Chương 147: Lão Tử hiện thân rồi?
27/04/2025
10
9.0
Chương 147: Lão Tử hiện thân rồi?
“Oa! Thật là vi diệu!”
“Đúng như ân công nói, tạo hóa thật thần kỳ!”
“Các ngươi nhìn này, tảng đá này cũng được cấu tạo từ những hạt li ti như sư phụ nói!”
“Chà! Đúng rồi! Cả cây hoa này cũng vậy!”
Bốn sư huynh đệ Ngộ Không cùng ba tên quốc sư dắt tay nhau, dùng pháp nhãn hết xem cái này rồi lại ngó cái kia, khám phá thành phần cấu tạo của chúng. Vô số tiếng cảm thán tương tự như vậy đã phát ra không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, ở trong mắt Quốc Vương cùng văn võ bá quan Xa Trì quốc, thì hành vi của họ bây giờ rất chi là kỳ cục. Nói “kỳ cục” là vì họ không có từ nào để diễn tả, nhưng nếu Đường Tăng bổ sung thêm khái niệm “ảo giác do sử dụng c·hất k·ích t·hích” vào từ điển của họ, thì chắc chắn họ sẽ biết diễn tả mấy người kia như thế nào.
“Ân công! Lại đây nhìn xem này! Cây cột này không giống với tất cả sự vật khác, nó được làm từ một loại vật chất đen sì lì thôi!”
Hổ Lực đại tiên như phát kiến ra được đại lục mới, hớn hở nói.
“Đúng đấy sư phụ! Mau lại xem này!”
Bát Giới ở kế bên sờ sờ một cây cột trụ, cũng phụ hoạ theo.
Đường Tăng nghe vậy, lấy tay vỗ trán, thở dài ngao ngán nói:
“Haizz! Vật chất đen sì lì gì chứ, là do các ngươi dùng pháp nhãn quá độ nên bị mù tạm thời mà thôi!”
Lúc này cả bọn mới nhận ra, cả đám xem mải mê quá, đều khô kiệt pháp lực hết cả rồi, lấy gì mà duy trì pháp nhãn nữa. Chẳng qua là bọn hắn dùng pháp nhãn quá độ, tiêu hao thị lực nên bị mù tạm thời mà thôi, chứ không phải vật chất đen sì gì hết.
Trong thời gian đợi bọn hắn bình phục, Đường Tăng nói tiếp:
“Như các ngươi thấy đấy, cả Đạo môn và Phật môn tuy đường lối có chút khác nhau, nhưng chung quy lại đều hướng tới khai phá, tìm tòi, lý giải cái ‘bản chất’ thực sự của vạn sự vạn vật. Để rồi qua đó, thấy được cái vô thường, cái hiện hữu trước mắt cùng cát bụi hư vô chả khác gì mấy. Thông qua đó, đại triệt đại ngộ, thấu hiểu chân lý mà từ bỏ cái thú vui, tranh đấu phàm tục, chân chính đắc quả Thánh Nhân, Phật Đà.”
Tất cả mọi người nghe xong thì gật gù, tâm đắc không thôi, riêng 3 yêu thì thở dài ngao ngán, phần là vì bây giờ mới nghe được chánh kiến, phần là vì bọn hắn đã biết quan điểm của mình đã sai.
Dường như thấy nhiêu đó thôi là chưa đủ, Đường Tăng lại nói thêm một vấn đề nữa:
“Tuy nói là nói vậy, nhưng chỉ vài câu kinh điển để nhận định chánh pháp hay tà pháp là vô cùng sai lầm!”
Đơn cử như kinh điển của Ma đạo, bọn hắn cũng có câu ‘Bởi chúng sinh khác chi đâu rơm rác, người không vì mình đất diệt trời tru’. Phần đầu cũng có chỉ ra được vấn đề ‘bản chất’ vô thường như đã nêu, đó cũng là cái giống với Đạo và Phật. Tuy nhiên, ở vế sau lại đề cao chủ trương hại người lợi mình, đề cao cái dục vọng cá nhân lên đầu, bất chấp mọi thủ đoạn, thì ấy là Ma đạo vậy.
Đường Tăng ba hồi nói như thế này, lại ba hồi nói như thế kia, làm mọi người cũng đau đầu nhức óc một phen mới từ từ tiêu hoá hết thông tin.
Giữa lúc mọi người đang tham ngộ đạo lý, thì bỗng có biến cố phát sinh. Nguồn gốc nơi phát ra, chính là từ Trương Tiểu Phàm, một kẻ nhìn như bình phàm không có gì lạ.
Chỉ thấy lúc này, quanh người Trương Tiểu Phàm có thần quang dập dờn, lưu chuyển, lần lượt là ba sợi thanh khí, một sợi hoàng khí và một sợi hắc khí. Ba sợi thanh khí lần lượt toả ra khí tức đạo pháp của Nhân giáo, Xiển giáo và Tiệt giáo, trong khi sợi hoàng khí lại tỏa ra khí tức của Phật pháp, còn hắc khí lại tỏa ra khí tức của Ma đạo.
Năm sợi thần quang đó, lấy Trương Tiểu Phàm làm trung tâm, không ngừng xoay tròn, thôn phệ vô số linh khí xung quanh. Trời đất ảm đạm, nhật nguyệt vô quang, cuồng phong nổi lên ào ào. Giữa trung tâm sự biến là Trương Tiểu Phàm đang được 5 sợi thần quang kéo lên không trung. Trương Tiểu Phàm lúc này như ma thần hàng thế, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài tung bay, đạo bào phấp phới, tỏa uy áp ngút trời, ép vô số người không đứng dậy nổi.
Theo sự dẫn dắt của Trương Tiểu Phàm, 5 sợi thần quang bắt đầu xoay tròn theo mỗi động tác múa tay của hắn. Những động tác uốn lượn vô cùng tinh diệu, khéo léo, vừa như quyền pháp, vừa như múa may, dẫn dắt 5 sợi thần quang hoà quyện lại vào nhau, hoá thành một đồ án Thái Cực. Tuy nhiên, đồ án Thái Cực này lại vô cùng đặc biệt, một bên xanh biếc, một bên vàng óng, hai chấm nhỏ bên trong, vốn đại biểu cho Thiếu Âm và Thiếu Dương lại là màu đen sẫm.
Động tác của Trương Tiểu Phàm không ngừng chậm lại, đồ án Thái Cực cũng xoay chậm dần theo. Nhưng động tác của Trương Tiểu Phàm, cũng như đồ án Thái Cực xoay càng chậm, thì linh khí xung quanh lại càng cuồng bạo, khí tức trên người hắn toả ra lại càng khiến người ta không chịu nổi.
Ở dưới này, nhờ vào Vô Địch Kim Chung đã được tế lên, cùng với sự duy trì của 5 thầy trò Đường Tăng và 3 tên quốc sư, mọi người mới thoát được nạn bị linh khí cuồng bạo xoắn thành thịt nát. Mặc dầu vậy, uy áp và sự huyền ảo của đồ án Thái Cực toả ra, lại khiến cho họ không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Thậm chí, ngay cả Quốc Vương và Vương Hậu hiện tại, cũng bị mấy tên thái giám và cung nữ đứng gần đó kéo xuống dưới gầm bàn tự khi nào, để đề phòng công trình sập đổ. Xung quanh, văn võ bá quan, binh lính thị vệ cũng tập hợp lại thành một vòng tròn như để bảo vệ thánh giá. Chỉ có điều hơi khá “mất mỹ quan” là ai nấy cũng đều ôm đầu ngồi xổm hết cả.
Trong khi đó, Đường Tăng tay vẫn duy trì pháp lực truyền vào Kim Chung, ánh mắt thì không ngần ngại trực diện với thân ảnh của thiếu niên đạo sĩ trên cao, tỏ ra nghiền ngẫm suy tư. Kế bên, Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng, Ngao Liệt kinh động không thôi, không ngờ một tiểu đạo sĩ hiền lành dễ bắt nạt, bị bọn hắn b·ắt c·óc thời gian qua lại ẩn tàng sâu như vậy. Khí tức này, uy áp này, khung cảnh này… nếu không lầm là đang đột phá Chuẩn Thánh đại viên mãn?
Biểu cảm của ba tên quốc sư cũng không kém huynh đệ Ngộ Không là bao. Hổ Lực trợn to đôi mắt như chuông đồng, Lộc Lực lông mày nhíu chặt, Dương Lực một tay truyền pháp lực vào Kim Chung, một tay run run vuốt lấy chòm râu dê liên tục, cho thấy tâm tình hắn đang không bình tĩnh như thế nào.
Giờ phút này, nếu có ai đó nhìn kỹ vào mắt ba yêu, thì sẽ thấy sâu trong ánh mắt của bọn họ là tràn đầy sự kh·iếp sợ, ngỡ ngàng, bàng hoàng, nghi hoặc... đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp.
Khoảng độ một canh giờ sau, không biết là trời đã sập tối hay vẫn còn bị dư uy của Trương Tiểu Phàm ảnh hưởng mà vẫn tối đen như mực. Hiện trường, chỉ có Trương Tiểu Phàm và Chư Hoả Huỳnh Đăng của Đường Tăng là sáng nhất nơi đây.
Trên cao, theo động tác của Trương Tiểu Phàm thu lại, Thái Cực đồ án cũng tự động thu nhỏ lại, chui vào mi tâm của hắn, để lại một biểu tượng Thái Cực nho nhỏ ngay giữa trán, làm cho khí chất của Trương Tiểu Phàm càng trở nên huyền ảo, thâm thuý hơn.
Như thần nhân từ trên không đáp xuống, Trương Tiểu Phàm mở hai mắt nhắm chặt ra, đồ án Thái Cực lại thoáng hiện lên trong mắt hắn rồi biến mất. Khuôn mặt, khí chất của hắn giờ đây đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Từ một thiếu niên khù khờ, chất phác, hoá thành một thanh niên âm trầm, toát nên một vẻ t·ang t·hương, huyền bí.
Trương Tiểu Phàm rảo bước chầm chậm hướng về phía nhóm người, cất lên giọng nói trầm thấp, khàn khàn:
“Quả nhiên thiện nhân mười kiếp không phải hạng tầm thường. Nan đề vây khốn ta vô số năm qua, vậy mà chỉ bằng vài câu nói, cũng có thể khiến ta như đề hồ quán đỉnh!”
Đường Tăng mở miệng ra, định nói gì đó, thì ba tên quốc sư nhìn nhau, rồi đồng thanh hô trước:
“Hổ Lực/ Lộc Lực/ Dương Lực tham kiến sư phụ!”
“Sư phụ? Hắn chính là tên sư phụ kỳ quặc của các ngươi đó à?”
Đường Tăng hỏi.
“Ân công đừng lỗ mãng! Sư phụ của bọn ta chính là Lão Tử, là bản ngã thi của Thái Thanh Thánh Nhân đấy!”
Hổ Lực đại tiên sắc mặt tái mét, kéo Đường Tăng lại nói.
“Sư phụ thứ tội! Ân công không biết Thánh nhan của ngài nên lỡ lời.”
“Mong… mong sư phụ rộng lòng dung thứ!”
Lộc Lực và Dương Lực cũng run rẩy nói bổ sung.
“Ồ? Thật vậy sao?”
Mặc kệ ba yêu can ngăn, Đường Tăng với ánh mắt thâm thuý như nhìn rõ tận thực hư, thản nhiên đối mặt với “Lão Tử” đưa ra nghi vấn.
“Oa! Thật là vi diệu!”
“Đúng như ân công nói, tạo hóa thật thần kỳ!”
“Các ngươi nhìn này, tảng đá này cũng được cấu tạo từ những hạt li ti như sư phụ nói!”
“Chà! Đúng rồi! Cả cây hoa này cũng vậy!”
Bốn sư huynh đệ Ngộ Không cùng ba tên quốc sư dắt tay nhau, dùng pháp nhãn hết xem cái này rồi lại ngó cái kia, khám phá thành phần cấu tạo của chúng. Vô số tiếng cảm thán tương tự như vậy đã phát ra không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, ở trong mắt Quốc Vương cùng văn võ bá quan Xa Trì quốc, thì hành vi của họ bây giờ rất chi là kỳ cục. Nói “kỳ cục” là vì họ không có từ nào để diễn tả, nhưng nếu Đường Tăng bổ sung thêm khái niệm “ảo giác do sử dụng c·hất k·ích t·hích” vào từ điển của họ, thì chắc chắn họ sẽ biết diễn tả mấy người kia như thế nào.
“Ân công! Lại đây nhìn xem này! Cây cột này không giống với tất cả sự vật khác, nó được làm từ một loại vật chất đen sì lì thôi!”
Hổ Lực đại tiên như phát kiến ra được đại lục mới, hớn hở nói.
“Đúng đấy sư phụ! Mau lại xem này!”
Bát Giới ở kế bên sờ sờ một cây cột trụ, cũng phụ hoạ theo.
Đường Tăng nghe vậy, lấy tay vỗ trán, thở dài ngao ngán nói:
“Haizz! Vật chất đen sì lì gì chứ, là do các ngươi dùng pháp nhãn quá độ nên bị mù tạm thời mà thôi!”
Lúc này cả bọn mới nhận ra, cả đám xem mải mê quá, đều khô kiệt pháp lực hết cả rồi, lấy gì mà duy trì pháp nhãn nữa. Chẳng qua là bọn hắn dùng pháp nhãn quá độ, tiêu hao thị lực nên bị mù tạm thời mà thôi, chứ không phải vật chất đen sì gì hết.
Trong thời gian đợi bọn hắn bình phục, Đường Tăng nói tiếp:
“Như các ngươi thấy đấy, cả Đạo môn và Phật môn tuy đường lối có chút khác nhau, nhưng chung quy lại đều hướng tới khai phá, tìm tòi, lý giải cái ‘bản chất’ thực sự của vạn sự vạn vật. Để rồi qua đó, thấy được cái vô thường, cái hiện hữu trước mắt cùng cát bụi hư vô chả khác gì mấy. Thông qua đó, đại triệt đại ngộ, thấu hiểu chân lý mà từ bỏ cái thú vui, tranh đấu phàm tục, chân chính đắc quả Thánh Nhân, Phật Đà.”
Tất cả mọi người nghe xong thì gật gù, tâm đắc không thôi, riêng 3 yêu thì thở dài ngao ngán, phần là vì bây giờ mới nghe được chánh kiến, phần là vì bọn hắn đã biết quan điểm của mình đã sai.
Dường như thấy nhiêu đó thôi là chưa đủ, Đường Tăng lại nói thêm một vấn đề nữa:
“Tuy nói là nói vậy, nhưng chỉ vài câu kinh điển để nhận định chánh pháp hay tà pháp là vô cùng sai lầm!”
Đơn cử như kinh điển của Ma đạo, bọn hắn cũng có câu ‘Bởi chúng sinh khác chi đâu rơm rác, người không vì mình đất diệt trời tru’. Phần đầu cũng có chỉ ra được vấn đề ‘bản chất’ vô thường như đã nêu, đó cũng là cái giống với Đạo và Phật. Tuy nhiên, ở vế sau lại đề cao chủ trương hại người lợi mình, đề cao cái dục vọng cá nhân lên đầu, bất chấp mọi thủ đoạn, thì ấy là Ma đạo vậy.
Đường Tăng ba hồi nói như thế này, lại ba hồi nói như thế kia, làm mọi người cũng đau đầu nhức óc một phen mới từ từ tiêu hoá hết thông tin.
Giữa lúc mọi người đang tham ngộ đạo lý, thì bỗng có biến cố phát sinh. Nguồn gốc nơi phát ra, chính là từ Trương Tiểu Phàm, một kẻ nhìn như bình phàm không có gì lạ.
Chỉ thấy lúc này, quanh người Trương Tiểu Phàm có thần quang dập dờn, lưu chuyển, lần lượt là ba sợi thanh khí, một sợi hoàng khí và một sợi hắc khí. Ba sợi thanh khí lần lượt toả ra khí tức đạo pháp của Nhân giáo, Xiển giáo và Tiệt giáo, trong khi sợi hoàng khí lại tỏa ra khí tức của Phật pháp, còn hắc khí lại tỏa ra khí tức của Ma đạo.
Năm sợi thần quang đó, lấy Trương Tiểu Phàm làm trung tâm, không ngừng xoay tròn, thôn phệ vô số linh khí xung quanh. Trời đất ảm đạm, nhật nguyệt vô quang, cuồng phong nổi lên ào ào. Giữa trung tâm sự biến là Trương Tiểu Phàm đang được 5 sợi thần quang kéo lên không trung. Trương Tiểu Phàm lúc này như ma thần hàng thế, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài tung bay, đạo bào phấp phới, tỏa uy áp ngút trời, ép vô số người không đứng dậy nổi.
Theo sự dẫn dắt của Trương Tiểu Phàm, 5 sợi thần quang bắt đầu xoay tròn theo mỗi động tác múa tay của hắn. Những động tác uốn lượn vô cùng tinh diệu, khéo léo, vừa như quyền pháp, vừa như múa may, dẫn dắt 5 sợi thần quang hoà quyện lại vào nhau, hoá thành một đồ án Thái Cực. Tuy nhiên, đồ án Thái Cực này lại vô cùng đặc biệt, một bên xanh biếc, một bên vàng óng, hai chấm nhỏ bên trong, vốn đại biểu cho Thiếu Âm và Thiếu Dương lại là màu đen sẫm.
Động tác của Trương Tiểu Phàm không ngừng chậm lại, đồ án Thái Cực cũng xoay chậm dần theo. Nhưng động tác của Trương Tiểu Phàm, cũng như đồ án Thái Cực xoay càng chậm, thì linh khí xung quanh lại càng cuồng bạo, khí tức trên người hắn toả ra lại càng khiến người ta không chịu nổi.
Ở dưới này, nhờ vào Vô Địch Kim Chung đã được tế lên, cùng với sự duy trì của 5 thầy trò Đường Tăng và 3 tên quốc sư, mọi người mới thoát được nạn bị linh khí cuồng bạo xoắn thành thịt nát. Mặc dầu vậy, uy áp và sự huyền ảo của đồ án Thái Cực toả ra, lại khiến cho họ không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Thậm chí, ngay cả Quốc Vương và Vương Hậu hiện tại, cũng bị mấy tên thái giám và cung nữ đứng gần đó kéo xuống dưới gầm bàn tự khi nào, để đề phòng công trình sập đổ. Xung quanh, văn võ bá quan, binh lính thị vệ cũng tập hợp lại thành một vòng tròn như để bảo vệ thánh giá. Chỉ có điều hơi khá “mất mỹ quan” là ai nấy cũng đều ôm đầu ngồi xổm hết cả.
Trong khi đó, Đường Tăng tay vẫn duy trì pháp lực truyền vào Kim Chung, ánh mắt thì không ngần ngại trực diện với thân ảnh của thiếu niên đạo sĩ trên cao, tỏ ra nghiền ngẫm suy tư. Kế bên, Ngộ Không, Bát Giới, Sa Tăng, Ngao Liệt kinh động không thôi, không ngờ một tiểu đạo sĩ hiền lành dễ bắt nạt, bị bọn hắn b·ắt c·óc thời gian qua lại ẩn tàng sâu như vậy. Khí tức này, uy áp này, khung cảnh này… nếu không lầm là đang đột phá Chuẩn Thánh đại viên mãn?
Biểu cảm của ba tên quốc sư cũng không kém huynh đệ Ngộ Không là bao. Hổ Lực trợn to đôi mắt như chuông đồng, Lộc Lực lông mày nhíu chặt, Dương Lực một tay truyền pháp lực vào Kim Chung, một tay run run vuốt lấy chòm râu dê liên tục, cho thấy tâm tình hắn đang không bình tĩnh như thế nào.
Giờ phút này, nếu có ai đó nhìn kỹ vào mắt ba yêu, thì sẽ thấy sâu trong ánh mắt của bọn họ là tràn đầy sự kh·iếp sợ, ngỡ ngàng, bàng hoàng, nghi hoặc... đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp.
Khoảng độ một canh giờ sau, không biết là trời đã sập tối hay vẫn còn bị dư uy của Trương Tiểu Phàm ảnh hưởng mà vẫn tối đen như mực. Hiện trường, chỉ có Trương Tiểu Phàm và Chư Hoả Huỳnh Đăng của Đường Tăng là sáng nhất nơi đây.
Trên cao, theo động tác của Trương Tiểu Phàm thu lại, Thái Cực đồ án cũng tự động thu nhỏ lại, chui vào mi tâm của hắn, để lại một biểu tượng Thái Cực nho nhỏ ngay giữa trán, làm cho khí chất của Trương Tiểu Phàm càng trở nên huyền ảo, thâm thuý hơn.
Như thần nhân từ trên không đáp xuống, Trương Tiểu Phàm mở hai mắt nhắm chặt ra, đồ án Thái Cực lại thoáng hiện lên trong mắt hắn rồi biến mất. Khuôn mặt, khí chất của hắn giờ đây đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Từ một thiếu niên khù khờ, chất phác, hoá thành một thanh niên âm trầm, toát nên một vẻ t·ang t·hương, huyền bí.
Trương Tiểu Phàm rảo bước chầm chậm hướng về phía nhóm người, cất lên giọng nói trầm thấp, khàn khàn:
“Quả nhiên thiện nhân mười kiếp không phải hạng tầm thường. Nan đề vây khốn ta vô số năm qua, vậy mà chỉ bằng vài câu nói, cũng có thể khiến ta như đề hồ quán đỉnh!”
Đường Tăng mở miệng ra, định nói gì đó, thì ba tên quốc sư nhìn nhau, rồi đồng thanh hô trước:
“Hổ Lực/ Lộc Lực/ Dương Lực tham kiến sư phụ!”
“Sư phụ? Hắn chính là tên sư phụ kỳ quặc của các ngươi đó à?”
Đường Tăng hỏi.
“Ân công đừng lỗ mãng! Sư phụ của bọn ta chính là Lão Tử, là bản ngã thi của Thái Thanh Thánh Nhân đấy!”
Hổ Lực đại tiên sắc mặt tái mét, kéo Đường Tăng lại nói.
“Sư phụ thứ tội! Ân công không biết Thánh nhan của ngài nên lỡ lời.”
“Mong… mong sư phụ rộng lòng dung thứ!”
Lộc Lực và Dương Lực cũng run rẩy nói bổ sung.
“Ồ? Thật vậy sao?”
Mặc kệ ba yêu can ngăn, Đường Tăng với ánh mắt thâm thuý như nhìn rõ tận thực hư, thản nhiên đối mặt với “Lão Tử” đưa ra nghi vấn.
Tiến độ: 100%
150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan