Chương 195: Xong Đời
05/05/2025
10
9.0
Chương 195: Xong Đời
- Vậy không biết Thịnh Thế cần chúng tôi hỗ trợ điều gì?
Vân Tú và Dương Tuấn Vũ đứng lên đưa cho mọi người một tập giấy, mọi người lập tức mở ra đọc, vừa đọc vừa không khỏi cảm thán, suýt xoa.
Đợi cho các vị lãnh đạo đọc hiểu được đại khái nội dung, Vân Tú tiếp tục:
- Như các vị đã biết, việc xuất hiện một loại hình sản phẩm mới như Robot thì rất nhiều quốc gia chưa có sự chuẩn bị về luật lệ và hiến pháp cho nó. Đây đương nhiên không thể là việc ngày một ngày hai có thể bàn bạc ổn thỏa. Vì thế, ngay từ trước khi sản phẩm này được công bố, tôi muốn các vị lãnh đạo ngồi đây biết sơ bộ về các thông tin về nó.
Và rất mong, sau khi mọi người trở về có thể sớm đưa vấn đề này ra các cuộc họp để trao đổi đưa ra ý kiến thống nhất. Thịnh Thế rất cảm ơn các vị, đương nhiên, nếu mọi người đang có mặt ở đây ngày hôm nay có nhu cầu, chúng tôi hân hạnh được tặng các vị một trong ba loại robot phù hợp với yêu cầu của các vị. Tất nhiên, các sản phẩm này sẽ được kiểm chứng an toàn tuyệt đối trước khi giao tới tận tay mọi người.
Mọi người không khỏi khâm phục sự chu đáo của người phụ nữ này, mọi thứ qua lời cô nói đều trở nên rất hợp lý. Không chỉ có sự khéo léo, trí thông minh của cô cũng khiến mọi người tán thưởng.
Quả thực như lời cô nói, luật pháp, hiến pháp của nước nhà chưa có nhiều quy định về vấn đề của robot. Đây không phải là do chúng ta lỗi thời, mà quả thực trên thế giới cũng chưa có quốc gia nào có khái niệm đầy đủ, có luật pháp toàn diện cho thực thể bằng máy móc này.
Nhưng thông qua bản tóm tắt này, có thể thấy Thịnh Thế đúng là sắp đưa ra sản phẩm công nghệ của tương lai trong thời gian không lâu sắp tới. Trong này cũng đã nói không ít về các khía cạnh pháp luật, thông qua nó, phần nào giúp bọn họ rút ngắn được thời gian đau đầu làm luật cho từng chi tiết. Và đặc biệt là sau khi biết Vân Tú lát nữa ra về sẽ đưa cho bọn họ một bản thảo đầy đủ và cụ thể hơn, ai cũng thoải mái thở ra một tiếng thực sự nhẹ nhõm.
...
Sau khi gặp mặt đưa ra ý kiến với các lãnh đạo cấp cao, hai người quay trở lại buổi tiệc. Vân Tú dẫn hắn đi gặp mặt một số vị có chức có quyền thuộc các tập đoàn nổi tiếng, mặc dù đó là một công việc nhàm chán. Hành động ấy khi lọt vào mắt đám thanh niên quyền quý thì lập tức biến thành sự châm biếm trên gương mặt của chúng.
Ngay lúc bọn họ tới quầy bar nghỉ ngơi một chút, đám Sở Phong lại tới khích bác.
- Chủ tịch Tú, không biết chồng chị làm nghề gì? Ở đâu, nói ra chưa biết chừng chúng tôi có thể hỗ trợ anh ấy. Đừng ngại, đều là người nhà cả.
- Không cần.
Mặt Vân Tú phủ một lớp sương lạnh lẽo, cô thực sự rất chán ghét sự đeo bám của đám người này. Vốn khách mời hôm nay cũng không có tên chúng, nhưng có lẽ mấy kẻ này cố tình theo chân trưởng bối trong nhà tới đây. Mà cũng vì nể mặt những người lớn tuổi đó, cô cũng không tính để bọn họ phải mất mặt. Nhưng việc gì đều có giới hạn của nó.
Một tên đứng sau Sở Phong tỏ vẻ kinh ngạc chợt ồ lên:
- Sở thiếu, cậu quên mất chị Tú là ai rồi sao? Chủ tịch của tập đoàn kinh tế lớn nhất cả nước, anh đây làm sao phải đi ra ngoài xin việc? Hẳn là làm quản lý một lĩnh vực nào đó của tập đoàn rồi. Chẳng qua, tôi xem trên danh sách các giám đốc và phó giám đốc của Thịnh Thế thì thật là lạ khi chưa từng nghe thấy tên anh ta.
Dương Tuấn Vũ sao không biết bọn chúng muốn giở trò mèo, hắn cười nhạt:
- Tôi không làm ở Thịnh Thế từ lâu rồi, hiện giờ chỉ làm việc ở nhà thôi.
- Ồ, thì ra là anh chồng nội trợ.
Mọi người đều ngửa mặt cười phá lên.
Vân Tú vô cùng tức giận, cô định đứng lên giáo huấn cho đám người đốn mạt này một trận, nhưng Tuấn Vũ lại nắm lấy tay cô lắc đầu tỏ ý không cần phải làm vậy. Hắn không muốn bữa tiệc sinh nhật của cô lại xảy ra hỗn loạn.
Nhưng hắn không muốn thì đám người kia lại tưởng hắn là tên nhát gan, chỉ biết nấp sau váy vợ. Ánh mắt càng thêm coi thường.
Đúng lúc này, nhạc được chuyển sang giai điệu du dương, ánh đèn giảm bớt, thay vào đó là từng cột sáng được chiếu xuống theo nhịp di chuyển của mọi người, rất thích hợp cho việc khiêu vũ.
Xung quanh khách khứa đã bắt đầu hòa vào không khí lãng mạn, Vân Tú định cùng chồng ra nhảy một điệu thì Sở Phong lại giơ tay ra trước mặt cô, rồi nở nụ cười chân thành nói:
- Chị Tú, chị có thể bớt chút thời gian nhảy với tôi một điệu chứ?
Đám thanh niên xung quanh nghe thế lập tức vỗ tay, hô hào:
- Nhảy với Sở Phong ... Nhảy với Sở Phong...
- Tôi chưa muốn nhảy, các cậu ra mời mấy cô minh tinh kia đi.
- Chị đừng làm vậy, Sở Phong tôi thực sự chân thành.
Dương Tuấn Vũ đã nóng mắt, hắn không muốn sự hỗn loạn xảy ra trong bữa tiệc không có nghĩa hắn ngại bất cứ ai ở đây. Tên này năm lần bảy lượt châm chọc hắn thì hắn chẳng để vào trong mắt, nhưng trước mặt hắn lại dám mời vợ mình nhảy thì tên này quả thực không biết chữ c·hết viết thế nào.
- Các cậu đi đi, tôi không muốn nhiều lời.
Đây là câu nói cảnh cáo cuối cùng mà hắn đưa ra. Nếu còn không biết điều, thì đừng trách hắn làm việc ác.
Mặc kệ thái độ khó chịu của Tuấn Vũ, Sở Phong coi như không nghe ấy, hắn tiếp tục nở nụ cười tay đưa ra chuẩn bị kéo Vân Tú khỏi chiếc ghế quầy bar. Theo hắn nghĩ, một cô gái thì có bao nhiêu khí lực, làm sao có thể chống lại được lực kéo ấy, nhất định sẽ bị mất đà ngã vào vòng tay hắn.
Dương Tuấn Vũ giơ tay sau nhưng tới trước, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Sở Phong khiến hắn lập tức kêu thất thanh, gương mặt tái nhợt, miệng lắp bắp kinh hãi, tay kia chỉ vào mặt Tuấn Vũ đau đớn nói:
- Mày ... mày bỏ tay tao ra ngay. Mày có biết tao là ai không?
Tiếng nhạc du dương và mọi người đều chìm đắm vào trong từng điệu nhảy khiến không gian có phần trở nên yên tĩnh, do vậy tiếng hét của Sở Phong lập tức làm người ta chú ý. Thoáng chốc mọi ánh nhìn đã hướng tới bên này.
Vân Tú còn muốn đánh cho tên này nhập viện, nhưng thấy mọi người nhìn qua thì sợ chồng bị ảnh hưởng nên định nói lời khuyên can. Có điều cô chưa kịp nói thì Dương Tuấn Vũ đã bỏ tay ra rồi, tên Sở Phong mặt tím ngắt ôm lấy cổ tay sưng vù, trong đầu nghĩ không biết có bị gẫy tay không? Ai mà ngờ tên này nhìn thư sinh mà lại có sức lực lớn vậy.
Dương Tuấn Vũ nhạt nhẽo cười, chỉ có hắn mới biết tên này chẳng sống được bao lâu. Khi vừa cầm vào cổ tay Sở Phong, hắn đã mạnh mẽ truyền một lượng lớn Ki sang cơ thể hắn, phá hủy đi hầu hết các nội tạng của hắn. Mặc dù hiện tại nhìn chưa rõ vấn đề, nhưng sau một hai ngày sẽ biến thành một cái xác.
Ánh mắt hắn lướt qua một loạt đám thanh niên a dua theo Sở Phong, đảm bảo chắc chắn bọn chúng không có một tên nào thoát, mà tài sản của gia tộc chúng cũng coi như xong.
Sở Phong nhìn Dương Tuấn Vũ bằng ánh mắt đầy thù hận, hắn quyết tâm sau khi về sẽ thuê xã hội đen tới đánh cho tên khốn này một trận thê thảm, tứ chi gãy hết phải nằm liệt giường cả đời, rồi dần dần c·ướp hết tất cả mọi thứ trước mặt hắn. Càng nghĩ tới sự trả thù điên cuồng, gương mặt Sở Phong càng trở nên dữ tợn.
Không muốn đứng ở đây để mất mặt, cơn đau từ tay truyền tới khiến hắn quyết định đi viện kiểm tra. Bàn tay này hắn còn muốn dày vò nhiều thứ, tuyệt đối không thể để nó bị làm sao được.
- Sao anh không để em dạy cho tên đó một bài học?
Vân Tú buồn bực nhìn chồng, nhưng quả thật cô không nghĩ anh ấy lại có sức nhẫn nhịn lớn như vậy. Phải biết Tuấn Vũ chẳng phải người hiền lành gì, kẻ c·hết dưới tay anh chỉ sợ chất lại cũng thành một núi tử thi.
Dương Tuấn Vũ nắm lấy tay cô vuốt nhẹ:
- Anh không muốn sinh nhật em trở thành một tràng cảnh hỗn loạn. Mà anh cũng muốn trải nghiệm chút cảm giác mà em vẫn thường gặp phải. Ai bảo anh có một cô vợ vừa xinh đẹp hết mực, vừa giỏi giang như vậy?
Vân Tú nghe hắn khen lòng ngọt lịm, tựa đầu vào vai hắn thủ thỉ:
- Không tới mức như anh nói đâu. Hàng ngày em chỉ tới công ty giải quyết công việc, cũng chẳng mấy khi tham dự các buổi tiệc tùng như thế này. Vì thế đám người kia chẳng có cơ hội gặp em được mấy lần.
- Ài.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn biết một cô gái xinh đẹp, yêu thích không khí náo nhiệt như cô, đã phải hi sinh niềm vui và sở thích của mình để quản lý một khối lượng công việc quá lớn nên làm sao có thời gian đi chơi? Chưa kể cô luôn lẻ bóng một mình, còn hắn thì quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài, có lẽ từ lúc yêu nhau tới giờ, cô chẳng mấy khi có dịp được vui chơi trọn vẹn. Dù chỉ là một ngày ngắn ngủi đi chăng nữa.
Chính vì lý do đó, cho nên hắn không muốn xử lý đám nhãi ranh kia ở đây. Vừa khiến buổi tiệc bị phá hỏng, vừa khiến hình tượng của cô xây dựng nhiều năm bị một người chồng như hắn vừa xuất hiện đã phá hỏng.
Sau khi đám Sở Phong rời đi, cũng có một số khách khứa tới hỏi han, ánh mắt thì đương nhiên không thể rời đi khỏi hình bóng xinh đẹp của Vân Tú. Dương Tuấn Vũ chỉ cười khổ, cũng may không có tên nào mắt mù buông lời tán tỉnh vợ hắn trước mặt hắn, nên Dương Tuấn Vũ cũng lười quản. Có một người vợ quá mức xinh đẹp và tài năng, đi tới đâu cũng là tâm điểm, thì nếu ghen tuông, tức giận thì chắc sẽ phải ghen với cả thế giới mất. Mà một người bận rộn như hắn sẽ tuyệt đối không làm mấy thứ nhàm chán như vậy.
Và hắn cũng tuyệt đối tin tưởng Vân Tú, quan điểm của hắn rất rõ ràng. Người quan trọng đối với hắn, hắn sẽ yêu thương hết mực. Còn những người phụ nữ của hắn có một lòng một dạ với mình không, là do tình yêu của họ. Tình yêu nếu quá ràng buộc, đầy sự nghi ngờ lẫn nhau thì dù có tốt đẹp ra sao thì sớm muộn cũng sẽ tới ngày tan vỡ mà thôi.
- Vậy không biết Thịnh Thế cần chúng tôi hỗ trợ điều gì?
Vân Tú và Dương Tuấn Vũ đứng lên đưa cho mọi người một tập giấy, mọi người lập tức mở ra đọc, vừa đọc vừa không khỏi cảm thán, suýt xoa.
Đợi cho các vị lãnh đạo đọc hiểu được đại khái nội dung, Vân Tú tiếp tục:
- Như các vị đã biết, việc xuất hiện một loại hình sản phẩm mới như Robot thì rất nhiều quốc gia chưa có sự chuẩn bị về luật lệ và hiến pháp cho nó. Đây đương nhiên không thể là việc ngày một ngày hai có thể bàn bạc ổn thỏa. Vì thế, ngay từ trước khi sản phẩm này được công bố, tôi muốn các vị lãnh đạo ngồi đây biết sơ bộ về các thông tin về nó.
Và rất mong, sau khi mọi người trở về có thể sớm đưa vấn đề này ra các cuộc họp để trao đổi đưa ra ý kiến thống nhất. Thịnh Thế rất cảm ơn các vị, đương nhiên, nếu mọi người đang có mặt ở đây ngày hôm nay có nhu cầu, chúng tôi hân hạnh được tặng các vị một trong ba loại robot phù hợp với yêu cầu của các vị. Tất nhiên, các sản phẩm này sẽ được kiểm chứng an toàn tuyệt đối trước khi giao tới tận tay mọi người.
Mọi người không khỏi khâm phục sự chu đáo của người phụ nữ này, mọi thứ qua lời cô nói đều trở nên rất hợp lý. Không chỉ có sự khéo léo, trí thông minh của cô cũng khiến mọi người tán thưởng.
Quả thực như lời cô nói, luật pháp, hiến pháp của nước nhà chưa có nhiều quy định về vấn đề của robot. Đây không phải là do chúng ta lỗi thời, mà quả thực trên thế giới cũng chưa có quốc gia nào có khái niệm đầy đủ, có luật pháp toàn diện cho thực thể bằng máy móc này.
Nhưng thông qua bản tóm tắt này, có thể thấy Thịnh Thế đúng là sắp đưa ra sản phẩm công nghệ của tương lai trong thời gian không lâu sắp tới. Trong này cũng đã nói không ít về các khía cạnh pháp luật, thông qua nó, phần nào giúp bọn họ rút ngắn được thời gian đau đầu làm luật cho từng chi tiết. Và đặc biệt là sau khi biết Vân Tú lát nữa ra về sẽ đưa cho bọn họ một bản thảo đầy đủ và cụ thể hơn, ai cũng thoải mái thở ra một tiếng thực sự nhẹ nhõm.
...
Sau khi gặp mặt đưa ra ý kiến với các lãnh đạo cấp cao, hai người quay trở lại buổi tiệc. Vân Tú dẫn hắn đi gặp mặt một số vị có chức có quyền thuộc các tập đoàn nổi tiếng, mặc dù đó là một công việc nhàm chán. Hành động ấy khi lọt vào mắt đám thanh niên quyền quý thì lập tức biến thành sự châm biếm trên gương mặt của chúng.
Ngay lúc bọn họ tới quầy bar nghỉ ngơi một chút, đám Sở Phong lại tới khích bác.
- Chủ tịch Tú, không biết chồng chị làm nghề gì? Ở đâu, nói ra chưa biết chừng chúng tôi có thể hỗ trợ anh ấy. Đừng ngại, đều là người nhà cả.
- Không cần.
Mặt Vân Tú phủ một lớp sương lạnh lẽo, cô thực sự rất chán ghét sự đeo bám của đám người này. Vốn khách mời hôm nay cũng không có tên chúng, nhưng có lẽ mấy kẻ này cố tình theo chân trưởng bối trong nhà tới đây. Mà cũng vì nể mặt những người lớn tuổi đó, cô cũng không tính để bọn họ phải mất mặt. Nhưng việc gì đều có giới hạn của nó.
Một tên đứng sau Sở Phong tỏ vẻ kinh ngạc chợt ồ lên:
- Sở thiếu, cậu quên mất chị Tú là ai rồi sao? Chủ tịch của tập đoàn kinh tế lớn nhất cả nước, anh đây làm sao phải đi ra ngoài xin việc? Hẳn là làm quản lý một lĩnh vực nào đó của tập đoàn rồi. Chẳng qua, tôi xem trên danh sách các giám đốc và phó giám đốc của Thịnh Thế thì thật là lạ khi chưa từng nghe thấy tên anh ta.
Dương Tuấn Vũ sao không biết bọn chúng muốn giở trò mèo, hắn cười nhạt:
- Tôi không làm ở Thịnh Thế từ lâu rồi, hiện giờ chỉ làm việc ở nhà thôi.
- Ồ, thì ra là anh chồng nội trợ.
Mọi người đều ngửa mặt cười phá lên.
Vân Tú vô cùng tức giận, cô định đứng lên giáo huấn cho đám người đốn mạt này một trận, nhưng Tuấn Vũ lại nắm lấy tay cô lắc đầu tỏ ý không cần phải làm vậy. Hắn không muốn bữa tiệc sinh nhật của cô lại xảy ra hỗn loạn.
Nhưng hắn không muốn thì đám người kia lại tưởng hắn là tên nhát gan, chỉ biết nấp sau váy vợ. Ánh mắt càng thêm coi thường.
Đúng lúc này, nhạc được chuyển sang giai điệu du dương, ánh đèn giảm bớt, thay vào đó là từng cột sáng được chiếu xuống theo nhịp di chuyển của mọi người, rất thích hợp cho việc khiêu vũ.
Xung quanh khách khứa đã bắt đầu hòa vào không khí lãng mạn, Vân Tú định cùng chồng ra nhảy một điệu thì Sở Phong lại giơ tay ra trước mặt cô, rồi nở nụ cười chân thành nói:
- Chị Tú, chị có thể bớt chút thời gian nhảy với tôi một điệu chứ?
Đám thanh niên xung quanh nghe thế lập tức vỗ tay, hô hào:
- Nhảy với Sở Phong ... Nhảy với Sở Phong...
- Tôi chưa muốn nhảy, các cậu ra mời mấy cô minh tinh kia đi.
- Chị đừng làm vậy, Sở Phong tôi thực sự chân thành.
Dương Tuấn Vũ đã nóng mắt, hắn không muốn sự hỗn loạn xảy ra trong bữa tiệc không có nghĩa hắn ngại bất cứ ai ở đây. Tên này năm lần bảy lượt châm chọc hắn thì hắn chẳng để vào trong mắt, nhưng trước mặt hắn lại dám mời vợ mình nhảy thì tên này quả thực không biết chữ c·hết viết thế nào.
- Các cậu đi đi, tôi không muốn nhiều lời.
Đây là câu nói cảnh cáo cuối cùng mà hắn đưa ra. Nếu còn không biết điều, thì đừng trách hắn làm việc ác.
Mặc kệ thái độ khó chịu của Tuấn Vũ, Sở Phong coi như không nghe ấy, hắn tiếp tục nở nụ cười tay đưa ra chuẩn bị kéo Vân Tú khỏi chiếc ghế quầy bar. Theo hắn nghĩ, một cô gái thì có bao nhiêu khí lực, làm sao có thể chống lại được lực kéo ấy, nhất định sẽ bị mất đà ngã vào vòng tay hắn.
Dương Tuấn Vũ giơ tay sau nhưng tới trước, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Sở Phong khiến hắn lập tức kêu thất thanh, gương mặt tái nhợt, miệng lắp bắp kinh hãi, tay kia chỉ vào mặt Tuấn Vũ đau đớn nói:
- Mày ... mày bỏ tay tao ra ngay. Mày có biết tao là ai không?
Tiếng nhạc du dương và mọi người đều chìm đắm vào trong từng điệu nhảy khiến không gian có phần trở nên yên tĩnh, do vậy tiếng hét của Sở Phong lập tức làm người ta chú ý. Thoáng chốc mọi ánh nhìn đã hướng tới bên này.
Vân Tú còn muốn đánh cho tên này nhập viện, nhưng thấy mọi người nhìn qua thì sợ chồng bị ảnh hưởng nên định nói lời khuyên can. Có điều cô chưa kịp nói thì Dương Tuấn Vũ đã bỏ tay ra rồi, tên Sở Phong mặt tím ngắt ôm lấy cổ tay sưng vù, trong đầu nghĩ không biết có bị gẫy tay không? Ai mà ngờ tên này nhìn thư sinh mà lại có sức lực lớn vậy.
Dương Tuấn Vũ nhạt nhẽo cười, chỉ có hắn mới biết tên này chẳng sống được bao lâu. Khi vừa cầm vào cổ tay Sở Phong, hắn đã mạnh mẽ truyền một lượng lớn Ki sang cơ thể hắn, phá hủy đi hầu hết các nội tạng của hắn. Mặc dù hiện tại nhìn chưa rõ vấn đề, nhưng sau một hai ngày sẽ biến thành một cái xác.
Ánh mắt hắn lướt qua một loạt đám thanh niên a dua theo Sở Phong, đảm bảo chắc chắn bọn chúng không có một tên nào thoát, mà tài sản của gia tộc chúng cũng coi như xong.
Sở Phong nhìn Dương Tuấn Vũ bằng ánh mắt đầy thù hận, hắn quyết tâm sau khi về sẽ thuê xã hội đen tới đánh cho tên khốn này một trận thê thảm, tứ chi gãy hết phải nằm liệt giường cả đời, rồi dần dần c·ướp hết tất cả mọi thứ trước mặt hắn. Càng nghĩ tới sự trả thù điên cuồng, gương mặt Sở Phong càng trở nên dữ tợn.
Không muốn đứng ở đây để mất mặt, cơn đau từ tay truyền tới khiến hắn quyết định đi viện kiểm tra. Bàn tay này hắn còn muốn dày vò nhiều thứ, tuyệt đối không thể để nó bị làm sao được.
- Sao anh không để em dạy cho tên đó một bài học?
Vân Tú buồn bực nhìn chồng, nhưng quả thật cô không nghĩ anh ấy lại có sức nhẫn nhịn lớn như vậy. Phải biết Tuấn Vũ chẳng phải người hiền lành gì, kẻ c·hết dưới tay anh chỉ sợ chất lại cũng thành một núi tử thi.
Dương Tuấn Vũ nắm lấy tay cô vuốt nhẹ:
- Anh không muốn sinh nhật em trở thành một tràng cảnh hỗn loạn. Mà anh cũng muốn trải nghiệm chút cảm giác mà em vẫn thường gặp phải. Ai bảo anh có một cô vợ vừa xinh đẹp hết mực, vừa giỏi giang như vậy?
Vân Tú nghe hắn khen lòng ngọt lịm, tựa đầu vào vai hắn thủ thỉ:
- Không tới mức như anh nói đâu. Hàng ngày em chỉ tới công ty giải quyết công việc, cũng chẳng mấy khi tham dự các buổi tiệc tùng như thế này. Vì thế đám người kia chẳng có cơ hội gặp em được mấy lần.
- Ài.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn biết một cô gái xinh đẹp, yêu thích không khí náo nhiệt như cô, đã phải hi sinh niềm vui và sở thích của mình để quản lý một khối lượng công việc quá lớn nên làm sao có thời gian đi chơi? Chưa kể cô luôn lẻ bóng một mình, còn hắn thì quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài, có lẽ từ lúc yêu nhau tới giờ, cô chẳng mấy khi có dịp được vui chơi trọn vẹn. Dù chỉ là một ngày ngắn ngủi đi chăng nữa.
Chính vì lý do đó, cho nên hắn không muốn xử lý đám nhãi ranh kia ở đây. Vừa khiến buổi tiệc bị phá hỏng, vừa khiến hình tượng của cô xây dựng nhiều năm bị một người chồng như hắn vừa xuất hiện đã phá hỏng.
Sau khi đám Sở Phong rời đi, cũng có một số khách khứa tới hỏi han, ánh mắt thì đương nhiên không thể rời đi khỏi hình bóng xinh đẹp của Vân Tú. Dương Tuấn Vũ chỉ cười khổ, cũng may không có tên nào mắt mù buông lời tán tỉnh vợ hắn trước mặt hắn, nên Dương Tuấn Vũ cũng lười quản. Có một người vợ quá mức xinh đẹp và tài năng, đi tới đâu cũng là tâm điểm, thì nếu ghen tuông, tức giận thì chắc sẽ phải ghen với cả thế giới mất. Mà một người bận rộn như hắn sẽ tuyệt đối không làm mấy thứ nhàm chán như vậy.
Và hắn cũng tuyệt đối tin tưởng Vân Tú, quan điểm của hắn rất rõ ràng. Người quan trọng đối với hắn, hắn sẽ yêu thương hết mực. Còn những người phụ nữ của hắn có một lòng một dạ với mình không, là do tình yêu của họ. Tình yêu nếu quá ràng buộc, đầy sự nghi ngờ lẫn nhau thì dù có tốt đẹp ra sao thì sớm muộn cũng sẽ tới ngày tan vỡ mà thôi.
Tiến độ: 100%
230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025
Thể loại
Tag liên quan