Chương 43: Đại kết cục (trung)

21/04/2025 10 8.7

Trong núi Tần Lĩnh, chạng vạng tối trong cơn mưa xuân nặng hạt truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, đội quân bắc phạt đi vào thung lũng, vó ngựa nện xuống văng đầy bùn đất.

"Đại nhân."

Tướng lĩnh phía sau lau nước mưa trên mặt: "Khe núi phía trước đã biến thành hố bùn, xe chở theo đồ rất dễ sa lầy, không dễ đi về phía trước."

Bùi Vấn An còn chưa lên tiếng, chỉ nghe phó tướng Phùng Hoài Sơn tay nắm chặt roi ngựa, hung hãn nhổ một bãi nước bọt: “Thật là xui xẻo.”

Bùi Vấn An nhìn cơn mưa như thác đổ, mặt không đổi sắc: "Tiếp tục đi về phía trước, nếu như có người dây dưa làm lỡ việc quân cơ thì giết ngay tại chỗ."

Cơn mưa nặng hạt nện lên khôi giáp, các binh sĩ bởi vì phải đi dưới trời mưa mà kêu khổ cả ngày.

Tướng lĩnh dưới trướng không hề phục Bùi Vấn An, đặc biệt là phó tướng Phùng Hoài Sơn, ông ta tràn đầy khinh thường, trước mặt gọi một tiếng đại nhân nhưng sau lưng lại ôm một cỗ hỏa khí.

Đêm đến lều vải được dựng lên tại chỗ, Phùng Hoài Sơn bực bội uống một ngụm rượu, thứ chất lỏng cay nóng trượt xuống cổ họng nhưng không sao nuốt trôi nổi.

"Đại nhân, Bùi Vấn An này dựa vào cái gì mà có thể lên làm chủ tướng, tướng quân lúc ở độ tuổi của hắn đã chinh chiến nam bắc, chiến công hiển hách."

"Đúng vậy, bàn về lí lịch, Bùi Nhị Lang hắn là cái thá gì chứ."

Các tướng lĩnh nói đến đây, lòng đầy căm phẫn, Phùng Hoài Sơn uống hết ly này đến ly khác.

Một kẻ thuộc phe thái tử, một quyền thần, tuổi còn trẻ mà đã dựa vào tranh đấu phe cánh mà nắm giữ triều chính.

Đây quả thực là một câu chuyện cười chốn cung đình, bây giờ còn mang binh đi bắc phạt, thái tử cũng thật liều lĩnh, một kẻ thuộc gia đình thế gia, một văn nhân, biết cái gì về đánh trận chứ.

Bùi Dịch Chi kia không phải là một ví dụ điển hình sao?

Ông ta năm nay sáu mươi rồi, không biết lần này xuất chinh còn giữ được mạng trở về hay không, cứ coi như là vì tiền đồ con cháu sau này, chiến công lần này ông ta tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác.

"Đủ rồi!" Phùng Hoài Sơn ném ly rượu lên bàn, cầm đao vén rèm lên, ông ta đi đến bên ngoài lều của chủ trướng.

"Đại nhân, Phùng Hoài Sơn cầu kiến."

"Vào."

Ông ta nắm chặt thanh đao trong tay tiến vào, chỉ thấy Bùi Vấn An đứng trước tấm bản đồ, ông ta ngẩng đầu lên, một cỗ ngột ngạt bực bội giấu ở trong lòng: "Đại nhân, không bằng chúng ta phân binh ra đánh đi."

Ánh mắt Bùi Vấn An sáng quắc: "Ý của tướng quân là phân binh thế nào?"

Ông ta nhìn chằm chằm Bùi Vấn An nói: "Lão phu đem theo một trăm ngàn quân đi Tây Bắc từ Lũng Nam tiến vào biên giới."

Bùi Vấn An nghe xong lời này, nhìn bản đồ: "Không thể."

"Đại nhân, Phùng gia ta ba đời đều là danh tướng, chiến công hiển hách, phân binh ra đánh có trước mắt có thể giúp không để trễ nải việc hành quân, còn có thể phá nhất cử nhất động của địch. Bùi đại nhân ngài nói không thể liền không thể, ít nhất cũng phải cho ta một lí do thuyết phục chứ."

Bùi Vấn An cười một cái: "Sợ là tướng quân lo lắng quá rồi, ta sẽ phân một đội quân cho tướng quân nhưng hiện giờ tướng quân không thể đi, ít nhất phải qua được cửa ải này đã."

Phùng Hoài Sơn cắn răng: "Mong rằng đại nhân nhớ lời mình đã nói hôm nay."

Sau khi Phùng Hoài Sơn rời đi, bên trong lều lại khôi phục sự yên tĩnh, Hồ tiên sinh ở bên cạnh vuốt râu cười lạnh một tiếng: "Phùng Hoài Sơn này thật đúng là một lão thất phu, đánh giặc cả đời mà không rõ chuyện này, chẳng trách cả đời tầm thường vô vị. Còn tưởng rằng bản thân là tướng tài như Bạch Khởi, Trường Bình Hầu sao? Giờ còn chưa đến Tây Bắc mà đã muốn phân binh, nhất định là trong lòng đã sớm oán hận với đại nhân, lại bị lời của kẻ khác kích động bèn nổi lên tâm tư. Sao đại nhân lại đáp ứng phân binh cho ông ta, người như này không diệt trừ sớm nhất định sẽ dẫn đến hậu họa."

Bùi Vấn An liếc nhìn tấm bản đồ sau lưng: "Tiên sinh, ông nói xem nếu như là ông dẫn theo thiết kỵ Hồ Lỗ, ông sẽ phục kích ở trước thành quan không?"

Hồ tiên sinh thu lại sắc mặt, nụ cười của Bùi Nhị cũng vụt tắt, sự u ám trong mắt dâng lên: "Ông ta muốn binh quyền, ta cho ông ta, chỉ không biết là ông ta còn mạng mà đến được tây bắc hay không."

Mưa như trút nước, đoàn người đã hành quân nửa tháng, cuối cùng cũng ra khỏi khe núi, khi còn cách thành Ung Châu một đoạn thì có trinh sát hồi báo.

"Đại nhân, phía trước có kẻ địch."

"Ta đi xử lý phe chủ lực, làm phiền tướng quân dẫn người truy đuổi kẻ địch hai bên sườn."

Vì chỉ là cánh hông nên trong lòng Phùng Hoài Sơn vẫn có bất mãn nhưng Bùi Nhị Lang này rốt cuộc cũng chịu nhả ra binh ra cho ông ta nên ông ta vẫn chắp tay: "Mạt tướng lĩnh lệnh."

Phía trước chấn động, đợi đến khi chiến trường bên này nghỉ ngơi, một trinh sát dẫn theo một đám người trở về.

"Bùi đại nhân, Phùng tướng quân, Phùng tướng quân ông ấy chết rồi."

Hóa ra Phùng Hoài Sơn tham công, trúng mai phục của địch, bị tên bắn vào đầu gối bên phải, rơi khỏi ngựa.

Bùi Vấn An nghe xong, mặt không có biểu cảm gì, tựa như sớm đã có dự liệu: "Thi thể đâu?"

"Ở ngoài đồng."

"Còn lại bao nhiêu người?"

"Hơn hai ngàn người, bởi vì ta biết một ít tiếng hồ nên nghe trộm được kẻ địch bày binh bố trận, nhân lúc đêm tối đột kích dẫn mấy người này trở về."

Bùi Nhị bình tĩnh gật đầu, nhìn trinh sát vừa xuống ngựa quần áo dính đầy máu, ở trong đại quân mà có thể đột kích rồi trở về, đều là dũng sĩ cả.

"Ngươi tên gì?"

"Từ Vũ."

"Kể từ ngày hôm nay ngươi được thăng lên làm phó tướng, những binh lính này sẽ là thủ hạ thuộc quyền quản lí của ngươi."

Từ Vũ khó kìm nén được kích động trong lòng, trịnh trọng ôm quyền: "Đa tạ đại nhân, Từ Vũ nguyện chết không từ!"

"Số người còn dư lại, gọi người đến phân phó đi. Làm xáo trộn toàn bộ những người vốn là thuộc cấp của Phùng tướng quân, sắp xếp lại vào các đội khác nhau, mỗi người giáng xuống một cấp."

Hắn nói với Hồ tiên sinh: "Tiên sinh, nội bộ đã chỉnh đốn xong rồi, ông là quân sư, việc tiếp theo nên làm gì, trong lòng ông chắc đã rõ."

Hồ tiên sinh nhìn về sa mạc phía bắc, tuy đã bước vào tuổi bảy mươi nhưng cũng sinh ra chút hào khí nói: "Tiến đến Tây Bắc đánh một trận, giành lại lãnh thổ nước ta."

Kiến Nguyên mùa xuân tháng ba, thần tông được chôn cất tại hoàng lăng, thái tử đăng cơ.

"Lễ chiếu cáo trời đất!"

Giọng nói của lễ quan vang vọng khắp đại điện, tiếng trống vang lên từ chòi canh.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.

Thẩm Tương Nghi cau mày đứng trong đám người, trong lòng có dự cảm vô cùng xấu.

Lần ở hành cung khiến Tam hoàng tử phải bỏ chạy, y nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu như y lại đến thì lễ đăng cơ sau hai tháng này không còn nghi ngờ gì nữa chính là thời cơ tốt nhất.

Bây giờ Bùi Nhị cũng không có tin tức.

Loạn trong giặc ngoài, không biết nếu như Tam hoàng tử thật sự đánh tới vậy cục diện sẽ ra sao nữa.

Nàng đang suy nghĩ.

"Thái tử cứu ta."

Một giọng nữ vang lên đánh vỡ bầu không khí trang nghiêm của lễ đăng cơ.

Thẩm Tương Nghi vừa ngẩng đầu nhìn, cạnh cửa đại điện có một bóng người lảo đảo chạy vào. Người kia nhìn kĩ cũng không phải ai xa lạ, chính là Giang Ứng Liên ngày hôm đó bị Tam hoàng tử bắt đi.

Chẳng biết tại sao ở cửa lại không có lính canh, chỉ có Giang Ứng Liên đi chân đất điện cuồng xông về phía trước.

Trong lòng Thẩm Tương Nghi cả kinh lúc này mới phát hiện hai mắt của Mary Sue Giang Ứng Liên đã bị khoét mất, nhìn cực kì đáng sợ.

"Quỳ xuống, quỳ xuống!"

"Tất cả lùi về sau!"

Trong chốc lát, một trận tiếng bước chân truyền đến, bên ngoài có một đám binh lính mặc giáp đen xông vào, trong tay cầm nỏ với cung tên, bắn hạ thủ vệ trong đại điện.

Trong đại điện tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp bốn phía, cung nữ nội thị, đại thần quan lại phân tán khắp nơi, cục diện hỗn loạn vô cùng. Đến khi bọn họ nhanh chóng phản ứng lại thì mọi cửa ra đều đã bị bính linh mặc giáp đen ngăn lại, không còn đường thoát.

Thân binh bên cạnh thái tử tạo thành bức tường thịt bảo vệ những người còn lại, giơ cao lá chắn giằng co với binh lính mặc giáp đen từ bên ngoài tràn vào.

Tam hoàng tử cầm kiếm bước vào bên trong đại điện, y tiện tay túm mấy đại thần đang trốn bên dưới án kỷ.

"Tam hoàng tử, ngươi không thể làm nghịch tặc loạn đảng."

"Lằng nhằng lắm lời, giả bộ nho nhã ồn ào chết ta mất, ta phiền nhất là lũ các ngươi luôn nói mấy lời ta nghe không hiểu đó."

Tay y vung kiếm lên, người kia liền đứt hơi thở, y hạ kiếm xuống, cao giọng quát to một tiếng: "Hôm nay đừng ai nghĩ rời khỏi được đây!"

Giang Ứng Liên xông vào lúc trước nghe được giọng nói của Tam hoàng tử, đột nhiên tay chân hoảng loạn, hướng về nơi xa hô to: "Thái tử, thái tử, ta trong sạch, Tam hoàng tử là một thằng điên, là một con quái vật, ngài cứu ta với."

"Thằng điên? Quái vật?"

Tam hoàng tử bước nhanh qua đó, túm lấy tóc nàng ta, kề kiếm lên cổ nàng ta: "Là ngươi nói thích ta, mọi nữ nhân đều nên phục tùng ta, còn nữa ta là nam chính, ta chính là thần của thế giới này!"

"Ngươi không phải!"

Giang Ứng Liên không biết tại sao lại nghe thấy lời này, phản ứng càng kịch liệt, nàng ta ngửa mặt lên trời: "Ngươi không phải! Ta mới là thiên mệnh chi nữ, ngươi không giết nổi ta, thiên đạo thương xót ta, cho ta dị năng, ta là nữ chính, ta..."

Giọng nói đột ngột im bặt.

Máu từ thân kiếm nhỏ giọt xuống, mãi cho đến khi chảy thành dòng loang lổ trên mặt đất.

Gianh Ứng Liên không thể tin nổi cúi đầu, trước ngực xuất hiện một mũi kiếm. Trong cơn hoảng hốt nàng ta chỉ nhìn thấy long y gần trong gang tấc và rất nhiều bóng người, dường như nàng ta thấy bọn họ đang chỉ chỉ trỏ trỏ rồi xì xào bàn tán.

[Ngươi xem thứ nữ nhà Giang đại nhân kìa.]

[Còn không phải sao? Lớn lên xinh đẹp quyến rũ như mẹ nàng ta thì có tác dụng gì chứ, không phải cũng gả chỉ được cho một thương hộ hay sao.]

Đúng vậy, nàng ta được gả cho một thương hộ tính tình hung hãn, sau khi thành hôn chính là chuỗi ngày chịu đòn roi không phân biệt được ngày đêm, bóng tối vô biên bao phủ.

Mãi cho đến khi, đến khi nàng ta chết đi, thiên đạo hỏi nàng ta muốn gì.

Nàng ta ích kỷ nói: "Ta muốn tình yêu, rất nhiều rất nhiều tình yêu."

Trong nháy mắt bên ngoài cuồng phong nổi lên, sầm sét đan xen, mấy đạo thiên lôi thậm chí còn đánh xuyên qua đỉnh đại điện, mang theo tia lửa nện thẳng vào người Tam hoàng tử.

Mọi người bốn phía chạy trốn thục mạng, dư âm của ngọn lửa thuận theo cột trụ cháy lan ra.

Thẩm Tương Nghi chạy ra mấy bước, đột nhiên một bóng đen lao tới, bên cạnh có người rút kiếm cản lại giúp nàng, rồi trở tay chiến đấu mấy chiêu với người kia, mũi kiếm đâm vào yết hầu của binh lính mặc giáp đen.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Nàng sửng sốt, người trước mắt chính là Điền Miêu, mới mấy tháng không gặp, đứa trẻ này đã cao vút lên rồi, trở nên vừa đen vừa tráng kiệt, xém chút nữa là nàng không nhận ra rồi.

"Ngươi không phải đi theo Bùi Hành đến Mạc Bắc tòng binh sao?"

“Phải, Bùi Hành đại nhân cũng về rồi.”

Thẩm Tương Nghi nhìn theo hướng nó chỉ, thấy cách đó không xa là Bùi Hành dẫn theo một đội quân xông vào, cầm trường kiếm xông về phía quân phản loạn, kiếm lia đến đâu là người gục xuống đến đó rồi chạy hai ba bước đến bên cạnh thái tử trên đài.

"Điện hạ, Tây Bắc thắng lớn, đại quân đang ở phía sau, thúc phụ bảo ta trở lại sớm một bước để bảo vệ lễ đăng cơ của điện hạ."

Tây Bắc thắng lớn!

Hai mắt Thẩm Tương Nghi sáng lên.

Bùi Nhị vẫn còn sống!

Lúc này sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, có một người toàn thân cháy đen nhìn không ra tướng mạo từ trong đám lửa đi ra ngoài.

Trong lòng Thẩm Tương Nghi cả kinh, Tam hoàng tử g.iết ch.ết thiên mệnh Mary Sue Giang Ứng Liên, vậy mà thiên lôi vẫn chưa đánh chết y?

Tam hoàng tử từ trong đống lửa đi ra, đỡ mấy mũi tên lao đến, ho khan mấy tiếng, cầm kiếm xông về phía thái tử, Thẩm Tương Nghi thầm nghĩ: Nguy rồi! Tam hoàng tử thực sự muốn giết thái tử, trong điện chỉ có chút người như này căn bản không cản được, nhất định phải kéo dài thời gian đợi viện quân đến.

Nghĩ tới đây, nàng hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi cái người đen xì kìa: "Tam hoàng tử."

Tam hoàng tử quả nhiên đổi hướng, y quan sát đám người xung quanh, ánh mắt khóa trên người Thẩm Tương Nghi.

"Là ngươi."

"Ta..."

"Đừng hòng nói mấy lời hoang đường để bẫy ta, ngươi qua đây rồi nói."

Thẩm Tương Nghi đi về phía trước, hộ vệ bên cạnh cũng di chuyển theo, Tam hoàng tử giơ kiếm chỉ về phía nàng: "Những người khác cấm động đậy, chỉ mình ngươi thôi."

Thẩm Tương Nghi ngăn Điền Miêu lại, chậm rãi đến gần Tam hoàng tử.

"Ngươi không phải xuyên việt."

Nàng lạnh lùng nói: "Ta không phải."

"Ngươi và Giang Ứng Liên giống nhau?"

"Không, ta không giống các ngươi, không phải nhân vật chính, ta chỉ là một nữ phụ pháo hôi mà thôi."

“Sao có thể?" Tam hoàng tử trợn tròn hai mắt, không thể tin được.

"Đó chính là sự thật."

"Bỏ đi, đừng phí lời nữa, bất kể ngươi là ai thì hôm nay cũng phải chết."

Tam hoàng tử vừa nói vừa hướng kiếm về phía nàng, đột nhiên sau lưng lạnh toát.

Đồng tử y thoáng chốc co rút lại, có chút dự cảm nguy hiểm, không đúng, nàng đang kéo dài thời gian, y là nam ngựa đực, thiên đạo luôn cho y dự cảm rất chuẩn xác, y phải đi.

Thẩm Tương Nghi thấy Tam hoàng tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay người muốn đi, trong lòng chợt lạnh, nàng nhặt dây thừng rơi trên mặt đất siết cổ y từ phía sau.

"Mau! Không được để hắn chạy!"

Nàng kêu lên một tiếng, những người xung quanh xông lên, mặt Tam hoàng tử căng ra đỏ bừng, vừa cố thoát khỏi sợi dây vừa vung kiếm lên, mọi người xung quanh vây lại một vòng tròn nhưng không thể nào tiến lại gần.

Sức lực của Thẩm Tương Nghi yếu dần, ngay tại thời điểm y sắp thoát khỏi được sự khống chế của dây thừng thì một mũi tên xé gió đâm thẳng tới, bắn xuyên qua đầu Tam hoàng tử.

Đó là mũi tên của Bùi Nhị!

Thẩm Tương Nghi trong lòng vui mừng, ngẩng đầu nhìn quả thực là có một bóng người đứng ở cửa đại điện.

Chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì một đạo thiên lôi từ trên đỉnh đầu đánh xuống.

Hai mắt nàng tối sầm, trong lòng Thẩm Tương Nghi bi phẫn nghĩ:

Cái này không hợp lí nha!

Con mẹ nó!

Rõ ràng là Bùi Nhị giết nam ngựa đực nhưng sao thiên đạo lại bổ sét vào nàng?

8.7
Tiến độ: 100% 50/50 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025