Chương 6
“Cứ thế mà chết đi, để đôi cẩu nam nữ đó ung dung sống hạnh phúc, không thấy quá uất ức sao?”
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến thần kinh tôi căng thẳng cực độ.
Tôi quay phắt lại, liền thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng.
Anh ta đứng ngay sau lưng tôi, hai tay đút vào túi áo, ánh mắt bình thản quan sát tôi.
Cơn đau từ bụng dưới đã chiếm trọn mọi cảm giác của tôi, khiến tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến một người đàn ông xa lạ.
Cũng không có sức để nói thêm một câu dư thừa nào.
Tôi gắng gượng từng bước, khó khăn lê về phía giường.
Khoảnh khắc trước đó, tôi thực sự đã muốn chết.
Chết đi, tôi sẽ không còn phải chịu nỗi đau này, không còn phải giãy giụa trong tuyệt vọng, không còn phải oán hận mà bất lực.
Nhưng nếu chết như vậy, chẳng phải quá dễ dàng cho Cố Vân Đình và Nhã Kỳ sao?
Tôi thà kéo bọn họ xuống địa ngục cùng mình, cũng không thể cứ thế lặng lẽ mà chết đi được.
Người đàn ông kia vẫn đứng yên, lặng lẽ nhìn tôi chật vật từng bước lê về phía giường.
Anh ta quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như thể chưa từng tồn tại trong căn phòng này.
Rất lâu sau, tôi cuối cùng cũng nằm lại được lên giường.
Kiệt quệ đến mức không còn sức cử động, tôi nhắm mắt lại, mặc kệ tất cả.
“Uống cái này đi, sẽ đỡ đau hơn.”
Tôi mở mắt, liền thấy anh ta đứng ngay bên giường, từ trên cao nhìn xuống tôi, trong tay cầm một viên thuốc.
Ánh mắt tôi rời khỏi viên thuốc, dừng lại trên tấm thẻ tên trước ngực anh ta.
Trưởng khoa Ngoại – Trương Vân Thâm.
Thấy tôi quan sát mình, anh ta cười nhạt:
“Sao? Sợ tôi hại cô à?”
“Với bộ dạng này của cô, tôi còn chẳng cần ra tay, chỉ cần kéo dài thời gian, cô tự mình cũng sẽ chết thôi.”
Nói xong, anh ta đặt viên thuốc xuống gối bên cạnh tôi.
“Uống hay không tùy cô. Dù sao cũng chẳng phải tôi là người đang chịu đau.”
Sau đó, anh ta quay người rời đi.
Tôi đột ngột cất giọng, giữ anh ta lại:
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
Anh ta khựng lại, không quay đầu, chỉ hờ hững đáp:
“Vì cô ngu xuẩn đến đáng thương.”
Dứt lời, anh ta không chần chừ thêm giây nào, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nghiêng đầu nhìn viên thuốc bên gối.
Không chút do dự, tôi nhặt lên, nuốt xuống.
Trương Vân Thâm nói đúng—nếu anh ta thực sự muốn hại tôi, thì chẳng cần anh ta ra tay, tôi cũng sẽ tự chết dần chết mòn trong tuyệt cảnh này.
Tôi không biết tại sao anh ta lại giúp tôi.
Nhưng tôi chắc chắn… anh ta không có ý định hại tôi.