Chương 25: Mộng dưỡng thành muốn tan vỡ.
26/04/2025
10
8.2
Chương 25 Mộng dưỡng thành muốn tan vỡ.
Dương Siêu lúc này cũng không có để ý đến nàng, tuỳ ý nàng ở một bên kéo kéo hắn.
Hắn ánh mắt từ Trương Sở Nham cùng Lâm Thanh Trúc không ngừng chuyển di, cái này để hai người chịu đến áp lực không dám đối mặt, cuối cùng Dương Siêu đưa mắt dừng ở trên người của Trương Sở Nham.
【Trương Sở Nham】
【Tu vi: Nạp linh cảnh tầng 5】
▸Sức mạnh: 101
▸Phòng ngự: 51
▸Tốc độ: 32
【Công pháp: …….】
Dương Siêu không nghĩ đến Trương Sở Nham lực lượng vậy mà mạnh đến như vậy, so với Vương Tân ngưng nguyên cảnh cùng với Trương Sở Hiên tích hải cảnh đều cao hơn rất nhiều.
Cái này rốt cục là vì cái gì a?
Mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, thế nhưng hiện tại không cho phép hắn đối cái này một mực để tâm.
Hắn lúc này nhìn vào Trương Sở Nham hoàn toàn không mang theo một chút nào tức giận, ngược lại một bộ thản nhiên nói: “Lấy nàng nhất huyết liền để ngươi kích động? Vậy ngươi có biết vì cái gì nàng ở cùng với ta nhiều năm như vậy mà vẫn là một thân xử nữ không?”
“Ý ngươi là sao?” Trương Sở Nham không hiểu nhíu mày hỏi.
“Ha!” Dương Siêu ngược lại cười nhạt một tiếng, hắn đưa mắt liếc nhìn Lâm Thanh Thanh Trúc một cái, sau đó một mặt ý vị thâm trường nhìn Trương Sở Nham cười cười liền quay người lôi kéo Lưu Hi Nhi rời đi.
Lưu Hi Nhi bị Dương Siêu đột nhiên nắm tay cũng không có phản cảm, ngược lại có chút nhí nhảnh vui vẻ sánh vai đi cùng với hắn.
Trương Sở Nham nhìn theo bóng lưng thong thả của hai người bọn họ nhịn không nổi gào thét một tiếng: “Thảo! Ngươi đây mẹ nó là ý gì hả?”
Dương Siêu nhịn không được lộ ra một tia giảo hoạt, hắn cũng không có quay người lại, một bộ ung dung phất tay nói: “Vị đạo như cứt ta nuốt không trôi, ngược lại gặp đúng cẩu vật đem cứt làm như bảo bối một dạng sủng hạnh, nghĩ đến liền ác tâm, ha ha ha…”
“Cái, cái gì? Ngươi…ngươi….” Trương Sở Nham tức giận đến nói không nên lời.
Lâm Thanh Trúc một đôi mắt đẹp muốn trừng lòi ra, nàng trăm cái ngàn cái không dám tin Dương Siêu lại dám nói nàng như vậy.
“Dương Siêu đồ khốn kiếp! Ngươi…ngươi vậy mà dám nói ta là cứt….cứt….” Lâm Thanh Trúc tức giận để khuôn mặt biến đến vặn vẹo, đưa tay chỉ vào Dương Siêu nói không nên lời.
Đợi đến khi Dương Siêu cùng với Lưu Hi Nhi hoàn toàn biến mất, hai người bọn họ mới ngưng nghẹn nhìn nhau.
Chỉ là nhìn nhau một cái đều không nói gì thêm.
Rất rõ ràng, trong lòng bọn hắn đã bắt đầu sinh ra ngăn cách.
Đây cũng là điều mà Dương Siêu mong muốn.
Trả thù bằng cách đ·ánh đ·ập không ý nghĩa, hắn muốn ác tâm đến c·hết bọn hắn.
Để bọn hắn sống mãi mãi dưới dâm uy của hắn, để bọn hắn vùng vẩy đến mấy cũng không cách nào ngoi đầu lên được.
Như vậy mới là hoàn mỹ trả thù!
Ngay khi hai người Dương Siêu cùng Lưu Hi Nhi rời đi, đám người còn lại cũng chỉ có thể xám xịt ai về nhà nấy.
Trương Sở Nham thì vội vã chạy vào bên trong, một bên lo lắng hô hào nói:
“Đại bá, đại bá, người không có sao chứ?”
Từ bên trong đ·ống đ·ổ n·át, Trương Sở Nham đem đại bá của hắn moi ra, một mặt lo lắng nói: “Đại bá, người thế nào?”
Trương Sở Hiên Nhìn thấy nâng đỡ hắn là Trương Sở Nham, cái này không khỏi để hắn càng thêm tức giận, hắn vung tay lên tát vào đối phương một cái, không ngừng chửi mắng: “Thảo! Đều tại ngươi cái thứ hỗn trướng! Ngươi mẹ nó có phải hay không muốn hại c·hết ngươi cái này đại bá?”
“Ta, ta, ta không có…” Trương Sở Nham một bên ôm mặt sợ hãi nói.
Hắn có chút không hiểu vì cái gì đại bá lại đối với hắn tức giận, đã vậy còn đánh cả hắn, cái này là như thế nào a? Muốn hận thì hận Dương Siêu đó a.
Lúc này, Trương Sở Hiên đột nhiên ho khan lên: “Khụ khụ…”
Trương Sở Nham một bên lo lắng nói: “Đại bá, người không sao chứ?”
Trương Sở Hiên một bộ sinh không thể luyến đối với Trương Sở Nham phất phất tay nói: “Ngươi cút đi đi, ta hiện tại không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
“Đại bá ngươi…”
“Cút!!!!” Trương Sở Hiên tức giận quát lớn.
Thấy vậy, Trương Sở Nham cũng chỉ có thể xám xịt rời đi, Lâm Thanh Trúc một bên đi tới kéo lấy tay của hắn.
Cái này càng khiến cho Trương Sở Nham trở nên khó chịu, đem tay của nàng cho gạt ra, một mặt tức giận hướng nàng gầm thét: “Tất cả đều là tại ngươi, ngươi cũng cút đi cho ta!”
Nói, hắn liền vung tay tát nàng một cái.
Một tát này đi xuống đánh cho Lâm Thanh Trúc một mặt mộng bức.
Nàng ngã nhào nằm trên mặt đất nhìn bóng lưng rời đi càng lúc càng xa của Trương Sở Nham.
Mặc dù đau đớn nhưng ấy vậy mà nàng không hề rơi ra một giọt lệ.
Ánh mắt của nàng dần dần hiện lên từng hồi cay độc, phía mi tâm của nàng vậy mà có từng trận khói đen không ngừng phát tán.
Nếu như nhìn kỹ liền có thể phát hiện trên mi tâm của nàng dần dần xuất hiện một đạo hình xăm như khói đen lúc sáng lúc tối rất quỷ dị.
…
“Tiểu thư!”
Đang ngồi bên trong gian phòng đả toạ, Vân Tuyết Hi đột nhiên mở mắt ra đối với âm thanh kia lên tiếng: “Thế nào Trần lão?”
“Người mà lần trước tiểu thư để ta chú ý, hắn giống như có chút không đơn giản như vậy, là lão phu trước đó nhìn lầm…” Cũng giống như trước kia, Trần lão chưa có một lần xuất hiện qua, âm thanh vẫn cứ như cũ trầm thấp truyền đến.
Vân Tuyết Hi vẫn rất có tính nhẫn nại, nàng cũng không có mở miệng hỏi hang, chỉ im lặng chờ đợi Trần lão tiếp tục hướng nàng giải thích.
“Chuyện là như thế này…”
Sau đó Trần lão đem toàn bộ chuyện trước kia Dương Siêu làm ra một năm một mười nói.
“Ngài nói là hắn lấy luyện thể cảnh đem ích hải cảnh trưởng lão một quyền đánh bay!?” Vân Tuyết Hi khó thấy được rung động hướng đạo âm thanh kia hỏi.
“Là lấy lực lượng cơ bắp đem đối phương đánh bay!” Trần lão khàn khàn đính chính lại ngôn từ, sau đó hắn tiếp tục mở miệng nói: “Ta cảm thấy lần này thí luyện tháp mở ra, hắn đích xác có thể trợ giúp tiểu thư tìm đến vật kia.”
Vân Tuyết Hi mắt đẹp hơi nheo lại, sau đó rất nhanh liền đứng người lên mở miệng nói: “Được, phiền Trần lão mang ta đến gặp hắn thử một lần!”
“Tốt, tiểu thư!”
…
Lúc này, Dương Siêu bị Lưu Hi Nhi một người lôi kéo đến một cái địa điểm.
Nàng một bộ khó thấy được điềm đạm hướng hắn hỏi: “Nơi này thế nào? Có hay không cảm thấy quen quen?”
Ách!
Dương Siêu có chút nghẹn lời.
Như thế nào không quen, nơi này chẳng phải lúc trước hắn cùng nàng lần đầu tiên đụng lên đó a!
Dương Siêu trong lòng nhả rãnh một câu, mặt ngoài lại ngượng ngùng cười trừ qua loa nói: “Cũng có chút ấn tượng, ha ha.”
Nhìn hắn cười cười, Lưu Hi Nhi liền hiện lên một tia giảo hoạt, một bộ không thèm quan tâm nói: “Vậy ngươi thử xem có thể hay không tiếp tục chạy?”
Dương Siêu không hiểu thấu có cảm giác ớn lạnh trong người, hắn có chút máy móc quay đầu qua nhìn nàng.
Đập vào mặt của hắn là một khuôn mặt thiên sứ đẹp đến hoàn mỹ vô cấu.
Nụ cười của nàng lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu đến muốn đòi mạng người.
Làm một cái lão sắc phê lâu năm, Dương Siêu là chịu không được khảo nghiệm.
Cho nên hắn liền không dám mạo hiểm thử sức.
Rất nhanh, hắn liền quay mặt qua một bên, lúng túng nhận sợ nói: “Ta, ta vì cái gì phải chạy a!”
“Phải không?” Lưu Hi Nhi tí tửng chạy qua hướng nhìn của hắn.
Nàng bộ dạng này để Dương Siêu rất khó xử!
Hắn là ưa thích cái đẹp, nhưng lại ghét bỏ nhỏ.
Nhịn không được, Dương Siêu liền buộc miệng nói: “Nha đầu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi a?”
Nếu như nàng tuổi còn nhỏ, hắn nguyện ý vì nàng chờ đợi thêm vài năm, mặc dù hắn không có sở thích trồng rau.
Thế nhưng nhan trị của nàng xứng đáng để hắn trả giá đánh đổi!
Hắn có hệ thống, cũng không cần sợ nàng bối cảnh thông thiên, phối hay không phối chính hắn nhận định!
Thế nhưng đang một mặt vui vẻ Lưu Hi Nhi, đột nhiên nghe hắn hỏi đến tuổi tác liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Nàng cặp mắt to lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, âm thanh nãi thanh nãi khí hung ác nói: “Ngươi có biết hay không hỏi thăm tuổi tác của nữ nhân là cấm kỵ?”
Nhìn nàng cố tỏ ra hung dữ, Dương Siêu cũng không có sợ hãi, ngược lại cảm thấy nàng càng thêm đáng yêu.
Hắn nhịn không được muốn đưa tay lên xoa đầu của nàng.
Thấy vậy, Lưu Hi Nhi nắm nắm đấm, nãi thanh nãi khí phồng má nói: “Ngươi lại dám xoa đầu của ta, ta liền đem ngươi đ·ánh c·hết có tin không?”
Ách! Dương Siêu nhìn thấy quyền phấn của nàng, không khỏi nhớ đến hôm qua bị nàng một quyền nện bay.
Tuy rằng không đau nhưng vẫn là để hắn thanh tĩnh lại.
Thế là hắn đem đổi một cái phương thức, đem ngôn từ chuyển đổi gọn gàng, nghiêm túc hướng nàng đưa tay nói: “Chính thức giới thiệu một chút, ta gọi Dương Siêu, năm nay 19 tuổi, không cha không mẹ, hôm qua vừa mới tấn thăng đệ tử ngoại môn, rất vui được quen biết ngươi vị này xinh đẹp tiểu thư.”
Đột nhiên nhìn thấy Dương Siêu trạng thái nghiêm túc như vậy, Lưu Hi Nhi cũng là vui vẻ làm theo, đem tay của mình đưa ra nắm lấy tay của hắn.
Cũng dựa theo nguyên văn nói: “Ta gọi Lưu Hi Nhi, năm nay 18 tuổi, gia gia là thái thượng trưởng lão, ờm ờm, ta cũng rất vui được quen biết ngươi á Dương Siêu.”
Nàng một bộ điềm đạm đáng yêu nói, thế nhưng Dương Siêu trong lòng lại dậy sóng to gió lớn.
Nàng vậy mà là con ông cháu cha!?
À không đúng, hắn tình mộng muốn sập, lâu đài cát chưa xây xong đã bị sóng biển cuốn trôi.
Ngộ nhận hoa giả đem ái tâm.
Nhất tâm nhị dụng đem vung trồng.
Sự thật bộc quang lại nhẫn tâm.
Hoa giả thế nào đem đi trồng?
Dương Siêu thật sự rất muốn hướng nàng hỏi một câu: Ngươi còn có thể lớn sao?
Thế nhưng là hắn không dám, cũng nói ra không được.
Nhìn Dương Siêu một hồi chấn kinh, một hồi thất vọng, một hồi chán nản, cảm xúc biến hoá không ngừng để cho Lưu Hi Nhi vô cùng khó hiểu, nàng nhịn không được hỏi lên: “Ngươi thế nào? Trong người không khỏe sao?”
“Không, không có gì.” Dương Siêu nhàn nhạt lắc đầu, cái gì đều không muốn nói.
Cũng ngay lúc này, ở phía đằng sau của hắn đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh.
“Tiểu hữu, sẽ không phiền nếu như ta xuất hiện ở đây chứ?”
Dương Siêu lúc này cũng không có để ý đến nàng, tuỳ ý nàng ở một bên kéo kéo hắn.
Hắn ánh mắt từ Trương Sở Nham cùng Lâm Thanh Trúc không ngừng chuyển di, cái này để hai người chịu đến áp lực không dám đối mặt, cuối cùng Dương Siêu đưa mắt dừng ở trên người của Trương Sở Nham.
【Trương Sở Nham】
【Tu vi: Nạp linh cảnh tầng 5】
▸Sức mạnh: 101
▸Phòng ngự: 51
▸Tốc độ: 32
【Công pháp: …….】
Dương Siêu không nghĩ đến Trương Sở Nham lực lượng vậy mà mạnh đến như vậy, so với Vương Tân ngưng nguyên cảnh cùng với Trương Sở Hiên tích hải cảnh đều cao hơn rất nhiều.
Cái này rốt cục là vì cái gì a?
Mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, thế nhưng hiện tại không cho phép hắn đối cái này một mực để tâm.
Hắn lúc này nhìn vào Trương Sở Nham hoàn toàn không mang theo một chút nào tức giận, ngược lại một bộ thản nhiên nói: “Lấy nàng nhất huyết liền để ngươi kích động? Vậy ngươi có biết vì cái gì nàng ở cùng với ta nhiều năm như vậy mà vẫn là một thân xử nữ không?”
“Ý ngươi là sao?” Trương Sở Nham không hiểu nhíu mày hỏi.
“Ha!” Dương Siêu ngược lại cười nhạt một tiếng, hắn đưa mắt liếc nhìn Lâm Thanh Thanh Trúc một cái, sau đó một mặt ý vị thâm trường nhìn Trương Sở Nham cười cười liền quay người lôi kéo Lưu Hi Nhi rời đi.
Lưu Hi Nhi bị Dương Siêu đột nhiên nắm tay cũng không có phản cảm, ngược lại có chút nhí nhảnh vui vẻ sánh vai đi cùng với hắn.
Trương Sở Nham nhìn theo bóng lưng thong thả của hai người bọn họ nhịn không nổi gào thét một tiếng: “Thảo! Ngươi đây mẹ nó là ý gì hả?”
Dương Siêu nhịn không được lộ ra một tia giảo hoạt, hắn cũng không có quay người lại, một bộ ung dung phất tay nói: “Vị đạo như cứt ta nuốt không trôi, ngược lại gặp đúng cẩu vật đem cứt làm như bảo bối một dạng sủng hạnh, nghĩ đến liền ác tâm, ha ha ha…”
“Cái, cái gì? Ngươi…ngươi….” Trương Sở Nham tức giận đến nói không nên lời.
Lâm Thanh Trúc một đôi mắt đẹp muốn trừng lòi ra, nàng trăm cái ngàn cái không dám tin Dương Siêu lại dám nói nàng như vậy.
“Dương Siêu đồ khốn kiếp! Ngươi…ngươi vậy mà dám nói ta là cứt….cứt….” Lâm Thanh Trúc tức giận để khuôn mặt biến đến vặn vẹo, đưa tay chỉ vào Dương Siêu nói không nên lời.
Đợi đến khi Dương Siêu cùng với Lưu Hi Nhi hoàn toàn biến mất, hai người bọn họ mới ngưng nghẹn nhìn nhau.
Chỉ là nhìn nhau một cái đều không nói gì thêm.
Rất rõ ràng, trong lòng bọn hắn đã bắt đầu sinh ra ngăn cách.
Đây cũng là điều mà Dương Siêu mong muốn.
Trả thù bằng cách đ·ánh đ·ập không ý nghĩa, hắn muốn ác tâm đến c·hết bọn hắn.
Để bọn hắn sống mãi mãi dưới dâm uy của hắn, để bọn hắn vùng vẩy đến mấy cũng không cách nào ngoi đầu lên được.
Như vậy mới là hoàn mỹ trả thù!
Ngay khi hai người Dương Siêu cùng Lưu Hi Nhi rời đi, đám người còn lại cũng chỉ có thể xám xịt ai về nhà nấy.
Trương Sở Nham thì vội vã chạy vào bên trong, một bên lo lắng hô hào nói:
“Đại bá, đại bá, người không có sao chứ?”
Từ bên trong đ·ống đ·ổ n·át, Trương Sở Nham đem đại bá của hắn moi ra, một mặt lo lắng nói: “Đại bá, người thế nào?”
Trương Sở Hiên Nhìn thấy nâng đỡ hắn là Trương Sở Nham, cái này không khỏi để hắn càng thêm tức giận, hắn vung tay lên tát vào đối phương một cái, không ngừng chửi mắng: “Thảo! Đều tại ngươi cái thứ hỗn trướng! Ngươi mẹ nó có phải hay không muốn hại c·hết ngươi cái này đại bá?”
“Ta, ta, ta không có…” Trương Sở Nham một bên ôm mặt sợ hãi nói.
Hắn có chút không hiểu vì cái gì đại bá lại đối với hắn tức giận, đã vậy còn đánh cả hắn, cái này là như thế nào a? Muốn hận thì hận Dương Siêu đó a.
Lúc này, Trương Sở Hiên đột nhiên ho khan lên: “Khụ khụ…”
Trương Sở Nham một bên lo lắng nói: “Đại bá, người không sao chứ?”
Trương Sở Hiên một bộ sinh không thể luyến đối với Trương Sở Nham phất phất tay nói: “Ngươi cút đi đi, ta hiện tại không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”
“Đại bá ngươi…”
“Cút!!!!” Trương Sở Hiên tức giận quát lớn.
Thấy vậy, Trương Sở Nham cũng chỉ có thể xám xịt rời đi, Lâm Thanh Trúc một bên đi tới kéo lấy tay của hắn.
Cái này càng khiến cho Trương Sở Nham trở nên khó chịu, đem tay của nàng cho gạt ra, một mặt tức giận hướng nàng gầm thét: “Tất cả đều là tại ngươi, ngươi cũng cút đi cho ta!”
Nói, hắn liền vung tay tát nàng một cái.
Một tát này đi xuống đánh cho Lâm Thanh Trúc một mặt mộng bức.
Nàng ngã nhào nằm trên mặt đất nhìn bóng lưng rời đi càng lúc càng xa của Trương Sở Nham.
Mặc dù đau đớn nhưng ấy vậy mà nàng không hề rơi ra một giọt lệ.
Ánh mắt của nàng dần dần hiện lên từng hồi cay độc, phía mi tâm của nàng vậy mà có từng trận khói đen không ngừng phát tán.
Nếu như nhìn kỹ liền có thể phát hiện trên mi tâm của nàng dần dần xuất hiện một đạo hình xăm như khói đen lúc sáng lúc tối rất quỷ dị.
…
“Tiểu thư!”
Đang ngồi bên trong gian phòng đả toạ, Vân Tuyết Hi đột nhiên mở mắt ra đối với âm thanh kia lên tiếng: “Thế nào Trần lão?”
“Người mà lần trước tiểu thư để ta chú ý, hắn giống như có chút không đơn giản như vậy, là lão phu trước đó nhìn lầm…” Cũng giống như trước kia, Trần lão chưa có một lần xuất hiện qua, âm thanh vẫn cứ như cũ trầm thấp truyền đến.
Vân Tuyết Hi vẫn rất có tính nhẫn nại, nàng cũng không có mở miệng hỏi hang, chỉ im lặng chờ đợi Trần lão tiếp tục hướng nàng giải thích.
“Chuyện là như thế này…”
Sau đó Trần lão đem toàn bộ chuyện trước kia Dương Siêu làm ra một năm một mười nói.
“Ngài nói là hắn lấy luyện thể cảnh đem ích hải cảnh trưởng lão một quyền đánh bay!?” Vân Tuyết Hi khó thấy được rung động hướng đạo âm thanh kia hỏi.
“Là lấy lực lượng cơ bắp đem đối phương đánh bay!” Trần lão khàn khàn đính chính lại ngôn từ, sau đó hắn tiếp tục mở miệng nói: “Ta cảm thấy lần này thí luyện tháp mở ra, hắn đích xác có thể trợ giúp tiểu thư tìm đến vật kia.”
Vân Tuyết Hi mắt đẹp hơi nheo lại, sau đó rất nhanh liền đứng người lên mở miệng nói: “Được, phiền Trần lão mang ta đến gặp hắn thử một lần!”
“Tốt, tiểu thư!”
…
Lúc này, Dương Siêu bị Lưu Hi Nhi một người lôi kéo đến một cái địa điểm.
Nàng một bộ khó thấy được điềm đạm hướng hắn hỏi: “Nơi này thế nào? Có hay không cảm thấy quen quen?”
Ách!
Dương Siêu có chút nghẹn lời.
Như thế nào không quen, nơi này chẳng phải lúc trước hắn cùng nàng lần đầu tiên đụng lên đó a!
Dương Siêu trong lòng nhả rãnh một câu, mặt ngoài lại ngượng ngùng cười trừ qua loa nói: “Cũng có chút ấn tượng, ha ha.”
Nhìn hắn cười cười, Lưu Hi Nhi liền hiện lên một tia giảo hoạt, một bộ không thèm quan tâm nói: “Vậy ngươi thử xem có thể hay không tiếp tục chạy?”
Dương Siêu không hiểu thấu có cảm giác ớn lạnh trong người, hắn có chút máy móc quay đầu qua nhìn nàng.
Đập vào mặt của hắn là một khuôn mặt thiên sứ đẹp đến hoàn mỹ vô cấu.
Nụ cười của nàng lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu đến muốn đòi mạng người.
Làm một cái lão sắc phê lâu năm, Dương Siêu là chịu không được khảo nghiệm.
Cho nên hắn liền không dám mạo hiểm thử sức.
Rất nhanh, hắn liền quay mặt qua một bên, lúng túng nhận sợ nói: “Ta, ta vì cái gì phải chạy a!”
“Phải không?” Lưu Hi Nhi tí tửng chạy qua hướng nhìn của hắn.
Nàng bộ dạng này để Dương Siêu rất khó xử!
Hắn là ưa thích cái đẹp, nhưng lại ghét bỏ nhỏ.
Nhịn không được, Dương Siêu liền buộc miệng nói: “Nha đầu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi a?”
Nếu như nàng tuổi còn nhỏ, hắn nguyện ý vì nàng chờ đợi thêm vài năm, mặc dù hắn không có sở thích trồng rau.
Thế nhưng nhan trị của nàng xứng đáng để hắn trả giá đánh đổi!
Hắn có hệ thống, cũng không cần sợ nàng bối cảnh thông thiên, phối hay không phối chính hắn nhận định!
Thế nhưng đang một mặt vui vẻ Lưu Hi Nhi, đột nhiên nghe hắn hỏi đến tuổi tác liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Nàng cặp mắt to lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, âm thanh nãi thanh nãi khí hung ác nói: “Ngươi có biết hay không hỏi thăm tuổi tác của nữ nhân là cấm kỵ?”
Nhìn nàng cố tỏ ra hung dữ, Dương Siêu cũng không có sợ hãi, ngược lại cảm thấy nàng càng thêm đáng yêu.
Hắn nhịn không được muốn đưa tay lên xoa đầu của nàng.
Thấy vậy, Lưu Hi Nhi nắm nắm đấm, nãi thanh nãi khí phồng má nói: “Ngươi lại dám xoa đầu của ta, ta liền đem ngươi đ·ánh c·hết có tin không?”
Ách! Dương Siêu nhìn thấy quyền phấn của nàng, không khỏi nhớ đến hôm qua bị nàng một quyền nện bay.
Tuy rằng không đau nhưng vẫn là để hắn thanh tĩnh lại.
Thế là hắn đem đổi một cái phương thức, đem ngôn từ chuyển đổi gọn gàng, nghiêm túc hướng nàng đưa tay nói: “Chính thức giới thiệu một chút, ta gọi Dương Siêu, năm nay 19 tuổi, không cha không mẹ, hôm qua vừa mới tấn thăng đệ tử ngoại môn, rất vui được quen biết ngươi vị này xinh đẹp tiểu thư.”
Đột nhiên nhìn thấy Dương Siêu trạng thái nghiêm túc như vậy, Lưu Hi Nhi cũng là vui vẻ làm theo, đem tay của mình đưa ra nắm lấy tay của hắn.
Cũng dựa theo nguyên văn nói: “Ta gọi Lưu Hi Nhi, năm nay 18 tuổi, gia gia là thái thượng trưởng lão, ờm ờm, ta cũng rất vui được quen biết ngươi á Dương Siêu.”
Nàng một bộ điềm đạm đáng yêu nói, thế nhưng Dương Siêu trong lòng lại dậy sóng to gió lớn.
Nàng vậy mà là con ông cháu cha!?
À không đúng, hắn tình mộng muốn sập, lâu đài cát chưa xây xong đã bị sóng biển cuốn trôi.
Ngộ nhận hoa giả đem ái tâm.
Nhất tâm nhị dụng đem vung trồng.
Sự thật bộc quang lại nhẫn tâm.
Hoa giả thế nào đem đi trồng?
Dương Siêu thật sự rất muốn hướng nàng hỏi một câu: Ngươi còn có thể lớn sao?
Thế nhưng là hắn không dám, cũng nói ra không được.
Nhìn Dương Siêu một hồi chấn kinh, một hồi thất vọng, một hồi chán nản, cảm xúc biến hoá không ngừng để cho Lưu Hi Nhi vô cùng khó hiểu, nàng nhịn không được hỏi lên: “Ngươi thế nào? Trong người không khỏe sao?”
“Không, không có gì.” Dương Siêu nhàn nhạt lắc đầu, cái gì đều không muốn nói.
Cũng ngay lúc này, ở phía đằng sau của hắn đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh.
“Tiểu hữu, sẽ không phiền nếu như ta xuất hiện ở đây chứ?”
Tiến độ: 100%
39/39 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan