Chương 9: Một Giống Loài Mới

26/04/2025 10 8.0
Chương 9: Một Giống Loài Mới

UỲNH!!!

Một t·iếng n·ổ kinh hoàng vang lên, toàn bộ hành lang chìm trong lửa điện, mặt đất rung chuyển như sắp sụp đổ.

Nhưng—

Jack vẫn đứng đó.

Thanh Last Light Blade được anh cắm chặt xuống nền đá, tỏa ra một hào quang bảo vệ bao trùm lấy ba người.

Một bức tường ánh sáng chói lóa, cản lại toàn bộ luồng sét Khổng lồ của tên Vampire Pháp Sư...

Trong khoảng khắc này John cố gắng ôm chặt lấy mira ... họ cầu nguyện... đợi chờ số phân.

Cô ngước lên, ánh mắt hoảng loạn nhìn tấm lưng Jack đang đứng chắn phía trước.

Cơ thể anh hứng trọn cơn bão sét.

Ánh sáng loé lên, sấm chớp nổ tung xung quanh anh, Từng tia sét giống như đang muốn nuốt trọn lấy anh..

Mira cứng đờ người. Một ký ức chợt ùa về—

Người cha của cô, ngày ấy, cũng đã dùng chính thân thể mình để bảo vệ cô trước lũ Vampire đó là khung cảnh mà không một người con nào muốn nhớ lại...

Nhưng ông không qua khỏi.

Máu của ông dính đầy trên mặt cô…

Đôi mắt ông dần mất đi ánh sáng…

Bàn tay ông lạnh dần…

"KHÔNG!!!"

Cô bất giác nhắm chặt mắt, cúi đầu xuống, ôm lấy đầu mình trong hoảng loạn.



Jack cắn răng chịu đựng.

Cơn bão điện tàn phá cơ thể anh, thiêu đốt làn da, xé nát từng thớ thịt.

Anh nhận ra một điều—Dù có mạnh đến đâu, nếu trúng phải những đòn t·ấn c·ông đủ sức mạnh, anh vẫn b·ị t·hương và thậm chí là c·ái c·hết....

Nhưng cơ thể anh vẫn đang hồi phục.

Một tốc độ hồi phục kinh ngạc. Nếu là một Vampire bình thường, chắc hẳn anh đã biến thành một xác khô từ lâu.

Jack nhìn xuống thanh Last Light Blade—

Ánh sáng của nó vẫn đang rực cháy.

Những luồng năng lượng vàng nhạt vẫn chảy dọc cánh tay anh.

Có lẽ… chính thanh kiếm này đã khuếch đại khả năng hồi phục của anh.


BÙMMM!!!

Luồng sét cuối cùng nổ tung.

Cả hành lang cháy đen, đất đá đổ xuống, khói bụi mù mịt.

Nhưng—

Jack vẫn đứng đó. Anh đã thành công bảo vệ John và Mira.

Nhưng—

Hào quang từ Last Light Blade đang yếu dần…

Như thể chính thanh kiếm cũng đang cần được nghỉ ngơi.

Jack thở hắt ra, cảm giác mệt mỏi tràn ngập cơ thể.

Dù anh không b·ị t·hương chí mạng, nhưng những cơn đau từ đòn vừa rồi vẫn đang gặm nhấm cơ thể anh.

Anh không phải bất tử.

Anh vẫn có giới hạn.

Jack thả lỏng thanh kiếm, cơ thể lắc nhẹ vì mệt mỏi.

Anh quay lại, lao tới John và Mira.

"Phù… Hai người không sao chứ?"

John gật đầu. Nhưng Mira vẫn cúi đầu, tay bấu chặt lấy vạt áo mình, toàn thân run rẩy.

Jack nhíu mày, cúi xuống đặt tay lên vai cô.

"Mira… cô ổn chứ?"

Cô giật mình, mở bừng mắt.

Jack có thể thấy—

Nỗi sợ hãi trong ánh mắt cô.

Nhưng— Bên dưới nỗi sợ ấy, anh cũng thấy một tia xúc động…

Cô nhìn anh chằm chằm, rồi cắn môi quay đi, không nói gì.

Jack không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm.

Anh cười nhẹ, rồi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía kẻ địch còn lại.

"Còn lại một tên."

"Chơi tiếp thôi."

Jack đảo mắt nhìn quanh.

"Ủa, hắn đâu rồi???"
Hành lang cháy đen, tro bụi lơ lửng trong không khí, nhưng… tên Vampire pháp sư đã biến mất.

John thở dài, lắc đầu.

"Tên ngốc này…"

BỐP! Ông đập nhẹ một cú vào đầu Jack.

Jack nhăn mặt:

"Ơ cái gì vậy!?"

John khoanh tay, cười khẩy:

"Chứ còn gì nữa! Tất nhiên là hắn chuồn rồi chứ sao! Không tên Vampire nào lại dùng hết ma lực vào một đòn như vậy mà không có lý do cả!"

Jack đơ ra vài giây, rồi gật gù:

"Ờ ha…"

Rồi chợt nhớ ra—

Jack hạ giọng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về khoảng không nơi tên Vampire vừa đứng.

"Hắn g·iết luôn cả đồng đội để chạy trốn… Không thể tin được là tôi từng là bọn chúng."

Bất ngờ—

"Thì ông vẫn là chúng đấy thôi."

Giọng Mira sắc lạnh như dao, khiến Jack nhíu mày quay sang nhìn cô.

Đúng là một cô gái kì lạ chỉ mới vài phút trước jack vừa cứu cô mà giờ đây cô đã ném vào anh một câu nói đầy cay nghiệt...không ai muốn mình là một con quỷ hút máu vô nhân tính cả ..



John đưa tay cắt ngang, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.

"Không!" Ông nhìn thẳng vào Mira.

"Cậu ấy không còn là chúng nữa. Cậu ấy giờ đây đã được Last Light – Blade of the Sun's Wrath thanh tẩy."

Jack nhíu mày ngơ ngác hỏi :

"Tên kiếm này dài dữ vậy trời… nó có tên khác ngắn hơn không ông già ?"

John nghiêm túc vuốt râu, phớt lờ câu hỏi, tiếp tục:

"Nếu ta đoán không lầm, thanh kiếm đã chọn cậu làm chủ nhân và vô tình tạo ra một giống loài mới—"

"Bán Vampire. Nửa người, nửa Vampire."

Jack há hốc mồm:

"Gì chứ!? Vậy là do ông đâm tôi mà ra chuyện này!?"

John ánh mắt ngượng ngùng cười trừ:
"Ừ thì…"

Mira chống cằm, gật gù:

"Kiếm gì mà tên dài quá… Hừm…"

Jack thở dài, bóp trán, cảm giác như có một mớ hỗn độn trong đầu. Quá nhiều việc vừa xảy ra trong vài tiếng vừa rồi.

Mới chỉ trước đó anh còn là Jack Đồ Tể đang được giao nhiệm vụ đóng chiếm pháo đài này. Cảm giác vị của máu tươi vẫn còn trong miệng anh. Anh vẫn còn cảm nhận được cú đâm chí mạng của John..Và tiếp theo là cuộc đụng độ vừa xong. Anh chợt nhớ ra một điều đó là chuyện về ký ức lúc còn là con người của anh nữa...

Anh lẩm bẩm:

"Thế còn ký ức lúc tôi còn là người? Sao tôi không nhớ gì cả…?"

Mira và John cùng im lặng. Jack nhắm mắt, một hình ảnh chợt hiện lên—

Vợ con anh.

Một bé trai. Một bé gái.

Chúng bị lũ Vampire bắt đi…

Còn anh— bị biến đổi.

Cảnh tượng ấy đập mạnh vào tâm trí, khiến Jack nghiến răng, siết chặt nắm đấm.

Hiện tại anh chỉ nhớ có thế mà nó như thể vừa mới hôm qua vậy....



John khẽ thở dài.

"Đó là điều chúng ta sẽ phải tìm ra. Đây là lần đầu tiên sau gần 70 năm, thanh kiếm chọn một chủ nhân mới… Chính ta cũng không hiểu hết về nó."

Jack hít một hơi sâu, ánh mắt anh lạnh dần.

"Vậy bây giờ, chúng ta đi đâu?"

John cười nhẹ:

"Ta biết nơi cần đến để giải đáp tất cả câu hỏi của cậu."

Jack gật đầu:

"Hừm… Được thôi, tôi theo ông."

Anh quay sang Mira, khoanh tay, nhướng mày:

"Còn cô? Cô theo bọn tôi làm gì?"

Mira lập tức quay đi, né tránh ánh mắt anh, gãi má ậm ừ:

"À à… Đơn giản là tôi muốn sống, vậy thôi. Với lại, tôi thấy các người an toàn."

Jack nheo mắt nghi ngờ:

"Ờ, nghe hợp lý quá ha?"

John phì cười, còn Mira lườm anh một cái.

Nhóm ba người bắt đầu bước đi, hướng về chân trời của những bí ẩn.
8.0
Tiến độ: 100% 14/14 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025