Chương 9
Vài ngày sau, sức khỏe tôi dần hồi phục.
Cảm giác thèm ăn cũng tốt hơn nhiều.
Hôm đó, Cố Vân Đình bế đứa trẻ đến thăm tôi.
Thấy tôi ăn ngon miệng, anh ta không nhịn được mà bật cười:
"Nhìn em xem, ăn mà dính hết cả ra ngoài kìa."
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Rồi tựa trán vào tôi, ngón tay chậm rãi lướt qua môi tôi, giọng nói khàn khàn:
"Còn dính một hạt cơm này."
Tôi cố nén cơn buồn nôn, cúi đầu giả vờ xấu hổ:
"Anh đúng là chẳng đứng đắn gì cả."
Ánh mắt Cố Vân Đình lập tức tối đi.
Anh ta vừa bế con trên một tay, vừa dùng tay còn lại giữ chặt gáy tôi, cúi xuống hôn sâu.
Tôi ép mình phải phối hợp, nhưng bàn tay dưới lớp chăn đã siết thành nắm đấm.
Rất lâu sau, anh ta mới buông tôi ra, hơi thở nặng nề:
"Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều muốn làm chuyện xấu."
Tôi xấu hổ giả vờ mắng:
"Anh có biết xấu hổ không hả? Làm vậy ngay trước mặt con nữa chứ!"
Anh ta kéo tay tôi đặt lên một nơi nào đó, nở nụ cười trầm thấp:
"Nếu anh biết xấu hổ, thì làm sao có thằng bé này được?"
Nhu cầu sinh lý của Cố Vân Đình rất cao.
Trừ những ngày đèn đỏ, gần như ngày nào anh ta cũng đòi hỏi.
Trước đây, anh ta từng nói rằng chỉ có tôi mới khiến anh ta có phản ứng như vậy.
Bây giờ tôi mới hiểu, anh ta chẳng khác gì một con chó giống, gặp ai cũng có thể làm vài lần.
Tôi đẩy anh ta ra, ôm lấy đứa trẻ từ tay anh ta.
Sau đó giả vờ tìm kiếm một lúc rồi hỏi:
"Điện thoại của em đâu? Em muốn chụp hình cho con, trông bé đáng yêu quá."
Cố Vân Đình xoa đầu tôi, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho tôi.
"Đừng dùng điện thoại nhiều, em vẫn đang ở cữ, không tốt cho mắt đâu."
"Nhưng em muốn lưu lại những khoảnh khắc trưởng thành của con mà."
Cố Vân Đình như bị tan chảy bởi câu nói của tôi, lại cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi:
"Được rồi, nhưng bảo bối không được nhìn điện thoại quá lâu đâu nhé."
"Ừm, anh yên tâm, em sẽ không để con xem điện thoại đâu."
"Ngốc quá, anh nói bảo bối là em cơ mà."
Những lời ngọt ngào này, anh ta vẫn nói trôi chảy như vậy.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ lại ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.
"Ngày mai, anh sẽ đưa con ra nước ngoài du lịch. Em ở lại đây ngoan ngoãn, biết chưa?"
Là đưa con đi du lịch… hay là đưa Nhã Kỳ đến một nơi ấm áp, vừa chơi vừa tận hưởng khoảng thời gian ở cữ?
Tôi không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Được."