Chương 190: Bên trong tảng đá
27/04/2025
10
8.2
Chương 189: Bên trong tảng đá
“Khó nói.” – Sơn lắc đầu – “Vì căn bản ngoài vụ hấp thụ linh khí bên trong tinh hạch ra, anh chẳng thấy nó có gì khác một tảng đá thông thường cả.”
“Thế đại ca ngươi định làm cái gì? Bỏ qua nó à?”
“Đã gặp rồi thì sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Trước tiên để anh thử nghiên cứu một chút.” – Sơn nghiền ngẫm trả lời.
“Ồ, nghe có vẻ hay đấy!” – Tiểu Hoa hứng thú – “Vậy ta nên làm gì đây?”
“Nhóc ấy à? Anh cần gì thì sẽ gọi nhóc, nhóc chỉ cần không quấy phá là được rồi.” – Sơn phẩy tay ra hiệu Tiểu Hoa đừng làm phiền.
“Hứ! Bản cô nương quấy phá đại ca ngươi bao giờ?” – Tiểu Hoa tức giận nghiến răng.
Giờ Sơn mới nhận thấy việc thiếu kiến thức có hại cỡ nào. Về phần mình, tuy đã được tiếp thu kiến thức từ sư phụ, nhưng chung quy cũng chỉ gói gọn lại trong tầm của Địa Cầu – một hành tinh cấp thấp bậc nhất, nên nhiều cái thật sự là không thể biết được. Bây giờ ở tinh cầu này cũng mới trải qua những năm đầu tận thế, nhiều thứ kỳ quái lần lượt xuất hiện, bản thân cũng lưu lạc sang đây chưa lâu, nên cũng ít cái mà Sơn có thể hiểu rõ được. Còn về phía Tiểu Hoa, cũng không khác mấy, phần vì tinh cầu quê hương nó cũng chỉ được coi là ở vùng sâu vùng xa của tu tiên giới, nhiều thứ hiểu biết còn hạn chế, phần là vì con mắm này cũng thuộc dạng lười, trí nhớ cũng chẳng tốt, vậy thì càng không biết cái gì vào cái gì. Giờ gặp phải mấy thứ vượt ngoài tầm hiểu biết thế này, muốn khám phá ra huyền diệu chỉ có thể liên tục thử nghiệm, còn có nguy hiểm không thì chưa biết được.
Suy nghĩ một hồi, Sơn mới lấy một viên tinh hạch mới ra, khắc lên đấy một trận pháp đơn giản, có thể nói là dạng cột sống chung của nhiều loại trận pháp, nên chẳng có công dụng gì đặc biệt. Làm xong việc này, cậu lại ném nó về phía tảng đá xem có phản ứng gì xảy ra không. Kết quả giống như lúc trước, viên tinh hạch cũng bị dán chặt vào tảng đá kia, đã vậy tốc độ hút cạn năng lượng bên trong còn nhanh hơn lúc nãy gấp mấy lần. Sơn mới chỉ nháy mắt một phát mà viên tinh hạch đã vỡ vụn ra rồi. Sơn thấy sự này cũng rất ngạc nhiên, nên nhớ trên viên tinh hạch đó có trận pháp được khắc bởi chân nguyên của Sơn, hiện tượng vừa rồi phải chắc chắn là vì cớ đó. Sơn đoán rằng thứ này cũng có thể giống như Phượng, rất ưa thích chân nguyên của tu tiên giả. Còn một giả thiết nữa là thứ này cần một thứ năng lượng cao cấp hơn cả linh khí, hay là nói chân nguyên khá phù hợp. Còn về dùng để làm gì thì Sơn cũng chẳng biết, vì căn bản cả hai lần thử nghiệm tảng đá đều không có dấu hiệu đặc biệt gì khác.
“Chậc, chậc! Nếu chạm vào chắc chắn sẽ bị nó hút khô.” – Tiểu Hoa ở bên cạnh cũng quan sát được hiện tượng vừa rồi, cũng không khỏi hút vào một hụm khí lạnh – “Nếu không thì thử xem có giao tiếp được với nó không đi?”
“Nhóc vẫn chưa từ bỏ hy vọng à? Anh vẫn không nghĩ nó là một sinh vật sống nổi đâu.” – Sơn day trán – “Không thì nhóc thử giao tiếp với nó đi xem sao.”
“Hừ! Để bản cô nương thể hiện cho đại ca ngươi trố mắt ra.” – Tiểu Hoa tự tin hướng về tảng đá mà nói lớn – “Ê, tảng đá to xác kia! Bản cô nương biết nhà ngươi hiểu lời ta nói, mà không hiểu cũng phải hiểu cho ta.”
“Giao tiếp như vậy mà hiệu quả được mới là lạ ấy!” – Sơn thầm nói.
“Nếu nhà ngươi có thể làm ra bất cứ dấu hiệu sự sống hay động đậy thì ta đây có thể cho ngươi thứ ngươi vừa được ăn.” – Nói rồi Tiểu Hoa còn chỉ vào Sơn ở bên cạnh còn đang xem trò hay – “Ở đây còn nhiều lắm nè!”
“Ê, nói cái gì vậy?” – Sơn lườm Tiểu Hoa một mắt.
“Yên tâm đi, cách này chắc chắn có hiệu quả.” – Tiểu Hoa vỗ ngực tự tin.
“Cố tình hiểu sai ý anh đúng không?” – Sơn hừ lạnh một tiếng, rồi quay lại chủ đề chính – “Lại nói, anh cũng có thấy có hiệu quả gì đâu.”
“Đợi tí nữa xem nào, bản cô nương không tin thứ này chống lại được cám dỗ mạnh như vậy.” – Tiểu Hoa kiên định nói.
“Đấy là nếu nó thực sự là sinh vật sống và hiểu được lời nhóc nói đã.” – Sơn Nhắc nhở thân thiện.
“Chờ thêm tẹo nữa đã.” – Tiểu Hoa cũng đã có vẻ mất kiên nhẫn.
“Được rồi, nhóc đã cố gắng, anh công nhận.” – Thấy thời gian chờ đã đủ lâu, Sơn đành phải lên tiếng.
“A, thứ c·hết tiệt! Hại bản cô nương mất mặt như vậy.”
Tiểu Hoa giận dữ không thôi, vậy mà còn vớ được ở đâu một hòn đá khá lớn khác, cũng đen kìn kịt, rồi định ném nó về phía tảng đá kỳ lạ kia. Sơn phải ngay lập tức giữ Tiểu Hoa lại, tránh để nó gây ra sự việc bất lợi gì. Vốn hai người Sơn còn đang giằng co thì không biết lúc nào Lam vẫn bất động từ nãy đến giờ lại chợt động thân. Nó lướt nhẹ đến sát bên cạnh tảng đá, từ trên thân thể nó nhô ra hai thứ như hai cánh tay nhỏ chạm về phía tảng đá.
“Ấy! Cậu định làm cái gì thế?”
Sơn đã phát hiện ra hành vi bất thường của Lam, định tiến lên ngăn cản. Nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, Lam đã kịp chạm vào tảng đá kỳ lạ kia. Sơn còn đang nghĩ lần này người “bạn” quỷ tu mới quen hôm nay hẳn là xong đời rồi, nhưng bất ngờ là không có cái gì xảy ra cả, cứ như kiểu Lam nó chỉ chạm vào một tảng đá bình thường vô hại vậy.
“A, vậy mà lại không sao?” – Tiểu Hoa cũng ngạc nhiên không thôi – “Chẳng lẽ quỷ tu có thể tuỳ ý chạm vào thứ này mà không bị làm sao?”
Sơn không lên tiếng, nhưng mày cũng nhăn vào thật chặt, cậu nghi ngờ không thôi. Nếu như lúc trước Tiểu Hoa có nói qua, quỷ tu cũng là một loại tu tiên giả, sao lại không bị làm sao, đáng lẽ cũng phải bị ảnh hưởng chứ. Nhưng điều kỳ lạ hơn còn ở phía sau, chỉ thấy hai tay của Lam chẳng những chạm vào tảng đá không bị sao, đã thế nó còn xuyên qua cả tảng đá, tiếp theo cả cơ thể cũng tiến dần vào bên trong. Cho đến khi thân thể Lam biến mất hoàn toàn, Sơn mới kịp định thần trở lại.
“Cứ như vậy biến mất rồi? Chẳng lẽ là bị thứ kia hút cho không còn cái gì rồi?” – Tiểu Hoa hốt hoảng.
“Không phải, không giống như bị hấp thụ, mà giống như đi vào trong một cánh cửa hơn.”
Sơn lập tức phủ nhận lời Tiểu Hoa, thông qua quan sát vài lần cậu biết chắc rằng Lam không hề bị tảng đá hấp thụ, mà chỉ đơn thuần là đi vào phía trong tảng đá mà thôi. Cuối cùng để cho an toàn, Sơn còn kéo theo Tiểu Hoa vẫn muốn xem sự lạ ra xa thêm một đoạn, lỡ chẳng may mà có việc không lành, còn kịp thời chạy sớm. Chờ thêm mười mấy phút nữa, vậy mà chẳng có gì xảy ra, thật chẳng lẽ Lam đã xong đời rồi?
“Oáp! Chúng ta còn phải chờ thêm bao lâu nữa vậy? Ta bắt đầu thấy chán rồi.” – Tiểu Hoa ngáp một tiếng.
“Cứ chờ thêm lúc nữa xem tình huống đã.” – Sơn vẫn nhìn chăm chú về phía tảng đá.
“Mà đại ca này, ngươi có cảm thấy âm khí xung quanh có vẻ nặng hơn nhiều so với lúc nãy không?” – Tiểu Hoa đột nhiên đổi chủ đề.
“Ờm, nhóc không nói anh cũng không để ý đấy.” – Sơn ngó nghiêng xung quanh xem xét, cảm nhận một chút, rồi nghiêm túc nhận xét – “Quả thật âm khí dày lên trông thấy, có gì đang phát sinh chăng?”
“A, mau nhìn!” – Tiểu Hoa lại đột nhiên hét lớn.
Sơn cũng bị Tiểu Hoa làm cho giật mình theo. Cậu theo bản năng căng cứng cả cơ thể, quay lại nhìn về hướng tảng đá kỳ lạ. Trước mắt Sơn lúc này lại không còn là tảng đá lớn nguyên vẹn nữa, mà nó đã vỡ ra thành nhiều mảnh đá. Đứng ở chính giữa đống đá hiện tại chính là Lam đã biến mất nãy giờ, chỉ là Lam hiện tại cho Sơn cảm giác có nhiều kỳ lạ. Mặc dù Lam nó không hề di chuyển, cũng chẳng mảy may động đậy, chỉ lơ lửng ngay tại chỗ, nhưng từ cơ thể nó Sơn lại cảm thấy một áp lực vô hình.
“Chuyện gì thế này?”
“Khó nói.” – Sơn lắc đầu – “Vì căn bản ngoài vụ hấp thụ linh khí bên trong tinh hạch ra, anh chẳng thấy nó có gì khác một tảng đá thông thường cả.”
“Thế đại ca ngươi định làm cái gì? Bỏ qua nó à?”
“Đã gặp rồi thì sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Trước tiên để anh thử nghiên cứu một chút.” – Sơn nghiền ngẫm trả lời.
“Ồ, nghe có vẻ hay đấy!” – Tiểu Hoa hứng thú – “Vậy ta nên làm gì đây?”
“Nhóc ấy à? Anh cần gì thì sẽ gọi nhóc, nhóc chỉ cần không quấy phá là được rồi.” – Sơn phẩy tay ra hiệu Tiểu Hoa đừng làm phiền.
“Hứ! Bản cô nương quấy phá đại ca ngươi bao giờ?” – Tiểu Hoa tức giận nghiến răng.
Giờ Sơn mới nhận thấy việc thiếu kiến thức có hại cỡ nào. Về phần mình, tuy đã được tiếp thu kiến thức từ sư phụ, nhưng chung quy cũng chỉ gói gọn lại trong tầm của Địa Cầu – một hành tinh cấp thấp bậc nhất, nên nhiều cái thật sự là không thể biết được. Bây giờ ở tinh cầu này cũng mới trải qua những năm đầu tận thế, nhiều thứ kỳ quái lần lượt xuất hiện, bản thân cũng lưu lạc sang đây chưa lâu, nên cũng ít cái mà Sơn có thể hiểu rõ được. Còn về phía Tiểu Hoa, cũng không khác mấy, phần vì tinh cầu quê hương nó cũng chỉ được coi là ở vùng sâu vùng xa của tu tiên giới, nhiều thứ hiểu biết còn hạn chế, phần là vì con mắm này cũng thuộc dạng lười, trí nhớ cũng chẳng tốt, vậy thì càng không biết cái gì vào cái gì. Giờ gặp phải mấy thứ vượt ngoài tầm hiểu biết thế này, muốn khám phá ra huyền diệu chỉ có thể liên tục thử nghiệm, còn có nguy hiểm không thì chưa biết được.
Suy nghĩ một hồi, Sơn mới lấy một viên tinh hạch mới ra, khắc lên đấy một trận pháp đơn giản, có thể nói là dạng cột sống chung của nhiều loại trận pháp, nên chẳng có công dụng gì đặc biệt. Làm xong việc này, cậu lại ném nó về phía tảng đá xem có phản ứng gì xảy ra không. Kết quả giống như lúc trước, viên tinh hạch cũng bị dán chặt vào tảng đá kia, đã vậy tốc độ hút cạn năng lượng bên trong còn nhanh hơn lúc nãy gấp mấy lần. Sơn mới chỉ nháy mắt một phát mà viên tinh hạch đã vỡ vụn ra rồi. Sơn thấy sự này cũng rất ngạc nhiên, nên nhớ trên viên tinh hạch đó có trận pháp được khắc bởi chân nguyên của Sơn, hiện tượng vừa rồi phải chắc chắn là vì cớ đó. Sơn đoán rằng thứ này cũng có thể giống như Phượng, rất ưa thích chân nguyên của tu tiên giả. Còn một giả thiết nữa là thứ này cần một thứ năng lượng cao cấp hơn cả linh khí, hay là nói chân nguyên khá phù hợp. Còn về dùng để làm gì thì Sơn cũng chẳng biết, vì căn bản cả hai lần thử nghiệm tảng đá đều không có dấu hiệu đặc biệt gì khác.
“Chậc, chậc! Nếu chạm vào chắc chắn sẽ bị nó hút khô.” – Tiểu Hoa ở bên cạnh cũng quan sát được hiện tượng vừa rồi, cũng không khỏi hút vào một hụm khí lạnh – “Nếu không thì thử xem có giao tiếp được với nó không đi?”
“Nhóc vẫn chưa từ bỏ hy vọng à? Anh vẫn không nghĩ nó là một sinh vật sống nổi đâu.” – Sơn day trán – “Không thì nhóc thử giao tiếp với nó đi xem sao.”
“Hừ! Để bản cô nương thể hiện cho đại ca ngươi trố mắt ra.” – Tiểu Hoa tự tin hướng về tảng đá mà nói lớn – “Ê, tảng đá to xác kia! Bản cô nương biết nhà ngươi hiểu lời ta nói, mà không hiểu cũng phải hiểu cho ta.”
“Giao tiếp như vậy mà hiệu quả được mới là lạ ấy!” – Sơn thầm nói.
“Nếu nhà ngươi có thể làm ra bất cứ dấu hiệu sự sống hay động đậy thì ta đây có thể cho ngươi thứ ngươi vừa được ăn.” – Nói rồi Tiểu Hoa còn chỉ vào Sơn ở bên cạnh còn đang xem trò hay – “Ở đây còn nhiều lắm nè!”
“Ê, nói cái gì vậy?” – Sơn lườm Tiểu Hoa một mắt.
“Yên tâm đi, cách này chắc chắn có hiệu quả.” – Tiểu Hoa vỗ ngực tự tin.
“Cố tình hiểu sai ý anh đúng không?” – Sơn hừ lạnh một tiếng, rồi quay lại chủ đề chính – “Lại nói, anh cũng có thấy có hiệu quả gì đâu.”
“Đợi tí nữa xem nào, bản cô nương không tin thứ này chống lại được cám dỗ mạnh như vậy.” – Tiểu Hoa kiên định nói.
“Đấy là nếu nó thực sự là sinh vật sống và hiểu được lời nhóc nói đã.” – Sơn Nhắc nhở thân thiện.
“Chờ thêm tẹo nữa đã.” – Tiểu Hoa cũng đã có vẻ mất kiên nhẫn.
“Được rồi, nhóc đã cố gắng, anh công nhận.” – Thấy thời gian chờ đã đủ lâu, Sơn đành phải lên tiếng.
“A, thứ c·hết tiệt! Hại bản cô nương mất mặt như vậy.”
Tiểu Hoa giận dữ không thôi, vậy mà còn vớ được ở đâu một hòn đá khá lớn khác, cũng đen kìn kịt, rồi định ném nó về phía tảng đá kỳ lạ kia. Sơn phải ngay lập tức giữ Tiểu Hoa lại, tránh để nó gây ra sự việc bất lợi gì. Vốn hai người Sơn còn đang giằng co thì không biết lúc nào Lam vẫn bất động từ nãy đến giờ lại chợt động thân. Nó lướt nhẹ đến sát bên cạnh tảng đá, từ trên thân thể nó nhô ra hai thứ như hai cánh tay nhỏ chạm về phía tảng đá.
“Ấy! Cậu định làm cái gì thế?”
Sơn đã phát hiện ra hành vi bất thường của Lam, định tiến lên ngăn cản. Nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, Lam đã kịp chạm vào tảng đá kỳ lạ kia. Sơn còn đang nghĩ lần này người “bạn” quỷ tu mới quen hôm nay hẳn là xong đời rồi, nhưng bất ngờ là không có cái gì xảy ra cả, cứ như kiểu Lam nó chỉ chạm vào một tảng đá bình thường vô hại vậy.
“A, vậy mà lại không sao?” – Tiểu Hoa cũng ngạc nhiên không thôi – “Chẳng lẽ quỷ tu có thể tuỳ ý chạm vào thứ này mà không bị làm sao?”
Sơn không lên tiếng, nhưng mày cũng nhăn vào thật chặt, cậu nghi ngờ không thôi. Nếu như lúc trước Tiểu Hoa có nói qua, quỷ tu cũng là một loại tu tiên giả, sao lại không bị làm sao, đáng lẽ cũng phải bị ảnh hưởng chứ. Nhưng điều kỳ lạ hơn còn ở phía sau, chỉ thấy hai tay của Lam chẳng những chạm vào tảng đá không bị sao, đã thế nó còn xuyên qua cả tảng đá, tiếp theo cả cơ thể cũng tiến dần vào bên trong. Cho đến khi thân thể Lam biến mất hoàn toàn, Sơn mới kịp định thần trở lại.
“Cứ như vậy biến mất rồi? Chẳng lẽ là bị thứ kia hút cho không còn cái gì rồi?” – Tiểu Hoa hốt hoảng.
“Không phải, không giống như bị hấp thụ, mà giống như đi vào trong một cánh cửa hơn.”
Sơn lập tức phủ nhận lời Tiểu Hoa, thông qua quan sát vài lần cậu biết chắc rằng Lam không hề bị tảng đá hấp thụ, mà chỉ đơn thuần là đi vào phía trong tảng đá mà thôi. Cuối cùng để cho an toàn, Sơn còn kéo theo Tiểu Hoa vẫn muốn xem sự lạ ra xa thêm một đoạn, lỡ chẳng may mà có việc không lành, còn kịp thời chạy sớm. Chờ thêm mười mấy phút nữa, vậy mà chẳng có gì xảy ra, thật chẳng lẽ Lam đã xong đời rồi?
“Oáp! Chúng ta còn phải chờ thêm bao lâu nữa vậy? Ta bắt đầu thấy chán rồi.” – Tiểu Hoa ngáp một tiếng.
“Cứ chờ thêm lúc nữa xem tình huống đã.” – Sơn vẫn nhìn chăm chú về phía tảng đá.
“Mà đại ca này, ngươi có cảm thấy âm khí xung quanh có vẻ nặng hơn nhiều so với lúc nãy không?” – Tiểu Hoa đột nhiên đổi chủ đề.
“Ờm, nhóc không nói anh cũng không để ý đấy.” – Sơn ngó nghiêng xung quanh xem xét, cảm nhận một chút, rồi nghiêm túc nhận xét – “Quả thật âm khí dày lên trông thấy, có gì đang phát sinh chăng?”
“A, mau nhìn!” – Tiểu Hoa lại đột nhiên hét lớn.
Sơn cũng bị Tiểu Hoa làm cho giật mình theo. Cậu theo bản năng căng cứng cả cơ thể, quay lại nhìn về hướng tảng đá kỳ lạ. Trước mắt Sơn lúc này lại không còn là tảng đá lớn nguyên vẹn nữa, mà nó đã vỡ ra thành nhiều mảnh đá. Đứng ở chính giữa đống đá hiện tại chính là Lam đã biến mất nãy giờ, chỉ là Lam hiện tại cho Sơn cảm giác có nhiều kỳ lạ. Mặc dù Lam nó không hề di chuyển, cũng chẳng mảy may động đậy, chỉ lơ lửng ngay tại chỗ, nhưng từ cơ thể nó Sơn lại cảm thấy một áp lực vô hình.
“Chuyện gì thế này?”
Tiến độ: 100%
191/191 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Tag liên quan