cô.
Lee-yeon cau mày trước phản ứng sợ hãi của thằng bé.
Cô cúi xuống, thì thầm nhỏ đủ để Gyu-baek nghe thấy.
"Chae-woo ổn rồi. Em không muốn chơi với anh ấy sao?"
"Không, không."
"Hả? Sao lại không?"
"Giám đốc. Giám đốc, thực sự rất tệ…"
Gyu-baek siết chặt môi, cơ thể nhỏ bé run lên.
Chae-woo đã đứng trước mặt họ.
Gyu-baek đưa tay lên bịt tai, bắt đầu đọc vanh vách từ bách khoa toàn thư.
"Jucunda là một loài bọ hiếm xuất hiện vào giữa mùa hè. Ban ngày, chúng chui đầu vào hoa để hút mật. Chúng cũng nhấm nháp cánh hoa và nhụy hoa. Chúng thường xuất hiện trên hoa hồng dại, kim ngân và các loại cây ăn quả—"
"Chae-woo."
Lee-yeon nhìn anh chăm chú, ra hiệu cho anh quay vào trong nhà.
Chae-woo hơi cúi đầu, nheo mắt khi thấy thái độ của cô thay đổi.
Giọng cô đanh lại, tư thế bảo vệ Gyu-baek rõ ràng.
“….”
“….”
Họ đối diện nhau, một trận chiến âm thầm nổ ra giữa hai ánh nhìn cứng rắn.
Điện thoại Lee-yeon đột ngột rung lên.
Cô nhấc máy mà mắt vẫn không rời khỏi Chae-woo.
Anh khẽ cười khẩy.
"Ha…"
…
..
“Giám đốc…! Tôi xin lỗi vì làm phiền, nhưng bây giờ cô có bận không?”
Giọng của Dong-mi vang lên đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
"Tôi đang ở nhà. Có chuyện gì sao?"
“Tôi thực sự cần cô ngay bây giờ. Cô có thể đến đây được không?”
“Gì cơ?”
“…Là về cây ngân hạnh di tích quốc gia có con rắn đang sống trong đó!”
Đôi mắt của Lee-yeon mở to, vẫn không rời khỏi Chae-woo.
Trong khi đó, anh khẽ cười nhạt, nụ cười sắc lạnh đầy bí hiểm.