Chương 12

27/04/2025 10 7.7
Chương 12

– Chuyện này có thực sự tốt không vậy thầy? Con thấy không tin tưởng được cô ta lâu đâu – Ngân hỏi.

Nghiên tới gặp Ngân sau khi Phù Sương rời đi được lúc lâu, cốt để nói về chuyện của Ngọc Vân.

– Dĩ nhiên, như ta nói với người rồi đấy, muốn kiếm được lợi thì tốt hơn hết là ngươi nên tỉnh giác, tuyệt đừng có để cô ta lừa hoặc lợi dụng.

– Nghe không dễ, ban nãy khi nói chuyện con bị làm cho giật mình mấy lần lận.

– Dù kể cả ta không nhắc thì ngươi cũng chẳng muốn và rồi cũng bị buộc phải "muốn" thôi. – Nghiên quay qua, nhìn thẳng vào hai mắt của Ngân mà nói. – Quyền lực Chính Chấp sự Nội viện của cô ta không phải chuyện thường đâu.

– Giờ thầy tính sao đây? Vẫn để Ngọc Vân về lại tông à? Phù Sương có nói là "giúp" nhưng có trời mới biết cô ta có sắp xếp gì ép buộc con bé hay không, ngộ nhỡ lại... – Ngân chợt nhỏ giọng dần.

– Yên tâm, cô ta hiện chưa dám động chạm gì đến Ngọc Vân đâu. – Đoạn, Nghiên chậm lại một nhịp trà, xong lại nói tiếp. – Ngươi gửi thư riêng được cho Ngũ Thủy Quan chủ không?

– Không có, trước giờ con đều gửi thông qua kênh của tông môn.

– Nếu thế thì Phù Sương hoàn toàn có khả năng kiểm soát Thư tín phòng. Xem ra đích thân ta phải tới Ngũ Thủy Tiên Sơn một chuyến rồi.

– Nhờ Vân chuyển tin thì sao? Con nghĩ lần này ít nhất cũng phải để cho nó biết tình hình hiện tại chứ?

– Không. Thứ mà cô ta, hoặc cũng có thể là bọn chúng muốn chính là lợi dụng, đúng hơn là "dựa" vào tài sắc của Ngọc Vân để làm nên chuyện. Việc để Vân biết chỉ khiến con bé dễ làm sai lệch đến tính toán của Phù Sương, và biết đâu, sau nhiều lần "giúp" bất thành, cô ta lại quyết định diệt khẩu nó luôn thì sao?

Nghiên hạ chén xuống, cầm ấm trà rót thêm, tiếp tục giải thích:

– Như khi nãy ta nói, Phù Sương muốn mượn tiềm năng của Ngọc Vân "sau này" chứ không phải bây giờ. Trước khi Vân nó có thể vươn lên, Phù Sương cô ta sẽ hết lòng ủng hộ nó để thúc đẩy nhanh quá trình. Và hơn hết, cô ta sẽ không chơi chiêu bài ép buộc bởi cô ta biết làm vậy chỉ tổ lãng phí đi mất một cơ hội của mình.

– Thầy có đoán ra được ý định thực sự của Phù Sương không? Sao cô ta lại muốn Ngọc Vân lên chức quan chủ?

Nghiên bình tĩnh hớp từng ngụm trà, một tay cầm chiếc chén cạn đáy, tay còn lại chống vào mặt bàn, lần lượt giơ các ngón chỉ số về phía Ngân:

– Thứ nhất, vị trí hiện tại của cô ta cách quá xa vị trí quan chủ của Ngũ Thủy Quan, dẫn đến việc muốn tự mình c·ướp vị trí đó gần như là không thể. Thứ hai, có thể ngươi không biết nhưng tu vi của cô ta lại có hạn, dù không hề thấp. Thứ ba, ngươi nhìn Phù Sương trông vậy nhưng thực chất cô ta đã chẳng còn bao nhiêu thời gian rồi.

Rồi Nghiên nhìn thẳng vào mặt Ngân, nhấn mạnh:

– Thứ tư, cô ta chỉ nói là "nhân vật phong vân" chứ không phải là "quan chủ Ngũ Thủy Quan". Thứ Phù Sương muốn lợi dụng là tài năng của Vân để vượt lên, chứ không phải là đề Ngọc Vân lên làm quan chủ.

– Khoan đã! Nếu Phù Sương đã đèn dầu sắp cạn, vậy thì chẳng phải để Ngọc Vân lên làm quan chủ không phải nhanh gọn hơn sao?

Nghiên biết lý do.

– Chuyện này ta không thể nói, bởi ngươi không được phép biết. – Nghiên lạnh giọng.

Đặt lại chén trà xuống, Nghiên tiếp tục:
– Tóm lại chuyện liên quan đến Vân hiện giờ ngươi không phải lo, lần này sẽ không có ngoại lệ. Giờ thứ ngươi cần để tâm là chuyện thương đoàn của ngươi với gia tộc của Phù Sương. Tuy không động đến Vân nhưng cô ta có thể sẽ động đến gia tài của ngươi để dễ bề kiểm soát đấy.

– Chuyện này con sẽ cẩn thận.

– Ta có vài cách để khiến gia tộc cô ta phải lệ thuộc vào thương đoàn của ngươi. Nhưng giờ không phải lúc. Vừa mới hợp tác chưa lâu đã dựng chuyện thì chẳng khác nào phô mặt mình ra cho người khác trỏ cả.

Nói rồi Nghiên đứng dậy, đi dần về phía cửa, chuẩn bị rời khỏi phòng trà.

– Nhân tiện, ngươi đặt làm "thiết ti" cho ta được không? Càng nhiều càng tốt, ta sắp có việc cần dùng.

– Thiết ti? Có cần con chuẩn bị loại dùng vật liệu tốt để làm không thầy?

– Không cần đến mức thượng phẩm, chỉ cần mảnh, nhẹ, bền là đủ.

– Yêu cầu như này với số lượng lớn thì con nghĩ chắc trong tháng nay là hoàn thành.

– Tùy ý ngươi. Còn nữa, trong mấy ngày tới ta sẽ không ở đây, nhưng sau đó ta sẽ đi cùng với Ngọc Vân đến Ngũ Thủy Quan. Quanh quanh quãng thời gian này thì chưa biết, nhưng sau khi Vân nó thức tỉnh Dị điểm, củng cố nền tảng xong, ta sẽ kéo nó ra khỏi Ngũ Thủy Quan, rời khỏi Ngũ Thủy Tiên Sơn.

– Hửm!? Thầy tính c·ướp người về à!?

– Ta tự có cách của ta. Thế nên ta nói chuyện này là để nhắc nhẹ người: trước khi đạt được thành tựu, nó sẽ không được về thăm ngươi đâu.

Nói xong, Nghiên nhanh chóng đi khỏi phòng.

Cạch.

***

Kinh Diễn Giang, núi Thanh Mệnh.

Trong căn phủ viện cũ của Nghiên, đứng giữa khoảng sân rộng, một nhi nữ không rõ ràng tại sao, trân mắt ở đó nhìn lên mảnh trời thoáng đãng, trống trải.

Hai năm trước, vào một ngày tiết trời âm u, gió thổi, Nghi hồi nhớ lại những lời cuối cùng, của người mà cô vẫn thường hay gọi là "mẹ":

"Đừng khóc, con sẽ ổn, tất cả chúng ta đều sẽ ổn thôi."

"Chúng sẽ đuổi, nhưng sẽ không thể nào bắt được con. Bởi con chính là Nguyệt, là ánh trăng mờ ảo lấp ló giữa dạ vân."

"Đi đi, đừng để những thứ ở lại níu giữ. Con sinh ra vốn không phải để bị tù cầm, con sinh ra là để tự do."

"Bước đi, hỡi ánh trăng của Đốc Phổ!"

Hai mắt Nghi bỗng cay cay, khung cảnh sắc tuyệt trần kia bị từng dòng nước tuôn ra, làm mờ nhoè đi mất. Nghi lau vội đôi mắt, những tiếng nức nở khô khốc phát lên, đánh động đến một người lúc này đã đang ở trước cửa chính.
– Cô bé nào đây?

Nguyện Tri tay cầm một cái xửng hấp bằng tre, bên trong chứa đầy thứ bánh bột tròn màu trắng vẫn còn dậy mùi thơm, toả hơi nóng nghi ngút, đứng ở cửa chính. Nguyện Tri tới lại gần, chụm gối ngồi xuống trước mắt, chăm chú nhìn Nghi.

– Làm một cái, được chứ? – Nguyện Tri mở lồng hấp, cầm một chiếc bánh bao đưa lên trước mặt Nghi, hỏi.

Bất chợt tiếng sôi bụng chợt réo lên. Cô ả thôi ngập ngừng, cầm lấy chiếc bánh bao ăn ngấu nghiến, vừa dùng hai ống tay áo rộng thùng thình gạt vội nước mắt.

Nhìn vào dáng vẻ hiện giờ của Nghi làm cô bỗng nhớ lại bóng hình một người thân xưa cũ.

– Ngươi thực sự giống với muội muội của ta khi đó, khi nó cũng vừa ăn vừa khóc như ngươi này...

Nguyện Tri rút ra chiếc khăn, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đã khô cạn dần, rồi cô lấy tay xoa nhẹ nhàng đầu cô ả, nhìn vào hai con ngươi thấm đẫm lệ của Nghi.

– Bình tĩnh lại, từ từ thôi, đừng vội vã...

"Tỷ! Cha mẹ muội... Muội không..."

Thiệu Ỷ Tiên...

– Thôi nào, theo tỷ vào trong nhà đi, nhé?

Nguyện Tri cùng dẫn Nguyệt Âm Nghi vào trong nhà. Thấy bên trong bốn bức tường kín mít, Nguyện Tri rời tay khỏi cô ả, đi đến mở hé toàn bộ ô cửa sổ.

– Giờ thì dễ chịu hơn rồi. Chắc khi rồi muội ở trong này ngột ngạt quá nên mới ra ngoài chăng?

Nghi gật đầu.

– Muội nói chuyện được không?

Đáp lại cô là một cái lắc đầu.

Nguyện Tri đưa Nghi ra chỗ có sáng, nhìn vào miệng cô, rồi bảo Nghi "nói" thử vào câu. Kết luận Nghi đơn giản chỉ là do quá lâu không giao tiếp nên mới không "nói" được.

– Vâ... n... vâng...

Một cuộc sống chỉ gồm có "vâng" gật, cùng những tiếng rên rỉ...

– Hmm... Nếu cứ gọi muội là "muội" mãi cũng phiền, muội viết được chữ chứ?

Gật đầu.

– Vậy giờ... – Nguyện Tri tiến tới chiếc bàn kê chính giữa phòng, rút ra một tấm giấy khổ lớn thường dùng để gấp phong thư. Tiếp đó đổ một ít nước vào nghiên mực, cầm lấy thoi mài đến độ mức sánh vừa đủ để viết, chấm bút, sửa soạn tất cả mọi thứ ra trước mặt Nghi. – Muội thứ viết lại tên của muội đi, được không?
Nghi có phần hơi ngơ ngác trước những thức đồ trước mặt. Đã lâu lắm rồi, Nghi mới được nhìn lại những đồ vật tao nhã này. Cảm xúc đã bỏ quên mất bấy lâu bỗng đột nhiên trỗi dậy, điều khiển toàn bộ cơ thể trên dưới của Nghi. Thay vì viết những nét dọc ngang con chữ, nó lại cầm tay cô, hoạ nên những nét tạo thành một bức tranh thủy mặc Nghi đã nghiền ngẫm, quan sát, và vẽ đi vẽ lại nó suốt quãng thời gian giờ đã phai nhòa trong ký ức của mình.

– Ng... uyệt... Âm... Nghi... – Nghi cố phát âm rõ rạch từng chữ một cách đứt quãng, Nguyện Tri bỗng nhận ra hai mắt của Nghi đã rưng rưng, ứa ẩm ngọc lệ.

Bức tranh Nghi hoạ, là một vầng trăng khuyết nổi viền giữa màn đêm đen, ẩn khuất sau những bóng mây sương trắng mập mờ, làm hiện lên một ánh trăng huyền ảo, nổi bật trên bức nền đã được tô đen.

Giờ thì Nguyện Tri đã hiểu tại sao muội ấy lại hoạ nên bức tranh này rồi.

"Một yển nguyệt soi rõ giữa màn đêm, biến lòng người vị tha bỗng tràn đầy nghi hoặc."

– Được rồi, vậy từ giờ muội chính là Nguyệt Âm Nghi, và cũng chính là muội muội của ta, được chứ?

Nghi tưởng chừng sẽ oà lên mà khóc, nhưng cô đã nhanh chóng kìm được lại, gạt nước mặt nhìn lại bức hoạ bỏ ngỏ suốt lâu. Nghi muốn cầm bút tiếp, để thuật lại toàn bộ cuộc đời.

Nghi với tay lấy chiếc bút, khuôn mặt trầm ngâm, lắng đọng suy nghĩ như một người đang cố m·ưu đ·ồ nghiệp lớn. Nguyện Tri liền hiểu ra ý định mà Nghi sắp sửa làm, bèn cầm tay, nắm lấy tay bút của Nghi, nhỏ nhẹ vào đôi lời:

– Đừng cố bù đắp lại cho quá khứ, hãy quên đi hết tất cả và viết lại những nét chữ thuở ngày đầu.

Nguyện Tri cầm lấy tay Nghi, cẩn thận đưa từng nét chữ:

– Muội hiện giờ là Nguyệt Âm Nghi, là muội muội của ta, không phải Nguyệt Âm Nghi đã trải qua những chuyện đó. Và giờ hãy nhìn xem, muội hiện tại trông như thế nào.

Nguyện Tri giơ thẳng tờ giấy ra trước mặt cho Nghi. Đó là những ba chữ ghép thành tên Nghi, mà Nghi vừa nắn nót viết, nương theo sự dẫn bút của Nguyện Tri. Nó không tản mạn, lang thang, nó không tàn tạ, run rẩy, nó khác hoàn toàn so với những gì cô vẫn thường hay tưởng.

Chợt, một lời hát quen thuộc, vang lên trong ký ức Nghi.

Và mình ta lặng lẽ ngân nga...

Huýt lên tiếng sáo âm cao và thấp,

Ngay cả khi không còn lại một mạng sống,

Sẽ không bao bao giờ có sự trở lại.

Dù ta đang nơi đâu, ta luôn tiến tới,

Và lũ quỷ dữ cười phá lên!

Ha, ha, ha, ha, ha!

Bước đi, vì ánh trăng của Đốc Phổ,

Bước đi, vì cánh Thập của màn đêm,

Đôi chân ta quyết sẽ không ngơi.

Đôi chân ta quyết sẽ không bao giờ dừng!
7.7
Tiến độ: 100% 13/13 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025