Chương 10: Đường Bí Mật và Cuộc Trò Chuyện
26/04/2025
10
8.0
Chương 10: Đường Bí Mật và Cuộc Trò Chuyện
John đứng trước cánh cửa trong hành lang tối tăm.
Ông chắp tay sau lưng, giọng trầm lắng:
"Hai nhóc có biết không… Ta đã đi lang thang suốt nhiều năm. Người đời tưởng ta điên. Nhưng không— ta đã đợi chờ ngày này. Và nó có lý do."
Jack và Mira liếc nhìn nhau.
CẠCH!
John đặt tay lên một góc đá trên tường, một biểu tượng vàng lấp lánh lóe sáng trong bóng tối.
ẦMMMMM!!! Mặt đất rung chuyển.
Một cánh cửa sập khổng lồ mở ra ngay dưới chân họ, để lộ một đường hầm sâu hun hút.
Jack mắt mở to:
"Lối ra không phải ở cánh cửa… mà là dưới đất!?"
John cười nhạt:
"Các cậu không biết ta là ai đâu. Ta đã từng kiến tạo nhiều pháo đài để chống lại Vampire. Đây chỉ là một trong số đó…"
Mira nheo mắt nghi ngờ:
"Ông giỏi vậy sao không cứu mọi người lúc ở hầm trú ẩn? Nếu đến được đây thì đã không ai phải c·hết!"
John im lặng.
Mặt ông trầm ngâm, đôi mắt toát lên ánh buồn.
"Cô không hiểu đâu. Hiện giờ ta đã không còn là ta lúc đó…"
Mira siết chặt tay, giọng gằn xuống:
"Thôi đi! Ông chỉ đang cố biện minh thôi!"
John mím môi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
—
"Thôi đi hai người."
Jack cắt ngang, giọng anh mệt mỏi nhưng kiên quyết.
Anh chống tay lên thanh kiếm, cảm nhận rõ cơn đau râm ran lan khắp cơ thể.
"Tôi tin John sẽ có lời giải thích chính đáng sau này. Nhưng ngay bây giờ, chúng ta nên đi trước khi có thêm Vampire kéo tới… Tôi vẫn còn khá mệt sau cú dính đòn vừa rồi."
Last Light trong tay anh tỏa ánh sáng yếu dần, như thể nó cũng cần được nghỉ ngơi.
Ba người nhìn nhau.
John gật đầu:
"Đi thôi. Ta muốn cho các cậu thấy vài thứ."
—
Họ bước xuống cầu thang bí mật.
Phía trên—Cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Tiếng gào thét, tiếng kim loại va vào nhau, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập không khí. Có vẻ như số phận của Tòa thành này đã được an bài .
- vài giây sau—
SẦM!!!
Cánh cửa đóng sập lại, chặn đứng mọi âm thanh bên ngoài.
Hành trình mới chỉ vừa bắt đầu
Bậc cầu thang bằng đá kéo dài hun hút, dẫn họ xuống sâu hơn vào lòng đất. Tiếng bước chân vang vọng trong không gian hẹp, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng và bí ẩn.
Jack nhìn xuống thanh Last Light, ánh sáng mờ nhạt từ lưỡi kiếm phản chiếu trong bóng tối, như một ngọn lửa giữa đêm đen.
Jack Nhìn về phía John cầm thanh kiếm lên và nói : "John, thanh kiếm này vốn là của ông. Tôi nghe ông nói nó đã chọn tôi, nhưng dù sao… nó vẫn là của ông. Tôi không cảm thấy thoải mái khi giữ nó như vậy."
John bật cười, giọng khàn nhưng đầy ấm áp:
"Không sao đâu nhóc, cứ cầm lấy nó. Nếu không có cậu và thanh kiếm này, cả ba chúng ta đã bỏ mạng trên đó rồi. Lão già như ta, dù có muốn cũng chẳng thể dùng nó nổi hai phút đâu."
Mira nhíu mày, nhớ lại hình ảnh John khi còn ở hầm trú ẩn. Khi ông ta nắm thanh kiếm, cả cơ thể run rẩy như thể bị rút cạn sinh lực.
Mira: "Phải rồi, tôi nhớ lúc ở hầm trú ẩn, ông cầm nó mà trông như sắp c·hết vậy."
John gật đầu, bước chân chậm lại một chút:
"Đúng thế. Last Light đốt cháy sinh lực của người sử dụng nó… một cách khủng kh·iếp. Người bình thường nếu cầm nó quá lâu sẽ kiệt quệ ngay lập tức. Trái tim sẽ đập điên cuồng, lồng ngực như bị bóp nghẹt."
Jack im lặng, nhìn lại bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm. Anh thử tập trung cảm nhận—nhưng thay vì cơn đau đớn hay mệt mỏi, thứ anh cảm thấy lại là sự ấm áp.
Jack: "Vậy à… Nhưng tôi lại cảm thấy rất thoải mái. Nó khiến tôi thấy… nhẹ nhõm và ấm áp. Tôi chưa từng có cảm giác này bao giờ."
John dừng lại một chút, nhìn anh với ánh mắt khó đoán.
"Cậu đúng là đặc biệt, nhóc ạ. Một thanh kiếm được tạo ra để tiêu diệt Vampire… lại bị chính một Vampire sử dụng. Thật khó tin rằng Last Light đã chọn cậu."
Cả ba người chìm vào im lặng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Họ tiếp tục tiến sâu hơn vào bóng tối. Và có lẽ, câu trả lời cho tất cả những bí ẩn này… đang đợi họ ở phía trước.
Jack bước chậm lại, ánh mắt trầm tư.
Jack: "Vậy giờ tôi phải làm gì…? Ngoài hình ảnh vợ con tôi ra, tôi chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì khác. Tôi không biết vì sao mình trở thành Vampire, nhưng tôi biết mình đã là 'chúng'… rất rất lâu rồi. Như thể cả trăm năm vậy."
Mira quay sang nhìn Jack, ánh mắt sắc bén như đang dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt anh.
Mira: "Thế còn ký ức về 'Jack Đồ Tể'… ông vẫn còn nhớ chứ?"
Câu hỏi như một lưỡi dao lạnh buốt đâm thẳng vào tâm trí Jack. Toàn thân anh khẽ cứng lại.
Những hình ảnh khủng kh·iếp lập tức trỗi dậy—cơn khát máu điên cuồng, những tiếng gào thét thảm thiết, những cái xác lạnh ngắt ngập trong bóng tối. Những gương mặt tuyệt vọng, những kẻ run rẩy trước lưỡi kiếm của anh… Tất cả như đang gào thét trong tâm trí.
Mira không rời mắt khỏi Jack, chờ đợi câu trả lời.
Jack khẽ siết chặt nắm tay, móng tay ghim vào da thịt. Một cơn đau nhỏ bé so với tội lỗi mà anh đã gây ra.
Anh không biết phải đáp lại câu hỏi này thế nào..Jack nuốt khan và nói:
Jack: "Tôi… vẫn nhớ. Tôi không thể quên. Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi sẽ luôn ghi nhớ, khắc sâu vào tâm trí mình… Để không bao giờ trở thành thứ ghê tởm đó một lần nữa."
Không gian như lặng đi một chút.
Mira không nói gì, chỉ quay mặt đi, tiếp tục bước về phía trước. Nhưng từ góc nhìn của Jack, cô có vẻ đang giấu đi điều gì đó. Một bí ẩn mà cô chưa sẵn sàng để nói ra.
John quan sát cả hai với ánh mắt già dặn của một kẻ đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm. Ông bật cười khẽ, phá tan bầu không khí căng thẳng.
John: "Ha ha… Được rồi, được rồi. Đi tiếp thôi. Hai người sẽ bất ngờ đấy."
John đứng trước cánh cửa trong hành lang tối tăm.
Ông chắp tay sau lưng, giọng trầm lắng:
"Hai nhóc có biết không… Ta đã đi lang thang suốt nhiều năm. Người đời tưởng ta điên. Nhưng không— ta đã đợi chờ ngày này. Và nó có lý do."
Jack và Mira liếc nhìn nhau.
CẠCH!
John đặt tay lên một góc đá trên tường, một biểu tượng vàng lấp lánh lóe sáng trong bóng tối.
ẦMMMMM!!! Mặt đất rung chuyển.
Một cánh cửa sập khổng lồ mở ra ngay dưới chân họ, để lộ một đường hầm sâu hun hút.
Jack mắt mở to:
"Lối ra không phải ở cánh cửa… mà là dưới đất!?"
John cười nhạt:
"Các cậu không biết ta là ai đâu. Ta đã từng kiến tạo nhiều pháo đài để chống lại Vampire. Đây chỉ là một trong số đó…"
Mira nheo mắt nghi ngờ:
"Ông giỏi vậy sao không cứu mọi người lúc ở hầm trú ẩn? Nếu đến được đây thì đã không ai phải c·hết!"
John im lặng.
Mặt ông trầm ngâm, đôi mắt toát lên ánh buồn.
"Cô không hiểu đâu. Hiện giờ ta đã không còn là ta lúc đó…"
Mira siết chặt tay, giọng gằn xuống:
"Thôi đi! Ông chỉ đang cố biện minh thôi!"
John mím môi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
—
"Thôi đi hai người."
Jack cắt ngang, giọng anh mệt mỏi nhưng kiên quyết.
Anh chống tay lên thanh kiếm, cảm nhận rõ cơn đau râm ran lan khắp cơ thể.
"Tôi tin John sẽ có lời giải thích chính đáng sau này. Nhưng ngay bây giờ, chúng ta nên đi trước khi có thêm Vampire kéo tới… Tôi vẫn còn khá mệt sau cú dính đòn vừa rồi."
Last Light trong tay anh tỏa ánh sáng yếu dần, như thể nó cũng cần được nghỉ ngơi.
Ba người nhìn nhau.
John gật đầu:
"Đi thôi. Ta muốn cho các cậu thấy vài thứ."
—
Họ bước xuống cầu thang bí mật.
Phía trên—Cuộc chiến vẫn tiếp diễn. Tiếng gào thét, tiếng kim loại va vào nhau, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập không khí. Có vẻ như số phận của Tòa thành này đã được an bài .
- vài giây sau—
SẦM!!!
Cánh cửa đóng sập lại, chặn đứng mọi âm thanh bên ngoài.
Hành trình mới chỉ vừa bắt đầu
Bậc cầu thang bằng đá kéo dài hun hút, dẫn họ xuống sâu hơn vào lòng đất. Tiếng bước chân vang vọng trong không gian hẹp, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng và bí ẩn.
Jack nhìn xuống thanh Last Light, ánh sáng mờ nhạt từ lưỡi kiếm phản chiếu trong bóng tối, như một ngọn lửa giữa đêm đen.
Jack Nhìn về phía John cầm thanh kiếm lên và nói : "John, thanh kiếm này vốn là của ông. Tôi nghe ông nói nó đã chọn tôi, nhưng dù sao… nó vẫn là của ông. Tôi không cảm thấy thoải mái khi giữ nó như vậy."
John bật cười, giọng khàn nhưng đầy ấm áp:
"Không sao đâu nhóc, cứ cầm lấy nó. Nếu không có cậu và thanh kiếm này, cả ba chúng ta đã bỏ mạng trên đó rồi. Lão già như ta, dù có muốn cũng chẳng thể dùng nó nổi hai phút đâu."
Mira nhíu mày, nhớ lại hình ảnh John khi còn ở hầm trú ẩn. Khi ông ta nắm thanh kiếm, cả cơ thể run rẩy như thể bị rút cạn sinh lực.
Mira: "Phải rồi, tôi nhớ lúc ở hầm trú ẩn, ông cầm nó mà trông như sắp c·hết vậy."
John gật đầu, bước chân chậm lại một chút:
"Đúng thế. Last Light đốt cháy sinh lực của người sử dụng nó… một cách khủng kh·iếp. Người bình thường nếu cầm nó quá lâu sẽ kiệt quệ ngay lập tức. Trái tim sẽ đập điên cuồng, lồng ngực như bị bóp nghẹt."
Jack im lặng, nhìn lại bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm. Anh thử tập trung cảm nhận—nhưng thay vì cơn đau đớn hay mệt mỏi, thứ anh cảm thấy lại là sự ấm áp.
Jack: "Vậy à… Nhưng tôi lại cảm thấy rất thoải mái. Nó khiến tôi thấy… nhẹ nhõm và ấm áp. Tôi chưa từng có cảm giác này bao giờ."
John dừng lại một chút, nhìn anh với ánh mắt khó đoán.
"Cậu đúng là đặc biệt, nhóc ạ. Một thanh kiếm được tạo ra để tiêu diệt Vampire… lại bị chính một Vampire sử dụng. Thật khó tin rằng Last Light đã chọn cậu."
Cả ba người chìm vào im lặng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Họ tiếp tục tiến sâu hơn vào bóng tối. Và có lẽ, câu trả lời cho tất cả những bí ẩn này… đang đợi họ ở phía trước.
Jack bước chậm lại, ánh mắt trầm tư.
Jack: "Vậy giờ tôi phải làm gì…? Ngoài hình ảnh vợ con tôi ra, tôi chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì khác. Tôi không biết vì sao mình trở thành Vampire, nhưng tôi biết mình đã là 'chúng'… rất rất lâu rồi. Như thể cả trăm năm vậy."
Mira quay sang nhìn Jack, ánh mắt sắc bén như đang dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt anh.
Mira: "Thế còn ký ức về 'Jack Đồ Tể'… ông vẫn còn nhớ chứ?"
Câu hỏi như một lưỡi dao lạnh buốt đâm thẳng vào tâm trí Jack. Toàn thân anh khẽ cứng lại.
Những hình ảnh khủng kh·iếp lập tức trỗi dậy—cơn khát máu điên cuồng, những tiếng gào thét thảm thiết, những cái xác lạnh ngắt ngập trong bóng tối. Những gương mặt tuyệt vọng, những kẻ run rẩy trước lưỡi kiếm của anh… Tất cả như đang gào thét trong tâm trí.
Mira không rời mắt khỏi Jack, chờ đợi câu trả lời.
Jack khẽ siết chặt nắm tay, móng tay ghim vào da thịt. Một cơn đau nhỏ bé so với tội lỗi mà anh đã gây ra.
Anh không biết phải đáp lại câu hỏi này thế nào..Jack nuốt khan và nói:
Jack: "Tôi… vẫn nhớ. Tôi không thể quên. Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi sẽ luôn ghi nhớ, khắc sâu vào tâm trí mình… Để không bao giờ trở thành thứ ghê tởm đó một lần nữa."
Không gian như lặng đi một chút.
Mira không nói gì, chỉ quay mặt đi, tiếp tục bước về phía trước. Nhưng từ góc nhìn của Jack, cô có vẻ đang giấu đi điều gì đó. Một bí ẩn mà cô chưa sẵn sàng để nói ra.
John quan sát cả hai với ánh mắt già dặn của một kẻ đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm. Ông bật cười khẽ, phá tan bầu không khí căng thẳng.
John: "Ha ha… Được rồi, được rồi. Đi tiếp thôi. Hai người sẽ bất ngờ đấy."
Tiến độ: 100%
14/14 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan