Chương 40: Con đường của Bùi Nhị thủ phụ (thượng)
Có người muốn giết nàng ta.
Trong yến tiệc, Giang Ứng Liên mượn ly rượu, ánh mắt đảo quanh khắp nơi, là ai?
Gió đêm thổi bay màn kiệu, các nữ quyến lần lượt từ bên ngoài tiến vào, trước mặt nàng ta sượt qua từng trận mùi son phấn.
Là tiểu thư của nhà Vương thứ sử sao?
Không thể nào, cô ta cuối cùng sẽ gả cho một võ tướng, không có xung đột lợi ích gì với nàng ta.
Là tiểu nha đầu nhà Lý ngự sử đã từng cãi lộn với nàng ta sao?
Cũng không đúng, cô ta khi còn bé ngang ngược bướng bỉnh nhưng sau khi lớn lên suốt ngày im lìm, nào có tâm tư này.
Mọi thứ đều rối loạn hết rồi.
Giang Ứng Liên nghĩ trong đầu: Nếu như không phải có mấy đạo lôi đó, e rằng nàng ta đã phải chết ở Giang Châu rồi.
Không nên là như này chứ, rõ ràng nàng ta đã làm theo những gì trong sách viết.
Thái tử sẽ cảm mến nàng ta, còn có Bùi Vấn An cũng sẽ vì nàng ta mà tranh đoạt tình nhân, tất cả đàn ông đều phải vây quanh nàng ta, nàng ta sẽ trải qua cuộc đời dương quang xán lạn, tại sao bây giờ mọi thứ lại không giống vậy nữa rồi?
Đột nhiên có một bóng người xông vào tầm mắt nàng ta, có chút quen mắt, Giang Ứng Liên chỉ người kia hỏi: "Đằng đó là thiên kim nhà vị đại nhân nào?"
"Nàng ấy à..." Nữ quyến tay cầm quạt tròn che mặt cười cười: "Là khuê nữ nhà tiểu quan ngũ phẩm, cũng là chim tước hóa phượng, đi Phúc Châu bị lạc đường, không biết sao lại gặp được Bùi Nhị Lang trên đường từ Giang Châu trở về, nghe nói đã định hôn sự rồi."
"Còn không phải sao, cô gái kia vận khí thật tốt, Bùi Nhị Lang không phải vật trong ao, mắt nhìn cao lắm."
Giang Châu! Lại là Giang Châu!
Trong sách Bùi Vấn An đâu có vị hôn thê?
Nàng chợt ngẩng đầu lên, thấy nàng ta đang nhìn về phía mình bèn khẽ mỉm cười, hai cánh môi mỏng khẽ mấp máy---Tô Ngôn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, trong yến hội, đầu óc ánh mắt nàng ta tựa như không chứa thêm được thứ gì nữa, đến cả thái tử nói chuyện với nàng ta, nàng ta cũng không còn lòng dạ nào để lắng nghe, mãi cho đến khi nữ tử kia đứng dậy.
Nàng ta mới đột ngột đứng lên đuổi theo, nữ tử kia đi không nhanh không chậm, vòng trái rẽ phải, mãi cho đến khi quay người rẽ vào một góc cung điện bị cây cối bao phủ, ở đó có âm thanh phát ra.
"Ngươi là một người xuyên sách, sao có thể ở cùng một chỗ với Bùi Vấn An, ngươi không biết Bùi Vấn An là phản diện, ta mới là nam chính sao?"
Tiếp đó là một giọng nữ truyền đến: "Tam hoàng tử hiểu lầm rồi, ta đương nhiên là đứng về phe ngươi, tiếp cận Bùi Vấn An chẳng qua là để giúp ngươi thăm dò tin tình báo. Ngươi có dị năng, thái tử và Bùi Vấn An đều không phải đối thủ của ngươi, rồi sẽ đến một ngày, ngươi nhất định có thể nhất thống thiên hạ."
Nam chính, nhất thống thiên hạ, ánh mắt Giang Ứng Liên xoẹt qua một tia sáng, cơ thể lùi về sau một chút, dưới chân không cẩn thận dẫm phải cành cây trên mặt đất.
"Ai?"
Nàng ta co cẳng muốn chạy nhưng một bóng người lướt qua, nàng ta đỡ tường, sắc trời mờ tối mà Tam hoàng tử kia thật giống như ma quỷ vậy, từng bước ép sát lại gần.
Lần trước ở Phàn Lâu cũng như vậy, đôi mắt Mary Sue của nàng ta gần như không có tác dụng với y.
"Tam hoàng tử khoan đã, Giang Ứng Liên này là một người có đại khí vận." Giọng nữ kia khuyên can.
Tam hoàng tử không hiểu, cố đè xuống ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu trong lòng, ép chặt chân mày: "Là chuyện gì?"
"Đó là đệ nhất mĩ nhân kinh thành Giang Ứng Liên, trong sách có nói nàng ta là người có đại khí vận, là người mang thiên địa dị bảo, phải có nàng ta mới có được thiên hạ."
Tam hoàng tử bừng tỉnh: "Chẳng trách vào lần đầu tiên gặp mặt, ta đã ngây người trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng ta, giống như bị thứ gì đó che mắt vậy, hóa ra nàng ta là một cơ duyên."
Giang Ứng Liên hai mắt ngấn lệ mông lung, nghe mà sợ hết hồn hết vía, vừa này nghe y nói cái gì mà dị năng, rồi lại nam chính. Y có vẻ là một nhân vật còn lợi hại hơn cả thái tử.
Nghĩ tới đây, nàng ta không khỏi có chút động tâm.
Lại nghĩ đến những lời khinh bạc lần trước y nói ở Phàn Lâu, cắn môi, sắc mặt thay đổi, thê lương bi ai mà đứng dậy: "Tam hoàng tử anh dũng, từ lần đầu tiên gặp mặt ta liền ái mộ ngài đã lâu."
Thẩm Tương Nghi:...
Lời này hình như có chút quen tai?
Chị em à, tốt xấu gì ngươi cũng nên đổi lời thoại đi chứ.
"Ngươi thích ta là điều đương nhiên rồi, ta luận về văn công võ lược, có điểm nào không bằng thái tử? Hơn nữa ta còn có thần công tuyệt thế, tương lai sẽ chinh phục thế giới, ngươi đi theo ta, sau này không chỉ có thể làm hoàng hậu mà còn có thể cùng ta thống trị thế giới."
Dứt lời, Tam hoàng tử ôm lấy Giang Ứng Liên, hai người ôm thành một khối.
Nhìn thấy một màn này, Thẩm Tương Nghi rũ mí mắt, lùi về phía sau một bước: "Tam hoàng tử, ta đi trước đây, trong yến hội nếu như người bên cạnh phát hiện ra ta rời đi quá lâu, e rằng không tốt lắm."
"Đi đi." Có mỹ nhân trong lòng, Tam hoàng tử tất nhiên không thèm để ý đến nàng.
"Đợi một chút."
Giang Ứng Liên chợt ngẩng đầu lên, hung ác nói: "Còn ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thẩm Tương Nghi không chút sợ hãi nhìn lại Giang Ứng Liên, vào cái ngày nàng quyết định trở về Biện Kinh thì nàng đã không còn sợ cái người được coi là con gái của trời này rồi.
Nàng hơi cong khóe miệng: "Là một người không quan trọng."
Đúng vậy, nàng là một nhân vật không quan trọng, một pháo hôi có cũng được không có cũng chẳng sao nhưng cũng là người có thể thay đổi toàn bộ kết cục của cả quyển sách này.
Cuối mùa hạ năm Kiến Nguyên thứ hai, Bùi Vấn An trình lên liên tiếp mười một tấu chương, tố giác Binh bộ thị lang, phe cánh cũ cùng với Lễ bộ thị lang ước chừng hai mươi người.
Mà đúng vào lúc này thủ lĩnh Hồ Lỗ đánh hạ Đồng Quan, muốn tiến vào dâng cống phẩm.
Vào dâng cống phẩm? Ngươi cướp cũng cướp rồi, chỗ tốt cũng chiếm hết rồi.
Còn muốn dâng cống phẩm cái gì?
Tên lòng lang dạ sói này, vào dâng cống phẩm là giả, muốn đánh vào quan nội bên trong mới là thật.
Mấu chốt là dưới sự quấy nhiễu nhiều năm của Tào thủ phụ, quan nội vô binh, lần cống nạp này giống như dao gác trên cổ, tiến hay lui đều rất khó khăn.
Thần tông nằm trên giường bệnh phẫn nộ, liên tiếp xét hỏi nhưng không ai dám nói gì.
Lúc này Bùi Vấn An mới đứng lên, hắn hướng về phía thần tông nói: "Hoàng thượng, chuyện này cũng không phải không thể giải quyết, có thể lấy lí do nghi thức trong văn thư thượng cống không đúng, tạm hoãn bước chân quân địch, điều binh đến tiếp viện ở Quan Trung."
Tào Thính Quân nghe thấy lời này trong lòng lộp cộp, xong rồi, chủ kiến này sao có thể để Bùi Nhị đề ra?
Quả nhiên sử giả đã được cử đi, thủ lĩnh Hồ Lỗ rõ ràng bị chuyện nghi thức văn thư làm cho có chút hoang mang, hiển nhiên đánh giặc hắn ta có thể nhưng làm chính trị thì kém chút, hắn ta thực sự còn cho tìm người viết lại bản khác.
Chính vào khoảng thời gian mấy ngày như vậy, viện quân đã tiến vào Quan Trung, đến lúc này Hồ Lỗ mới phát hiện ra bản thân đã trúng kế, vội vàng lui binh.
Sau chuyện này, mặc dù Tào Thính Quân không bị liên lụy nhưng những kẻ bị vạch tội trong sổ con Bùi Nhị thì không kẻ nào còn ở lại được.
Cuộc nổi dậy Kiến Nguyên này cuối cùng cũng kết thúc, phe cánh cũ tổn thương nguyên khí nặng nề.
Vào thu, Bùi Vấn An nhờ vào việc sửa lại án xử sai, cứu trợ thiên tai, cứu nạn lũ lụt, đàm phán ngoại giao thành công chính thức tiến vào võ đài nội các.
Mà lúc này bão táp lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
Cuối năm Kiến Nguyên thứ hai, thần tông muốn lập Kính phi lên làm kế hậu, Tào thủ phụ ủng hộ, Bùi Vấn An trình tấu phản đối, bị thần tông khiển trách, tạm thời cách chức điều tra.
Chính tại lúc phe cánh mới chưa gượng dậy được, phe cánh cũ ủng hộ Tam hoàng tử lên ngôi nâng ly chúc mừng, một thanh niên trẻ tuổi nổi danh tên Thủy Sinh từ Giang Châu đến thành Biện Kinh, cậu ấy đã lấy được cống sinh trong kì thi hương, hơn nữa còn cầm thư tiến cử tiến vào ngự sử đài, trở thành một tiểu quan bình thường.
Nhưng vị tiểu quan này đã phá vỡ cục diện phe cánh mới bị áp bức gắt gao, làm ra một chuyện lớn --- sử gián*.
(*Sử gián để chỉ hành động sẵn sàng chịu chết để tố giác lỗi sai của các đại thần quan lại cho vua chúa, bất chấp việc tố giác này có thể xúc phạm đến người lãnh đạo (thường là hoàng đế))
Cậu ấy đã đặt cược cả tính mạng viết một tấu chương vạch tội Tào Thính Quân, trong đó liệt ra mười tội trạng của ông ta, nhất thời làm kinh sợ triều đình.
"Thủy Sinh? Chính là Thủy Sinh ở Giang Châu đó?"
Thẩm Tương Nghi nghe được cái tên này từ Hồ tiên sinh, vốn tưởng rằng là trùng tên trùng họ, sau lại nghe nói đến từ Giang Châu, liền biết không sai, chính là người thanh niên trẻ nàng quen biết.
"Vậy cậu ta có thể kiện ngã được Tào Thính Quân không?"
"Không được." Hồ tiên sinh không chút do dự nói.
"Tại sao?"
"Tội danh sử gián của cậu ta không đúng, cậu ta tố cáo Tào Thính Quân ban bố chính sách không đúng chính là đang tố việc thánh nhân trọng dụng ông ta là không đúng, thánh nhân sao có thể tự nhận bản thân mình làm sai được chứ?"
"Vậy cậu ta chẳng phải uổng công chịu chết rồi sao?"
"Thế thì không chắc, đại nhân phải thêm một mồi lửa nữa."
Thẩm Tương Nghi không biết Hồ tiên sinh nói thêm một mồi lửa là ám chỉ cái gì.
Chỉ là Bùi Vấn An từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng thì đến ngày hôm sau liền đột nhiên phát lực, lấy sử gián của Thủy Sinh làm lí do, một lần nữa thẩm tra xử lí vụ án Hồ Lỗ dâng cống phẩm.
Đồng thời có người thả ra tin đồn, nói thánh thượng đã cho gọi Bùi Vấn An đến mật đàm.
Trong triều hỗn loạn bất an, giống như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, không biết bến bờ ở đâu, một khi đã nói ra thì không thể vãn hồi.
Nhưng Thẩm Tuyên Nghi tuyệt đối không ngờ rằng, ngọn lửa này còn có thế cháy lan tới người nàng.
Nàng bị trói.
Cửa xe bị gõ hai cái.
Thẩm Tương Nghi bị kẻ nào đó bịt mắt rồi đẩy xuống xe, vòng vo một hồi nàng dường như được đưa vào một căn phòng từng bị cháy, chóp mũi ngửi thấy mùi khói bụi như từ bếp lò.
Cửa bị đóng lại, nàng ngồi yên trên mặt đất, nhíu mày nghe âm thanh bên ngoài.
"Đại nhân, thư đã được đưa tới tay Bùi Vấn An rồi."
"Hắn có thể đã đọc thư."
"Mất thám nói tận mắt nhìn thấy hắn mở ra xem."
"Hắn nói cái gì?"
Không chỉ là người bên ngoài đặt câu hỏi căng thẳng mà Thẩm Tương Nghi cũng có chút căng thẳng.
Nàng biết tử gián của Thủy Sinh bây giờ giống như là một cây dao cắm thẳng vào lồng ng.ực những người kia.
Còn tấu chương Bùi Nhị trình lên tựa như cho bọn chúng một đòn trí mạng cuối cùng, bây giờ cây đao này như gác ở trên cổ: "Hắn hỏi đại nhân ngài đưa ra điều kiện gì?"
"Điều kiện? Dễ thôi, để Bùi Nhị hắn giải quyết Thủy Sinh, đồng thời tự nhận trách nhiệm từ quan, suốt đời không bước chân vào Biện Kinh nửa bước."
Trong lòng Thẩm Tương Nghi lộp bộp một cái, tên này khá đấy, nàng thật muốn túm lấy cổ tên bên ngoài rồi hỏi, ngươi thấy ta xứng với điều kiện đó không hả?
Những người này rốt cuộc lấy tự tin từ đâu, đem cán cân chính trị đặt lên người nàng, chẳng nhẽ Bùi Nhị có thể vì nàng mà làm những điều đó?
Chuyện này coi như xong rồi.
Thẩm Tương Nghi nhìn trần nhà, cảm thấy bản thân giống như con nhện trên nóc phòng kia vậy.
Dệt xong một tấm lưới, lại tự mình chui vào, càng lún càng sâu.
Nàng cứ như vậy dây dưa với đám người kia, một ngày một đêm đã qua, nước đã hết, mà bên ngoài cũng không có chút động tĩnh có người đến cứu nàng.
Thẩm Tương Nghi cảm thấy nàng tám phần là không chịu nổi nữa rồi, không phải đói chết thì cũng là là khát chết.
Mà cùng lúc đó trong thư phòng, đám người tụ lại một chỗ, Tào Hồng hai mắt mờ mịt nhìn Tào Thính Quân.
"Cha, nói cho cùng Bùi Nhị chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân lãnh khốc ích kỉ, người đàn bà đó chắc không được đâu."
Tào Thính Quân không nói tiếng nào.
Các phụ tá cũng không nói một lời, đã làm đến bước này, đây cũng là một ván cược rồi.
Nhưng bao năm lăn lộn trên chiến trường chính trị khiến Tào Thính Quân trong lòng có chút dự cảm không tốt.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài mới có động tĩnh.
"Đại nhân!"
"Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Có người đến?"
"Không, không, đại nhân, Bùi Vấn An hắn, hắn hôm nay đã tố giác Tào thủ phụ rồi."
"Cái gì?"
Tào đảng kinh sợ, Bùi Nhị này sao lại hành động không theo lẽ thường như vậy, lúc này nhẽ ra phải đến chỗ bọn họ tìm người chứ.
Bọn họ sẽ dùng mấy câu uy hiếp.
Vậy chuyện này không phải sẽ qua rồi sao.
Sao lại đột nhiên phát lực tấn công chứ?
Thế này cũng quá đường đột rồi.
"Hắn trình tấu chương tố Tào thủ phụ năm đó trong chuyện nhập cống đã thông đồng với bên ngoài, còn, còn nói ngài lén lút chế tạo binh khí, bồi dưỡng tư binh, có ý đồ mưu phản."
Tào Thính Quân cảm thấy trước mắt tối sầm, tê liệt ngồi trên ghế thái sư, xong rồi, xong hết rồi.
"Cha, cha, thánh nhân nhất định sẽ không dễ dàng tin chuyện này đâu."
Thánh nhân có tin ông ta hay không lúc này có tác dụng gì chứ?
Nếu Bùi Nhị tố ông ta chia bè kết phái, tham ô nhận hối lộ, vậy tường trình thánh nhân có khi vẫn còn đường sống.
Nhưng nếu dính dáng đến chuyện bán nước mưu phản, đây chính là đại tội, đây là coi thường hoàng quyền, thánh nhân cũng vậy mà thái tử cũng vậy, hai chữ tội nhân này Tào Thính Quân ông ta có rửa cũng không sạch nữa rồi.
Ông ta ngẩng đầu, không ngờ tới, bản thân đời này lại bại trên tay một hậu sinh trẻ tuổi như vậy.
"Đại nhân, đại nhân! Thánh nhân đã cho người tuyên chỉ, còn phái cả cấm vệ quân, ngài mau đi đi."
Tào Thính Quân lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, đẩy Tào Hồng một cái: "Đi, ngươi mau lén lút rời đi, ta cho người giả trang thành ngươi, người đi khỏi Biện Kinh, ít nhất vẫn còn đường sống."
Hai mắt Tào Hồng đỏ lên, quỳ xuống: "Cha, người chết rồi, ta, ta còn đi gì nữa. Bùi, Bùi Nhị! Tên cẩu tặc nhà ngươi."
Dứt lời, hắn ta nộ khí công tâm, lao ra khỏi nhà chính, đã văng cửa phòng chứa củi, lôi Thẩm Tương Nghi đang im lặng trong góc ra, kéo lê nàng ra sân.
Thẩm Tương Nghi cảm thấy đây quả thực là tai bay vạ gió.
Nàng cũng rất hợp tác cho bọn chúng bắt cóc, là do bọn chúng tính kế thất bại, liên quan gì đến nàng chứ?
Tào Hồng túm cổ áo nàng, giơ kiếm trong tay lên, mũi kiếm đặt trước mí mắt nàng: "Bùi Vấn An hắn muốn giết cả nhà ta, ta có chết cũng phải lôi ngươi chết chung!"