Chương 26: Vương gia trang

26/04/2025 10 8.5
Chương 26: Vương gia trang

Màn đêm đổ xuống Trung Hòa Trấn tựa như một tấm lụa đen dày đặc phủ kín cả vùng đất nhỏ bé này. Không gian chìm trong cái lạnh tê tái của mùa đông, gió bấc rít lên từng cơn như những tiếng gào than vọng về từ nơi xa xăm.

Tuyết vẫn rơi, từng bông tuyết trắng xóa lặng lẽ đáp xuống mái ngói phủ rêu xanh, đọng lại trên những cành cây khẳng khiu, hằn sâu dấu vết cô quạnh lên từng con đường đá xanh rêu phong. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, toàn bộ Trung Hòa Trấn như chìm vào một thế giới vừa mộng ảo, vừa hoang vắng, tựa như một bức tranh thủy mặc nhuốm màu tĩnh mịch.

Chỉ có tiếng vó ngựa lộp cộp vang vọng trong đêm khuya, phá tan bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Tâm An và Vạn Kiếm Linh chậm rãi tiến vào trấn, bóng hai người kéo dài trên mặt tuyết, phản chiếu dưới ánh đèn lồng lờ mờ treo trước hiên những căn nhà gỗ cũ kỹ.

Mỗi chiếc đèn lồng trong đêm đông lại càng làm không gian trở nên ma mị hơn, khi ánh sáng yếu ớt của nó bị cơn gió thổi qua, làm dao động liên hồi, đổ những cái bóng méo mó lên bức tường phủ đầy sương tuyết.

Dọc theo con phố chính, không một ai cất tiếng, chỉ có vài người vội vã khép chặt cánh cửa gỗ sau khi trông thấy hai kẻ lạ mặt tiến vào. Cánh cửa gỗ cũ kêu kẹt một tiếng khô khốc, phảng phất như những lời cảnh báo thầm lặng giữa đêm lạnh.

Giữa không gian tĩnh lặng đến rợn người, một quán trà nhỏ nằm lọt thỏm bên đường vẫn còn ánh lửa bập bùng hắt ra từ bên trong. Làn khói trà mỏng manh từ ấm đồng bay lên, tan vào màn tuyết đêm như những dải lụa mờ ảo.

Tâm An và Vạn Kiếm Linh bước xuống ngựa, cẩn thận buộc dây cương vào trụ gỗ gần đó rồi tiến vào trong quán trà.

Ngay khi hai người bước vào, một cơn gió lạnh lùa theo sau, làm cánh cửa gỗ lay động kẽo kẹt, giống như tiếng thở dài của một linh hồn vất vưởng nào đó. Hơi ấm từ lò sưởi trong quán tỏa ra, xua bớt cái lạnh giá bên ngoài, nhưng lại không làm dịu đi bầu không khí kỳ lạ đang bao trùm nơi này.

Quán trà nhỏ bé nhưng lại im ắng đến đáng sợ. Những vị khách già ngồi rải rác trên mấy chiếc bàn gỗ, lặng lẽ húp từng ngụm trà nóng, ánh mắt né tránh khi thấy hai người bước vào.

Không có cảnh tượng náo nhiệt, không có tiếng cười nói rôm rả như những quán trà khác. Chỉ có sự trầm mặc, như thể tất cả mọi người ở đây đều đang che giấu một điều gì đó khó nói ra.

Tâm An cau mày, ánh mắt quét một vòng quanh quán trước khi tiến đến quầy trà, nơi một ông lão râu bạc đang ngồi lặng lẽ lau chén trà. Dáng vẻ của ông ta điềm tĩnh nhưng khi nhận ra hai người là khách lạ, bàn tay cầm khăn bất giác khựng lại một chút.

- Chưởng quầy, xin hỏi đường đến Vương gia trang nằm ở đâu?
Lời vừa dứt, cả quán trà lập tức chìm vào im lặng.

Không gian vốn đã yên tĩnh, giờ đây lại càng ngột ngạt đến khó thở.

Một vài người khách già hơi biến sắc, có kẻ còn đặt vội chén trà xuống bàn, đứng dậy rời đi mà không nói một lời. Không ai trong quán dám cất tiếng, như thể ngay cả việc nhắc đến hai chữ "Vương gia" cũng là một điều cấm kỵ.

Ông chủ quán ngừng lau chén, ngẩng đầu lên nhìn Tâm An, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng điều gì đó khó nói. Ông lão khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp:

- Vương gia trang sao…? Các vị tìm đến đó làm gì?

Tâm An bình thản đáp:

- Chúng tôi có việc muốn gặp Vương viên ngoại.

Ông chủ quán thở dài, đặt chiếc khăn lau xuống bàn, ánh mắt lộ ra một chút do dự. Cuối cùng, một người đàn ông trung niên tốt bụng, ngồi ở góc quán, lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề.

- Vương gia trang từng là gia tộc giàu có bậc nhất nơi đây… Nhưng chín năm trước, con trai cả của họ q·ua đ·ời. Từ đó, nơi đó bị đồn là có ma ám. Hằng đêm, người ta nghe thấy tiếng khóc ai oán của một cô gái, thậm chí có người còn nhìn thấy một hồn ma nữ mặc áo đỏ, xinh đẹp nhưng vô cùng bi ai.

Tâm An và Vạn Kiếm Linh đưa mắt nhìn nhau. Lời kể này không khác những gì bọn họ đã nghe trên đường, nhưng có vẻ câu chuyện đằng sau còn phức tạp hơn rất nhiều.

Người đàn ông trung niên hạ giọng, dường như sợ có thứ gì đó nghe thấy, tiếp tục nói:

- Từng có rất nhiều giang hồ nghĩa sĩ không tin tà, đến thăm dò nhưng đều hoảng sợ chạy mất. Họ nói nữ quỷ này tu vi rất cao, hơn nữa còn có sát khí nồng đậm. Nếu hai vị muốn đi diệt trừ nó, ta khuyên hãy nghĩ lại.
Nói đến đây, ánh mắt ông ta trở nên u ám, như thể vừa nhớ lại điều gì đó kinh hoàng.

Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi sượt qua, khiến ngọn nến trên bàn chập chờn, ngọn lửa xanh thẫm chớp tắt mấy lần, rồi rùng mình run rẩy như thể cũng đang sợ hãi trước câu chuyện này.

Bóng nến lay động trên vách gỗ, tạo nên những hình dáng méo mó kỳ dị, như thể có thứ gì đó đang đứng lặng lẽ trong góc phòng, lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tâm An và Vạn Kiếm Linh khẽ nhíu mày, cảm nhận từng luồng khí tức lạnh lẽo lẩn khuất trong không gian.

Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu với người đàn ông kia, rồi đồng thời đứng dậy, kéo áo choàng chặt hơn, hướng về phía Vương gia trang. Mặc kệ những lời đồn đại, mặc kệ sự sợ hãi của dân trấn, bọn họ vẫn quyết định đi đến đó.

Vương gia trang vốn là một gia tộc danh giá, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một tòa trang viên hoang tàn, cô quạnh giữa trời đông lạnh lẽo. Ánh trăng mờ nhạt soi xuống cánh cổng gỗ khổng lồ, từng nét chạm trổ cầu kỳ giờ đã bị mục nát, nứt nẻ, vài tấm gỗ còn lung lay như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

Bên trong tường bao cao lớn, cỏ dại mọc um tùm, những cành khô gãy rạp, bóng cây héo úa đung đưa trong gió như những cánh tay khẳng khiu cố vươn ra khỏi màn đêm tịch mịch. Tường rào phủ đầy rêu phong, thỉnh thoảng còn thấy vài vết nứt lớn, dường như không ai chăm sóc đã lâu.

Không một bóng người. Không một âm thanh nào ngoài tiếng gió rít qua khe cửa, mang theo hơi lạnh cùng mùi ẩm mốc phả vào mặt hai người.

Tâm An và Vạn Kiếm Linh dừng lại trước cánh cổng, liếc nhìn nhau một chút, rồi đưa tay gõ cửa.

Tiếng cộc cộc cộc vang lên, vọng lại giữa màn đêm yên tĩnh, tựa như có thứ gì đó vô hình đang dõi theo bọn họ.

Một lúc lâu sau, cánh cửa từ từ hé mở, dường như không phải bởi sức người, mà giống như bị một cơn gió vô hình nào đó đẩy ra.

Từ bên trong, một ông lão già yếu với mái tóc bạc trắng, đôi mắt vẩn đục lộ rõ sự tiều tụy, chậm rãi bước ra. Bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên mặc áo gấm xanh đã bạc màu, gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt tràn ngập bi thương.
Ban đầu, hai vợ chồng họ có chút ngạc nhiên khi thấy khách lạ, nhưng khi nghe nói Tâm An mang thuốc từ Đạo Huyền Chân Nhân, ánh mắt họ lập tức sáng lên.

Vương viên ngoại run rẩy đón lấy gói thuốc, vẻ mặt lộ rõ vẻ cảm kích vô cùng. Ông run rẩy nói:

- Lão phu thay mặt Vương gia cảm tạ hai vị thiếu hiệp.

Lão phu nhân bên cạnh cũng liên tục gật đầu, giọng nói nghẹn ngào, như thể đã lâu rồi bọn họ không nhận được một tin vui nào. Không chần chừ, hai vợ chồng nhiệt tình mời Tâm An và Vạn Kiếm Linh vào trong nhà, tận tình sắp xếp một bữa cơm để đãi khách.

Vừa bước qua cánh cửa, không khí bên trong trang viên lại càng lạnh lẽo hơn hẳn. Tâm An khẽ cau mày. Nơi này không chỉ là hoang tàn, mà còn có thứ gì đó không ổn…

Dọc theo lối đi, những cột trụ gỗ chạm khắc rồng phượng đã bị mối mọt gặm nhấm, bức hoành phi trên tường lệch hẳn một góc, phủ đầy bụi bặm. Bên trong đại sảnh, những tấm màn lụa từng xa hoa giờ đã rách nát, màu đỏ tươi khi xưa nay phai thành một sắc đỏ nhợt nhạt, tựa như đã bị máu thấm qua.

Nội thất vốn xa hoa nhưng mọi thứ đều cũ kỹ, phủ một lớp bụi dày, hệt như đã bị thời gian bỏ quên.

Không còn sinh khí.

Trong lúc hai vợ chồng Vương viên ngoại bận rộn dọn bữa, Vạn Kiếm Linh hiếu kỳ đưa mắt nhìn khắp nơi, chợt nhận ra một bức tranh cũ được treo trang trọng trên tường.

Trong tranh là một thiếu niên tuấn tú, mặc áo gấm thêu rồng, ánh mắt sáng ngời nhưng lại mang chút gì đó u buồn khó tả.

Vạn Kiếm Linh không kìm được mà hỏi:

- Đây là…?

Vương viên ngoại vừa nghe thấy, bàn tay cầm bát cơm khẽ run lên, ánh mắt đột nhiên trầm xuống nói:

- Đây là con trai cả của lão, tên Vương Trọng. Nhưng nó đã mất rồi.

Tâm An và Vạn Kiếm Linh nghe vậy liền nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025