Chương 84: Trở Mặt.
26/04/2025
10
7.8
Chương 84: Trở Mặt.
Một lúc sau.
Hai người khôi phục không sai biệt lắm, Trần Nguyên để đảm bảo liền thu lại Đại Hắc vào linh thú túi, tiếp đó liền dẫn đầu lên tiếng.
"Đỉnh Văn đạo hữu, chúng ta vẫn là nên sớm một chút tiếp tục thăm dò động phủ thôi".
Tuy chiến dịch lần này hao tổn có chút nhiều, lúc xuất phát là năm người, nhưng đến hiện tại chỉ còn hai người sống sót.
Mặc dù như vậy cũng không thể lùi bước, dù sao bỏ ra bao nhiêu công sức cùng tài nguyên, mới có thể đi tới đây, bây giờ mà rút lui thật sự hắn có chút không cam tâm.
"Tốt, chúng ta tiếp tục xuất phát thôi, với lại ta nghĩ chỉ là trúc cơ động phủ, có một cỗ nhị giai khôi lỗi thủ vệ đã là hạn mức cao nhất rồi".
Đỉnh Văn cũng cùng suy nghĩ với Trần Nguyên, với lại nơi đây động phủ, rất có thể là của một tên nhị giai khôi sư cư trú, đối với hắn càng là gấp đôi sức hấp dẫn.
Thương thảo xong, cả hai tiến lên phía trước tìm kiếm xem thử.
Tìm tòi một lúc, Trần Nguyên phát hiện phía trước không xa có một cái lối đi nhỏ, hắn liền gọi một bên khác Đỉnh Văn tới.
Sau khi thương thảo, hai ngời không làm gì dư thừa, trực tiếp bước vào bên trong, men theo lối đi nhỏ, tiến vào bên trong một cái mật thất.
Nơi đây nồng độ linh khí tương đối cao, đã có thể so với nhị giai cấp độ.
Vừa bước vào bên trong, ngay đối diện hai người trên bồ đoàn, là một bộ xương khô đã toạ hoá không biết bao lâu, có lẽ là chủ nhân nơi này.
Quan sát một lúc sau, làm hai người động tâm túi trữ vật liền ở bên hông của bộ này xương khô.
Kể cả là Trần Nguyên lúc này hô hấp cũng có chút dồn dập trúc cơ tu sĩ gia sản, nói không động tâm chính là giả.
Đỉnh Văn một bên cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, trấn định lên tiếng.
"Hàn đạo hữu, như trước đó đã thương thảo, nơi đây chiến lợi phẩm, ta trước hết có thể chọn một kiện vật phẩm".
"Đạo hữu sẽ không quên đi?".
Trần Nguyên tuy rằng có chút động tâm, nhưng cũng không có nảy sinh quá cao tham niệm, hắn cười cười gật đầu.
"Ân, Đỉnh Văn đạo hữu có thể chọn trước một kiện vật phẩm".
Sau khi khẳng định với Đỉnh Văn mình sẽ tuân thủ hứa hẹn xong, hắn lại tiếp tục ung dung không vội nói.
"Đạo hữu có thể xem trước bên trong túi trữ vật có gì, sau đó đổ ra cho ta xem thử liền có thể".
Hắn đây cái này đã rất có thành ý, chủ động để Đỉnh Văn nắm trước tiên cơ, duy trì đúng mình đã hứa hẹn.
Đương nhiên, cái này hứa hẹn là để Đỉnh Văn chọn trước một món vật phẩm trong túi trữ vật, chứ không phải để hắn chọn túi trữ vật làm chiến lợi phẩm.
Còn nếu Đỉnh Văn nảy sinh tham niệm, muốn cưỡng ép chọn túi trữ vật làm chiến lợi phẩm, có lẽ chuyến này năm người đi, chỉ có một người có thể quay trở về.
Đỉnh Văn cầm lên túi trữ vật, linh thức dò vào bên trong xong, hắn b·iểu t·ình lộ rõ vui vẻ, sau đó ngẫm nghĩ một lúc, hướng Trần Nguyên ném tới túi trữ vật.
"Hàn đạo hữu, ngươi cũng có thể xem qua thử".
Trần Nguyên nghe được Đỉnh Văn cái này lời nói, nhưng cũng không đưa tay ra tiếp túi trữ vật, hắn chỉ thở dài bất đắc dĩ một câu.
"Lòng tham không đủ rắn nuốt voi".
Nói xong dưới chân hắn xuất hiện năm cây dây leo, trong chớp mắt tạo thành một bức tường chắn.
Phịch một tiếng, một cây kim khâu từ sau túi trữ vật lấy tốc độ cực nhanh, mang theo khí thế nguy hiểm c·hết người lao tới v·a c·hạm cùng tường chắn.
Sau khi Đỉnh Văn kiểm tra xong túi trữ vật, hắn tuy không cảm nhận được cái gì sát khí, nhưng trong lúc vứt túi trữ vật qua.
Trần Nguyên dựa vào cường đại linh thức, ngay lặp tức phát hiện phía sau có một cây kim khâu phóng theo sau.
Cái này kim khâu với bản thân kinh nghiệm, hắn lập tức có thể đoán được là cực phẩm pháp khí.
Đến bước này, hắn cũng biết chuyến này kết bạn đi tầm bảo, 99% chỉ có một người còn sống quay về.
Đỉnh Văn sau khi thấy Trần Nguyên có thể dễ dàng cản lại mình đánh lén một kích, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng đây cũng nằm trong hắn dự tính một trong.
"Hàn đạo hữu, ngươi quả thực có chút bất phàm, với những gì thủ đoạn hiện ra, ta nghĩ rằng cho dù là bình thường luyện khí viên mãn, cũng sẽ không phải ngươi đối thủ".
"Đáng tiếc, đại đạo chi tranh, ta cũng không còn cách nào khác là liều một phen".
Trần Nguyên sau khi nghe Đỉnh Văn nói xong, hắn trong lòng có chút hiểu rõ, nhưng cũng không phủ nhận hay thừa nhận, chỉ thản nhiên lên tiếng cười cười.
"Đại đạo cái gì, đối với luyện khí tiểu tu như ta có chút xa vời, nhưng ngươi cái này có chút thực lực không đủ rắn nuốt voi a".
Phán xong một câu, Trần Nguyên cũng không tiếp tục nói nhảm, toàn lực triệu hồi lên 18 cây dây leo, bao bọc lại toàn bộ mật thất nhắm thẳng Đỉnh Văn lao tới.
18 cây dây leo lúc này được hắn linh lực sung túc chèo chống, cho nên khí tức toả ra cũng có chút đáng sợ.
Đỉnh Văn thấy Trần Nguyên triệu hồi ra 18 cây dây leo bao phủ toàn bộ mật thất, hắn b·iểu t·ình biến sắc mặt.
Nhanh chóng không còn che dấu át chủ bài, thả ra ba cỗ nhất giai cực phẩm khôi lỗi, có thể so với luyện khí viên mãn tu sĩ trợ trận.
Chính vì có ba cỗ ngang bằng luyện khí viên mãn tu sĩ trợ trận, hắn mới có chắc chắn lòng tin cùng Trần Nguyên trở mặt.
"Đáng tiếc, vì trận nhị giai khôi lỗi tự bạo vừa nãy, khiến ta mất đi năm cỗ khôi lỗi có thể so với luyện khí hậu kỳ, nếu không trận đánh này lại có thêm mấy phần nắm chắc".
Đỉnh Văn một bên suy nghĩ, ngay sau đó ra lệnh hai cỗ khôi lỗi toàn lực t·ấn c·ông Trần Nguyên, còn một cỗ ở lại hỗ trợ mình phòng thủ.
Hắn biết chỉ cần hạ được Trần Nguyên, hoặc kéo dài đến Trần Nguyên tiêu hao hết linh lực, như vậy pháp thuật sẽ tự tản đi.
Ở phía còn lại, nhìn địch nhân lấy ra ba cỗ có thể so với luyện khí viên mãn tu sĩ, sau đó nhìn lại trong túi trữ vật nằm đó vài cỗ khôi lỗi nhất giai trung phẩm, cùng một cỗ khôi lỗi thượng phẩm.
Trần Nguyên trong lòng có chút xấu hổ nghĩ tới.
"Cũng không cần phải lấy ra để tự làm mất mặt".
Vì tĩnh thất chỉ rộng hơn 20 mét phạm vi, cho nên dây leo thuật của Trần Nguyên thi triển, chiếm được rất lớn tiên cơ.
Tuy khôi lỗi cũng rất thích hợp đánh trong chật hẹp nơi, tiện cho việc cận thân chiến đấu.
Đáng tiếc, gặp phải dây leo thuật kèm theo nơi này địa hình, chính là hoàn toàn khắc chế cứng.
Nhưng vì để đảm bảo bản thân an toàn, Trần Nguyên luôn luôn để lại bên cạnh mình 5 cây dây leo làm phòng thủ.
Cho nên chỉ có 13 cây dây leo là có thể chiến đấu.
Khiến dây leo thuật tuy rằng chiếm về ưu thế địa hình, nhưng thế cục vẫn đang dần dần nghiêng về Đỉnh Văn bên kia.
Thấy được cái này cảnh tượng, Trần Nguyên cũng không có hoảng hốt, vẫn bình tĩnh đánh giá về bản thân cơ bản chiến lực.
"Ân, ta cái này nếu toàn lực triệu hồi dây leo thuật lên đánh nhau, chiến đấu cùng lúc hai tên luyện khí viên mãn là không thành vấn đề".
"Nhưng nếu là ba người cùng một lúc, chỉ có thể duy trì trạng thái bất bại trong thời gian ngắn, sau khi tiêu hao hết linh lực vẫn sẽ bại trận".
Đương nhiên, những thứ này đều là khả quan trạng thái, bởi vì luyện khí viên mãn tu sĩ, có chút thân gia, đều sẽ sắm cho mình cực phẩm pháp khí.
Cho nên nếu để suy xét chắc chắn, như vậy dựa vào dây leo thuật, hắn hoàn toàn có thể ngang cơ cùng với hai tên luyện khí viên mãn.
Sau khi tính toán xong bản thân sơ bộ chiến lực, hắn lúc này bắt đầu thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc.
"Nên kết thúc rồi!".
Nói xong một tiếng hừ lạnh như rất nhỏ, nhưng Đỉnh Văn nghe vào tai lại như kinh lôi nổ vang.
Đỉnh Văn trong lòng đang có chút vui vẻ, mặc dù dây leo thuật của Trần Nguyên có chút mạnh mẽ ngoài dự đoán.
Nhưng thế cục vẫn hoàn toàn nghiêng về hắn một bên, cho dù kẻ địch có thêm một con nhất giai đỉnh phong yêu thú trợ trận, cũng ắt phải c·hết nơi đây.
Bỗng nhiên thấy được Trần Nguyên từ vẻ mặt ung dung, chuyển đổi qua nghiêm túc, cùng lúc một tiếng hừ lạnh như thiên lôi đánh thẳng vào hắn thức hải.
Hắn đây còn đang tưởng Trần Nguyên là dự định thả ra của mình linh thú trợ trận, cho nên mới nói ra lời đó, ai mà ngờ bỗng nhiên hắn nghe được một thanh âm như kinh lôi nổ vang.
Khiến hắn đầu óc trực tiếp rơi vào mê muội trạng thái, trong lòng còn nghi hoặc chưa kịp nghĩ tới, thì bản thân đã tạm thời mất đi ý thức.
Chính là Trần Nguyên đã sử dụng ra linh thức công kích.
Dựa vào trúc cơ linh thức, hắn thi triển môn này pháp thuật với luyện khí tu sĩ, vẫn chưa từng có lần nào thất bại.
Sau khi thấy Đỉnh Văn đã ngắn ngủi mất đi ý thức, hắn liền điều khiển dây leo trói chặt lại tứ chi của Đỉnh Văn, sau đó hai cây dây leo ngưng tụ lượng lớn linh lực, trực tiếp xỏ xuyên từ trên đầu xuống phía dưới.
Sau khi bị dây leo xỏ xuyên qua người, Đỉnh Văn cũng lấy lại được thanh tỉnh khí tức.
Tiếc là hiện tại mới thanh tỉnh thì đã quá muộn, hai dây leo trực tiếp quán xuyên từ thiên linh xuống hạ bộ, khiến Đỉnh Văn đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Sinh mệnh khí tức cùng hơi thở cũng dần dần yếu đi.
Trước khi c·hết hắn ngẩng đầu lên nhìn Trần Nguyên, một mặt thẫn thờ không dám tin tưởng.
"Ngươi, cái này, vậy mà lại là, trúc, cơ?".
Chưa kịp nói hết câu Đỉnh Văn đã khí tuyệt bỏ mình.
Nhưng Trần Nguyên cái này cũng hiểu sơ bộ hắn định nói là ý gì.
Có lẽ Đỉnh Văn lúc trúng hắn linh thức công kích, sau khi tỉnh lại liền cấp tốc hiểu ra bản thân vừa bị trúc cơ cấp bậc linh thức công kích qua.
Mà ở nơi đây chỉ có hắn cùng Trần Nguyên, cho nên mới ngộ nhận đối thủ là trúc cơ tu sĩ.
Sau khi bổ thêm vài đao, đã chắc chắn Đỉnh Văn không còn sống nữa, Trần Nguyên lúc này mới lẩm bẩm vài câu.
"Tội gì chứ?".
"Có thể cầm thu hoạch an toàn rời đi không muốn, đây là ngu xuẩn tìm đường c·hết, chứ đại đạo chi tranh cái gì?".
Hết chương !.
Một lúc sau.
Hai người khôi phục không sai biệt lắm, Trần Nguyên để đảm bảo liền thu lại Đại Hắc vào linh thú túi, tiếp đó liền dẫn đầu lên tiếng.
"Đỉnh Văn đạo hữu, chúng ta vẫn là nên sớm một chút tiếp tục thăm dò động phủ thôi".
Tuy chiến dịch lần này hao tổn có chút nhiều, lúc xuất phát là năm người, nhưng đến hiện tại chỉ còn hai người sống sót.
Mặc dù như vậy cũng không thể lùi bước, dù sao bỏ ra bao nhiêu công sức cùng tài nguyên, mới có thể đi tới đây, bây giờ mà rút lui thật sự hắn có chút không cam tâm.
"Tốt, chúng ta tiếp tục xuất phát thôi, với lại ta nghĩ chỉ là trúc cơ động phủ, có một cỗ nhị giai khôi lỗi thủ vệ đã là hạn mức cao nhất rồi".
Đỉnh Văn cũng cùng suy nghĩ với Trần Nguyên, với lại nơi đây động phủ, rất có thể là của một tên nhị giai khôi sư cư trú, đối với hắn càng là gấp đôi sức hấp dẫn.
Thương thảo xong, cả hai tiến lên phía trước tìm kiếm xem thử.
Tìm tòi một lúc, Trần Nguyên phát hiện phía trước không xa có một cái lối đi nhỏ, hắn liền gọi một bên khác Đỉnh Văn tới.
Sau khi thương thảo, hai ngời không làm gì dư thừa, trực tiếp bước vào bên trong, men theo lối đi nhỏ, tiến vào bên trong một cái mật thất.
Nơi đây nồng độ linh khí tương đối cao, đã có thể so với nhị giai cấp độ.
Vừa bước vào bên trong, ngay đối diện hai người trên bồ đoàn, là một bộ xương khô đã toạ hoá không biết bao lâu, có lẽ là chủ nhân nơi này.
Quan sát một lúc sau, làm hai người động tâm túi trữ vật liền ở bên hông của bộ này xương khô.
Kể cả là Trần Nguyên lúc này hô hấp cũng có chút dồn dập trúc cơ tu sĩ gia sản, nói không động tâm chính là giả.
Đỉnh Văn một bên cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, trấn định lên tiếng.
"Hàn đạo hữu, như trước đó đã thương thảo, nơi đây chiến lợi phẩm, ta trước hết có thể chọn một kiện vật phẩm".
"Đạo hữu sẽ không quên đi?".
Trần Nguyên tuy rằng có chút động tâm, nhưng cũng không có nảy sinh quá cao tham niệm, hắn cười cười gật đầu.
"Ân, Đỉnh Văn đạo hữu có thể chọn trước một kiện vật phẩm".
Sau khi khẳng định với Đỉnh Văn mình sẽ tuân thủ hứa hẹn xong, hắn lại tiếp tục ung dung không vội nói.
"Đạo hữu có thể xem trước bên trong túi trữ vật có gì, sau đó đổ ra cho ta xem thử liền có thể".
Hắn đây cái này đã rất có thành ý, chủ động để Đỉnh Văn nắm trước tiên cơ, duy trì đúng mình đã hứa hẹn.
Đương nhiên, cái này hứa hẹn là để Đỉnh Văn chọn trước một món vật phẩm trong túi trữ vật, chứ không phải để hắn chọn túi trữ vật làm chiến lợi phẩm.
Còn nếu Đỉnh Văn nảy sinh tham niệm, muốn cưỡng ép chọn túi trữ vật làm chiến lợi phẩm, có lẽ chuyến này năm người đi, chỉ có một người có thể quay trở về.
Đỉnh Văn cầm lên túi trữ vật, linh thức dò vào bên trong xong, hắn b·iểu t·ình lộ rõ vui vẻ, sau đó ngẫm nghĩ một lúc, hướng Trần Nguyên ném tới túi trữ vật.
"Hàn đạo hữu, ngươi cũng có thể xem qua thử".
Trần Nguyên nghe được Đỉnh Văn cái này lời nói, nhưng cũng không đưa tay ra tiếp túi trữ vật, hắn chỉ thở dài bất đắc dĩ một câu.
"Lòng tham không đủ rắn nuốt voi".
Nói xong dưới chân hắn xuất hiện năm cây dây leo, trong chớp mắt tạo thành một bức tường chắn.
Phịch một tiếng, một cây kim khâu từ sau túi trữ vật lấy tốc độ cực nhanh, mang theo khí thế nguy hiểm c·hết người lao tới v·a c·hạm cùng tường chắn.
Sau khi Đỉnh Văn kiểm tra xong túi trữ vật, hắn tuy không cảm nhận được cái gì sát khí, nhưng trong lúc vứt túi trữ vật qua.
Trần Nguyên dựa vào cường đại linh thức, ngay lặp tức phát hiện phía sau có một cây kim khâu phóng theo sau.
Cái này kim khâu với bản thân kinh nghiệm, hắn lập tức có thể đoán được là cực phẩm pháp khí.
Đến bước này, hắn cũng biết chuyến này kết bạn đi tầm bảo, 99% chỉ có một người còn sống quay về.
Đỉnh Văn sau khi thấy Trần Nguyên có thể dễ dàng cản lại mình đánh lén một kích, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng đây cũng nằm trong hắn dự tính một trong.
"Hàn đạo hữu, ngươi quả thực có chút bất phàm, với những gì thủ đoạn hiện ra, ta nghĩ rằng cho dù là bình thường luyện khí viên mãn, cũng sẽ không phải ngươi đối thủ".
"Đáng tiếc, đại đạo chi tranh, ta cũng không còn cách nào khác là liều một phen".
Trần Nguyên sau khi nghe Đỉnh Văn nói xong, hắn trong lòng có chút hiểu rõ, nhưng cũng không phủ nhận hay thừa nhận, chỉ thản nhiên lên tiếng cười cười.
"Đại đạo cái gì, đối với luyện khí tiểu tu như ta có chút xa vời, nhưng ngươi cái này có chút thực lực không đủ rắn nuốt voi a".
Phán xong một câu, Trần Nguyên cũng không tiếp tục nói nhảm, toàn lực triệu hồi lên 18 cây dây leo, bao bọc lại toàn bộ mật thất nhắm thẳng Đỉnh Văn lao tới.
18 cây dây leo lúc này được hắn linh lực sung túc chèo chống, cho nên khí tức toả ra cũng có chút đáng sợ.
Đỉnh Văn thấy Trần Nguyên triệu hồi ra 18 cây dây leo bao phủ toàn bộ mật thất, hắn b·iểu t·ình biến sắc mặt.
Nhanh chóng không còn che dấu át chủ bài, thả ra ba cỗ nhất giai cực phẩm khôi lỗi, có thể so với luyện khí viên mãn tu sĩ trợ trận.
Chính vì có ba cỗ ngang bằng luyện khí viên mãn tu sĩ trợ trận, hắn mới có chắc chắn lòng tin cùng Trần Nguyên trở mặt.
"Đáng tiếc, vì trận nhị giai khôi lỗi tự bạo vừa nãy, khiến ta mất đi năm cỗ khôi lỗi có thể so với luyện khí hậu kỳ, nếu không trận đánh này lại có thêm mấy phần nắm chắc".
Đỉnh Văn một bên suy nghĩ, ngay sau đó ra lệnh hai cỗ khôi lỗi toàn lực t·ấn c·ông Trần Nguyên, còn một cỗ ở lại hỗ trợ mình phòng thủ.
Hắn biết chỉ cần hạ được Trần Nguyên, hoặc kéo dài đến Trần Nguyên tiêu hao hết linh lực, như vậy pháp thuật sẽ tự tản đi.
Ở phía còn lại, nhìn địch nhân lấy ra ba cỗ có thể so với luyện khí viên mãn tu sĩ, sau đó nhìn lại trong túi trữ vật nằm đó vài cỗ khôi lỗi nhất giai trung phẩm, cùng một cỗ khôi lỗi thượng phẩm.
Trần Nguyên trong lòng có chút xấu hổ nghĩ tới.
"Cũng không cần phải lấy ra để tự làm mất mặt".
Vì tĩnh thất chỉ rộng hơn 20 mét phạm vi, cho nên dây leo thuật của Trần Nguyên thi triển, chiếm được rất lớn tiên cơ.
Tuy khôi lỗi cũng rất thích hợp đánh trong chật hẹp nơi, tiện cho việc cận thân chiến đấu.
Đáng tiếc, gặp phải dây leo thuật kèm theo nơi này địa hình, chính là hoàn toàn khắc chế cứng.
Nhưng vì để đảm bảo bản thân an toàn, Trần Nguyên luôn luôn để lại bên cạnh mình 5 cây dây leo làm phòng thủ.
Cho nên chỉ có 13 cây dây leo là có thể chiến đấu.
Khiến dây leo thuật tuy rằng chiếm về ưu thế địa hình, nhưng thế cục vẫn đang dần dần nghiêng về Đỉnh Văn bên kia.
Thấy được cái này cảnh tượng, Trần Nguyên cũng không có hoảng hốt, vẫn bình tĩnh đánh giá về bản thân cơ bản chiến lực.
"Ân, ta cái này nếu toàn lực triệu hồi dây leo thuật lên đánh nhau, chiến đấu cùng lúc hai tên luyện khí viên mãn là không thành vấn đề".
"Nhưng nếu là ba người cùng một lúc, chỉ có thể duy trì trạng thái bất bại trong thời gian ngắn, sau khi tiêu hao hết linh lực vẫn sẽ bại trận".
Đương nhiên, những thứ này đều là khả quan trạng thái, bởi vì luyện khí viên mãn tu sĩ, có chút thân gia, đều sẽ sắm cho mình cực phẩm pháp khí.
Cho nên nếu để suy xét chắc chắn, như vậy dựa vào dây leo thuật, hắn hoàn toàn có thể ngang cơ cùng với hai tên luyện khí viên mãn.
Sau khi tính toán xong bản thân sơ bộ chiến lực, hắn lúc này bắt đầu thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc.
"Nên kết thúc rồi!".
Nói xong một tiếng hừ lạnh như rất nhỏ, nhưng Đỉnh Văn nghe vào tai lại như kinh lôi nổ vang.
Đỉnh Văn trong lòng đang có chút vui vẻ, mặc dù dây leo thuật của Trần Nguyên có chút mạnh mẽ ngoài dự đoán.
Nhưng thế cục vẫn hoàn toàn nghiêng về hắn một bên, cho dù kẻ địch có thêm một con nhất giai đỉnh phong yêu thú trợ trận, cũng ắt phải c·hết nơi đây.
Bỗng nhiên thấy được Trần Nguyên từ vẻ mặt ung dung, chuyển đổi qua nghiêm túc, cùng lúc một tiếng hừ lạnh như thiên lôi đánh thẳng vào hắn thức hải.
Hắn đây còn đang tưởng Trần Nguyên là dự định thả ra của mình linh thú trợ trận, cho nên mới nói ra lời đó, ai mà ngờ bỗng nhiên hắn nghe được một thanh âm như kinh lôi nổ vang.
Khiến hắn đầu óc trực tiếp rơi vào mê muội trạng thái, trong lòng còn nghi hoặc chưa kịp nghĩ tới, thì bản thân đã tạm thời mất đi ý thức.
Chính là Trần Nguyên đã sử dụng ra linh thức công kích.
Dựa vào trúc cơ linh thức, hắn thi triển môn này pháp thuật với luyện khí tu sĩ, vẫn chưa từng có lần nào thất bại.
Sau khi thấy Đỉnh Văn đã ngắn ngủi mất đi ý thức, hắn liền điều khiển dây leo trói chặt lại tứ chi của Đỉnh Văn, sau đó hai cây dây leo ngưng tụ lượng lớn linh lực, trực tiếp xỏ xuyên từ trên đầu xuống phía dưới.
Sau khi bị dây leo xỏ xuyên qua người, Đỉnh Văn cũng lấy lại được thanh tỉnh khí tức.
Tiếc là hiện tại mới thanh tỉnh thì đã quá muộn, hai dây leo trực tiếp quán xuyên từ thiên linh xuống hạ bộ, khiến Đỉnh Văn đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Sinh mệnh khí tức cùng hơi thở cũng dần dần yếu đi.
Trước khi c·hết hắn ngẩng đầu lên nhìn Trần Nguyên, một mặt thẫn thờ không dám tin tưởng.
"Ngươi, cái này, vậy mà lại là, trúc, cơ?".
Chưa kịp nói hết câu Đỉnh Văn đã khí tuyệt bỏ mình.
Nhưng Trần Nguyên cái này cũng hiểu sơ bộ hắn định nói là ý gì.
Có lẽ Đỉnh Văn lúc trúng hắn linh thức công kích, sau khi tỉnh lại liền cấp tốc hiểu ra bản thân vừa bị trúc cơ cấp bậc linh thức công kích qua.
Mà ở nơi đây chỉ có hắn cùng Trần Nguyên, cho nên mới ngộ nhận đối thủ là trúc cơ tu sĩ.
Sau khi bổ thêm vài đao, đã chắc chắn Đỉnh Văn không còn sống nữa, Trần Nguyên lúc này mới lẩm bẩm vài câu.
"Tội gì chứ?".
"Có thể cầm thu hoạch an toàn rời đi không muốn, đây là ngu xuẩn tìm đường c·hết, chứ đại đạo chi tranh cái gì?".
Hết chương !.
Tiến độ: 100%
102/102 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan