Chương 42: Thiên Phong Các

26/04/2025 10 8.5
Chương 42: Thiên Phong Các

Gió thu vần vũ trên đỉnh Thông Thiên phong, cuốn theo màn sương bạc nặng trĩu hơi lạnh. Tâm An đứng nghiêm trang thẳng đứng, tay nắm chặt chuôi kiếm Hàn Nguyệt, thanh pháp bảo sắc bén đến mức ánh trăng rơi xuống lưỡi kiếm cũng bị xé làm đôi. Sư phụ Đạo Huyền Chân Nhân từng nói:

- Kiếm này chém được yêu ma, trấn được tà khí, nhưng nếu lòng người không rộng như trời đất, kiếm chỉ là khối sắt lạnh.

Tâm An mỉm cười, chân đạp mạnh lên không trung. Một tiếng "Xoẹt!" chói tai vang lên, kiếm quang bạch ngọc bùng nổ như mặt trời mùa đông, xé toang màn đêm, lao v·út về phương Nam tựa rồng trắng vượt biển.

Cả sơn hà bỗng chốc thu nhỏ dưới chân Tâm An. Hàn Nguyệt lượn qua từng ngọn núi như dao cắt bánh, để lại phía sau dải sáng lấp lánh tựa ngân hà rơi xuống trần gian. Những dòng sông uốn lượn như mãng xà khổng lồ phủ ánh bạc, rừng già bạt ngàn xào xạc lá đỏ tựa biển lửa, thôn trấn nhỏ bé nằm im lìm dưới chân núi tựa những viên ngọc trai rải trên lụa.

Gió thổi tung vạt áo bào trắng muốt, để lộ bờ vai rắn chắc, Tâm An hít sâu hương gió mặn mòi của biển trời tự do, hai mắt sáng rực, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái thú "nhất kiếm ngao du, vạn dặm phù vân".

Trong thức hải, Vương Nhi cười vang như chuông ngân. Linh thể nàng hiện ra trên đỉnh một ngọn tháp mây hư ảo, váy lụa hồng phơn phớt bay phần phật như cánh bướm mùa thu, thời gian dài tu luyện khiến cho hồn thể của Vương Nhi được cô đọng, mạnh mẽ hơn.

- Ê, tiểu Trương. Bay chậm chút đi. Chị muốn ngắm kỹ cái hồ nước kia cơ! Nước trong vắt thấy cả đàn cá lửa bơi lượn kìa.

Giọng nàng du dương mà đầy háo hức, khiến cả thức hải rung động theo từng lời. Hai năm qua đi rời khỏi nơi gây ra cho nàng rất nhiều đau thương, lại được Tâm An và Vạn Kiếm Linh cảm hoá khiến cho Vương Nhi dường như đã khôi phục tinh thần về như thiếu nữ trước kia.

Tâm An khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt:

- Ta đã nói đừng gọi ta bằng tiểu Trương.

Mặc dù nói như vậy, nhưng tay cậu vẫn kết ấn, kiếm quang chậm lại, lượn vòng quanh hồ nước rộng như gương trời. Dưới ánh hoàng hôn, mặt hồ phản chiếu cảnh tượng kỳ vĩ: kiếm quang bạch ngọc in bóng xuống làn nước, tựa hai mặt trăng song hành. Vương Nhi thở dài:

- Đẹp quá. Nhớ năm xưa chị còn sống, cả làng đi xem hội thả đèn hoa đăng trên sông cũng không sánh bằng...

"Im đi." Tâm An lẩm bẩm, nhưng khóe mắt cậu đã nhuốm vẻ dịu dàng hiếm thấy. Cậu phóng tầm mắt ra xa: phương Nam mênh mông như bức cổ họa vĩnh cửu, núi tiếp núi chập chùng tựa long xà ẩn hiện, mây ôm lấy đỉnh non tựa dải lụa tiên nữ, thác nước đổ xuống vực sâu tạo thành cầu vồng bảy sắc.
Họ vượt qua biển mây dâng trào tựa thủy triều, đạp lên sóng gió cuồn cuộn như hà bá nổi giận. Có lúc Hàn Nguyệt xuyên qua tầng mây đen kịt đầy lôi điện, kiếm quang lóe lên từng chùm tia sáng xanh lục đối chọi với thiên lôi.

Có lúc hạ thấp gần mặt đất, để mũi kiếm chạm nhẹ vào ngọn sóng bạc đầu, tạo thành vệt nước vẽ lên trời chữ "Tự Do". Vương Nhi không ngừng chỉ trỏ:

- Nhìn kìa! Thành quách kia tựa hổ phục bên sông. Ôi rừng hoa đào mùa thu nở tím cả triền núi. A... cánh đồng cỏ lau bạc trắng xóa.

Tâm An im lặng, bởi trong suốt hành trình này, Vương Nhi nói rất nhiều. Nhưng mỗi lần nàng reo lên, cậu lại khẽ chuyển hướng kiếm quang. Đôi khi là vòng qua ngọn tháp cổ rêu phong, đôi khi lượn quanh đoàn thương thuyền buồm căng gió. Trong lòng Tâm An dâng lên cảm giác kỳ lạ cảnh đẹp vạn dặm này, hóa ra còn khiến người ta say đắm hơn cả đỉnh cao tịch mịch của Thông Thiên Phong.

Chiều tà ngày thứ năm, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, Tâm An đáp xuống bờ sông cạnh Bách Thảo Trấn. Gió sông mang theo hơi nước mát lạnh thổi qua. Tâm An ngửa mặt nhìn trời chiều đỏ rực, lần đầu tiên sau mấy năm tu luyện, cậu cảm nhận được cái "đạo" thật sự.

Không phải trong cô tịch núi cao, mà ở giữa mênh mông trời đất, nơi kiếm quang hòa cùng tiếng cười, nơi sương thu quyện khói lam chiều thành bức tranh thủy mặc vĩnh hằng.

Bách Thảo Trấn chìm trong biển đèn lồng đỏ rực, ánh sáng từ hàng nghìn chiếc lồng giấy mỏng manh nhuộm hồng cả nền trời đêm. Từng dòng người chen chúc dưới phố cổ, tiếng rao hàng, tiếng cười nói, tiếng lục lạc lừa kéo hàng hòa thành khúc nhạc phồn hoa.

Tâm An lang thang qua những con ngõ nhỏ. Đèn lồng đỏ treo dày đặc trên dây thừng giăng ngang phố, in bóng hoa văn chữ "Phúc" lên mặt đá. Tâm An dừng lại trước cửa hiệu v·ũ k·hí, mắt dán vào thanh đoản đao chạm rồng mây, nhưng Vương Nhi đã hét lên:

- Xem kia. Tửu lâu Thiên Phong Các. Trên tầng ba có ca kỹ múa yêu thuật kìa.

Thiên Phong Các sừng sững như tòa lâu đài giữa lòng trấn cổ. Bốn tầng gỗ lim chạm trổ tinh xảo, mỗi tầng treo một loại đèn lồng: tầng một hình cá chép, tầng hai hình phượng hoàng, tầng ba hình bạch hổ, tầng tư hình thần long. Tiếng đàn tỳ bà réo rắt hòa mùi rượu nồng nặc phả vào mặt Tâm An khi hắn bước qua cửa.

- Khách quý phương xa ơi. Mời lên tầng ba, hôm nay có Hồng Yêu Nương múa quạt Cửu Thiên Huyền Ảnh đấy.

Một tiểu nhị mặt trắng như bột cười toe toét chào đón. Tâm An leo lên tầng ba, chọn chiếc bàn sát lan can. Bên dưới, cả tầng lầu im phăng phắc khi Hồng Yêu Nương xuất hiện. Nàng mặc váy lụa đỏ như máu, tay cầm đôi quạt lông phượng hoàng, mỗi bước chân để lại vệt khói hồng.

Đôi quạt vung lên, cả không gian bỗng nhuộm sắc đỏ. Hàng trăm cánh hoa ảo ảnh bay lả tả, Hồng Yêu Nương xoay người như ngọn lửa ma mị. Tâm An khẽ chau mày, nhận ra trong làn khói hồng có lẫn hương một loại độc dược có thể mê hoặc lòng người. Nhưng chỉ là đối với người bình thường thôi, còn đối với người tu đạo thì hầu như không có tác dụng gì nhiều.
- Thiếu hiệp có vẻ không hứng thú?

Giọng nữ dịu dàng vang lên. Một nữ tử mặc váy xanh ngọc đứng cạnh bàn, tay bưng khay rượu. Nàng đeo mặt nạ bạc chạm hình hoa mẫu đơn, nhưng ánh mắt rất sắc. Tâm An không ngẩng đầu, tay xoay chén rượu:

- Rượu này uống vào tán hết công lực. Tiểu thư định mời ta thứ này sao?

Nữ tử khẽ giật mình, sau đó cười như suối reo:

- Công tử quả là cao nhân. Vậy xin đổi sang Băng Tâm Tửu. Rượu này chứa Thiên Sơn Tuyết Liên, tuyệt đối là vật đại bổ.

Nàng vẫy tay, bình rượu mới b·ốc k·hói lạnh được mang lên. Tâm An nhấp một ngụm, lập tức cảm nhận luồng hàn khí thanh khiết chạy dọc kinh mạch, khẽ gật đầu. Nữ tử ngồi xuống đối diện, mặt nạ lấp lánh ánh bạc:

- Khách nhân quả nhiên là tri kỷ. Vậy xin hỏi công tử tới đây vì sự kiện yêu ma ở Tam Liên thôn sao?

Tâm An khẽ nhíu mày, ngón tay xoay chén rượu Băng Tâm Tửu trên bàn. Ánh mắt câu lóe lên tia sắc bén:

- Tam Liên thôn?

Tâm An chậm rãi lên tiếng, sau đó nói tiếp:

- Tiểu thư nói rõ hơn cho ta nghe.

Nữ tử đeo mặt nạ bạc khẽ cười, ngón tay ngọc gõ nhẹ lên thành chén rượu:

- Công tử quả nhiên là người thẳng thắn. Vậy ta nói thật, cách đây tầm 80 dặm về hướng đông, dưới chân núi Thiên Tuyệt, có một ngôi làng tên Tam Liên thôn. Nơi đó vốn yên bình, nhưng thời gian gần đây bỗng nhiên toát lên làn sương khí độc màu đỏ, bao trùm cả làng.
Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Người dân trong làng lần lượt c·hết trong đau đớn, da thịt thối rữa, xương cốt tan thành máu. Nghe đồn, đó là dấu hiệu trọng bảo của Ma Giáo sắp xuất thế.

Nàng dừng lại, đôi mắt đẹp phía sau mặt nạ liếc nhìn Tâm An, như muốn đoán xem phản ứng của cậu rồi nói tiếp:

- Hiện tại, rất nhiều ma tu từ khắp nơi đổ về Tam Liên thôn, tranh nhau đoạt bảo. Còn các nhân sĩ chính đạo cũng không ngồi yên, họ kéo đến để ngăn chặn ma vật xuất thế. Hai bên đánh g·iết nhau suốt mấy ngày nay, máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Tâm An khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào nữ tử đối diện:

- Tiểu thư nói nhiều như vậy, chắc không chỉ vì muốn ta biết tin tức đúng không?

Nữ tử cười khẽ, ngón tay ngọc vẽ một vòng tròn trên mặt bàn. Một làn khói tím nhạt bốc lên, tạo thành hình ảnh một thôn làng bị bao phủ bởi sương đỏ.

- Công tử quả nhiên là người thông minh. Ta thấy công tử không giống người bình thường, chỉ muốn tiến hành hợp tác. Nếu công tử giúp chúng ta lấy được bảo vật, chúng ta sẽ tạ ơn công tử rất hậu hĩnh.

Tâm An khẽ nhếch môi, giọng lạnh nhạt:

- Ta không hứng thú với hợp tác. Nhưng nếu tiểu thư muốn đi cùng, ta cũng không ngăn cản. Chỉ là đừng cản đường ta.

Nữ tử khẽ cười, đứng dậy khẽ cúi đầu:

- Vậy ta xin hẹn gặp lại công tử ở Tam Liên thôn. Nhớ đừng đến muộn, kẻo lỡ mất trò vui.

Nàng biến mất trong làn khói tím, để lại mùi hương hoa mẫu đơn thoang thoảng. Tâm An đứng dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm Hàn Nguyệt. Trong thức hải, Vương Nhi lo lắng nói:

- Tiểu Trương thật sự định đi sao? Nơi đó có khả năng rất nguy hiểm.

Tâm An nghe vậy nhấp một ngụm rượu rồi nói:

- Không sao, ta thật sự tò mò về bảo vật này. Người ta đã cố tình tiết lộ thông tin cho chúng ta, nếu không đi chẳng phải rất không thú vị sao?
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025