Chương 14: Ăn Cứt Trâu Bất Tử

26/04/2025 10 8.7
Chương 14: Ăn Cứt Trâu Bất Tử

Bắt được con Cua Đinh nặng hơn 5kg Nguyễn Văn Tân mừng hết lớn. lúc này hắn không dám dừng lại nghỉ ngơi cho dù chỉ là một phút. Hắn phải ngay lập tức mang thứ đáng tiền này về nhà ngay lập tức. nếu không chậm tất sẽ sinh biến.

Đương nhiên cũng sẽ không có ai đến bắt giao ra con ba ba này, cũng sẽ không có ai muốn hắn cùng chia tiền khi bán con ba ba. Thế nhưng sẽ có một số người chạy đến đòi nợ. vì nếu như hắn nhớ không lầm thì vào thời điểm này bên ngoài hắn có nợ người ta đến 2 – 300 đồng gì đó. Nếu không phải hắn mặt dày và có một số môi qua hệ với bọn giang hồ, tay anh chị trên trấn thì có lẽ đám người kia đã từ sớm đến cào nhà hắn ra để đòi nợ rồi.

Nguyễn Văn Tân vội dùng chiếc áo thun của mình rồi quấn thật chặt con Cua Đinh kia. Đặc tính của Cua Đinh cũng như các loại rùa ra, khi chúng có cảm giác nguy hiểm thì sẽ thu mình vào mai và nằm im một chỗ.

Cho nên chỉ cần bắn nó lên bờ, rồi dùng thứ gì đó túm đầu nó lại, quất chặt xung quanh mai của nó là nó sẽ không dám chui cái đầu của mình ra khỏi cái mai.

Sau khi quấn thật chặt con Cua Đinh thì Nguyễn Văn Tân mới kẹp con Cua Đinh ở giữa hai bó ngó môn rồi tranh thủ chạy về nhà.

Lúc đi đến nơi này thì hắn mất ít nhất cũng 30 phút, lúc về vừa mệt, vừa đói, vừa khát. Trên lưng lại vác hơn 20kg cho nên tốc độ của hắn rất là chậm. Hắn mệt đến lã người, chân run run, dường như có thể khụy xuống bất kỳ lúc nào.

Nhưng hắn cắn chặt răng, cố gắng dùng hết sức bình sinh của mình một mực lê lết về đến nhà. Khi về đến đuôi rẫy nhà hắn thì hắn đã không nhịn được nữa. cả người cùng ngó môn ngã ập xuống bờ mương ( kênh dẫn nước). Cũng may cái mương bên dưới cũng có không ít nước, cho nên hắn không bị c·hấn t·hương hay trần xước gì cả.

" Ahhh! Anh Hai! Anh Hai!" Hắn vừa ngã xuống thì cách đó không xa thằng Tư Tèo cùng thằng Năm Nhòng đang ở gần đó chẻ tre là ống hom ( ốm hom là một bộ phận của ống trúm, có tác dụng cho Lươn bò vào nhưng lươn bò ra lại không được).
Khi nghe tiếng có người bị rớt xuống mương thì ngay lập tức chạy tới xem thử là ai. Nào ngờ người đó chính là anh hai của bọ họ.

Ngay lập tức hai thằng hét lớn rồi nhảy xuống mương vớt hắn lên.

" Tư Tèo! Mày! Mày giữ chặt bó ngó môn này lại! bên trong tao mới bắt được một con Cua Đinh! Con chừng nó sẫy!" Nguyễn Văn Tân tuy mệt đến lả người, nhưng cũng không quên chuyện quan trọng. thậm chí chuyện quan trọng phải nhắc đến ba lần.

" Cái gì! Cua Đinh!" Cả hai thằng Tư Tèo cùng Năm Nhòng đều cùng nhau đồng thanh hô lên. Ngay sau đó hai thằng cũng không thèm quan tâm đến thằng anh hai đang kiệt sức nằm c·hết dỡ dưới mương, ngay lập tức lao đến bó ngó môn rồi không ngừng lần mò.

" Ahhh! Bắt được rồi! đù má nó! Con này cũng 5kg! Con này một nửa mang nấu cháo, một nửa nấu cà ri. Chấm bánh mình là ngon hết sảy!" Thằng Năm Nhòng bắt được con Cua Đinh được Nguyễn Văn Tân gói kỹ trong chiếc ao thun của mình liền mặt dày vô liêm sĩ nói.

" Ăn! Ăn! Ăn cái đầu mày! Suốt ngày chỉ biết đến ăn! Mày có biết con Cua Đinh này mà bán! Thì được giá bao nhiêu không? Năm Chục đồng là ít!" Không đợi Nguyễn Văn Tân nói thì thằng Tư Tèo đã vô lên đầu thằng Năm Nhòng một cái bốp thật đau rồi quát mắng rồi.

" Tụi mày! Mày kéo tao lên! Tao khát bỏ mẹ rồi đây!" Nguyễn Vân Tân môi khô khốc nói.

" Ahhhh! Đúng rồi! đằng kia có nước! Anh Tư! Lấy cho anh hai uống đi!" thằng Năm Nhòng chợt lên tiếng.
Một lúc sau thằng Tư Tèo chạy đến, trên tay còn cầm theo cái bình Bi Đông bằng inox sáng bóng. (cái bi đông là bình được nước của lính Mỹ)

Nguyễn Văn Tân không một chút do dự chộp lấy rồi ừng ực. mãi cho đến khi uống cạn bình nước hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

" Con mẹ nó chứ! Khát khô cả cô họng!" Nguyễn Văn Tân ném cái bi đông cho thằng Tư Tèo rồi dựa cả người lên mép mờ mương mà thở dốc, cả thân thể hắn trầm sâu trong nước, để thư giãn và phục hồi thể lực.

Mà bên cạnh thằng Năm Nhòng cùng Tư Ròm không ngừng xum xoe con Cua Đinh.

" Anh Hai! Anh bắt con Cua Đinh này ở chỗ nào vậy?" Thằng Tư Tèo chợt hỏi.

" Còn chỗ nào nữa! trong Bàu chứ đâu! Chỗ trũng nước môn ngọt đấy!" Nguyễn Văn Tân theo thói quen định lấy từ túi ra một điếu thuốc hút cho thơm râu. Nhưng sau khi sờ một hồi vào trong túi hắn mới trực nhớ lúc này hắn cũng có h·út t·huốc nhưng toàn là h·út t·huốc rê, chứ hắn không có tiền h·út t·huốc đ·ầu l·ọc.

" Anh Hai! Anh hai nhiều ngó môn để làm gì vậy! tính cho heo ăn à! Mà cho heo ăn! Thì cũng đâu cần đi xa tới trũng môn ngọt đâu!" Thằng Năm Nhòng lại hỏi.

" Cho heo ăn cái thằng bố nhà mày! Không phải mai nhà mình làm heo rồi mang lên trấn sao! Tao định mai đi theo ông bà giá lên trấn bán ít ngó môn này kiếm tiền để làm đám cưới, cưới chị Oanh của tụi mày!" Nguyễn Văn Tân thở ra một hơi rồi nói.
" Hả! Cái thứ này cũng có người mua nữa à! Em tưởng người ta cho heo ăn thôi chứ!" Thằng Năm Nhòng vẫn ngu ngốc nói.

" Vậy tao hỏi ngày mai! Mày có lên trấn với tao không? Thằng nào mai phụ tao đi lên trấn! tao bao cho mỗi thằng một tô hủ tíu gõ!" Nguyễn Văn Tân không thèm nói lý với thằng em tham ăn của mình. Hắn chỉ nói một câu đủ khiến cho hai thằng em này bán sống bán c·hết giúp hắn làm việc rồi.

Vào những năm này ngay cả cơm còn không có mà ăn thì một tô hủ tíu gõ cũng là một thứ xa sỉ phẩm, sợ 3 4 năm cũng không thể ăn được một lần. cho nên khi nghe Nguyễn Văn Tân nói, mai chỉ cần theo hắn lên trấn là sẽ có hũ tiếu để ăn. Thì ngay lập tức đồng ý mà không một chút do dự gì hết.

Thấy cảnh này hắn chợt nhớ về một mảnh ký ức nhiều năm về trước. lúc đó chắc là năm 80 đi. Khi đó chính sách vẫn còn rất là ngặt nghèo, ông bà già nhà hắn vẫn chưa đi bán chợ đen để kiếm thêm thu nhập. cho nên lúc đó gia đình nhà hắn còn nghèo đối hơn lúc này rất nhiều lần.

Hắn nhớ lần đó, ba mẹ hắn đi trấn về mua được 2kg bánh ướt. cả nhà 8 miệng ăn mà chỉ có 2kg thì mỗi người chỉ ăn được 1 2 miếng cho đỡ thèm, chứ có tiền đâu mà để ăn cho no.

Lúc đó thằng Năm Nhòng mới 6 hay 7 tuổi gì đó. Tính nó rất tham ăn, khi thấy bánh ướt liền sáng mắt ra. Vừa mới ngủ dậy không kịp đi tè, không kịp đánh răng rửa mặt mà đã lao xuống cùng với mấy anh chị em ăn bánh ướt rồi.

Nó ăn được 2 3 miếng bánh ướt gì đó, nhưng nó mắt đái quá, mắc không thể chịu được! nhưng nó không dám đi đái! Vì sợ khi đi đái, mấy anh em sẽ ăn hết phần của nó. Lúc đó nó không biết suy nghĩ làm sao! Thì đã đứng dậy đái luôn vào trong đĩa bánh ướt.

Đã nghèo, đã đói, đã không có đồ ăn, vậy mà nó còn đái vào trong đó, mấy anh em tức lắm! muốn lao lên đánh cho nó một trận. nhưng tất cả dường như c·hết lặng khi nhìn thấy hành động tiếp theo của nó.

Thằng Năm Nhòng đái xong rồi tiếp tục ngồi xuống ăn tiếp bánh ướt! cho dù số bánh ướt kia có dính nước đái của nó.

p/s: Câu chuyện này là có thật, và cái thằng Năm Nhòng tham ăn ở dơ sống lâu này! Vào thời điểm hiện tại 2025 tổng giá trị tài sản hiện tại đã lên đến 50 tỷ. mở ba kho lạnh và hằng năm xuất khẩu sầu riêng sang Trung Quốc trị giá đơn hàng lên đến 200 tỷ và tạo công ăn việc làm cho hơn 200 người.
8.7
Tiến độ: 100% 21/21 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025