Chương 80: Uyển Hề Thanh Dương

26/04/2025 10 10.0
Chương 80: Uyển Hề Thanh Dương

Thành Đại Lý, bên trong một sân viện nào đó.

Một bóng hình tuyệt mỹ đang múa giữa sân, thân pháp phiêu diêu hư ảo như thần nữ. Đôi tay nàng cũng lả lướt theo, khi thì bàn tay thon khẽ giương, khi thì lấy ngón tay làm kiếm, khiến hoa lá xung quanh bị cuốn theo bay lượn.

Hồi lâu sau, bóng hình ấy dừng lại, như chim én về tổ lao vào lòng người tuấn tú phi phàm đứng bên cạnh, vùi mặt vào đó không chịu ngẩng lên.

Nàng dịu dàng cất tiếng: “Tần ca ca, Lăng Ba Vi Bộ muội đã học được rồi, huynh thấy muội dùng thế nào?”

Phương Tần ôm lấy thân hình mềm mại ấm áp trong lòng, cười nói: “Tốt lắm rồi, muội dùng đã khá lắm rồi. Sau này chỉ cần siêng năng luyện tập thêm là được.”

“Vâng vâng.” Hoàng Dung ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, ngoài sân bỗng vọng tới một giọng nói trong trẻo.

Hoàng Dung nghe thấy, bĩu môi, giọng đầy vẻ giấm chua: “Mộc cô nương này thật là, ngày nào cũng tới đây làm gì mà chẳng nói năng gì tử tế cả. Huynh nói có đúng không, Tần ca ca?”

Phương Tần bất đắc dĩ nhìn nàng, khẽ cúi người xuống, chạm vào đôi môi mềm mại.

“Ưm…” Hoàng Dung mặt đỏ bừng, khẽ đẩy hắn ra, nói: “Đi thôi, ra ngoài xem sao.”

Hai người ra tới cửa, quả nhiên thấy Mộc Uyển Thanh đang đứng lặng lẽ yêu kiều ngoài sân. Thấy Phương Tần bước ra, ánh mắt nàng thoáng vui mừng, nhưng rồi lại thấy ánh mắt tinh nghịch phía sau hắn, trong lòng nàng lại thoáng chút chua xót.

“... Phụ thân nói muốn mời huynh đến dự tiệc, muội đến báo cho huynh biết, muốn hỏi xem huynh có tới không.”

Mộc Uyển Thanh không nhìn Hoàng Dung. Mỗi lần thấy ánh mắt khiêu khích của cô gái kia, nàng đều tức giận vô cùng, mà mình lại đánh không lại. Hơn nữa… nàng liếc nhìn Phương Tần, thầm nghĩ: Có hắn ở bên cạnh Hoàng Dung, thì còn ai làm hại được nàng ta nữa chứ.

Phương Tần nhìn cô gái có đôi mắt đen láy, khuôn mặt che khăn tựa như ẩn trong sương mù này, cũng có chút cảm khái.
Mấy ngày nay, Phương Tần quả thực có chút giống như người ngoài cuộc xem kịch vui, chứng kiến Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần bày ra hàng loạt chiêu trò đặc sắc.

Đầu tiên là chuyện ở Vạn Kiếp Cốc, thân thế của Mộc Uyển Thanh bị Đoàn Chính Thuần phát hiện. Vì thương xót nên muốn bù đắp cho nữ nhi, hắn đã đón nàng về Trấn Nam Vương phủ. Vốn dĩ với chuyện đột ngột biết được thân thế này, Mộc Uyển Thanh quyết không chịu theo về.

Nhưng vì có vị Phương tiên sinh nào đó muốn đến Đoàn thị Đại Lý làm khách, nên nàng cũng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo về.

Sau đó lại dẫn ra mẹ của nàng là Tần Hồng Miên. Tiếp đó, Đoàn Chính Thuần bằng kỹ năng thượng thừa, đã lập tức hóa giải hết oán khí mười mấy năm của vị này, cùng Tần Hồng Miên nối lại tình xưa mặn nồng.

Rồi lại bất ngờ biết được Chung Linh cũng là con gái mình. Sau một hồi cảm thán, hắn lại dùng tuyệt kỹ dỗ dành được Cam Bảo Bảo quay về, đưa luôn cả Chung Linh về Vương phủ.

Kỹ thuật quả là cao siêu, thủ đoạn nhanh gọn khiến người ta phải thán phục.

Hại đến nỗi Chung Vạn Cừu tức tối chạy thẳng đến đòi người, nhưng kết quả là thế cô sức yếu, lại thêm người ta cũng không muốn về cùng hắn, cuối cùng đành phải lủi thủi bỏ đi.

Tuy nhiên, Đoàn Chính Thuần cuối cùng vẫn không được như ý. Sau đó, Đao Bạch Phượng suýt chút nữa nổi cơn thịnh nộ đã ra mặt, trực tiếp đuổi cả Tần Hồng Miên lẫn Cam Bảo Bảo đi, thực hiện một cú 'song sát'. Quả không hổ danh cao thủ Đao Bạch Phượng, thực lực quả là đáng sợ! Nhưng đối với Mộc Uyển Thanh và Chung Linh thì bà… lại không nói gì. Thêm vào đó, cả Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo đều muốn con gái mình ở lại, nên hai vị thiên kim ngoại thất của Trấn Nam Vương này cũng được giữ lại.

Cũng phải kể đến việc Trấn Nam thế tử Đoàn Dự vừa mới bình phục, lại nhân sự việc ở Thiên Long Tự, lúc canh phòng lỏng lẻo, mà trốn ra ngoài lần nữa, chỉ để lại một bức thư.

Việc này khiến Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phượng tức đến nửa sống nửa c·hết. Lần này, họ vội vàng sai người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng chuyện này thì không liên quan gì đến Phương Tần.

“Huynh nghĩ sao rồi? Có đi không?” Mộc Uyển Thanh có chút thấp thỏm, trước đây toàn là đi cùng Chung Linh, đây là lần đầu tiên nàng một mình đến tìm hắn.

Phương Tần thấy trong mắt nàng ánh lên vẻ mong đợi, đang định lên tiếng thì Hoàng Dung bên cạnh đã nói: “Tần ca ca, chúng ta đi đi!”

Mộc Uyển Thanh có chút kinh ngạc, trước giờ Hoàng Dung toàn trêu chọc nàng, sao lần này lại chịu giúp nàng nói đỡ?

Nhưng nàng ta đã nói vậy, thì Phương Tần chắc chắn sẽ không từ chối. Tuy trong lòng có chút không vui, nhưng mặt nàng vẫn lộ vẻ vui mừng.

Ngay sau đó liền nghe Hoàng Dung nói tiếp: “Dù sao… ngày mai cũng phải đi rồi, coi như tụ họp lần cuối để từ biệt luôn.”
Nụ cười vừa hé trên môi Mộc Uyển Thanh chợt cứng lại. Nàng buột miệng hỏi: “Huynh, huynh sắp đi sao?”

Phương Tần véo nhẹ mũi Hoàng Dung, rồi quay đầu lại nói với Mộc Uyển Thanh: “Đúng vậy, chuyện ở đây đã xong, chúng ta cũng chuẩn bị lên đường rồi. Coi như là lần gặp mặt từ biệt cuối cùng vậy.”

“….” Trong mắt Mộc Uyển Thanh thoáng qua nét thất vọng, nàng gật đầu, không nói gì thêm.

Sau đó, mấy người họ liền đi thẳng đến Trấn Nam Vương phủ. Đoàn Chính Minh biết tin cũng đến tham dự.

Trên bàn tiệc, không khí… khá là vui vẻ. Dù sao mọi người đều rất kính sợ Phương Tần, không dám đắc tội, nên ai nấy đều tỏ ra cung kính lễ phép. Dĩ nhiên, người tự nhiên thoải mái nhất trong số đó… chính là Chung Linh.

Cô bé cứ quấn quýt bên cạnh Phương Tần và Hoàng Dung, miệng thì líu lo gọi “Phương Tần ca ca” “Dung Nhi tỷ tỷ” cười nói vui vẻ, vừa ngoan ngoãn lại vừa hoạt bát. Cả hai người đều rất quý mến cô bé, Hoàng Dung thỉnh thoảng còn ôm cô bé vào lòng.

Đoàn Chính Thuần ngồi nghiêm chỉnh chứng kiến cảnh này, trên mặt nở nụ cười hài lòng, vẻ mặt như thể 'đứa trẻ này thật biết cách cư xử'. Rồi ông lại nhìn sang Mộc Uyển Thanh đang che mạng, im lặng ngồi một bên, vừa có chút tức giận vì nàng không biết tranh thủ, vừa có chút thở dài.

Đao Bạch Phượng ngồi bên cạnh nhìn thấu tâm tư của ông, nhưng bà cũng đồng tình. Nếu vị Phương tiên sinh… thần thông quảng đại này có thể kết thân với Trấn Nam Vương phủ, thì điều đó sẽ cực kỳ có lợi cho Đoàn thị Đại Lý, hoặc cho cả Đoàn Dự nữa.

Nghĩ đến việc Đoàn Dự lại trốn đi, bà lại càng thêm tức giận. Lẽ ra lúc này nên tranh thủ tạo mối quan hệ tốt đẹp với Phương Tần trước. Nếu có thể kết giao với hắn, sau này Đoàn Dự ra ngoài hành tẩu giang hồ, người khác biết chuyện cũng sẽ nể mặt mấy phần.

Mộc Uyển Thanh chỉ lặng lẽ ngồi đó, có chút ghen tị với Chung Linh vì có thể nói chuyện tự nhiên với hắn như vậy, còn mình thì chỉ có thể ngồi đây.

Nàng liên tục liếc trộm về phía Phương Tần, trong lòng có bao lời muốn nói với hắn, nhưng lại không biết làm sao để đến gần, làm sao để mở lời.

Suốt cả bữa tiệc, nàng gần như chẳng ăn gì, tâm hồn cứ để đâu đâu. Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phượng nhìn thấy thế, cũng chỉ biết lắc đầu.

Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc. Sau đó, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.…
Sáng hôm sau, Phương Tần và Hoàng Dung thu dọn xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi Đại Lý.

“Phương Tần ca ca, Dung Nhi tỷ tỷ, sau này hai người có quay lại thăm Linh Nhi không ạ?”

“Đương nhiên là có rồi.”

“Nhất định nhé! Hi hi.” Tiểu nha đầu Chung Linh tiễn biệt mà chẳng có vẻ gì là buồn bã, vẫn cười nói vui vẻ.

“Phương tiên sinh, hôm nay từ biệt, chẳng biết đến khi nào mới có dịp tái ngộ.” Cả Đoàn Chính Thuần và Đoàn Chính Minh đều ra tiễn.

“Ha ha, sau này hữu duyên ắt sẽ tương phùng.” Phương Tần ôm quyền đáp lễ.

Mọi người của Đoàn thị Đại Lý đồng loạt hành lễ, nói: “Tiên sinh đi thong thả!”

Phương Tần mỉm cười, nhảy lên con hắc mã do Đoàn thị tặng, kéo Hoàng Dung cùng lên ngựa, phóng thẳng về phía xa.

Đi vào một khu rừng, ngựa dừng lại. Phía trước có một thiếu nữ áo đen đang đứng đợi.

Hoàng Dung bĩu môi, thở dài một tiếng, huých nhẹ Phương Tần, nói: “Tần ca ca, huynh qua nói chuyện với nàng ấy đi. Chắc nàng ấy đợi huynh lâu lắm rồi. Muội ở đây đợi huynh.”

Phương Tần gật đầu, thân hình khẽ động, đã lướt đến trước mặt Mộc Uyển Thanh.

Tim Mộc Uyển Thanh đập thình thịch, chỉ cảm thấy mặt nóng ran. Thấy hắn đến gần, nàng bước tới, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn hắn.

“Ờ, Mộc cô nương?”

Mộc Uyển Thanh cắn nhẹ môi, đưa tay lên, kéo tấm mạng che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết, làn da mịn màng như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, xinh xắn, sắc môi đỏ thắm. Quả thực là một tuyệt sắc giai nhân.

Gò má nàng ửng hồng, ánh mắt u buồn nhìn hắn, rồi lại vội cúi đầu xuống, lí nhí nói: “Huynh là nam tử đầu tiên… nhìn thấy dung mạo của muội…”

“Mộc cô nương…”

Mộc Uyển Thanh không đợi Phương Tần nói gì, vội vàng đeo lại mạng che mặt, xoay người vận khinh công lướt đi, chỉ còn giọng nói vọng lại từ xa:

“Còn nữa… cảm ơn huynh đã cứu mạng muội…”
10.0
Tiến độ: 100% 100/100 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025