Chương 17: Hoa hồng có gai

26/04/2025 10 8.8
Chương 17: Hoa hồng có gai

Trong một khu vườn yên tĩnh thuộc thành phố Thiên Dương.

Khả Hân ngồi trên chiếc xích đu gỗ, hai bàn tay khẽ nắm lấy dây thừng đã sờn nhẹ theo năm tháng.

Cô không đẩy mình, chỉ để xích đu đong đưa một cách lười biếng theo đà gió thoảng. Ánh nắng cuối ngày rọi xiên qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt thanh tú kia.

Đôi mắt cô từ bao giờ đã chuyển sang màu đỏ, không dữ dội, không nổi loạn, mà là một màu đỏ sâu lắng, như đang chôn giấu một cảm xúc không thể thoát ra.

Cô nhìn về phía bầu trời, đôi môi khẽ mím lại như đang do dự điều gì đó.

Lẽ ra... cô đã rời khỏi hành tinh này từ mấy ngày trước. Nhưng đêm hôm đó… thứ sức mạnh kỳ lạ, thứ luồng khí tức quen thuộc bất ngờ trỗi dậy trong thành phố, nó như một bàn tay vô hình níu giữ cô lại.

Cô không nghĩ đó chỉ là ảo giác.

Không thể nào là ảo giác.

Bởi lẽ lúc đó… cô đã tận mắt thấy Cực Quang Bóng Tối.

Một chút ánh sáng yếu ớt, tưởng như không ai để tâm giữa màn đêm hỗn độn.

Dù chỉ le lói trong thoáng chốc… Nhưng thứ ánh sáng đó… không thể g·iả m·ạo, không thể nhầm lẫn…

Tiếng xích đu vẫn nhẹ nhàng đong đưa, hòa vào tiếng lá xào xạc như một bản nhạc chậm rãi không lời.

Khả Hân cúi đầu, mái tóc xoã xuống che khuất nửa gương mặt.

Giọng cô vang lên, rất nhỏ, chỉ đủ cho chính mình nghe thấy:

“Ca ca… đó là anh… có phải không?”

...

Thiên Tân trở về nhà ngay sau khi rời khỏi bệnh viện. Cô gái pha lê kia đã cho hắn biết về sự tồn tại của Khả Hân. Và không chỉ có cô ấy, vẫn còn những người khác cũng đang ở đâu đó trên Trái Đất này.

Vậy thì chỉ cần tìm ra họ, vấn đề của Thiên An có thể giải quyết rồi.

Vừa bước đến cổng nhà, một bóng người đứng lặng dưới hiên khiến hắn hơi khựng lại. Bóng dáng ấy quay mặt lại, như đã chờ sẵn ở nơi này từ lâu.

Là Minh Duy. Người bạn thân duy nhất của hắn từ khi lên đại học.

Vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng ánh mắt hôm nay không hoàn toàn nhẹ nhõm. Có gì đó cứng lại nơi khóe mắt, nơi những câu hỏi chưa được giải đáp đã dồn nén suốt nhiều ngày qua.

Đã mấy ngày không thể liên lạc, Minh Duy có hơi lo lắng.

Hắn đứng khoanh tay dựa vào tường, ánh nhìn như quét nhanh từ đầu đến chân Thiên Tân.

Giọng hắn vang lên, mang theo ý nửa dò xét nửa trách móc:

“Mày đi đâu cả tuần nay thế ?”

Thiên Tân dừng lại vài giây trước khi mở cửa, ánh mắt chạm vào mắt bạn mình, nhưng không nói ngay.

Có quá nhiều chuyện để giải thích, mà cũng chẳng có cách nào giải thích chúng một cách đơn giản cả.

”Em gái tao… gặp chút chuyện. Con bé phải nhập viện một thời gian…”

Hắn nói khẽ, đôi mắt trầm xuống.

Nghe đến đó, Minh Duy sững lại. Ánh mắt hắn chùng xuống, toàn bộ vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt cũng tan biến theo.

Hắn tiến đến gần một bước, giọng trầm thấp:

“Gì cơ ? Con bé sao rồi ?”

Thiên Tân không trả lời ngay.
Hắn quay mặt đi, tay đẩy cánh cửa nhà.

Không mời, cũng không ngăn, nhưng để nó mở, như một cách ngầm cho phép Minh Duy bước vào, nếu muốn.

Minh Duy bước theo sau. Không khí bên trong mang chút mùi bụi nhẹ, nhưng không đến mức cũ kỹ.

Mọi thứ vẫn gọn gàng như thường lệ đúng kiểu của Thiên Tân.

Không nói thêm lời nào, Thiên Tân rẽ vào bếp, lấy hai chiếc cốc thủy tinh rồi rót nước.

Hắn đặt một cốc trước mặt Minh Duy, rồi ngồi xuống đối diện.

“Bác sĩ nói con bé ổn rồi, nhưng vẫn cần theo dõi thêm.” Giọng nói vang lên ngắn gọn, không ấm cũng chẳng lạnh.

Minh Duy nhận lấy cốc nước, nhưng mắt thì không rời khỏi bạn mình.

“Mày ổn chứ?”

Thiên Tân đáp lời, giọng đều đều:

“Tao không sao. Còn mày thế nào rồi ?”

Minh Duy hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu lại một chút.

Hắn nhấp một ngụm nước, rồi dựa lưng vào ghế, vai hơi thả lỏng như để xua bớt không khí căng thẳng đang bủa quanh hai người.

“Tao vẫn vậy thôi. Lớp học đã trở lại bình thường, giảng viên mới cũng đã chuyển đến thay thế cho những người… xấu số ngày hôm đó.“

Giọng hắn trầm xuống ở mấy chữ cuối, nhưng không dừng lại quá lâu.

Bất chợt, Minh Duy ngập ngừng, ánh mắt hơi dịch đi hướng khác:

“À, còn một chuyện nữa…”

Thiên Tân nghiêng đầu, ánh nhìn nheo lại một chút

“Chuyện gì cơ ?”

Minh Duy đáp, giọng chậm rãi:

“Mày còn nhớ con bé tên Ngọc Huyền không ? Nhỏ ấy muốn gặp mày!”

Lần này, Thiên Tân không giấu được phản ứng. Đôi mày khẽ động, hắn nhấp một ngụm nước, che đi sự bất ổn trong lời nó của mình.

“Gặp tao làm gì chứ ? Tao có quen cô ta đâu ?” Hắn hỏi, giọng thấp hơn.

Minh Duy nhún vai, tay xoay nhẹ cốc nước trong lòng bàn tay, nửa thật nửa đùa:

“Tao cũng không biết. Hình như là nhỏ đó thích mày rồi!”

Thiên Tân vừa nhấp một ngụm nước đã bị sặc mà phun ra ngoài.

Hắn ho khẽ, vội vàng lau miệng, mặt hơi đỏ lên vì ngượng.

“Cái gì? Mày đùa hả ?”

Hắn bật ra, mắt nhìn Minh Duy như muốn xác nhận lại.

Minh Duy chỉ cười, vẻ mặt trêu chọc:

“Tin hay không thì tuỳ mày… Tao đoán vậy thôi. Nhưng con nhỏ đó có ý với mày thật đấy, nó hỏi rất nhiều thứ về mày, thậm chí còn muốn xin cả địa chỉ nhà mày nữa.”

Thiên Tân giật mình, hỏi gấp:
“Vậy mày cho cô ấy địa chỉ nhà tao chưa?”

Minh Duy còn chưa kịp mở miệng thì…

“Ting-tong.”

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

Thiên Tân quay đầu về phía cửa, ánh mắt hơi nheo lại. Minh Duy quay đầu đi, hai tay xoay xoay cốc nước như thể phủi sạch mọi trách nhiệm:

“Ờ thì… hình như là chưa…”

Thiên Tân đứng dậy, cốc nước vẫn còn chưa uống hết.

Hắn liếc mắt nhìn Minh Duy, rồi đi ra mở cửa



Cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào. Đứng đó là một cô gái. Tóc dài buông qua vai, mặc chiếc váy đơn giản màu kem, hai tay đan vào nhau.

Giọng cô khẽ vang lên, nhẹ như gió lướt qua, mang theo chút ngập ngừng và hồi hộp:

“Chào cậu… cậu là… Thiên Tân, đúng không?”

Ánh mắt cô ngước lên nhìn Thiên Tân, chỉ trong thoáng chạm nhau rồi vội cúi xuống, đôi má ửng hồng nhè nhẹ.

Thiên Tân đứng sững trước cửa. Bản thân hắn cũng không nghĩ người vừa được nhắc tên lại đến nhanh đến vậy.

“Ờ… ừm, chào cậu.”

Hắn đáp, giọng hơi lúng túng, tay còn nắm hờ vào mép cửa.

Một khoảng im lặng nhỏ giăng ra giữa hai người.

Ngọc Huyền lại xoắn tay lần nữa, khẽ cắn môi dưới như thể đang lấy hết can đảm để nói câu tiếp theo.

“Tớ… chỉ muốn gặp để cảm ơn chuyện lần trước… nhưng Duy nói mấy ngày cậu nghỉ học… nên tớ lo…” Câu nói càng về sau càng nhỏ, còn gương mặt thì càng đỏ hơn.

… Không khí bỗng trở nên gượng gạo khó tả…

Thiên Tân nhìn cô vài giây, rồi lặng lẽ nghiêng người, nhường lối:

“Cậu vào nhà đi. Ở ngoài này nắng.”

Ngọc Huyền hơi ngẩng lên, mắt có phần ngỡ ngàng, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu.

“Cảm ơn cậu.”

Cô bước vào với dáng vẻ cẩn trọng, như sợ bản thân sẽ làm rối mọi thứ lên. Thiên Tân bước theo sau, khẽ đóng cửa lại, ánh mắt liếc về phía Minh Duy vẫn còn đang đứng trong phòng. Minh Duy nhún vai, nhếch môi cười nhưng không giấu được vẻ biết lỗi.

Thiên Tân lườm bạn mình một cái, không quá gay gắt, nhưng đủ để truyền thông điệp:

“Tự nhiên kéo người ta tới nhà tao, rồi tao phải làm thế nào bây giờ ?”

Minh Duy chỉ khoanh tay, ra vẻ vô tội, rồi nhích lại gần vỗ vai Thiên Tân một cái:

“Thôi, mẹ tao vừa gọi về, tao phải đi trước đây. Có gì… hai người tiếp tục nói chuyện đi nha.”

Không đợi Thiên Tân phản ứng, hắn bước nhanh ra cửa, còn không quên ném lại một câu trêu đùa:

“Mà công nhận… mày tốt số thật đấy.”

Cánh cửa khép lại sau lưng Minh Duy, để lại trong phòng chỉ còn lại Thiên Tân và Ngọc Huyền. Hai người lúng túng nhìn nhau, không ai biết phải bắt đầu từ đâu.



Cả hai ngồi trên ghế sofa, giữ một khoảng cách vừa đủ để không quá xa.
Thiên Tân hơi nghiêng người, rót cho cô một cốc nước. Động tác chậm rãi, có phần máy móc. Hắn đặt ly nước xuống bàn, rồi ngồi lại chỗ cũ.

Ngọc Huyền cúi đầu khẽ nói:

“Xin lỗi nếu tớ làm phiền cậu… Tớ biết đến tận nhà thế này là hơi… đường đột. Nhưng…” cô ngập ngừng một nhịp, tay lại xoắn vào nhau “…tớ thật sự muốn cảm ơn chuyện lần trước. Nếu không có cậu, có lẽ tớ đã…” Cô mỉm cười, dù hơi bối rối nhưng vẫn chân thành.

Thiên Tân nhìn cô một lúc, rồi đáp khẽ:

“Đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa, mọi thứ đã trôi qua rồi.”

Ngọc Huyền lắc đầu nhẹ, ánh mắt thoáng chùng xuống, giọng nhỏ lại:

“Tớ không thể cứ mang ơn cậu như thế được…”

Thiên Tân khẽ thở ra, ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc như đang lưỡng lự giữa im lặng và lời nói. Cuối cùng, hắn hỏi thẳng:

“Vậy cậu muốn thế nào?”

Không khí như khựng lại một nhịp. Ngọc Huyền mím môi, gương mặt bất giác ửng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn ngẩng lên, kiên định nhìn vào mắt hắn.

“Chúng ta… hẹn hò đi, có được không?” Giọng cô run nhẹ, nhưng từng chữ đều rõ ràng, như thể gom hết dũng khí còn lại trong lòng để nói ra.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ gõ nhè nhẹ trong góc.

“A…hahaha…hahaha…”

Một tiếng cười vang lên. Là cô gái pha lê kia. Cô ta từ lúc nào đã ngồi kế bên Ngọc Huyền.

Cô ta nhìn Thiên Tân, giọng cố ý trêu đùa:

“Con gái người ta muốn lấy thân báo đáp, ngài còn ngại gì nữa chứ.”

Thiên Tân nhìn cô gái pha lê, đôi mắt không giấu được sự khó chịu. Hắn hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi truyền lời đến cô ta:

“Tôi không có nhu cầu ‘đền đáp’ kiểu đó.”

Cô gái pha lê không đáp lại ngay, chỉ cười khẽ một tiếng, như thể đang thích thú với sự khó xử của hắn. Nhưng rồi, giọng cô ta lại vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:

“Vậy thì ngài từ chối khéo một chút, đừng để cô gái kia đến đây lần nữa. Nếu không thì Yêu Mị hoặc những người khác sẽ g·iết cô ta đó.”

Ngọc Huyền từ nãy đến giờ vẫn còn ngồi im lặng, mắt nhìn vào sàn nhà. Chờ đợi câu trả lời của Thiên Tân.

Thiên Tân im lặng một lúc, ánh mắt khẽ cụp xuống.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Ngọc Huyền ngồi đối diện, tưởng như rất gần, mà lại xa đến mức không thể với tới. Hắn ngẩng đầu lên, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

“Xin lỗi, tớ…”

Hắn chưa kịp nói hết câu thì Ngọc Huyền đã cắt ngang, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:

“Đừng vội trả lời… Cậu hãy dành chút thời gian để suy nghĩ đã.”

Cô khẽ nắm lấy quai túi xách, ánh mắt lướt qua hắn một thoáng rồi lại cụp xuống. Sự bối rối trong cô vẫn còn, nhưng trong đó có cả một nỗi quyết tâm mong manh, như thể chính cô cũng không chắc mình có dám quay lại lần nữa nếu hôm nay bỏ lỡ.

“Dù cậu từ chối… tớ vẫn muốn nói lời cảm ơn cậu,” cô nói tiếp, giọng run nhẹ. “Vì lúc đó… cậu đã không bỏ mặc tớ.”

Nói xong, cô cúi đầu, rồi bước vội ra phía cửa. Thiên Tân vẫn ngồi im tại chỗ, ánh mắt trầm mặc, như đang lắng nghe nhiều hơn những gì lời nói có thể chuyển tải.

Cô gái pha lê vẫn đứng cạnh, không chen vào. Trong mắt cô ta thoáng qua một tia nhìn khó đoán, vừa như đồng cảm, vừa như có chút cảnh giác. Ánh mắt ấy dõi theo từng bước chân vội vàng của Ngọc Huyền, như thể đang cân nhắc một điều gì sâu xa hơn vẻ ngoài vụng về của cô gái ấy.

Dưới trực giác sắc bén đã được mài giũa qua vô vàn kiếp luân hồi, cô ta hiểu Ngọc Huyền không phải là kiểu người đơn giản, càng không phải là người dễ bỏ cuộc.

“Cô gái này…” cô ta thầm nghĩ, ánh nhìn dần sâu hơn, “nếu cứ để mặc… sẽ còn quay lại, và lần sau có thể sẽ không chỉ là một lời tỏ tình nữa đâu.”

Rồi cô liếc sang Thiên Tân, giọng nhẹ như gió:

“Ngài... có vẻ thu hút nhiều rắc rối hơn tôi tưởng đấy.”
8.8
Tiến độ: 100% 22/22 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025