Chương 5: Mày không khác tao
26/04/2025
10
8.6
Chương 5: Mày không khác tao
Ạch…Ạch…Ạch. Xe tải bon bon chạy trên đường, cảnh vật xung quanh vẫn còn tối tăm. Trên đường gần như không có phương tiện giao thông nào ngoài bọn hắn.
Hai người ngồi trên xe tải nói chuyện với nhau. Nhờ đó Quân cũng đã biết được anh trai ba lỗ tên là Huy, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, chưa có vợ con.
Lúc trước anh ấy là một người nhân viên văn phòng, nhưng vì quá chán với công việc nên đem hết tiền tiết kiệm về quê, mua một chiếc xe tải, chạy đường dài.
Quân nhìn xem chiếc đồng hồ trên xe, "4h34 sáng à!?" Xong rồi hắn lại nhìn vào tấm lịch treo ngay trước kính xe.
"Hử, ngày 14/8/2020." Quân bất ngờ, hắn hỏi anh Huy: "Ủa anh ơi, lịch của mình có đúng không?"
"Đúng á em, lịch này anh dùng để ghi chú lịch trình giao hàng của anh mà." Anh Huy hơi liếc qua, gật đầu với Quân.
Muộn hơn bốn năm so với ngày mình xuyên qua, lúc hắn c·hết đã là năm 2024 rồi. Không những sống lại, mà còn trở về quá khứ à? Quân thầm nhủ.
Chợt Quân nhớ đến gì đó, 'Covid-19' đây là giai đoạn d·ịch b·ệnh này xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới và là giai đoạn nghiêm trọng nhất.
Nhưng từ lúc hắn xuyên qua đến giờ chả thấy ai mang khẩu trang cả, thậm chí xã hội còn không bị c·ách l·y.
"Anh Huy ơi, hôm trước em xem báo, thấy thời sự bảo dạo này có căn bệnh nguy hiểm liên quan đến đường hô hấp, có xuất xứ từ Trung Quốc á. Anh có biết không?" Quân thăm dò người tài xế bên cạnh mình.
"Cái này thì anh không biết. Anh có xem thời sự nhưng chỉ bật nghe để g·iết thời gian thôi, anh không quá chú ý đến tin tức. Nhưng hẳn là không có." Anh Huy lắc đầu.
Quân ngồi ở bên cạnh, ánh mắt chứa đựng sự nghĩ ngợi, chẳng lẽ đây là thế giới song song.
"Mà sao em lại ngủ tại tiệm xăng thế? Em không có nhà à?" Anh Huy hai tay nắm vô lăng và hỏi Quân.
"Em đi phượt ở các miền trên đất nước anh ạ. Thích ngủ chỗ nào thì ngủ, ăn cái gì thì ăn." Quân lấy lại tinh thần và tiếp tục nói láo, kỹ năng giao tiếp tăng trưởng không ngừng.
"Nghe thích thế! Anh lúc trước cũng muốn làm như vậy, đều vì miếng cơm manh áo. Đành phải đi giao hàng." Anh Huy cười, giọng điệu có phần hâm mộ với người thiếu niên ngồi bên cạnh.
"Anh giao hàng gì thế?" Nói đến đây Quân hơi tò mò.
"À, anh giao mấy thùng bia, nước ngọt ý mà. Dạo này giá của mấy thứ này có phần tăng, nên anh chớp cơ hội đi giao luôn." Anh Huy đáp, vẻ mặt ổng cười cười.
Sau câu nói này có vẻ như ai cũng hết chuyện để nói nên cả hai đều im lặng. Anh Huy chuyên tâm lái xe, còn Quân thì định ngủ thêm một giấc nữa.
Nhưng người thiếu niên nhắm mắt một hồi, không chìm vào được giấc ngủ đành ngồi ngắm cảnh vật trong đêm. Nơi đây thì toàn là đồng ruộng, có mấy ngồi nhà nhỏ ở xa xa, nhưng vẫn khá hoang vắng.
Quân thấy được một cái ngả tư trước mặt. Không chờ người tài xế nhắc, Quân tự động chỉ đường: "Đoạn ngã tư trước mặt, mình rẽ trái nha anh Huy."
"Ok, em."
Huy nhìn xem đoạn đường có phần gồ ghề, nhiều ổ gà, lòng tốt mở miệng nhắc nhở: "Ngồi cẩn thận nha em, đoạn phía trước hơi xấu."
"Vâng ạ." Quân cũng chỉnh lại tư thế ngồi của mình, để tránh bị c·hấn t·hương không cần thiết.
Chiếc xe tải đi qua địa hình xấu xí của con đường này, cả cái xe đều run lên, đi lên đi xuống, hai người ngồi trong xe đều không thoải mái.
"Đoạn đường này xuống cấp thật nghiêm trọng, vậy mà không có ai ra sửa hết." Huy phàn nàn về quãng đường này, có vẻ như anh ta khá bất mãn.
"Em nghĩ chắc có khi họ để tới gần cuối năm rồi làm lại luôn một thể đó anh." Quân phát biểu ý nghĩ của mình.
Bỗng nhiên một cái hố đường, to đến mức nằm vừa một con chó, được người dân gọi với cái tên thân thuộc là ổ chó, nó va mạnh vào bánh trước của xe tải.
"A"
"A"
"Ơ"
Vì đường khá tối mà lại chỉ có đèn xe, nên anh Huy cũng không kịp bẻ lái, "Ầm". Một tiếng va lớn vang lên, nhưng may mắn là không sao, xe tải vẫn có thể thoát ra được.
Trong quá trình đó, cả hai đều la lên một tiếng nhỏ. Nhưng lạ kỳ là có cả âm thanh thứ ba cũng toát ra.
Quân chợt cảm thấy rợn cả người, bởi vì cái âm thanh thứ ba đó toát ra từ thùng hàng phía sau của xe tải. Mà đó còn là giọng của một người phụ nữ nữa.
Người thiếu niên đưa ánh mắt hơi liếc qua người tài xế mặc áo ba lỗ bên cạnh. Vẻ mặt Huy tự nhiên như chưa từng nghe được âm thanh đó. Quân chắc chắn là anh ta cũng đã nghe được, anh ta đang giả vờ.
Trong đầu Quân đã suy nghĩ đến rất nhiều thứ, chẳng lẽ là buôn người, b·ắt c·óc phụ nữ đem bán sang nước khác. Dù đó có là lý do gì thì hiện giờ hắn cũng rất nguy hiểm.
Không khí bên trong buồng lái của xe tải yên tĩnh đến mức quỷ dị, im ắng nhưng tràn đầy nguy cơ.
"Nhóc, anh kể cho em nghe một câu chuyện." Bất chợt, lời của tài xế Huy vang lên, làm Quân có hơi hoảng sợ.
Ánh mắt Quân toát ra rất nhiều viễn cảnh, hắn tính g·iết mình để thủ tiêu, hay là đánh ngất rồi biến mình thành một món hàng, hay là... Gần như mọi tình huống hắn đều nghĩ đến trong đầu.
Quân nhìn xem cánh cửa xe bên cạnh, hay là mình mở của nhảy xuống dưới, có thể sẽ b·ị t·hương nặng, nhưng không sao, thà sống vẫn hơn.
"Tách." Như nhận ra ý đồ của Quân, Huy ngay lập tức khóa lại chốt mở cánh cửa ở chỗ hắn.
"Anh muốn làm gì?? Coi chừng tôi báo công an." Quân hoảng sợ nên đã uy h·iếp, hiện tại thể chất của hắn cực yếu, chưa chắc gì đã phản kháng được người tài xế này.
"Haha. Nhóc không có điện thoại thì sao mà báo được công an!" Huy cười càn rỡ, ánh mắt mỉa mai xem xét Quân.
"Làm sao anh biết?" Quân một mặt không thể tin. Bản thân hắn nãy giờ không nói đến chuyện gì liên quan đến tình hình cụ thể của mình cả.
"Nhóc nói cho anh chứ gì nữa! Không phải bằng lời mà bằng hành động của nhóc." Huy nhìn kỹ Quân, nói ra từng từ.
"Nào là việc nhóc nhìn đồng hồ xe của anh và hỏi thử lịch của anh có đúng không? Rồi là nãy giờ anh không thấy nhóc lấy ra điện thoại của mình lúc nhàm chán mà lại đi ngắm cảnh."
"Từ tất cả những dấu hiệu đó cho thấy nhóc không có thiết bị gì để xem giờ lịch. Cụ thể là điện thoại."
Ánh mắt Huy nghiền ngẫm nhìn xem Quân, mỗi hàng động của hắn đều bán đứng mọi lời mà hắn nói.
"Cho dù mày có điện thoại, tao cũng không sợ. Bởi vì mày cũng giống tao. Mày không dám gọi công an." Bỗng Huy chuyển đổi cách xưng hô, giọng nói hùng hổ nói ra.
"Cái gì?" Quân ngạc nhiên, làm sao tên tài xế này có thể đoán ra được.
"Ngủ ở tiệm xăng, ngoài quần áo ra thì không mang theo cái gì cả. Không điện thoại, không đồ đạc. Mày nghĩ tao bị ngu à?" Khuôn mặt Huy vặn vẹo nhìn xem Quân, ánh mắt hung tợn.
Người tài xế đạp vào chân ga thật mạnh, chiếc xe tải bắt đầu gia tăng tốc độ, từ 70km/h đến thẳng bức 90km/h.
"Mày nghĩ vậy đúng không? Hả hả, mày không khác gì, mày không khác."
"Mày không khác gì tao!!! Mày không khác gì tao!!! Chúng ta đều là t·ội p·hạm, đều là đồng phạm." Huy như gầm thét thốt ra, ánh mắt như một con cọp khát máu nhìn Quân. Chỉ có t·ội p·hạm mới nhận ra t·ội p·hạm.
"Anh Huy ơi, bình tĩnh! Có chuyện từ từ nói!!! Anh tập trung lái xe đi!!! Anh giảm tốc độ đi mà!! Em cầu xin anh!!" Quân hoảng loạn cầu khẩn, ánh mắt sợ hãi của hắn đăm đăm nhìn phía trước.
Trời đất ơi, không c·hết vì bị g·iết mà c·hết vì bị t·ông x·e ư. Móa nó max tốc độ cho phép của kim đo vận tốc rồi, tao mới sống lại đó. Tao chưa kịp tận hưởng cuộc đời thứ hai nữa.
Quân hãi hồn quá trời, cảnh vật xung quanh tốc độ cao biến mất, hắn đã có thể cảm giác được lực quán tính và ma sát kinh khủng mà chiếc xe mang theo, chỉ cần một vật cản nhỏ ngán đường thôi. Đủ để hai bên thành thịt nát.
"Mả mẹ mày Huy. Tao trù ẻo cả nhà mày mười mấy đời." Trong giờ phút sinh tử, Quân tức giận mắng nhiếc chửi rủa người tài xế. Cứ tưởng mình may mắn được đi nhờ, ai ngờ gặp thằng t·ội p·hạm dính bệnh tâm thần.
Chiếc xe tải như bay trên đoạn đường này, những nơi nó đi khói bụi mù mịt, mang theo cơn gió v·út v·út. Như một vị hung thần sắp lao vào cái ôm của liêm đao tử thần.
Khuôn mặt Huy điên cuồng như muốn cả đám cùng c·hết, có vẻ như sau khi bị Quân phát hiện ra, hắn cũng chẳng thiết sống nữa.
Quân thì không, hiện tại hắn có một cuộc đời thứ hai, nào sẽ để nó c·hết lãng xẹt như vậy. Người thiếu niên nhìn xem tài xế, trong lòng đã trù ẻo thằng tâm thần này mấy trăm lần, ngoài mặt lại cố gắng tươi cười khuyên nhủ:
"Anh Huy ơi, anh còn có chuyện chưa kể cho em nghe, anh kể cho em đi, rồi có chuyện gì mình tính sau. Có được không anh?"
Ạch…Ạch…Ạch. Xe tải bon bon chạy trên đường, cảnh vật xung quanh vẫn còn tối tăm. Trên đường gần như không có phương tiện giao thông nào ngoài bọn hắn.
Hai người ngồi trên xe tải nói chuyện với nhau. Nhờ đó Quân cũng đã biết được anh trai ba lỗ tên là Huy, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, chưa có vợ con.
Lúc trước anh ấy là một người nhân viên văn phòng, nhưng vì quá chán với công việc nên đem hết tiền tiết kiệm về quê, mua một chiếc xe tải, chạy đường dài.
Quân nhìn xem chiếc đồng hồ trên xe, "4h34 sáng à!?" Xong rồi hắn lại nhìn vào tấm lịch treo ngay trước kính xe.
"Hử, ngày 14/8/2020." Quân bất ngờ, hắn hỏi anh Huy: "Ủa anh ơi, lịch của mình có đúng không?"
"Đúng á em, lịch này anh dùng để ghi chú lịch trình giao hàng của anh mà." Anh Huy hơi liếc qua, gật đầu với Quân.
Muộn hơn bốn năm so với ngày mình xuyên qua, lúc hắn c·hết đã là năm 2024 rồi. Không những sống lại, mà còn trở về quá khứ à? Quân thầm nhủ.
Chợt Quân nhớ đến gì đó, 'Covid-19' đây là giai đoạn d·ịch b·ệnh này xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới và là giai đoạn nghiêm trọng nhất.
Nhưng từ lúc hắn xuyên qua đến giờ chả thấy ai mang khẩu trang cả, thậm chí xã hội còn không bị c·ách l·y.
"Anh Huy ơi, hôm trước em xem báo, thấy thời sự bảo dạo này có căn bệnh nguy hiểm liên quan đến đường hô hấp, có xuất xứ từ Trung Quốc á. Anh có biết không?" Quân thăm dò người tài xế bên cạnh mình.
"Cái này thì anh không biết. Anh có xem thời sự nhưng chỉ bật nghe để g·iết thời gian thôi, anh không quá chú ý đến tin tức. Nhưng hẳn là không có." Anh Huy lắc đầu.
Quân ngồi ở bên cạnh, ánh mắt chứa đựng sự nghĩ ngợi, chẳng lẽ đây là thế giới song song.
"Mà sao em lại ngủ tại tiệm xăng thế? Em không có nhà à?" Anh Huy hai tay nắm vô lăng và hỏi Quân.
"Em đi phượt ở các miền trên đất nước anh ạ. Thích ngủ chỗ nào thì ngủ, ăn cái gì thì ăn." Quân lấy lại tinh thần và tiếp tục nói láo, kỹ năng giao tiếp tăng trưởng không ngừng.
"Nghe thích thế! Anh lúc trước cũng muốn làm như vậy, đều vì miếng cơm manh áo. Đành phải đi giao hàng." Anh Huy cười, giọng điệu có phần hâm mộ với người thiếu niên ngồi bên cạnh.
"Anh giao hàng gì thế?" Nói đến đây Quân hơi tò mò.
"À, anh giao mấy thùng bia, nước ngọt ý mà. Dạo này giá của mấy thứ này có phần tăng, nên anh chớp cơ hội đi giao luôn." Anh Huy đáp, vẻ mặt ổng cười cười.
Sau câu nói này có vẻ như ai cũng hết chuyện để nói nên cả hai đều im lặng. Anh Huy chuyên tâm lái xe, còn Quân thì định ngủ thêm một giấc nữa.
Nhưng người thiếu niên nhắm mắt một hồi, không chìm vào được giấc ngủ đành ngồi ngắm cảnh vật trong đêm. Nơi đây thì toàn là đồng ruộng, có mấy ngồi nhà nhỏ ở xa xa, nhưng vẫn khá hoang vắng.
Quân thấy được một cái ngả tư trước mặt. Không chờ người tài xế nhắc, Quân tự động chỉ đường: "Đoạn ngã tư trước mặt, mình rẽ trái nha anh Huy."
"Ok, em."
Huy nhìn xem đoạn đường có phần gồ ghề, nhiều ổ gà, lòng tốt mở miệng nhắc nhở: "Ngồi cẩn thận nha em, đoạn phía trước hơi xấu."
"Vâng ạ." Quân cũng chỉnh lại tư thế ngồi của mình, để tránh bị c·hấn t·hương không cần thiết.
Chiếc xe tải đi qua địa hình xấu xí của con đường này, cả cái xe đều run lên, đi lên đi xuống, hai người ngồi trong xe đều không thoải mái.
"Đoạn đường này xuống cấp thật nghiêm trọng, vậy mà không có ai ra sửa hết." Huy phàn nàn về quãng đường này, có vẻ như anh ta khá bất mãn.
"Em nghĩ chắc có khi họ để tới gần cuối năm rồi làm lại luôn một thể đó anh." Quân phát biểu ý nghĩ của mình.
Bỗng nhiên một cái hố đường, to đến mức nằm vừa một con chó, được người dân gọi với cái tên thân thuộc là ổ chó, nó va mạnh vào bánh trước của xe tải.
"A"
"A"
"Ơ"
Vì đường khá tối mà lại chỉ có đèn xe, nên anh Huy cũng không kịp bẻ lái, "Ầm". Một tiếng va lớn vang lên, nhưng may mắn là không sao, xe tải vẫn có thể thoát ra được.
Trong quá trình đó, cả hai đều la lên một tiếng nhỏ. Nhưng lạ kỳ là có cả âm thanh thứ ba cũng toát ra.
Quân chợt cảm thấy rợn cả người, bởi vì cái âm thanh thứ ba đó toát ra từ thùng hàng phía sau của xe tải. Mà đó còn là giọng của một người phụ nữ nữa.
Người thiếu niên đưa ánh mắt hơi liếc qua người tài xế mặc áo ba lỗ bên cạnh. Vẻ mặt Huy tự nhiên như chưa từng nghe được âm thanh đó. Quân chắc chắn là anh ta cũng đã nghe được, anh ta đang giả vờ.
Trong đầu Quân đã suy nghĩ đến rất nhiều thứ, chẳng lẽ là buôn người, b·ắt c·óc phụ nữ đem bán sang nước khác. Dù đó có là lý do gì thì hiện giờ hắn cũng rất nguy hiểm.
Không khí bên trong buồng lái của xe tải yên tĩnh đến mức quỷ dị, im ắng nhưng tràn đầy nguy cơ.
"Nhóc, anh kể cho em nghe một câu chuyện." Bất chợt, lời của tài xế Huy vang lên, làm Quân có hơi hoảng sợ.
Ánh mắt Quân toát ra rất nhiều viễn cảnh, hắn tính g·iết mình để thủ tiêu, hay là đánh ngất rồi biến mình thành một món hàng, hay là... Gần như mọi tình huống hắn đều nghĩ đến trong đầu.
Quân nhìn xem cánh cửa xe bên cạnh, hay là mình mở của nhảy xuống dưới, có thể sẽ b·ị t·hương nặng, nhưng không sao, thà sống vẫn hơn.
"Tách." Như nhận ra ý đồ của Quân, Huy ngay lập tức khóa lại chốt mở cánh cửa ở chỗ hắn.
"Anh muốn làm gì?? Coi chừng tôi báo công an." Quân hoảng sợ nên đã uy h·iếp, hiện tại thể chất của hắn cực yếu, chưa chắc gì đã phản kháng được người tài xế này.
"Haha. Nhóc không có điện thoại thì sao mà báo được công an!" Huy cười càn rỡ, ánh mắt mỉa mai xem xét Quân.
"Làm sao anh biết?" Quân một mặt không thể tin. Bản thân hắn nãy giờ không nói đến chuyện gì liên quan đến tình hình cụ thể của mình cả.
"Nhóc nói cho anh chứ gì nữa! Không phải bằng lời mà bằng hành động của nhóc." Huy nhìn kỹ Quân, nói ra từng từ.
"Nào là việc nhóc nhìn đồng hồ xe của anh và hỏi thử lịch của anh có đúng không? Rồi là nãy giờ anh không thấy nhóc lấy ra điện thoại của mình lúc nhàm chán mà lại đi ngắm cảnh."
"Từ tất cả những dấu hiệu đó cho thấy nhóc không có thiết bị gì để xem giờ lịch. Cụ thể là điện thoại."
Ánh mắt Huy nghiền ngẫm nhìn xem Quân, mỗi hàng động của hắn đều bán đứng mọi lời mà hắn nói.
"Cho dù mày có điện thoại, tao cũng không sợ. Bởi vì mày cũng giống tao. Mày không dám gọi công an." Bỗng Huy chuyển đổi cách xưng hô, giọng nói hùng hổ nói ra.
"Cái gì?" Quân ngạc nhiên, làm sao tên tài xế này có thể đoán ra được.
"Ngủ ở tiệm xăng, ngoài quần áo ra thì không mang theo cái gì cả. Không điện thoại, không đồ đạc. Mày nghĩ tao bị ngu à?" Khuôn mặt Huy vặn vẹo nhìn xem Quân, ánh mắt hung tợn.
Người tài xế đạp vào chân ga thật mạnh, chiếc xe tải bắt đầu gia tăng tốc độ, từ 70km/h đến thẳng bức 90km/h.
"Mày nghĩ vậy đúng không? Hả hả, mày không khác gì, mày không khác."
"Mày không khác gì tao!!! Mày không khác gì tao!!! Chúng ta đều là t·ội p·hạm, đều là đồng phạm." Huy như gầm thét thốt ra, ánh mắt như một con cọp khát máu nhìn Quân. Chỉ có t·ội p·hạm mới nhận ra t·ội p·hạm.
"Anh Huy ơi, bình tĩnh! Có chuyện từ từ nói!!! Anh tập trung lái xe đi!!! Anh giảm tốc độ đi mà!! Em cầu xin anh!!" Quân hoảng loạn cầu khẩn, ánh mắt sợ hãi của hắn đăm đăm nhìn phía trước.
Trời đất ơi, không c·hết vì bị g·iết mà c·hết vì bị t·ông x·e ư. Móa nó max tốc độ cho phép của kim đo vận tốc rồi, tao mới sống lại đó. Tao chưa kịp tận hưởng cuộc đời thứ hai nữa.
Quân hãi hồn quá trời, cảnh vật xung quanh tốc độ cao biến mất, hắn đã có thể cảm giác được lực quán tính và ma sát kinh khủng mà chiếc xe mang theo, chỉ cần một vật cản nhỏ ngán đường thôi. Đủ để hai bên thành thịt nát.
"Mả mẹ mày Huy. Tao trù ẻo cả nhà mày mười mấy đời." Trong giờ phút sinh tử, Quân tức giận mắng nhiếc chửi rủa người tài xế. Cứ tưởng mình may mắn được đi nhờ, ai ngờ gặp thằng t·ội p·hạm dính bệnh tâm thần.
Chiếc xe tải như bay trên đoạn đường này, những nơi nó đi khói bụi mù mịt, mang theo cơn gió v·út v·út. Như một vị hung thần sắp lao vào cái ôm của liêm đao tử thần.
Khuôn mặt Huy điên cuồng như muốn cả đám cùng c·hết, có vẻ như sau khi bị Quân phát hiện ra, hắn cũng chẳng thiết sống nữa.
Quân thì không, hiện tại hắn có một cuộc đời thứ hai, nào sẽ để nó c·hết lãng xẹt như vậy. Người thiếu niên nhìn xem tài xế, trong lòng đã trù ẻo thằng tâm thần này mấy trăm lần, ngoài mặt lại cố gắng tươi cười khuyên nhủ:
"Anh Huy ơi, anh còn có chuyện chưa kể cho em nghe, anh kể cho em đi, rồi có chuyện gì mình tính sau. Có được không anh?"
Tiến độ: 100%
13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Tag liên quan