Chương 169: Cha Và Con

05/05/2025 10 9.0
Chương 169: Cha Và Con

Sự nổi bật về mọi tính năng của TT-One lập tức khiến đám chuyên viên công nghệ sôi trào. Họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Boss lại bá đạo như thế. Phải biết bình thường để sáng chế ra một chiếc điện thoại, hoặc thậm chí là làm theo mô hình có sẵn thì cũng không một ai có đủ tài năng, kiến thức và kinh nghiệm để hoàn thiện tất cả các khâu từ phần cứng tới phần mềm cả.

Vậy mà Boss lại làm được.

Lúc này ánh mắt họ nhìn về Dương Tuấn Vũ chỉ còn sự sùng bái tột độ.

Dương Tuấn Vũ thì tự mình biết người biết ta, hắn bị người ta nhìn chằm chằm tới ngượng ngùng, tay vuốt vuốt mũi, hắn e hèm một tiếng nói:

- Các cậu không cần nhìn tôi như vậy làm gì, chỉ cần trung thành cống hiến cho tổ chức, các công nghệ mà các cậu muốn sớm muộn cũng sẽ học được.

- Cảm ơn sếp!

- Tốt! Chiếc điện thoại mẫu này tạm thời không thể để các cậu giữ được, tôi còn có việc cần tới nó.

- Điều này là tất nhiên, xin gửi lại xếp.

Bọn họ đương nhiên biết, thứ đồ này Boss vất vả làm ra đương nhiên không phải để cho họ cầm chơi mà phải đem đi bán rồi.

Còn Lau thì vì kẹt chuyến bay nên về chậm, khi tới không gặp được Boss, rồi lúc hắn vừa bị Vân Tú gọi đi thì sếp lại xuất hiện giới thiệu điện thoại.

Là đội trưởng nhưng lại là người cuối cùng được trải nghiệm chiếc điện thoại hoàn hảo này, Lau mặt ngắn tũn, đã vậy còn bị Dương Tuấn Vũ khiển trách vì tính lề mề, làm mọi người trong phòng che miệng cười trộm hắn một hồi.

Nhưng sự ra đời của loại smartphone này chắc chắn sẽ khiến giới công nghệ bùng nổ, Lau bị mắng cũng cảm thấy rất vui vẻ.

...

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi phòng làm việc, Dương Tuấn Vũ lắc lắc xương khớp, do lâu không điên cuồng làm một việc tỉ mỉ như thế vẫn khiến thần kinh hơi căng thẳng. Hắn quyết định về nhà đánh một giấc thoải mái rồi tính tiếp.

...

Vừa về nhà đã m·ất t·ích gần cả tuần, mọi người giận tím mặt, nhưng khi thấy bộ dạng bơ phờ, mắt thâm xì lúc hắn quay về thì mọi người đều thở dài bỏ qua.
Dương Tuấn Vũ ngủ một giấc là nguyên một ngày, tới khi tỉnh lại thì thấy có đôi mắt to tròn, lấp lánh đang nhìn mình, một đôi mắt khiến hắn như tan chảy.

- Ba ba. Mẹ bảo ba khi nào dậy thì xuống nhà ăn cơm.

Luồng cảm xúc khó tả, ấm áp trào dâng trong lòng, hắn vươn tay áp lấy hai chiếc má phúng phính của con gái:

- Tiểu công chúa, mẹ dặn thế sao con không gọi ba dậy?

Gia Hân phồng má:

- Vì khi nãy bà nói chuyện với mẹ rằng lúc về nhìn ba rất mệt, nên Hân Hân không đánh thức ba.

Dương Tuấn Vũ không biết nói gì, hắn không nghĩ con gái nhỏ thế đã hiểu chuyện như vậy.

- Ba mau đi đánh răng rửa mặt đi!!!

Gia Hân thấy hắn ngẩn ra thì đôi tay nhỏ đẩy đẩy vai hắn.

- Ừ ừ, Hân Hân xuống nhà đi, ba xuống ngay.

Hắn vội ngồi choàng dậy, xỏ dép đi vào nhà tắm.

- Mẹ bảo đánh răng phải kĩ, không được đánh ẩu.

Hân Hân nghe ba nói thế thì kêu lên nhắc nhở.

- Ừ. Ba sẽ đánh kĩ.

Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, không ngờ có lúc lại để một đứa nhỏ nhắc chuyện vệ sinh cá nhân, nhưng như vậy lại khiến buổi sáng của hắn trở nên rất vui vẻ.
...

Gia Hân rất ngoan và tự lập, con bé sau khi học xong thì tự giác đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường của mình đắp chăn, đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy mong đợi. Dương Tuấn Vũ lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác đọc truyện cho con gái, giọng hắn trầm ấm, đọc rất vào khiến cô bé nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Còn hắn thì đọc hăng say tới mức con ngủ th·iếp đi lúc nào chẳng biết làm Vân Tú đứng cạnh nhìn hai cha con cũng che miệng bật cười.

Rón rén ra khỏi phòng, Dương Tuấn Vũ mới cùng Vân Tú lên tầng thượng nói chuyện.

Không khí thời điểm này vào ban đêm vẫn khá mát mẻ, nhìn chồng đắn đo một hồi, cô lên tiếng trước:

- Tình hình cô ấy vẫn như thế, Rivi hôm nay đã qua hai lần điều trị.

- Ừ.

Dương Tuấn Vũ mặt thoáng nét buồn, trong lòng hắn tự biết, nhưng trước mặt vợ nói tới cô gái khác về mọi khía cạnh đều không hay. Mà Vân Tú biết rõ hắn vẫn đang cố gắng triển khai kế hoạch để cứu mạng Minh Châu nên cũng không trách hắn vô tâm biến mất mấy ngày.

- Đợi khi sắp xếp xong công việc, anh có lẽ phải đi một chuyến. Em yên tâm, chỉ là đi thăm dò, chưa dám chắc thắng lợi anh sẽ không liều mạng.

Vân Tú hít sâu một hơi, cô không hỏi chồng có đưa mình đi không, mà dặn:

- Anh hiện giờ là bố Hân Hân rồi đấy.

Dương Tuấn Vũ nghĩ tới con gái thì vô thức nở nụ cười:

- Ừ, anh hiểu. Tới cấp độ sức mạnh hiện tại, trừ khi anh muốn quyết chiến sinh tử, nếu không anh muốn rời đi thì chúng cũng vô phương ngăn cản.

Vân Tú gật đầu, chồng là người thế nào cô rất rõ, những gì hắn hứa đều sẽ làm được, nên cô không nhắc tới chuyện này nữa. Cầm một vật trong tay lên, giọng cô đã khác đi:

- Anh muốn đưa nó ra thị trường?

- Ừ. Ngày mai anh sẽ đưa em bản thiết kế, trong đó có cả bản lập trình về cánh tay robot để tự động hóa quy trình.

- Trong một tháng công ty sản xuất điện thoại TT-One sẽ ra đời.

- Tốt. Để giảm t·hương v·ong cho tổ chức, anh định dùng công nghệ hỗ trợ họ chiến đấu, mà kinh phí để triển khai thì phải nhờ em rồi.
- Anh đã giao Thịnh Thế cho em, việc này đương nhiên em sẽ quản tốt.

Vân Tú nở nụ cười tự tin mười phần, nói về kinh doanh cô rất tự tin sẽ đưa sản phẩm này phát huy hào quang rực rỡ.

Dương Tuấn Vũ nhìn thấy cô mạnh mẽ như vậy thì anh mắt áy náy, hắn bước lên ôm lấy cô vào lòng:

- Đừng làm việc vất vả quá.

- Em biết điểm dừng mà. Chỉ mong anh không m·ất t·ích nữa, vợ chồng với nhau, anh đi đâu cũng nói với em một tiếng trước được chứ?

- Anh nhớ rồi. Xin lỗi em.

Vân Tú tựa đầu vào vai chồng, hai tay ôm chặt lấy hắn. Cô làm sao không hiểu hắn mới là người luôn chịu áp lực lớn nhất, cô chẳng thể làm gì được cho anh, nên tự nhủ phải quản lý tốt Thịnh Thế, chăm sóc cho gia đình và Hân Hân.

Dương Tuấn Vũ đúng là không muốn cô quá vất vả. Chưởng quản công ty tuy nhiều thủ tục, giấy tờ đau đầu nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Hắn càng yêu càng không dám để người phụ nữ của mình dấn thân vào chiến trường xương máu.

Vân Tú đã không còn nhiệt huyết nông nổi của tuổi trẻ, giờ đã là mẹ của con trẻ. So với việc cứ cố chấp muốn sát cánh trong mọi trận chiến với anh, cô thấy nên ở phía sau làm hậu phương vững chắc cho anh.

Thời gian này anh trở về đã giúp tảng đá nặng nhất trong lòng cô được giải phóng. Thái độ tốt hơn, tinh thần phấn chấn, công việc dù nhiều nhưng không quá mệt mỏi như trước, thậm chí, cô còn có thời gian rảnh để tìm hiểu tu luyện thêm. Có Dương Tuấn Vũ cung cấp tinh thạch và chỉ điểm những khó khăn trong quá trình tu luyện gặp phải cho cô, nên cho dù tốc độ không nhanh như trước, nhưng sự tịnh tiến là rất rõ ràng.

Tu luyện không chỉ đem lại sức khỏe, gìn giữ thanh xuân mà còn nâng cao tuổi thọ. Cô muốn cùng anh trải qua thật nhiều năm tháng, bởi vì đơn giản, cô yêu anh rất nhiều, dù có những lỗi lầm anh mắc phải nhưng tình yêu cô giành cho anh chưa bao giờ vơi đi. Thậm chí, có Hân Hân gắn kết, tình cảm của hai người càng thêm thăng hoa.

...

Thời gian này Dương Tuấn Vũ giành thời gian ở bên gia đình nhiều hơn, còn lại đều vùi đầu ở dưới căn cứ. Mặc dù nói hoành tráng về Kỷ Nguyên Robot, nhưng để đưa nó ra mắt lại không đơn giản như vậy. Khác với một chiếc điện thoại, Robot không chỉ là một cỗ máy, tới đỉnh cao nó chẳng khác gì một thực thể sống tồn tại linh hồn. Triệu Cơ chính là minh chứng điển hình, mà để đạt tới cấp độ đó, hiện tại hắn còn chưa dám tự tin nói mình làm được.

Còn rất nhiều thứ hắn phải học hỏi, nghiên cứu và cải cách.

Nền văn minh xã hội hiện giờ quá thấp so với thời điểm Triệu Cơ được tạo ra, muốn thay đổi nó chẳng khác gì phải nâng cấp trên phạm vi toàn cầu. Chưa nói tới có thể làm ra được các sản phẩm siêu tiến bộ hay không, mà làm ra thì người ta phải hiểu và dùng được nó, muốn vậy, tri thức nhân loại phải theo kịp mới được.

Con đường đi còn rất xa, rất nhiều thử thách.

Sở dĩ hắn phải làm vậy không phải vì hắn cho mình là người vĩ đại, mà là vì hắn đang tồn tại trong một xã hội có hàng tỉ tỉ các mối liên kết giữa người với người. Và thế giới cũng không phải của một mình hắn, nó thuộc sở hữu của tất cả mọi người trên khối Địa Cầu này.
9.0
Tiến độ: 100% 230/230 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
05/05/2025