Chương 17: Nói nhiều làm gì! có bán không?
26/04/2025
10
8.7
Chương 17: Nói nhiều làm gì! có bán không?
Vì điều kiện đi lại và vận chuyển hàng hóa rất là khó khăn, chưa tính đến việc nửa đường còn có các chốt kiểm soát để kiểm soát b·uôn l·ậu cho nên vận chuyển hàng hóa lại càng khó khăn hơn.
Thường trong những trường hợp như thế này thì ba mẹ hắn sẽ từ sớm dùng đòn gánh, gành thịt heo đi lên trấn bán. Vì đường xá quá mức xa xôi, sức người thì có hạn cho nên cả hai đều phải gánh thịt heo đi từ rất sớm, khoảng 2 hay 3 giờ sáng gì đó.
Nhưng nếu có chiếc xe lôi, thì lại khác, không những có thể một lúc chở được nhiều hàng hóa lẫn người, mà còn có thể dựa theo mấy con đường mòn, đường tắt để đi nhanh hơn và đặc biệt là có thể thông mấy chốt kiểm soát trên các tuyến đường chính. Như vậy cũng sẽ ít đi một phần chi phí tiền lót đường.
Nhưng xe kéo trong những năm này chính là một vật dụng vô cùng quý giá. Nếu không phải nhà Hai Thích nấu rượu, cần phải thường xuyên đi mua gạo, mua nếp, khoai lang với số lượng lớn thì cả nguyên cái Hợp Tác Xã Đồi Rìu này cũng không có một cái xe kéo dạng này.
( Nấu rượu là nấu lậu, nấu trái phái, lợi ích gấp từ 5 – 10 lần. cho nên những gia đình nào có gan nấu rượu lậu trong những năm này đều là những gia đình giàu ngầm cả)
" Mày nói cũng đúng! Mai nhà mình khá là nhiều hàng, nếu gánh thì chắc gánh gãy lưng cũng không xong!" Ông già hắn vừa ăn cơm cũng gật đầu nói.
Ba hắn vừa đồng ý thì mẹ hắn cũng không có lên tiếng phản đối hay dị nghị gì nữa hết. sau giờ cơm trưa hắn không có treo thân lên cái võng rồi đánh một giấc ngủ tới xế nhiều như thường ngày, mà thay vào đó hắn lại đội nón men theo đường ruộng hướng thẳng nhà Hai Lâm mà đi.
Hai Lâm có tên thật là Nguyễn Văn Lâm, năm nay cũng vừa mới 20 tuổi, cũng đã đến tuổi lấy vợ như hắn, nhưng nhà quá nghèo lại đông anh em cho nên cũng không điều kiện để cưới vợ.
Nghe đâu ngày trước ông già Hai Lâm cũng là chiến hữu cùng trong đại đội cùng với ông già của hắn, đóng quân trên núi Ông Hổ. cũng là một nhân vật máu lửa chứ chẳng đùa.
Nhưng trong một lần càn của địch, ông già của Hai Lâm bị trúng lựu đạn nên bị mất một cánh tay. sau khi giải phóng thống nhất đất nước vì là thương binh cho nên ông già của Hai Lâm được rất nhiều đặc cách, ví như được chia một mảnh đất màu mỡ nhất, gần nguồn nước nhất, hằng tháng được phụ cấp thương binh.
Nhưng được chẳng bù mất, đã bị mất một tay, năng suất lao động đã kém, nhưng năng suất trên giường lại mạnh mẽ vô thường. Hai Lâm có tất cả 8 đứa em trong đó đứa lớn nhất là 18 tuổi còn đứa nhỏ nhất là 2 tuổi.
Với một cái gia đình như vậy thì ai dám về làm dâu cái nhà đó chứ, không những làm dâu, mà còn là dâu trưởng nữa thì thôi rồi lượm ơi, đợi đến kiếp sau rồi đi lấy vợ.
Quả nhiên theo trí nhớ kiếp trước của hắn thì đến khi 50 tuổi Hai Lâm vẫn ở đó một mình, nhà thì có, xe cũng có, ruộng vườn, bò dê cũng có, nhưng lại không ai ưng hắn, vì hắn trong nhiều năm không có vợ cho nên đã dính phải rất nhiều tệ nạn, một trong số đó chính là rượu chè cùng đánh đề.
Tuy Hai Lâm nhiều năm về sau sẽ là một con người trưa say tối xỉn, sáng có chút tỉnh tỉnh thì đi ghi số đề. Nhưng vào thời điểm này Hai Lâm vẫn là một chàng thanh niên tràn ngập sức sống, siêng năng, chăm chỉ, cày ngày cày đêm với mục đích sẽ được lấy vợ.
Vì biết tình cách của Hai Lâm như thế nào cũng như khát vọng của thằng bạn đồng trang lứa của mình ra sao, cho nên Nguyễn Văn Tân quyết định lần này hắn sẽ kéo theo thằng bạn này cùng nhau làm giàu.
Gia đình Nguyễn Văn Tân thuộc về xã đội Đồi Rìu còn gia đình Hai Lâm thuộc xã đội Gò Dầu, hai xã độ sát vách nhau, nếu đi bằng đường lớn thì phải mất hơn 1 giờ đi bộ thế nhưng nếu đi bằng đường tắt thì chỉ mất hơn 20 phút mà thôi.
" Hai Lâm! Hai Lâm. . . Mày có ở nhà không?" Vừa đến trước nhà Hai Lâm thì Nguyễn Văn Tân ngay lập tức lớn tiếng.
" Hú!" ngay sau đó là một tiếng hú vang vọng từ phía dưới suối vang lên.
Nguyễn Văn Tân theo đường nhỏ đi xuống dưới suối. chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy Hai Lâm đang ngồi dưới một gốc cây Trâm bên dòng suối, đôi bàn tay của hắn cực kỳ khéo léo vót nhọn những thanh nan tre. Dựa vào độ dài của những thanh nan tre này dường như đang muốn là một cái lợp bắt cá.
" Ủa! Hai Tân! Giữa trưa mày kiếm tao làm cái gì? Tính rủ tao đi lên núi à! Để bữa nào đi! Mấy ngày nay tao không có rảnh!" Hai Lâm cũng không có ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Văn Tân, hắn vẫn đang chăm chú vót nhọn nan tre trong tay của mình.
Quả thật ngày trước mỗi khi Nguyễn Văn Tân đến tìm Hai Lâm đại bộ phận đều rủ Hai Lâm đi lên núi để săn một ít sản vật.
Lên núi ở đây không phải ý là đi vào rừng sâu núi thẳm săn bắt các lâm sản trong rừng trong núi. Mà cho dù Nguyễn Văn có cái ý định này cũng không có núi dạng đó để cho bọn họ đi.
Núi ở trong miệng Hai Tâm đó chính là những ngọn đồi được lâm trường trồng tràm để khai thác gỗ. Trong rừng tràm có rất nhiều sản vật như: Heo rừng, nhím, sóc, rắn, chim, mèo rừng, chồn, ong mật, ong vò vẻ. ngoài ra còn có các loại nấm như nấm mèo, nấm Tràm. . .
Trong những thứ này thì việc đi săn ong vò vẽ và ong mật là những thứ vừa dễ săn, vừa có giá trị cao. Một lít mật ong vào thời điểm này cũng có giá chừng 20 – 30 đồng. chỉ cần lên núi bắt được một tổ lơn lớn một chút thì kiếm 1 – 200 đồng là chuyển phẻ re.
" giờ mới đầu tháng 11! Trên núi thì có con mẹ gì trên đó! Muốn lên núi ít cũng phải sau tết!" Nguyễn Văn Tân bĩu môi nói ( cuối tháng 12 thì hoa tràm sẽ bắt đầu nỡ! và đó cũng là thời gian có nhiều mật ong nhất, vào thời điểm bây giờ cho dù có tìm thấy tổ ong, cũng bắt không được bao nhiêu mật).
" Mấy ngày nay! Mày có đi đặt lươn không?" Nguyễn Văn Tân tùy tiện ngồi xuống bên gốc gây rồi nói.
" Có! Ngày nào cũng bắt! hơn mấy chục ký đang rộng trong nhà kìa! Mai tao tính mang lên trấn bán! Mà không biết có bán được không nữa!" Hai Lâm có chút rầu rĩ nói.
" Gần cuối năm rồi! mà trong người chả có một đồng! làm ăn càng lúc càng khó khăn! Phải chi tao mà có công việc trên trấn thì sướng biết mấy! đó cần biết như thế nào! tới tháng lãnh lương! Phẻ gà! Chứ đéo phải làm quần quật, cực như con chó cả ngày mà cuối năm không dư được một đồng! mẹ nó!" Hai Lâm phiền muộn.
" Vậy mày bán lươn cho tao đi! Tao mua cho mày 2 đồng rưỡi lươn lớn loại 3 con 1 ký. Còn loại 5 con 1kg tao mua cho mày 1 đồng rưỡi!" Nguyễn Văn Tân trầm giọng nói.
" Hả! Hai Tân! Mày nói cái gì?" Hai Lâm dường như không nghe rõ liền hỏi lại một lần nữa.
" Tao nói! Mày bán lươn cho tao đi! Tao thầu lương của mày! Lươn bự 3 con 1kg tao mua cho mày giá 2 đồng rưỡi! 5 con 1kg mua giá 1 đồng rưỡi! tiền tươi! Giao bao nhiêu nhận bấy nhiêu!" Nguyễn Văn Tân chậm rãi từng chữ nói.
" Hả! tao đang bực trong người! mày đừng có giỡn kiểu đó với tao à!" Hai Lâm đặt con dao xuống rồi trừng mắt nhìn Nguyễn Văn Tân.
" Mày nhìn mặt tao! Coi có giỡn với mày không! Mày tưởng tao giữa trưa rảnh háng chạy qua đây giỡn với mày à!" Nguyễn Văn Tân tỏ ra không vui nói.
" Con mẹ nó! ông già nhà mày! ổng cũng đi đặt lươn mà! Sao mày không thu của ông đi!" Hai Lâm rõ ràng có chút không tin tưởng những gì Nguyễn Văn Tân nói.
" Có! Nhưng vẫn không đủ! Mày hỏi nhiều quá! Có bán không? Bán thì mày gánh lươn qua nhà tao tiền trao cháo múc! Đừng có nói nhiều!!" Nguyễn Văn Tân trừng lắng nhìn thằng bạn lớn nên từ nhỏ nói. !"
" Mẹ mày! bán sao không bán! Có thằng ngu mới không bán!" Hai Lâm không nhiều lời ngay lập tức chạy vào trong nhà bắt đầu phân loại lươn. Nguyễn Văn Tân cũng đi theo sau quan sát.
Vì điều kiện đi lại và vận chuyển hàng hóa rất là khó khăn, chưa tính đến việc nửa đường còn có các chốt kiểm soát để kiểm soát b·uôn l·ậu cho nên vận chuyển hàng hóa lại càng khó khăn hơn.
Thường trong những trường hợp như thế này thì ba mẹ hắn sẽ từ sớm dùng đòn gánh, gành thịt heo đi lên trấn bán. Vì đường xá quá mức xa xôi, sức người thì có hạn cho nên cả hai đều phải gánh thịt heo đi từ rất sớm, khoảng 2 hay 3 giờ sáng gì đó.
Nhưng nếu có chiếc xe lôi, thì lại khác, không những có thể một lúc chở được nhiều hàng hóa lẫn người, mà còn có thể dựa theo mấy con đường mòn, đường tắt để đi nhanh hơn và đặc biệt là có thể thông mấy chốt kiểm soát trên các tuyến đường chính. Như vậy cũng sẽ ít đi một phần chi phí tiền lót đường.
Nhưng xe kéo trong những năm này chính là một vật dụng vô cùng quý giá. Nếu không phải nhà Hai Thích nấu rượu, cần phải thường xuyên đi mua gạo, mua nếp, khoai lang với số lượng lớn thì cả nguyên cái Hợp Tác Xã Đồi Rìu này cũng không có một cái xe kéo dạng này.
( Nấu rượu là nấu lậu, nấu trái phái, lợi ích gấp từ 5 – 10 lần. cho nên những gia đình nào có gan nấu rượu lậu trong những năm này đều là những gia đình giàu ngầm cả)
" Mày nói cũng đúng! Mai nhà mình khá là nhiều hàng, nếu gánh thì chắc gánh gãy lưng cũng không xong!" Ông già hắn vừa ăn cơm cũng gật đầu nói.
Ba hắn vừa đồng ý thì mẹ hắn cũng không có lên tiếng phản đối hay dị nghị gì nữa hết. sau giờ cơm trưa hắn không có treo thân lên cái võng rồi đánh một giấc ngủ tới xế nhiều như thường ngày, mà thay vào đó hắn lại đội nón men theo đường ruộng hướng thẳng nhà Hai Lâm mà đi.
Hai Lâm có tên thật là Nguyễn Văn Lâm, năm nay cũng vừa mới 20 tuổi, cũng đã đến tuổi lấy vợ như hắn, nhưng nhà quá nghèo lại đông anh em cho nên cũng không điều kiện để cưới vợ.
Nghe đâu ngày trước ông già Hai Lâm cũng là chiến hữu cùng trong đại đội cùng với ông già của hắn, đóng quân trên núi Ông Hổ. cũng là một nhân vật máu lửa chứ chẳng đùa.
Nhưng trong một lần càn của địch, ông già của Hai Lâm bị trúng lựu đạn nên bị mất một cánh tay. sau khi giải phóng thống nhất đất nước vì là thương binh cho nên ông già của Hai Lâm được rất nhiều đặc cách, ví như được chia một mảnh đất màu mỡ nhất, gần nguồn nước nhất, hằng tháng được phụ cấp thương binh.
Nhưng được chẳng bù mất, đã bị mất một tay, năng suất lao động đã kém, nhưng năng suất trên giường lại mạnh mẽ vô thường. Hai Lâm có tất cả 8 đứa em trong đó đứa lớn nhất là 18 tuổi còn đứa nhỏ nhất là 2 tuổi.
Với một cái gia đình như vậy thì ai dám về làm dâu cái nhà đó chứ, không những làm dâu, mà còn là dâu trưởng nữa thì thôi rồi lượm ơi, đợi đến kiếp sau rồi đi lấy vợ.
Quả nhiên theo trí nhớ kiếp trước của hắn thì đến khi 50 tuổi Hai Lâm vẫn ở đó một mình, nhà thì có, xe cũng có, ruộng vườn, bò dê cũng có, nhưng lại không ai ưng hắn, vì hắn trong nhiều năm không có vợ cho nên đã dính phải rất nhiều tệ nạn, một trong số đó chính là rượu chè cùng đánh đề.
Tuy Hai Lâm nhiều năm về sau sẽ là một con người trưa say tối xỉn, sáng có chút tỉnh tỉnh thì đi ghi số đề. Nhưng vào thời điểm này Hai Lâm vẫn là một chàng thanh niên tràn ngập sức sống, siêng năng, chăm chỉ, cày ngày cày đêm với mục đích sẽ được lấy vợ.
Vì biết tình cách của Hai Lâm như thế nào cũng như khát vọng của thằng bạn đồng trang lứa của mình ra sao, cho nên Nguyễn Văn Tân quyết định lần này hắn sẽ kéo theo thằng bạn này cùng nhau làm giàu.
Gia đình Nguyễn Văn Tân thuộc về xã đội Đồi Rìu còn gia đình Hai Lâm thuộc xã đội Gò Dầu, hai xã độ sát vách nhau, nếu đi bằng đường lớn thì phải mất hơn 1 giờ đi bộ thế nhưng nếu đi bằng đường tắt thì chỉ mất hơn 20 phút mà thôi.
" Hai Lâm! Hai Lâm. . . Mày có ở nhà không?" Vừa đến trước nhà Hai Lâm thì Nguyễn Văn Tân ngay lập tức lớn tiếng.
" Hú!" ngay sau đó là một tiếng hú vang vọng từ phía dưới suối vang lên.
Nguyễn Văn Tân theo đường nhỏ đi xuống dưới suối. chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy Hai Lâm đang ngồi dưới một gốc cây Trâm bên dòng suối, đôi bàn tay của hắn cực kỳ khéo léo vót nhọn những thanh nan tre. Dựa vào độ dài của những thanh nan tre này dường như đang muốn là một cái lợp bắt cá.
" Ủa! Hai Tân! Giữa trưa mày kiếm tao làm cái gì? Tính rủ tao đi lên núi à! Để bữa nào đi! Mấy ngày nay tao không có rảnh!" Hai Lâm cũng không có ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Văn Tân, hắn vẫn đang chăm chú vót nhọn nan tre trong tay của mình.
Quả thật ngày trước mỗi khi Nguyễn Văn Tân đến tìm Hai Lâm đại bộ phận đều rủ Hai Lâm đi lên núi để săn một ít sản vật.
Lên núi ở đây không phải ý là đi vào rừng sâu núi thẳm săn bắt các lâm sản trong rừng trong núi. Mà cho dù Nguyễn Văn có cái ý định này cũng không có núi dạng đó để cho bọn họ đi.
Núi ở trong miệng Hai Tâm đó chính là những ngọn đồi được lâm trường trồng tràm để khai thác gỗ. Trong rừng tràm có rất nhiều sản vật như: Heo rừng, nhím, sóc, rắn, chim, mèo rừng, chồn, ong mật, ong vò vẻ. ngoài ra còn có các loại nấm như nấm mèo, nấm Tràm. . .
Trong những thứ này thì việc đi săn ong vò vẽ và ong mật là những thứ vừa dễ săn, vừa có giá trị cao. Một lít mật ong vào thời điểm này cũng có giá chừng 20 – 30 đồng. chỉ cần lên núi bắt được một tổ lơn lớn một chút thì kiếm 1 – 200 đồng là chuyển phẻ re.
" giờ mới đầu tháng 11! Trên núi thì có con mẹ gì trên đó! Muốn lên núi ít cũng phải sau tết!" Nguyễn Văn Tân bĩu môi nói ( cuối tháng 12 thì hoa tràm sẽ bắt đầu nỡ! và đó cũng là thời gian có nhiều mật ong nhất, vào thời điểm bây giờ cho dù có tìm thấy tổ ong, cũng bắt không được bao nhiêu mật).
" Mấy ngày nay! Mày có đi đặt lươn không?" Nguyễn Văn Tân tùy tiện ngồi xuống bên gốc gây rồi nói.
" Có! Ngày nào cũng bắt! hơn mấy chục ký đang rộng trong nhà kìa! Mai tao tính mang lên trấn bán! Mà không biết có bán được không nữa!" Hai Lâm có chút rầu rĩ nói.
" Gần cuối năm rồi! mà trong người chả có một đồng! làm ăn càng lúc càng khó khăn! Phải chi tao mà có công việc trên trấn thì sướng biết mấy! đó cần biết như thế nào! tới tháng lãnh lương! Phẻ gà! Chứ đéo phải làm quần quật, cực như con chó cả ngày mà cuối năm không dư được một đồng! mẹ nó!" Hai Lâm phiền muộn.
" Vậy mày bán lươn cho tao đi! Tao mua cho mày 2 đồng rưỡi lươn lớn loại 3 con 1 ký. Còn loại 5 con 1kg tao mua cho mày 1 đồng rưỡi!" Nguyễn Văn Tân trầm giọng nói.
" Hả! Hai Tân! Mày nói cái gì?" Hai Lâm dường như không nghe rõ liền hỏi lại một lần nữa.
" Tao nói! Mày bán lươn cho tao đi! Tao thầu lương của mày! Lươn bự 3 con 1kg tao mua cho mày giá 2 đồng rưỡi! 5 con 1kg mua giá 1 đồng rưỡi! tiền tươi! Giao bao nhiêu nhận bấy nhiêu!" Nguyễn Văn Tân chậm rãi từng chữ nói.
" Hả! tao đang bực trong người! mày đừng có giỡn kiểu đó với tao à!" Hai Lâm đặt con dao xuống rồi trừng mắt nhìn Nguyễn Văn Tân.
" Mày nhìn mặt tao! Coi có giỡn với mày không! Mày tưởng tao giữa trưa rảnh háng chạy qua đây giỡn với mày à!" Nguyễn Văn Tân tỏ ra không vui nói.
" Con mẹ nó! ông già nhà mày! ổng cũng đi đặt lươn mà! Sao mày không thu của ông đi!" Hai Lâm rõ ràng có chút không tin tưởng những gì Nguyễn Văn Tân nói.
" Có! Nhưng vẫn không đủ! Mày hỏi nhiều quá! Có bán không? Bán thì mày gánh lươn qua nhà tao tiền trao cháo múc! Đừng có nói nhiều!!" Nguyễn Văn Tân trừng lắng nhìn thằng bạn lớn nên từ nhỏ nói. !"
" Mẹ mày! bán sao không bán! Có thằng ngu mới không bán!" Hai Lâm không nhiều lời ngay lập tức chạy vào trong nhà bắt đầu phân loại lươn. Nguyễn Văn Tân cũng đi theo sau quan sát.
Tiến độ: 100%
21/21 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan