Chương 66: Chương 66

26/04/2025 10 9.0

Anh nói cần phải đi chuẩn bị nên đã mấy ngày liền không đến trường học.

Thiện Yên Lam vẫn ăn trưa như thường lệ với đám Ngô Ca, còn Trần Sảng Nhi thì đã lâu cô và cô ấy chưa nói chuyện với nhau. Mỗi lần hai người gặp mặt chỉ chào hỏi xã giao. Cô không hỏi cô ấy cho ra nhẽ, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy.

Nếu tấm lòng chân thành của mình đã bị chà đạp thì cô cũng không muốn có liên quan gì đến cô ấy nữa.

Nhìn dáng vẻ múa bút thành văn của Trần Sảng Nhi, Thiện Yên Lam vốn định nghỉ ngơi thư giãn một chút đột nhiên hăng hái hơn. Cô bèn lấy đề ra xem lại những bài làm sai.

“Sao đấy, cả cậu cũng muốn phấn đấu như thế à?” Ngô Ca nhai kẹo cao su, thò qua nhìn bài thi trải đầy trên mặt bàn học, hỏi: “Thành tích của cậu cao lắm rồi, để cho những người như chúng tớ một con đường sống đi.”

Thiện Yên Lam cười nói: “Thế cậu cũng xem lại bài kiểm tra đi.”

“Không cần đâu, vất vả lắm mới được nghỉ giữa giờ.” Cô ấy chép miệng.

Tan học, cô về nhà rồi mang cơm hộp đến bệnh viện, vừa nhìn ba mình và Chung Sổ ăn cơm vừa tùy tiện tán gẫu một chút.

“Chung Việt là người lớn tuổi nhất trong lứa các cậu à?” Thiện Yên Lam chống cằm, lơ đễnh hỏi.

Chung Sổ gật đầu: “Tuổi của mấy anh chị em chúng tôi sàn sàn ngang nhau.”

“Khó trách cậu ta lại nói về sau Bắc Việt là của cậu ta.” Thiện Yên Lam cười tủm tỉm, dường như không chú ý đến Chung Sổ vừa khựng lại. Cô bèn nói tiếp: “Tôi còn tưởng ai có năng lực thì được thừa kế, ai ngờ Bắc Việt lại truyền thống đến thế?”

Cậu cười khẽ, giọng điệu không chút dao động: “Vẫn phải có năng lực.”

“Vậy còn cậu, vì sao cậu chọn học y?” Cô hỏi: “Nếu muốn cạnh tranh thì học kinh tế, kinh doanh không hơn à?”

“Học y khá phù hợp với tôi.” Tuy tính tình cậu hơi lạnh lùng nhưng lại là người rất tốt tính: “Tôi cũng không có ý muốn tranh giành gì.”

Điều này khiến Thiện Yên Lam thấy hơi bất ngờ, cô hỏi: “Cậu không có hứng thú với cái gì à?”

“Ừ.” Cậu nói, có lẽ vì đôi mắt cô gái ngồi đối diện với cậu sáng quá nên cậu đành phải nói tiếp: “Thật ra anh họ của tôi cũng không phù hợp, nhưng ông nội tôi thích anh ta.”

“Vì sao không phù hợp?” Thiện Yên Lam tò mò hỏi: “Do tính tình cậu ta hơi bốc đồng à?”

Chung Sổ nhìn cô một cái: “Bởi vì anh ta sẽ hy sinh người khác chỉ vì tham vọng của bản thân.”

Đây là lần đầu tiên cô nghe người khác nói về mặt tiêu cực nhất của Chung Việt, Thiện Yên Lam hơi bất ngờ nên bèn nhìn cậu lâu hơn chút.

Nếu cô đoán không sai thì cậu bạn này không ưa Chung Việt, cũng không muốn Chung Việt nắm quyền thừa kế. Còn việc người được chọn trong cảm nhận của cậu là ai thì cô không quan tâm lắm, chỉ cần cậu có ích thì cô chắc chắn phải nắm lấy.

“Cô thích Chung Việt?”

Câu hỏi bất thình lình khiến Thiện Yên Lam lấy lại tỉnh táo, cô ngẩn người và hỏi lại: “Cái gì?”

“Nếu không thì tại sao cô cứ luôn miệng hỏi tôi về anh ta?” Ánh mắt Chung Sổ bình tĩnh, cậu hỏi: “Cô muốn tiết lộ tin tức gì cho tôi?”

Nụ cười trên mặt Thiện Yên Lam cứng lại. Một lúc lâu sau, cô cụp mắt, ngón tay bắt chéo lấy nhau: “Tôi đồng ý với câu nói của cậu, rằng cậu ta là kiểu người sẽ hy sinh người khác vì tham vọng của bản thân.”

Vẻ mặt Chung Sổ vẫn rất bình tĩnh nhìn cô.

“Tôi không thích cậu ta.” Thiện Yên Lam nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng chữ: “Cậu ta thích tôi.”

Cậu nhăn mày, hỏi: “Anh ta thích cô thì sao?”

“Cậu ta thích tôi, hơn nữa vì không chiếm được tôi cho nên mới tìm một cô gái dễ thao túng giả làm tôi, hơn nữa còn thực hiện hành vi cưỡng hiếp.” Cô nói rất khẽ, hai tay nắm chặt. Hiển nhiên giờ phút này nội tâm cô đang đầy bất an và sợ hãi: “Cậu ta bỏ thuốc cô gái kia, đưa người đó đi phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí bắt cô ấy học theo lời nói và cử chỉ của tôi. Gần đây tôi mới biết được việc này, cho nên tôi cảm thấy Chung Việt thật sự rất đáng sợ.”

Chung Sổ mở to mắt, hơi hé môi ra, dường như cảm thấy khó mà tin nổi.

“Chắc cậu cũng không dám tin rằng một người có thể làm đến mức này.” Thiện Yên Lam bụm mặt, giọng nói ngắt quãng: “Lúc đó tôi rất sợ hãi, khi nhìn thấy cô gái kia thì tôi lại càng sợ hơn, cậu ta đúng là đã phát điên rồi...”

“... Cái gì?” Rất lâu sau, cậu mới hỏi một câu.

Đôi mắt Thiện Yên Lam ửng hồng, cô mím môi nhìn cậu không nói lời nào.

Lúc này Chung Sổ mới ý thức được cô không nói đùa. Cậu nhìn thoáng qua viện trưởng ngồi xử lý tài liệu trên bàn làm việc gần đó. Vừa nãy bọn họ nói chuyện với âm thanh bình thường nên cậu không tin viện trưởng không nghe thấy. Nhưng giờ phút này viện trưởng vẫn cúi đầu, tỏ vẻ không liên quan khiến cậu càng thêm tin vào chân tướng thật sự này.

“Cô...” Chung Sổ không biết nên mở lời thế nào: “Cô vẫn ổn chứ?”

Thiện Yên Lam nín khóc, mỉm cười ‘ừ’ một tiếng: “Cảm ơn cậu.”

“Chung Việt, anh ta đúng là thằng súc sinh...” Cậu lẩm bẩm, dường như nhớ lại điều gì nên biểu cảm dữ tợn khác thường.

“Sao thế?” Thiện Yên Lam khẽ hỏi: “Chẳng lẽ cậu ấy đã làm gì với cậu sao?”

Chung Sổ đột nhiên hoàn hồn, uống một ngụm nước. Cậu liếc nhìn hốc mắt còn ửng hồng của Thiện Yên Lam rồi bình tĩnh kể: “Khi còn nhỏ, tôi từng tới nhà anh ta. Chỉ vì muốn không cho động vật dẫm lên thảm cỏ mà anh ta đã bóp chết con chó của tôi.”

“Cái gì?” Đôi mắt cô lộ vẻ sửng sốt.

Có lẽ Chung Sổ không muốn nói tiếp, cậu đóng nắp hộp cơm: “Cảm ơn cơm của cô.”

Vì đã lấy được tin tức mà mình cần nên Thiện Yên Lam không nói nhiều, thu dọn hộp cơm rồi rời đi.

Khi ra đến cửa chính của bệnh viện, di động cô reo lên mấy tiếng, có tin nhắn từ ba cô: “Con học kỹ năng chém gió từ ai đấy?”

Cô mỉm cười, đáp: “Con học từ mẹ đấy.”

Thiện Yên Lam cất điện thoại rồi gọi taxi rời đi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, rất nhanh đã hết một tuần, sau khi tan học Thiện Yên Lam về nhà lấy cơm mang đến bệnh viện. Không phải ngày nào Chung Sổ cũng tới nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, cô cảm giác rõ ràng rằng Chung Sổ đã nói nhiều hơn. Tuy vậy cô cũng không nấn ná ở lại lâu, theo thường lệ, chờ họ ăn cơm xong thì rời đi. Buổi chiều, cô ăn cơm ở nhà Tống Túc vì anh mời cô đến ăn cơm, giữa trưa anh không tới nên bọn họ không thể gặp được nhau.

“Ưm... A...”

Giữa ban ngày ban mặt, trong nhà vang lên từng đợt âm thanh rên rỉ, đồ ăn còn sót lại trên bàn cơm chưa kịp dọn rửa mà chủ nhân ở trong nhà đã nóng lòng không chờ nổi vào phòng ngủ điên loan đảo phượng.

“A... Nhẹ chút...”

Giọng nữ dịu dàng vang lên, cô đẩy cái đầu tóc bù xù trước ngực nhưng đột nhiên ngực bị cắn một chút nên kêu lên. Thiện Yên Lam ngồi trong lòng Tống Túc, cúi đầu đón nụ hôn cắn mút thô bạo từ anh, trước ngực đầy vết đỏ chằng chịt. Cô không biết vì sao anh thích cắn chỗ đó như vậy, hầu như cô vừa vào cửa đã bị anh quấn lấy, đẩy mãi mà không đẩy anh ra được.

Chỗ riêng tư chưa từng bị ai xâm phạm chợt bị chạm vào khiến cô đột ngột co rúm người. Cô bèn túm lấy tay anh, cảnh cáo: “Cậu đừng có mà sờ soạng linh tinh!”

“Sớm hay muộn thì tôi cũng phải chạm vào, làm quen sớm một chút không tốt hơn à?” Một tay Tống Túc chạm vào nơi đó, cách lớp quần lót chậm rãi xoa nắn: “Bên dưới của cậu vừa thơm vừa mềm như ngực của cậu vậy, cho tôi xem có được không?”

Mặt cô đỏ bừng: “Cậu... Cậu đừng...”

Đầu ngón tay bỗng nhiên không kịp đề phòng vươn vào trong quần lót, cô hoảng hốt kêu lên một tiếng muốn túm cái tay đó ra ngoài. Nhưng vì “cô bé” bị động chạm nên cơ thể trở nên mềm nhũn chỉ trong nháy mắt.

“Cậu ướt rồi.” Tống Túc cười tủm tỉm, ngón tay đi vào càng ngày càng sâu hơn, lập tức gióng trống khua chiêng xoa nắn âm vật. Anh vẫn đang thưởng thức biểu cảm xấu hổ vì không thể nhịn được của cô, dưới ánh mắt khiếp sợ của Thiện Yên Lam, anh ngậm ngón tay dính ướt vào trong miệng: “Ừm, ngọt giống cậu vậy.”

“Cậu...”

Thiện Yên Lam không nói nổi ba chữ “Cậu điên à”. Cô đỏ mặt nhìn anh với vẻ căm tức khiến anh phì cười: “Được rồi, không chọc cậu nữa.”

Anh biết điểm dừng khiến cô nhẹ nhàng thở phào.

“Cậu cứ giống lần trước giúp tôi bắn ra đi.” Anh kéo tay cô đặt lên dương vật đã ngóc đầu, dẫn dắt cô vuốt ve lên xuống: “Lần này, cậu dùng tay là được.”

9.0
Tiến độ: 100% 74/74 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025