Chương 241: . Âm thanh và mùi hương (1.2)

27/04/2025 10 7.8
Chương 205.2: Âm thanh và mùi hương (1.2)

Chuyện như thế này chỉ là một thử thách nữa trong cuộc đời tôi thôi.

Tôi nên làm gì?

Nếu có một trận pháp ở phía trước, liệu tôi có đủ sức phá vỡ nó không?

Việc đó hơi khó một chút.

Thất bại có thể dẫn đến việc b·ị b·ắt hoặc thậm chí nếu tôi có thể phá vỡ trận pháp thì tác động từ việc phá vỡ trận pháp cũng sẽ cảnh báo đến kẻ thù.

Vậy thì tôi phải làm gì?

Tôi thiếu kiến thức chuyên môn về việc thiết lập trận pháp.

Nếu tôi nghĩ lại về kiếp trước của mình...

...Tôi chỉ đập nát chúng ra thôi.

Giải pháp của tôi cho vấn đề này khá ngớ ngẩn, nên những phương pháp đó sẽ không giúp ích gì cho tình hình hiện tại của tôi.

Ở kiếp trước, tôi chỉ đơn giản là xé toạc các trận pháp và t·hiêu r·ụi mọi thứ trên đường đi.

Trước khi tôi trở thành ma nhân, Thủy Long đã xử lý những tình huống như này bất cứ khi nào cần thiết.

Nhận ra mình đã liều lĩnh thế nào trong quá khứ khiến tôi khá đau đầu.

Hừm... Tôi có nên đợi một chút không?

Mặc dù tình hình rất cấp bách, nhưng trời đã tối nên tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi cũng không đủ mạnh mẽ để vượt qua và cũng không thể đối mặt với tất cả mọi người mà tôi gặp.

...Tôi cũng không đơn độc.

Vì vậy, tôi phải đưa ra quyết định hợp lý hơn.

Khi tôi kết thúc dòng suy nghĩ của mình, tôi nói chuyện với Nam Cung Phi, người đang đi phía sau tôi.

“Đầu tiên, chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn và đợi cho đến khi... ngươi đang làm gì?"

Cô ấy đang ngửi không khí xung quanh!

Tôi hỏi về hành động vô lý của cô.

“Ngươi đang làm gì thế...?"

“Đang tìm... một mùi hương...”

“Mùi?... Mùi gì?”

Tại sao cô ấy cứ làm như thế này vậy?

Tôi bối rối và thử hít không khí nhưng chẳng ngửi thấy mùi gì đặc biệt cả.

Tôi chỉ có thể ngửi thấy mùi lá cây trong rừng.

“Ngươi đang tìm kiếm mùi hương gì thế...?"

Khi tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với cô.

-Ken

Đột nhiên, Nam Cung Phi rút kiếm ra.

Mái tóc cô tung bay trong làn gió nhẹ khi thanh kiếm của cô ngay lập tức được bao bọc trong Lôi khí, tạo ra những xung điện từ trong không khí.
Tôi giật mình và nói với cô.

“Này, ngươi đang làm gì thế!”

Lôi khí không chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt, mà còn rất dễ nhận thấy.

Chỉ cần cô mất kiểm soát, dù chỉ một chút, chúng ta cũng có nguy cơ bị phát hiện.

Bất chấp sự phản đối của tôi, Nam Cung Phi vẫn tập trung vào một hướng cụ thể.

Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hư không.

"Đây."

“Có ở đây hay không thì quên đi! Đầu tiên, ẩn núp luồng khí của mình, nếu chúng ta b·ị b·ắt gặp như thế này...”

Bỏ qua lời cảnh báo của tôi, cô vung thanh kiếm chứa đầy Lôi khí vào khoảng không mà không chút do dự.

Sau đó...

-Xoẹt!

"...!"

Điều ngạc nhiên là tôi nghe thấy rõ ràng tiếng động của thứ gì đó đã bị cắt.

Cùng lúc đó, một kết giới bạch sắc bắt đầu hạ xuống từ trên không.

“...Đây là.”

Đây thực sự là một tình huống vô cùng vô lý.

Sau cú vung kiếm của Nam Cung Phi, cái kết giới vô hình biến mất.

Để lộ một không gian nhỏ trông giống như một cánh cửa.

“Chuyện này... Làm sao ngươi biết?”

Cảm thấy bối rối trước diễn biến kỳ lạ của sự việc, tôi hỏi Nam Cung Phi.

“...Có mùi gì đó.”

Câu trả lời của cô khiến tôi nhíu mày vì bối rối.

Tôi không thể hiểu được.

Nam Cung Phi vừa chém xuyên qua một phần không ổn định của trận pháp bằng thanh kiếm của mình.

Một khi cú vung kiếm đó trượt thôi cũng có thể khiến nó phản đòn lại.

Với lại ngay từ đầu, phần không ổn định của trận pháp không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng cô không chỉ tìm thấy nó mà còn cắt đứt nó thành công?

Nhìn cô ấy làm như vậy, tôi nhớ đến một người nào đó.

Thủy Long.

Tên khốn điên khùng của phái Võ Đang.

Ở kiếp trước của tôi, hắn ta cũng có năng khiếu xử lý các trận pháp theo cách tương tự.

Tôi nhớ hắn ta chỉ tình cờ quan sát xung quanh trước khi chém vào khoảng không, giải quyết vấn đề một cách dễ dàng.

Phương pháp của hắn ta vô lý đến mức khiến tôi vẫn còn nhớ.
Mặc dù đã cố gắng hết sức, tôi vẫn không thể hiểu được kỹ thuật của hắn ta, vì vậy tôi thậm chí còn hỏi Thủy Long về nó.

Về nguyên lý đằng sau kỹ thuật của hắn.

Nhưng câu trả lời của hắn ta còn nực cười hơn.

- Hãy lắng nghe âm thanh. Sau đó ngươi sẽ nghe thấy nó.

- Ngươi nghe thấy gì? Tiếng trái tim ta nổ tung vì thất vọng sao?

- Ta có thể nghe thấy điều đó một lúc lâu.

- Ngươi là đồ..?

Tôi nhớ đến tiếng cười chế giễu của Thủy Long, nó vẫn khiến tôi tức giận.

Nhưng bỏ điều đó sang một bên...

Nếu tôi so sánh lời của Thủy Long với những gì Nam Cung Phi vừa nói trước đó...

- Có mùi gì đó.

- Có âm thanh gì đó.

Vì một lý do nào đó, có sự tương đồng đáng kinh ngạc giữa những câu nói của họ.

Nam Cung Phi quay sang tôi.

“Ngươi... không định vào sao?”

Cánh cửa mà cô mở ra đang dần khép lại.

Cô vẫn chưa phá vỡ hoàn toàn trận pháp, mà chỉ tạo ra một lối đi xuyên qua nó, nên nó sẽ sớm tự sửa chữa hoàn toàn.

Nhớ lại lời Thủy Long đã nói ở kiếp trước, không thể tạo ra một lỗ hổng ở cùng một chỗ sau khi nó đã lành lại.

Kẻ thù có thể sẽ nhận ra nếu cùng một vị trí được nhắm tới nhiều lần.

Nghĩ đến điều này, tôi không thể do dự nữa.

“Đi thôi.”

Tôi đi theo Nam Cung Phi vào nơi mở cửa.

Khi bước vào, tôi thấy bên trong hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài.

*************

-Cạch.

Hắc Cung Chủ đột nhiên dừng bước.

“Cung chủ?”

Điều này khiến cho Đại Ma đang đi theo hắn ta phải hỏi.

"Ừm."

Tuy nhiên, Cung chủ vẫn im lặng, ánh mắt đảo quanh với biểu cảm lạ lùng.

Đại Ma nhận ra rằng sự tập trung của Cung chủ không phải ở bức tường trước mặt họ, mà là thứ gì đó ở phía bên kia bức tường.

Sau khi liếc nhìn bức tường một lúc, Cung chủ lại hướng ánh mắt về phía trước một lần nữa.

“...Đại Ma.”
“Vâng, Cung chủ.”

“Kiểm tra trận pháp ở phía sau.”

“..Đã hiểu.”

Mặc dù Đại Ma đã thừa nhận mệnh lệnh, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Trận pháp, ư?

Gần đây ông đã kiểm tra và không phát hiện ra vấn đề gì, điều này khiến cho mệnh lệnh của Cung chủ trở nên khó hiểu.

Mặc dù rất tò mò, Đại Ma quyết định không đặt câu hỏi.

Nhiệm vụ của ông là tuân theo lệnh của Cung chủ.

Sau khi giải quyết xong vấn đề, Cung chủ tiếp tục bước đi, đích đến của hắn ta là căn phòng đó.

Đúng như dự đoán, Cung chủ đã đi đến căn phòng mà hắn đã đến hôm qua.

Khi đến gần cửa, hắn suy ngẫm.

Bây giờ việc đó hẳn phải được thực hiện rồi.

Một ngày, một khoảng thời gian dài như thế, hẳn là đã quá đủ để Đại nhân t·hiêu r·ụi ‘Hỏa’.

Khi đến gần đích, hắn ta có thể cảm thấy nhịp tim của mình đập mạnh hơn.

Tưởng tượng đến hình ảnh hoàn hảo nhất của ‘Thiên’ mà hắn sẽ chứng kiến trong tương lai, Cung chủ cảm thấy vô cùng phấn khích.

-Rầm!

Đại môn mở ra và Cung chủ từ từ bước vào bên trong.

-Rầm!

Ngay khi hắn ta bước vào, cánh cửa đã đóng lại sau lưng hắn.

Ngay lập tức, Cung chủ quỳ xuống và cúi đầu trước ‘Thiên’.

“Ôi ‘Thiên’... Ta đã-“

Lời nói của hắn ta khựng lại khi nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ sốc hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Trong không gian mà chỉ có hắc ám mới có thể ngự trị, thì quang minh lại xuất hiện.

Một ngọn lửa tử sắc dày đặc chiếu sáng căn phòng.

Ngọn lửa này chắc chắn là Thánh Hỏa do ‘Thiên’ tạo ra.

Từ trung tâm ngọn lửa, người ta có thể nghe thấy tiếng nói.

“...Sao quyển sách này khó thế? Ừm... nhóc còn quyển nào khác không?”

"Sách.”

“Không, nhóc có cuốn sách nào khác không?"

"Không."

“Haizzz... Nhóc trả lời ngắn gọn thật đấy. Ta không phải đã bảo nhóc trả lời ít nhất hai chữ à?"

"Không có."

"Làm tốt lắm!"

Cửu Hy, người đáng lẽ phải biến mất khỏi thế giới này sau khi hòa làm một với ‘Thiên’ lại đang thoải mái ngồi trong phòng.

Với lại, ‘Thiên’ của hắn ta đang rúc vào trong lòng cô.

...
7.8
Tiến độ: 100% 260/260 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025