Chương 35: Bí ẩn
26/04/2025
10
8.5
Chương 35: Bí ẩn
Ánh dương đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tầng mây dày, rọi xuống nhân gian thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng cũng đủ xóa đi bóng tối của một đêm dài đầy biến động.
Bầu trời xanh nhạt, thấp thoáng những áng mây trắng trôi hờ hững như vô ưu vô lo. Gió sớm thổi qua những tán cây, mang theo hơi lạnh của sương đêm, hòa cùng hương khói nhàn nhạt từ bốn ngôi mộ trước mặt.
Ở nơi cao nhất của một đoạn núi phía ngoài Trung Hòa trấn, có bốn nấm mồ đứng sừng sững giữa trời đất. Ba ngôi mộ mới, đất còn tươi, từng xẻng đất dường như vẫn giữ hơi ấm của người vừa đắp. Bia đá còn mới tinh, đường nét khắc vẫn sắc bén:
- Vương Nhi chi mộ.
- Vương Quý chi mộ.
- Quế Lan chi mộ.
Bên cạnh ba ngôi mộ ấy, có một ngôi mộ cũ hơn, rêu xanh bám vào bia đá, khắc rõ ba chữ:
- Vương Trọng chi mộ.
Bốn ngôi mộ lặng lẽ đứng cùng nhau, như thể giữa họ vẫn còn điều gì chưa nói hết, nhưng cũng có lẽ, tất cả đã hóa thành tro bụi theo gió.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh ngồi khoanh chân trước mộ, ánh mắt cả hai đều sâu lắng.
Giữa trời đông tuyết trắng, hương khói nghi ngút bay lên, lẫn trong gió thoảng, như đang mang những hoài niệm của quá khứ đi xa.
Vạn Kiếm Linh lặng lẽ bỏ thêm giấy tiền vào đống lửa nhỏ trước mộ. Lửa bùng lên, ánh sáng vàng cam phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ trầm tư hiếm thấy.
Một tờ giấy tro bị gió cuốn lên, xoay tròn giữa không trung rồi hòa vào hư vô.
- Chuyện đến nước này, cũng coi như có một cái kết rồi…
Giọng cô rất nhẹ, nhưng cũng mang theo vài phần cảm thán. Tâm An không nói gì, chỉ im lặng nhìn tàn tro bay lả tả trong gió. Vạn Kiếm Linh ngẩng đầu nhìn trời.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng dịu dàng rọi xuống nhân gian, tuyết đọng trên cây cũng bắt đầu tan chảy, nhỏ thành từng giọt long lanh như hạt ngọc.
Dường như cả thiên địa cũng đang rũ bỏ bóng tối của ngày hôm qua, đón chào một khởi đầu mới.
Tâm An đứng lặng trước bốn ngôi mộ, nhưng ánh mắt cậu lại hướng về phía Vương Nhi hay đúng hơn là hồn ma của nàng. Nàng vẫn mặc giá y đỏ, dáng vẻ không còn điên cuồng, không còn oán khí ngút trời như đêm qua. Giữa nền tuyết trắng, nàng như một cánh hoa rơi giữa trời đông, đẹp mà cô độc.
Tâm An nhìn Vương Nhi, thấy ánh mắt nàng thoáng chút thẫn thờ. Theo lời kể của nàng thì cha mẹ nàng q·ua đ·ời đã q·ua đ·ời từ lâu, anh trai duy nhất thì cũng đã q·ua đ·ời không lâu khi nàng m·ất t·ích.
Không còn thù hận, không còn mục tiêu, giờ đây, Vương Nhi chỉ còn lại một mình, bơ vơ giữa cõi đời, không biết đi về đâu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh buổi sớm, khiến tà áo đỏ của nàng khẽ lay động.
Bình thường, hồn ma đều sợ ánh mặt trời hoặc bị suy yếu dưới ánh dương. Nhưng Vương Nhi thì không. Dưới ánh nắng ban mai, nàng không hề có dấu hiệu tiêu tán hay suy yếu, ngược lại, hồn thể của nàng vẫn rõ ràng như trước, không có chút thay đổi nào.
Nàng… không giống những hồn ma thông thường.
Tâm An im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi:
- Cô có biết về Vô Cực Tâm không?
Ngay khoảnh khắc cậu nói ra ba chữ ấy, Vương Nhi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ chấn động. Nàng nhìn chằm chằm vào cậu, rồi ánh mắt khẽ hạ xuống, dừng lại trên vầng trán cậu.
Tâm An thấy vậy, trong lòng dâng lên dự cảm kỳ lạ:
- Sao vậy?
Vương Nhi hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi nói:
- Vết bớt trên trán ngươi… chính là thứ giống hệt "Vô Cực Tâm".
Lời nói của nàng như một tiếng sét đánh vào lòng Tâm An. Cậu thoáng giật mình, theo phản xạ đưa tay sờ lên vầng trán mình. Vết bớt hình đóa sen mười hai cánh, từ khi biết chuyện đã có, chưa từng biến mất. Nó vốn dĩ chỉ là một dấu ấn kỳ lạ mà cậu chưa bao giờ để tâm quá nhiều.
Nhưng giờ đây, Vương Nhi lại nói nó có liên quan đến Vô Cực Tâm? Tâm An trầm giọng hỏi:
- Ngươi chắc chứ?
Vương Nhi gật đầu chắc chắn:
- Hôm đó, trong khu rừng, khi ngươi nói ba chữ "Vô Cực Tâm" ta lập tức cảm nhận được một thứ gì đó… như đang cộng hưởng với ta. Khi đó ta không rõ, nhưng bây giờ nhìn thấy vết bớt này, ta mới nhận ra… nó chính là thứ đã tác động lên ta.
Tâm An nghe vậy, ánh mắt càng thêm trầm trọng. "Vô Cực Tâm…" Cậu đã từng nghĩ rằng nó chỉ là một cái tên vô nghĩa nào đó. Nhưng giờ có khả năng liên quan đến đoá liên hoa kia, nó không chỉ khiến cậu đến thế giới này, mà giờ đây, dường như còn có một sự liên kết nào đó với Vương Nhi.
Vạn Kiếm Linh đứng một bên, lặng im lắng nghe. Nàng không nói gì, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ sửng sốt. Ánh mắt ấy dừng lại trên trán Tâm An, nhìn chằm chằm vào vết bớt hình đóa sen mười hai cánh. Từ trước đến nay, nàng vẫn coi nó là vết bớt bình thường. Nhưng giờ đây, khi nghe Vương Nhi nhắc đến "Vô Cực Tâm" nàng mới chợt nhận ra, có lẽ vết bớt này không đơn giản như nàng vẫn nghĩ.
Bầu không khí rơi vào im lặng trong chốc lát. Nhưng Tâm An không thể chờ được nữa. Cậu cau mày, sốt sắng hỏi:
- Ngươi làm sao biết được? Ngươi đã thấy Vô Cực Tâm ở đâu?
Vương Nhi nhìn vào ánh mắt nóng rực của Tâm An, dường như cũng cảm nhận được sự cấp bách trong lòng cậu, có vẻ như đó là một điều gì rất quan trọng với cậu ấy.
Nàng trầm mặc một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
- Là ngày ta c·hết đi.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều thoáng sững người. Giọng của nàng không có chút gợn sóng nào, nhưng lại mang theo một sự tịch mịch khó tả. Vương Nhi không quay sang nhìn họ, mà chậm rãi kể lại, như thể đang nhớ về những ký ức đã bị c·hôn v·ùi suốt chín năm qua.
- Khi ấy, ta c·hết trong căn phòng tối tăm đó. Ta nhớ rất rõ, cơ thể ta lạnh dần, tứ chi t·ê l·iệt, ý thức cũng dần mơ hồ. Nhưng khi hoàn toàn mất đi hơi thở, ta lại không rơi vào bóng tối vĩnh hằng như ta từng nghĩ.
- Ngay khoảnh khắc linh hồn ta tách ra khỏi thân thể, một lực hút vô hình đột nhiên xuất hiện. Nó không cho ta cơ hội để phản kháng, cũng không cho ta thời gian để suy nghĩ.
- Ta cảm bị hút vào một nơi nào đó, một nơi rất xa, rất sâu.
Nói đến đây, trong mắt Vương Nhi thoáng hiện lên tia sợ hãi. Nàng hít một hơi sâu, rồi tiếp tục:
- Đó là một hang động dưới lòng đất, sâu trong dãy núi này.
Nói rồi, Vương Nhi chỉ tay về một dãy núi cách đó không xa.
- Nó rất lớn. Rất tối. Nhưng cũng rất kỳ lạ. Bên trong không có ánh sáng, nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
- Không có bất kỳ sinh vật nào, nhưng ta lại cảm thấy nơi đó… dường như còn sống.
- Ngay giữa lòng hang động ấy, có một vật thể đang lơ lửng giữa không trung.
Giọng Vương Nhi khẽ run:
- Là một lá sen màu đen, to lớn vô cùng.
- Nó trôi nổi giữa không trung, tỏa ra từng luồng ma khí thuần khiết, mạnh mẽ đến mức có thể nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Ta chưa từng thấy thứ gì đáng sợ như thế. Nhưng đáng sợ hơn, là vào khoảnh khắc ta nhìn thấy nó…
Nàng dừng lại, ánh mắt có chút mơ hồ, như thể đang nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng ấy.
- Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một bộ pháp môn tu luyện.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều tròn mắt kinh ngạc.
- Không biết bằng cách nào, nó cứ thế khắc sâu vào tâm trí ta. Như thể nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ ta mở ra.
- Khi ấy, ta mới nhận ra rằng…
Vương Nhi khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm xuống:
- Ta đã trở thành hồn ma. Và ta có thể tu luyện.
Câu nói ấy khiến Vạn Kiếm Linh và Tâm An đều không khỏi rùng mình. Một hồn ma, lại có thể tu luyện? Điều này đi ngược với tất cả những gì bọn họ từng biết.
Tâm An trầm giọng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Vương Nhi mở mắt, ánh nhìn trở nên sâu thẳm:
- Sau đó… ta bắt đầu tu luyện trong hang động đó. Ban ngày, ta hấp thụ ma khí từ lá sen màu đen đó. Ban đêm, ta rời khỏi hang động, trở về Vương gia trang.
- Ta không trực tiếp báo thù, bởi vì ta không chỉ muốn g·iết người, ta muốn chân tướng được phơi bày. Ta không muốn c·hết oan ức, muốn có một người lắng nghe ta.
Nói đến đây, nàng chậm rãi nhìn về phía Tâm An. Ánh mắt nàng có chút phức tạp, nhưng cũng mang theo một tia nhẹ nhõm.
- Hơn chín năm qua, ta vẫn chờ đợi. Cho đến khi ngươi xuất hiện.
Vương Nhi chậm rãi kể tiếp, ánh mắt nàng mơ hồ như đang nhớ lại quãng thời gian đó.
- Bên trong hang động đó, ngoài lá sen đen, còn có vô số hoa văn, đồ đằng thần bí khắc trên vách đá.
- Những hoa văn ấy như chứa đựng một thứ gì đó rất cổ xưa, rất mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Nàng dừng lại một lát, rồi nhấn mạnh:
- Nhưng thứ làm ta ấn tượng nhất… chính là đóa sen mười hai cánh.
Nghe đến đây, Tâm An khẽ giật mình, bàn tay bất giác siết chặt.
- Nó được khắc ở trung tâm hang động, ngay phía sau lá sen đen. Mỗi cánh hoa đều tỏa ra một loại ký tự cổ xưa, huyền bí. Những chữ ấy, ta chưa từng thấy qua, nhưng lại có thể hiểu được.
Vạn Kiếm Linh khẽ cau mày:
- Chữ ngươi chưa từng thấy nhưng lại hiểu được? Điều này có thể sao?
Vương Nhi khẽ gật đầu:
- Lúc đầu ta cũng không hiểu tại sao, nhưng chúng tự nhiên khắc vào trong đầu ta, giống như ký ức chưa từng bị lãng quên.
Nàng nhìn về phía Tâm An, giọng nói trầm xuống:
- Và tên của đóa sen đó, chính là “Vô Cực Tâm.”
Tâm An mở lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Nhi.
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Chắc chắn.
Vương Nhi đáp, ánh mắt kiên định. Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Mỗi lần ta nhìn vào đóa sen ấy, ta đều cảm thấy rất khó chịu, như thể có một luồng sức mạnh nào đó đang đè nén linh hồn ta. Thứ cảm giác này, rất đáng sợ.
- Chính vì vậy, ta đã khắc hoa văn của đóa sen ấy lên tấm tường đá trong khu vườn Vương gia trang, chỉ để ghi nhớ và tìm hiểu.
Nghe đến đây, trái tim Tâm An đập mạnh một nhịp. Cậu nhớ lại khu vườn đó, bức tường đá bị phủ đầy rêu phong, những đường nét khắc sâu vào đá, những hoa văn kỳ dị mà cậu từng lướt qua nhưng không để tâm đến.
Ánh dương đầu tiên của buổi sáng xuyên qua tầng mây dày, rọi xuống nhân gian thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng cũng đủ xóa đi bóng tối của một đêm dài đầy biến động.
Bầu trời xanh nhạt, thấp thoáng những áng mây trắng trôi hờ hững như vô ưu vô lo. Gió sớm thổi qua những tán cây, mang theo hơi lạnh của sương đêm, hòa cùng hương khói nhàn nhạt từ bốn ngôi mộ trước mặt.
Ở nơi cao nhất của một đoạn núi phía ngoài Trung Hòa trấn, có bốn nấm mồ đứng sừng sững giữa trời đất. Ba ngôi mộ mới, đất còn tươi, từng xẻng đất dường như vẫn giữ hơi ấm của người vừa đắp. Bia đá còn mới tinh, đường nét khắc vẫn sắc bén:
- Vương Nhi chi mộ.
- Vương Quý chi mộ.
- Quế Lan chi mộ.
Bên cạnh ba ngôi mộ ấy, có một ngôi mộ cũ hơn, rêu xanh bám vào bia đá, khắc rõ ba chữ:
- Vương Trọng chi mộ.
Bốn ngôi mộ lặng lẽ đứng cùng nhau, như thể giữa họ vẫn còn điều gì chưa nói hết, nhưng cũng có lẽ, tất cả đã hóa thành tro bụi theo gió.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh ngồi khoanh chân trước mộ, ánh mắt cả hai đều sâu lắng.
Giữa trời đông tuyết trắng, hương khói nghi ngút bay lên, lẫn trong gió thoảng, như đang mang những hoài niệm của quá khứ đi xa.
Vạn Kiếm Linh lặng lẽ bỏ thêm giấy tiền vào đống lửa nhỏ trước mộ. Lửa bùng lên, ánh sáng vàng cam phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ trầm tư hiếm thấy.
Một tờ giấy tro bị gió cuốn lên, xoay tròn giữa không trung rồi hòa vào hư vô.
- Chuyện đến nước này, cũng coi như có một cái kết rồi…
Giọng cô rất nhẹ, nhưng cũng mang theo vài phần cảm thán. Tâm An không nói gì, chỉ im lặng nhìn tàn tro bay lả tả trong gió. Vạn Kiếm Linh ngẩng đầu nhìn trời.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng dịu dàng rọi xuống nhân gian, tuyết đọng trên cây cũng bắt đầu tan chảy, nhỏ thành từng giọt long lanh như hạt ngọc.
Dường như cả thiên địa cũng đang rũ bỏ bóng tối của ngày hôm qua, đón chào một khởi đầu mới.
Tâm An đứng lặng trước bốn ngôi mộ, nhưng ánh mắt cậu lại hướng về phía Vương Nhi hay đúng hơn là hồn ma của nàng. Nàng vẫn mặc giá y đỏ, dáng vẻ không còn điên cuồng, không còn oán khí ngút trời như đêm qua. Giữa nền tuyết trắng, nàng như một cánh hoa rơi giữa trời đông, đẹp mà cô độc.
Tâm An nhìn Vương Nhi, thấy ánh mắt nàng thoáng chút thẫn thờ. Theo lời kể của nàng thì cha mẹ nàng q·ua đ·ời đã q·ua đ·ời từ lâu, anh trai duy nhất thì cũng đã q·ua đ·ời không lâu khi nàng m·ất t·ích.
Không còn thù hận, không còn mục tiêu, giờ đây, Vương Nhi chỉ còn lại một mình, bơ vơ giữa cõi đời, không biết đi về đâu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh buổi sớm, khiến tà áo đỏ của nàng khẽ lay động.
Bình thường, hồn ma đều sợ ánh mặt trời hoặc bị suy yếu dưới ánh dương. Nhưng Vương Nhi thì không. Dưới ánh nắng ban mai, nàng không hề có dấu hiệu tiêu tán hay suy yếu, ngược lại, hồn thể của nàng vẫn rõ ràng như trước, không có chút thay đổi nào.
Nàng… không giống những hồn ma thông thường.
Tâm An im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi:
- Cô có biết về Vô Cực Tâm không?
Ngay khoảnh khắc cậu nói ra ba chữ ấy, Vương Nhi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên vẻ chấn động. Nàng nhìn chằm chằm vào cậu, rồi ánh mắt khẽ hạ xuống, dừng lại trên vầng trán cậu.
Tâm An thấy vậy, trong lòng dâng lên dự cảm kỳ lạ:
- Sao vậy?
Vương Nhi hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi nói:
- Vết bớt trên trán ngươi… chính là thứ giống hệt "Vô Cực Tâm".
Lời nói của nàng như một tiếng sét đánh vào lòng Tâm An. Cậu thoáng giật mình, theo phản xạ đưa tay sờ lên vầng trán mình. Vết bớt hình đóa sen mười hai cánh, từ khi biết chuyện đã có, chưa từng biến mất. Nó vốn dĩ chỉ là một dấu ấn kỳ lạ mà cậu chưa bao giờ để tâm quá nhiều.
Nhưng giờ đây, Vương Nhi lại nói nó có liên quan đến Vô Cực Tâm? Tâm An trầm giọng hỏi:
- Ngươi chắc chứ?
Vương Nhi gật đầu chắc chắn:
- Hôm đó, trong khu rừng, khi ngươi nói ba chữ "Vô Cực Tâm" ta lập tức cảm nhận được một thứ gì đó… như đang cộng hưởng với ta. Khi đó ta không rõ, nhưng bây giờ nhìn thấy vết bớt này, ta mới nhận ra… nó chính là thứ đã tác động lên ta.
Tâm An nghe vậy, ánh mắt càng thêm trầm trọng. "Vô Cực Tâm…" Cậu đã từng nghĩ rằng nó chỉ là một cái tên vô nghĩa nào đó. Nhưng giờ có khả năng liên quan đến đoá liên hoa kia, nó không chỉ khiến cậu đến thế giới này, mà giờ đây, dường như còn có một sự liên kết nào đó với Vương Nhi.
Vạn Kiếm Linh đứng một bên, lặng im lắng nghe. Nàng không nói gì, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ sửng sốt. Ánh mắt ấy dừng lại trên trán Tâm An, nhìn chằm chằm vào vết bớt hình đóa sen mười hai cánh. Từ trước đến nay, nàng vẫn coi nó là vết bớt bình thường. Nhưng giờ đây, khi nghe Vương Nhi nhắc đến "Vô Cực Tâm" nàng mới chợt nhận ra, có lẽ vết bớt này không đơn giản như nàng vẫn nghĩ.
Bầu không khí rơi vào im lặng trong chốc lát. Nhưng Tâm An không thể chờ được nữa. Cậu cau mày, sốt sắng hỏi:
- Ngươi làm sao biết được? Ngươi đã thấy Vô Cực Tâm ở đâu?
Vương Nhi nhìn vào ánh mắt nóng rực của Tâm An, dường như cũng cảm nhận được sự cấp bách trong lòng cậu, có vẻ như đó là một điều gì rất quan trọng với cậu ấy.
Nàng trầm mặc một lúc, rồi nhẹ giọng nói:
- Là ngày ta c·hết đi.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều thoáng sững người. Giọng của nàng không có chút gợn sóng nào, nhưng lại mang theo một sự tịch mịch khó tả. Vương Nhi không quay sang nhìn họ, mà chậm rãi kể lại, như thể đang nhớ về những ký ức đã bị c·hôn v·ùi suốt chín năm qua.
- Khi ấy, ta c·hết trong căn phòng tối tăm đó. Ta nhớ rất rõ, cơ thể ta lạnh dần, tứ chi t·ê l·iệt, ý thức cũng dần mơ hồ. Nhưng khi hoàn toàn mất đi hơi thở, ta lại không rơi vào bóng tối vĩnh hằng như ta từng nghĩ.
- Ngay khoảnh khắc linh hồn ta tách ra khỏi thân thể, một lực hút vô hình đột nhiên xuất hiện. Nó không cho ta cơ hội để phản kháng, cũng không cho ta thời gian để suy nghĩ.
- Ta cảm bị hút vào một nơi nào đó, một nơi rất xa, rất sâu.
Nói đến đây, trong mắt Vương Nhi thoáng hiện lên tia sợ hãi. Nàng hít một hơi sâu, rồi tiếp tục:
- Đó là một hang động dưới lòng đất, sâu trong dãy núi này.
Nói rồi, Vương Nhi chỉ tay về một dãy núi cách đó không xa.
- Nó rất lớn. Rất tối. Nhưng cũng rất kỳ lạ. Bên trong không có ánh sáng, nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
- Không có bất kỳ sinh vật nào, nhưng ta lại cảm thấy nơi đó… dường như còn sống.
- Ngay giữa lòng hang động ấy, có một vật thể đang lơ lửng giữa không trung.
Giọng Vương Nhi khẽ run:
- Là một lá sen màu đen, to lớn vô cùng.
- Nó trôi nổi giữa không trung, tỏa ra từng luồng ma khí thuần khiết, mạnh mẽ đến mức có thể nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Ta chưa từng thấy thứ gì đáng sợ như thế. Nhưng đáng sợ hơn, là vào khoảnh khắc ta nhìn thấy nó…
Nàng dừng lại, ánh mắt có chút mơ hồ, như thể đang nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng ấy.
- Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một bộ pháp môn tu luyện.
Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều tròn mắt kinh ngạc.
- Không biết bằng cách nào, nó cứ thế khắc sâu vào tâm trí ta. Như thể nó vẫn luôn ở đó, chỉ chờ ta mở ra.
- Khi ấy, ta mới nhận ra rằng…
Vương Nhi khẽ nhắm mắt, giọng nói trầm xuống:
- Ta đã trở thành hồn ma. Và ta có thể tu luyện.
Câu nói ấy khiến Vạn Kiếm Linh và Tâm An đều không khỏi rùng mình. Một hồn ma, lại có thể tu luyện? Điều này đi ngược với tất cả những gì bọn họ từng biết.
Tâm An trầm giọng hỏi:
- Sau đó thì sao?
Vương Nhi mở mắt, ánh nhìn trở nên sâu thẳm:
- Sau đó… ta bắt đầu tu luyện trong hang động đó. Ban ngày, ta hấp thụ ma khí từ lá sen màu đen đó. Ban đêm, ta rời khỏi hang động, trở về Vương gia trang.
- Ta không trực tiếp báo thù, bởi vì ta không chỉ muốn g·iết người, ta muốn chân tướng được phơi bày. Ta không muốn c·hết oan ức, muốn có một người lắng nghe ta.
Nói đến đây, nàng chậm rãi nhìn về phía Tâm An. Ánh mắt nàng có chút phức tạp, nhưng cũng mang theo một tia nhẹ nhõm.
- Hơn chín năm qua, ta vẫn chờ đợi. Cho đến khi ngươi xuất hiện.
Vương Nhi chậm rãi kể tiếp, ánh mắt nàng mơ hồ như đang nhớ lại quãng thời gian đó.
- Bên trong hang động đó, ngoài lá sen đen, còn có vô số hoa văn, đồ đằng thần bí khắc trên vách đá.
- Những hoa văn ấy như chứa đựng một thứ gì đó rất cổ xưa, rất mạnh mẽ, nhưng cũng vô cùng xa lạ.
Nàng dừng lại một lát, rồi nhấn mạnh:
- Nhưng thứ làm ta ấn tượng nhất… chính là đóa sen mười hai cánh.
Nghe đến đây, Tâm An khẽ giật mình, bàn tay bất giác siết chặt.
- Nó được khắc ở trung tâm hang động, ngay phía sau lá sen đen. Mỗi cánh hoa đều tỏa ra một loại ký tự cổ xưa, huyền bí. Những chữ ấy, ta chưa từng thấy qua, nhưng lại có thể hiểu được.
Vạn Kiếm Linh khẽ cau mày:
- Chữ ngươi chưa từng thấy nhưng lại hiểu được? Điều này có thể sao?
Vương Nhi khẽ gật đầu:
- Lúc đầu ta cũng không hiểu tại sao, nhưng chúng tự nhiên khắc vào trong đầu ta, giống như ký ức chưa từng bị lãng quên.
Nàng nhìn về phía Tâm An, giọng nói trầm xuống:
- Và tên của đóa sen đó, chính là “Vô Cực Tâm.”
Tâm An mở lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Nhi.
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Chắc chắn.
Vương Nhi đáp, ánh mắt kiên định. Nàng chậm rãi nói tiếp:
- Mỗi lần ta nhìn vào đóa sen ấy, ta đều cảm thấy rất khó chịu, như thể có một luồng sức mạnh nào đó đang đè nén linh hồn ta. Thứ cảm giác này, rất đáng sợ.
- Chính vì vậy, ta đã khắc hoa văn của đóa sen ấy lên tấm tường đá trong khu vườn Vương gia trang, chỉ để ghi nhớ và tìm hiểu.
Nghe đến đây, trái tim Tâm An đập mạnh một nhịp. Cậu nhớ lại khu vườn đó, bức tường đá bị phủ đầy rêu phong, những đường nét khắc sâu vào đá, những hoa văn kỳ dị mà cậu từng lướt qua nhưng không để tâm đến.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan