Chương 217: Nỗi Lo Sợ Của Dương Tuấn Vũ

05/05/2025 10 9.0
Chương 217: Nỗi Lo Sợ Của Dương Tuấn Vũ

Chiến dịch tiêu diệt Xenomorph không chỉ có một mình DE tiến hành, chính phủ và các tổ chức ngầm cũng trực tiếp ban bố triển khai hành động g·iết đám sinh vật man rợ này. Mặc dù những thế lực này trước đây đều có mâu thuẫn ít nhiều với nhau, nhưng họ không thể chứng kiến một thứ ghê tởm đang dùng đồng loại của họ làm thức ăn.

Hành động của Xenomorph đã đả động tới lòng tự tôn và sự tức giận cực độ bên trong mỗi con người, điều này lấn át cả nỗi sợ hãi của chính họ. Mọi thế lực để không muốn bị động đợi kẻ thù tới, lần này, bọn họ đều muốn nắm lại quyền chủ động, đi săn g·iết Xenomorph.

Xenomorph dù có tinh khôn tới đâu thì cũng khó mà thay đổi được vấn đề bị loài người t·ruy s·át, bởi vì thứ thức ăn mà nó ăn lại chính là con người, nên con người trước sau cũng đoàn kết lại tiêu diệt nó. Suy cho cùng, đây cũng không phải là hành tinh của một thứ sinh vật ngoại lai như nó.

Khi sự truy quét diễn ra bởi cả các thế lực chính quy và không chính quy, ngoài sáng lẫn trong tối, các dấu vết từ hiện trường gây án của Xenomorph dần dần bị tìm ra, con người cũng có thêm những hiểu biết về đặc tính săn mồi cũng như chu kỳ tiến hóa thông qua các lần lột xác của loài này. Và cũng chính vì thế, nhân loại một lần nữa phải kh·iếp sợ vì mình đã coi thường lũ quái vật này.

Xenomorph không ngờ có khả năng hấp thụ DNA của vật chủ mà nó ký sinh, sau đó tiến hóa. Những con Xenomorph săn g·iết con người thì đặc điểm ngoại hình không quá khác biệt so với con Xenomorph bị phía Nhật Bản g·iết c·hết ở Hokkaido. Nhưng nếu chúng ký sinh không phải ở ngoài mà là ở động vật thì sự tiến hóa lại đi theo chiều hướng khác.

Trong một lần truy quét tại miền Đông Bắc nước Nga, người ta đã chụp được ảnh Xenomorph bộ dạng chạy bằng bốn chân, thân hình màu trắng xám, nhìn qua rất giống vật chủ ban đầu là một con chó sói.

Không chỉ ký sinh ở Thể Bám Mặt mới khiến chúng tiến hóa, tăng dần theo số lượng Xenomorph g·iết được, họ phát hiện loài này sẽ tiến hóa sau khi nó hấp thụ DNA cần thiết có trong thức ăn. Nếu chúng ăn càng nhiều, có được những gen hiếm, gen mạnh thì muốn đối phó càng thêm khó hơn.

Loài người bắt đầu hiểu rằng trò chơi sinh tồn này nếu cứ tiếp diễn, sợ rằng nhân loại mặc dù số lượng rất lớn nhưng chưa chắc đã có lợi thế trước loài sinh vật có năng lực biến thái này.

Trong quá trình truy quét, kinh nghiệm của các tổ chức rút ra được đó chính là v·ũ k·hí hữu ích nhất để chiến đấu là súng và các loại v·ũ k·hí lạnh như dao, kiếm, đao ... Còn t·ên l·ửa hành trình, pháo, hoặc các loại hỏa lực cỡ lớn là quá thiếu cơ động để có thể gây thương tổn cho nó.

Nói thì thấy nghịch lý nhưng quả thật là vậy. Bởi vì, chiến trường mà họ tác chiến hầu hết đều là trong khu đô thị hoặc rừng núi, nơi có rất nhiều vật cản giúp chúng che chắn hỏa lực.

Và lý do chính phải nói tới việc những nơi này dân cư vẫn hoạt động đông đúc, Xenomorph mặc dù lẩn trốn nhưng nó vẫn luôn cách nơi người sinh sống không xa, nếu dùng hỏa lực mạnh mẽ thì thổi bay không chỉ là lũ quái vật mà còn cả chính những người dân thường.

Mà thậm chí, nhiều khi chỉ làm lũ quái vật kia b·ị t·hương, còn người thì chắc chắn c·hết, nên nhớ, Xenomoprh có làn da giống như một bộ giáp cực kỳ cứng rắn. Dao kiếm mà không sắc bén cũng khó mà làm nó trầy da được.

Khi đã loại bỏ được uy thế hỏa lực vốn là điểm tự hào nhất của loài người, đám Xenomorph càng trở nên khó đối phó.

Các loại v·ũ k·hí có độ linh hoạt cao, sắc bén và hỏa lực tốt nhanh chóng được các thế lực cung cấp cho những người lính của mình, cuộc chiến vốn áp đảo hoàn toàn về số lượng không ai nghĩ rằng lại chỉ có thể rơi vào thế giằng co.
Thông tin về Xenomorph hoàn toàn không nằm trong hệ thống dữ liệu của Triệu Cơ, từ đó có thể thấy khối thiên thạch mang theo nó không phải xuất phát từ các khối đất đá xung quanh Sao Hỏa như ban đầu họ vẫn nghĩ. Bởi vì những hành tinh trong hệ mặt trời, trừ mặt trời quá nóng ra, đều đã được con người đặt chân lên tìm hiểu và khai thác, nhưng cô không hề có thông tin gì về nó cả.

Gần đây Dương Tuấn Vũ cảm thấy trong lòng nóng nảy, hắn quyết định về nhà một phen. Ở nhà tự nấu một bữa cơm để cho tâm trạng bình tĩnh lại, nhìn thời gian thấy đã tới giờ mà chưa ai về, hắn hơi lo lắng.

Đợi thêm một lúc, Gia Hân được mẹ vợ hắn đón từ nhà trẻ về, Vân Tú biết tin hôm nay hắn ở nhà cũng tranh thủ về sớm một chút. Rivi và Jet cũng vừa tan học về đã chạy ngay ra hồ bơi đằng sau chơi đùa, nói là sắp tới có buổi thi bơi lội ở trường nên cần phải luyện tập chăm chỉ.

Cha và mẹ hôm nay vốn định nhận lời tiếp một vị khách làm ăn nhưng biết hắn hâm dở ở nhà nấu cơm chờ sẵn nên đành hẹn người nọ hôm khác. Chẳng qua hắn ngồi chờ mãi mà chẳng thấy cha mẹ về, gọi điện thì nói vừa có một vụ t·ai n·ạn trên cao tốc nên chắc phải một lúc nữa mới về được.

Nhưng càng chờ, hắn càng bất an, hắn sốt ruột liền đứng dậy ra ngoài.

Vân Tú nhìn chồng đứng ngồi không yên đã thấy lạ, giờ thấy hắn lấy chìa khóa xe thì đi tới hỏi:

- Anh có việc gì gấp à? Cha mẹ gần về rồi, anh ăn xong hãy đi.

- Anh đi đón họ.

Vân Tú ngạc nhiên:

- Cha mẹ có tài xế đưa đón mà?

- Ừ, nhưng đang tắc đường một chút, đợi họ giải quyết xong sợ hơi muộn, anh đỗ ở trước chỗ tắc, ba mẹ xuống đi một đoạn là được. Xe lúc sau tài xế lái về gara.

Vân Tú gật đầu:

- Vậy em đi cùng anh.
Dương Tuấn Vũ không muốn mọi chuyện phức tạp lên, nhưng trong lòng như lửa đốt, hắn gật đầu chạy nhanh đi lấy xe.

Hai người lái xe ra cao tốc thì thành phố cũng đã lên đèn, vốn vẻ đẹp về đêm của Vĩnh Hà rất đáng thưởng thức, nhưng sự hỗn loạn của thế giới gần đây khiến mỗi khi bóng tối phủ xuống, lại cho người ta cảm giác sởn tóc gáy.

Dương Tuấn Vũ đánh xe nhanh chóng lướt trên đường, xa xa đã nhìn thấy nơi x·ảy r·a t·ai n·ạn, hai người không khỏi nhíu mày.

Chiếc xe tải đâm vào dải phân cách ven đường khiến nó bị lật đổ, phần đầu xe bẹp rúm, nhìn qua người điều khiển khó sống nổi. Vì trên đường cao tốc nên t·ai n·ạn xảy ra khiến hơn chục xe phía sau không phanh kịp đâm liên tiếp vào đuôi nó, tất cả bẹp rúm ró thành một khối, lại chắn ngang chân cầu vượt nên phía sau hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Mặc dù cảnh sát đã có mặt để giải quyết, nhưng xe chuyên dụng vẫn chưa tới kéo những chiếc xe bị hỏng kia, nên tuyến đường vẫn bị tắc nghẽn nghiêm trọng.

Dương Tuấn Vũ đỗ ở một bên thoáng đãng cách đó một quãng, hắn gọi điện cho hai người xuống xe đi bộ qua dải phân cách hắn sẽ đón.

Nhưng gọi điện mấy cuộc lại không được, hắn mở luôn cửa xe bước xuống.

- Này, anh đi đâu đấy?

- Anh qua xem tình hình bên đó thế nào. Em ở lại có gì anh gọi thì lái xe qua đón.

- Vâng.

Hắn bước một vài bước nghĩ thế nào lại quay đầu dặn:

- Em nhớ cẩn thận một chút.

Vân Tú nghe vậy thì biết hắn đang lo sợ đám Xenomorph kia xuất hiện, bảo sao từ chiều tới giờ hắn vẫn đứng ngồi không yên. Nhưng cô nghĩ, đội cảnh sát cơ động đã tới, kéo còi inh ỏi, trên cầu lại nhiều người như vậy, đám quái vật kia hẳn sẽ không ngốc nghếch đi ra chứ?

Phải biết cảnh sát giao thông hiện tại cũng vì chỉ thị mà luôn có sẵn súng trong người, nếu chúng lộ diện hẳn là bị g·iết không nghi ngờ. Mà nếu không bị g·iết thì cũng b·ị b·ắn cho ôm đầu mà chạy chứ có thể làm được gì.

Sự lợi hại của Xenomorph chủ yếu tới từ khả năng ẩn nấp t·ấn c·ông đột ngột, giữa địa phương trống trải như thế này, với trí thông minh của bọn chúng sẽ không làm ra hành động lỗ mãng như vậy đâu.
Suy nghĩ cô còn chưa dứt, thì đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen lấp ló ở phía dưới chân cầu đang cực nhanh bò lên. Nhưng chưa hết, số lượng đâu chỉ dừng lại ở một con, các cái đầu đen bóng lộ ra dưới ánh đèn đường theo chiều dài chân cầu mà chi chít xuất hiện. Số lượng này đã vượt quá suy nghĩ trước đây của mọi người, Xenomorph không ngờ tụ tập thành bầy để đi săn.

Vân Tú lập tức mở của xe chạy ra, cô thét lên:

- Bọn chúng đang bò lên cầu.

Dương Tuấn Vũ nghe tiếng thét của vợ thì cũng đồng thời nhìn thấy, nghĩ tới cha mẹ không nghe máy, đầu hắn chợt nghĩ tới hàng loạt sự kiện kinh khủng, thân thể lập tức phóng tớ thật nhanh.

Vân Tú bỏ mặc xe rồi chạy theo, vừa chạy cô vừa truyền tin thông báo về căn cứ, hi vọng quân viện trợ sẽ nhanh tới.

Những chiến sĩ cảnh sát cơ động cũng bị tiếng thét của Vân Tú chú ý, họ cũng nhanh chóng phát hiện ra tình cảnh khủng kh·iếp này, tất cả mọi người rút súng ra, một vài đội viên tranh thủ liên lạc về sở chỉ huy.

- Anh kia, nguy hiểm, mau dừng lại.

Thấy Dương Tuấn Vũ đang tiếp cận chân cầu, một vị cảnh sát giật mình quát lớn.

Nhưng giống như người nọ không nghe thấy, hắn vẫn liều mạng lao tới. Rồi lúc đó, họ cũng đồng thời được chứng kiến một tràng cảnh kì ảo như trong phim.

Người kia nhảy bật lên, đạp đạp vài bước đã nhảy lên tận trên cầu, hắn lao tới đám quái vật đen trũi cao lớn kia chỉ với hai bàn tay không.

Lũ quái vật lập tức phát hiện ra con mồi, một con gần đó lập tức tiếp cận, thân thể to lớn nhưng cực kỳ linh hoạt, chúng rõ ràng lao từ phía trước mặt tới nhưng thoáng chốc đã lách người ra đằng sau.

Thực ra không phải chúng lách người, mà dựa vào cái đuôi đang cuốn vào cột đèn gần đó mà tạo điểm tựa để xoay một vòng ra sau lưng n·ạn n·hân, đáng nói ở chỗ tốc độ nó quá nhanh, người thường chỉ thoáng nhoáng một cái nó đã ở đằng sau người thanh niên nọ.

Vốn tưởng rằng sẽ có cảnh máu tanh sắp diễn ra, nhiều người cả trên và dưới cầu đã nhắm mắt lại, nhưng cũng có không ít người cảm thấy kích thích mà trợn mắt nhìn kỹ.

Dương Tuấn Vũ quả thật có phần bất ngờ với tốc độ của con quái vật chủ động t·ấn c·ông mình, nhưng bất ngờ là một chuyện, muốn g·iết ta?

Chỉ sợ lũ chúng mày còn chưa đủ khả năng!
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025