Chương 39: Làm vợ hiền
26/04/2025
10
7.5
Trên ban công
Lâm Hân Nghiên ngả lưng ra ghế, hít một hơi thật sâu để xua tan cảm giác bí bách trong căn phòng
Đôi mắt cô nhìn xa xăm, giọng đầy bực bội
“Hôm nay lại không thèm gọi điện, cũng chẳng bảo mình về...
Anh ấy không về là lỗi của mình, mà mình không về cũng là lỗi của mình à?”
Đang lẩm bẩm, cô chợt nghe tiếng bước chân khẽ khàng phía sau
Lâm Minh Viễn rón rén bước vào, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị ánh mắt sắc bén của chị gái làm đông cứng
“Chị!” – Cậu rụt rè gọi
Lâm Hân Nghiên quay lại, ánh mắt lạnh lùng lườm cậu một cái sắc lẻm
Minh Viễn giơ tay lên, vội phân bua
“Vừa rồi em không cố ý nghe lén đâu!”
“Cậu gõ cửa chưa? Chị cho phép vào chưa?” – Giọng cô đầy nghiêm khắc
“Để em ra gõ cửa lại!”
“Rảnh quá hả? Có chuyện gì nói mau”
Minh Viễn cười trừ, đi lại gần hơn, vẫn giữ khoảng cách an toàn
“Chị thấy tai em thính lắm, hay là chuyển sang làm nhân viên trực tổng đài đi"
“Hiện tại em thấy công việc của mình ổn lắm, không có ý định đổi nghề đâu" – Minh Viễn đáp, sau đó ánh mắt thoáng nghịch ngợm
“Phải rồi, em vừa gọi đến bệnh viện. Người ta nói anh rể thật sự có ca trực hôm nay. Hay là chị làm người vợ đảm một chút, mang cơm đến cho anh ấy di?"
Lâm Hân Nghiên bực dọc lẩm bẩm, nhưng giọng đủ to để Minh Viễn nghe rõ
“Rõ ràng là anh ấy sai trước mà.”
“Chị à, lần này chị chủ động chút đi. Mang cơm đến cho anh ấy, biết đâu hai người có thể giải quyết khúc mắc”
– Minh Viễn cố gắng thuyết phục, rồi còn tiến lại gần bóp vai cho chị gái
“Em cũng là đàn ông mà, em hiểu tâm lý đàn ông lắm!”
“Lâm Minh Viễn, cách xa chị ra một chút!”
– Hân Nghiên nghiến răng lườm anh “Có tin chị đuổi cậu khỏi đây ngay lập tức không?”
“Tin, tin chứ!” – Cậu lùi lại, mặt mày đầy vẻ sợ hãi
Nhưng vừa quay đi, cậu lại bám lấy ghế ban công, tiếp tục lảm nhảm
“Chị, em là em ruột của chị, em nhất định sẽ giúp chị!”
“Lâm Minh Viễn, cút!” – Giọng cô đầy uy lực
Minh Viễn thót tim, vội vàng bỏ chạy ra khỏi phòng
Chỉ khi nghe tiếng cửa đóng lại, Hân Nghiên mới thở dài, ngồi xuống ghế
Ánh mắt cô trở nên trống rỗng, giọng thì thào
“Nói chăm sóc mình, vậy mà hai ngày mình không về, anh ấy cũng chẳng thèm hỏi han...”
Bệnh Viện
Bước vào hành lang bệnh viện, Lâm Hân Nghiên giữ dáng vẻ điềm nhiên, nhưng trong lòng có chút hồi hộp
Còn cách phòng làm việc của Lục Phong vài bước, cô khựng lại khi thấy một người phụ nữ bước vào trong phòng anh
Lâm Hân Nghiên nhíu mày. Đó là Lâm Thư Di, tay cầm một hộp bánh quy
Lâm Thư Di đem hộp bánh để ngay ngắn lên bàn, lúc quay ra đến cửa bất ngờ gặp Hân Nghiên
“Lâm Thư Di, em làm gì ở đây?” – Hân Nghiên lên tiếng, giọng trầm nhưng đủ để khiến người đối diện giật mình
Thư Di hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
“Tôi là bác sĩ ở đây. Còn chị? Không lẽ bị bệnh à? Tôi nói chị rồi, liều mạng với công việc như vậy, sớm muộn gì cũng phải nhập viện thôi”
“Cảm ơn em đã quan tâm đến sức khỏe của tôi"
– Hân Nghiên lạnh lùng đáp “Nhưng tôi đang hỏi tại sao em lại ở trong phòng làm việc này"
“Phòng bác sĩ thì tôi có quyền ở trong đó. Dù sao, tôi cũng có nhiều bệnh nhân phải lo, không rảnh nói chuyện với chị"
Dứt lời, Thư Di xoay người rời đi
Các y tá gần đó cúi chào Thư Di rồi thì thầm với nhau
“Này, cô ấy hay ăn trưa với bác sĩ Lục lắm, không biết họ có phải là một đôi không?"
“Chắc thế. Nhìn hai người cũng xứng đôi mà"
....V...VV..
Những lời bàn tán rơi vào tai, khiến sắc mặt Hân Nghiên trầm hẳn xuống
Cô bước vào phòng, nhìn chiếc hộp bánh quy trên bàn, lòng không khỏi khó chiu
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Lục Phong bước vào, ngạc nhiên khi thấy cô
“Hân Nghiên? Sao em lại đến đây?”
Lâm Hân Nghiên ngả lưng ra ghế, hít một hơi thật sâu để xua tan cảm giác bí bách trong căn phòng
Đôi mắt cô nhìn xa xăm, giọng đầy bực bội
“Hôm nay lại không thèm gọi điện, cũng chẳng bảo mình về...
Anh ấy không về là lỗi của mình, mà mình không về cũng là lỗi của mình à?”
Đang lẩm bẩm, cô chợt nghe tiếng bước chân khẽ khàng phía sau
Lâm Minh Viễn rón rén bước vào, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị ánh mắt sắc bén của chị gái làm đông cứng
“Chị!” – Cậu rụt rè gọi
Lâm Hân Nghiên quay lại, ánh mắt lạnh lùng lườm cậu một cái sắc lẻm
Minh Viễn giơ tay lên, vội phân bua
“Vừa rồi em không cố ý nghe lén đâu!”
“Cậu gõ cửa chưa? Chị cho phép vào chưa?” – Giọng cô đầy nghiêm khắc
“Để em ra gõ cửa lại!”
“Rảnh quá hả? Có chuyện gì nói mau”
Minh Viễn cười trừ, đi lại gần hơn, vẫn giữ khoảng cách an toàn
“Chị thấy tai em thính lắm, hay là chuyển sang làm nhân viên trực tổng đài đi"
“Hiện tại em thấy công việc của mình ổn lắm, không có ý định đổi nghề đâu" – Minh Viễn đáp, sau đó ánh mắt thoáng nghịch ngợm
“Phải rồi, em vừa gọi đến bệnh viện. Người ta nói anh rể thật sự có ca trực hôm nay. Hay là chị làm người vợ đảm một chút, mang cơm đến cho anh ấy di?"
Lâm Hân Nghiên bực dọc lẩm bẩm, nhưng giọng đủ to để Minh Viễn nghe rõ
“Rõ ràng là anh ấy sai trước mà.”
“Chị à, lần này chị chủ động chút đi. Mang cơm đến cho anh ấy, biết đâu hai người có thể giải quyết khúc mắc”
– Minh Viễn cố gắng thuyết phục, rồi còn tiến lại gần bóp vai cho chị gái
“Em cũng là đàn ông mà, em hiểu tâm lý đàn ông lắm!”
“Lâm Minh Viễn, cách xa chị ra một chút!”
– Hân Nghiên nghiến răng lườm anh “Có tin chị đuổi cậu khỏi đây ngay lập tức không?”
“Tin, tin chứ!” – Cậu lùi lại, mặt mày đầy vẻ sợ hãi
Nhưng vừa quay đi, cậu lại bám lấy ghế ban công, tiếp tục lảm nhảm
“Chị, em là em ruột của chị, em nhất định sẽ giúp chị!”
“Lâm Minh Viễn, cút!” – Giọng cô đầy uy lực
Minh Viễn thót tim, vội vàng bỏ chạy ra khỏi phòng
Chỉ khi nghe tiếng cửa đóng lại, Hân Nghiên mới thở dài, ngồi xuống ghế
Ánh mắt cô trở nên trống rỗng, giọng thì thào
“Nói chăm sóc mình, vậy mà hai ngày mình không về, anh ấy cũng chẳng thèm hỏi han...”
Bệnh Viện
Bước vào hành lang bệnh viện, Lâm Hân Nghiên giữ dáng vẻ điềm nhiên, nhưng trong lòng có chút hồi hộp
Còn cách phòng làm việc của Lục Phong vài bước, cô khựng lại khi thấy một người phụ nữ bước vào trong phòng anh
Lâm Hân Nghiên nhíu mày. Đó là Lâm Thư Di, tay cầm một hộp bánh quy
Lâm Thư Di đem hộp bánh để ngay ngắn lên bàn, lúc quay ra đến cửa bất ngờ gặp Hân Nghiên
“Lâm Thư Di, em làm gì ở đây?” – Hân Nghiên lên tiếng, giọng trầm nhưng đủ để khiến người đối diện giật mình
Thư Di hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
“Tôi là bác sĩ ở đây. Còn chị? Không lẽ bị bệnh à? Tôi nói chị rồi, liều mạng với công việc như vậy, sớm muộn gì cũng phải nhập viện thôi”
“Cảm ơn em đã quan tâm đến sức khỏe của tôi"
– Hân Nghiên lạnh lùng đáp “Nhưng tôi đang hỏi tại sao em lại ở trong phòng làm việc này"
“Phòng bác sĩ thì tôi có quyền ở trong đó. Dù sao, tôi cũng có nhiều bệnh nhân phải lo, không rảnh nói chuyện với chị"
Dứt lời, Thư Di xoay người rời đi
Các y tá gần đó cúi chào Thư Di rồi thì thầm với nhau
“Này, cô ấy hay ăn trưa với bác sĩ Lục lắm, không biết họ có phải là một đôi không?"
“Chắc thế. Nhìn hai người cũng xứng đôi mà"
....V...VV..
Những lời bàn tán rơi vào tai, khiến sắc mặt Hân Nghiên trầm hẳn xuống
Cô bước vào phòng, nhìn chiếc hộp bánh quy trên bàn, lòng không khỏi khó chiu
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Lục Phong bước vào, ngạc nhiên khi thấy cô
“Hân Nghiên? Sao em lại đến đây?”
Tiến độ: 100%
41/41 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại