Chương 59: Vũ Ninh Bất Tỉnh: Hoắc Vương Gia Đứng Ngồi Không Yên
Ngày hôm sau, Hoắc vương sau khi ra ngoài từ sớm quay lại lều cô đang ở, Hoắc vương tới đó thấy cô vẫn đang ngủ, Hoắc vương đi tới gần mỉm cười nói 
 Vũ Ninh, dậy thôi...Vũ Ninh..Vũ Ninh 
Hoắc vương gọi mấy câu không thấy cô trả lời cũng không thấy cô động đậy gì cảm thấy có gì đó bất ổn liền nhanh chóng đỡ cô dậy, cho dù làm gì cô vẫn không tỉnh, cô cứ như là bị ngất đi vậy.
Đúng lúc này, Ẩn Húc đi vào, vừa thấy hắn Hoắc vương liền nói 
 Mau về thành gọi Phương Gia Thành tới đây 
Nghe thấy vậy Ẩn Húc không hiểu gì nhưng cũng không hỏi nhiều nhanh chóng rời đi.
____________ 
Mấy canh giờ sau, Phương Gia Thành và Ẩn Húc đã tới nơi, Phương Gia Thành nhanh chóng tới lều của cô, đi vào thì thấy Hoắc vương vẻ mặt lo lắng ngồi gần đó, Phương Gia Thành không nói gì nhanh chóng bắt mạch cho cô.
___ 
Lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm đi ra ngồi bên cạnh Hoắc vương, Hoắc vương lo lắng hỏi 
 Nàng ấy sao rồi? 
 Không sao.
Chỉ vì chất độc trong cơ thể khiến cô ấy hôn mê thôi 
 Mất bao lâu thì nàng ấy tỉnh lại? 
 Khoảng 1 ngày 
Vẻ mặt Hoắc vương nhẹ nhõm hẳn, Hoắc vương lại hỏi 
 Ngươi biết chuyện nàng ấy chỉ còn 3 tháng chứ? 
 Biết 
 Có cách nào cứu nàng ấy không? 
 Tạm thời không có.
Nhưng....ta có gắng tìm cách cứu cô ấy 
 Đa tạ 
 Vương gia ngài không cần khách sáo vậy, Vũ Ninh là bằng hữu của ta, ta cứu cô ấy cũng là chuyện nên làm 
Nói xong Phương Gia Thành đứng dậy nói 
 Ta về đây, ta còn phải tìm cách cứu cô ấy 
 Phương Gia Thành cần gì cần bọn ta giúp đỡ thì cứ nói 
 Được 
Nói xong Phương Gia Thành rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Hoắc vương tới bên cạnh cô ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô, ánh mắt buồn bã nói 
 Nàng sẽ không sao đâu..nhất định sẽ không sao đâu 
__________ 
Hôm sau, cô tỉnh lại, thấy Hoắc vương ngủ gục bên cạnh mình, cô mỉm cười rồi khẽ rút tay ra khỏi tay Hoắc vương rồi từ từ ngồi dậy.
Đúng lúc này, Hoắc vương cũng tỉnh dậy, thấy cô ngồi dậy Hoắc vương liền đỡ lấy cô rồi hỏi 
 Nàng thấy sao rồi? 
 ( Mỉm cười) Ta không sao.
Xin lỗi làm chàng lo lắng rồi 
 Có gì phải xin lỗi.
Nàng không sao là tốt rồi 
 Tử Ngạo, ta muốn ra ngoài một lát 
 Ta đỡ nàng 
 Được 
Hoắc vương đỡ cô dậy rồi hai người ra khỏi lều trại, vừa bước ra thì Cửu Nhi đã đứng ngoài, Cửu Nhi tới gần hai người nói 
 Vũ Ninh tỷ, tỷ sao vậy? Cả ngày hôm qua không thấy tỷ đã thế Tử Ngạo ca còn không cho muội vào trong tìm tỷ 
Cô mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói 
 Ta không sao chỉ hơi mệt chút thôi 
( Lo lắng) Tỷ mệt sao? Tỷ không sao đấy chứ? 
 Ta không sao 
Cô nhìn Cửu Nhi, nói 
 Cửu Nhi, mai muội về kinh thành đi 
( Bất ngờ) Về kinh ạ? 
 Ừ 
 Hai người có về cùng muội không? 
 Không.
Ta và Tử Ngạo còn có chuyện cần phải làm, sau khi làm xong bọn ta sẽ về kinh thành tìm muội 
 Lần này có lẽ là lần cuối ta có thể gặp muội....Cửu Nhi tạm biệt muội 
 Được, muội sẽ về....nhưng...tỷ phải hứa là xong việc sẽ tìm muội đó 
 Ta hứa 
Hoắc vương gọi Ẩn Húc tới, nói 
 Ngươi phụ trách đưa Cửu Nhi về thành, muội ấy mà xảy ra chuyện gì ta hỏi tội ngươi 
 Vương gia yên tâm 
 Đi đi 
Ẩn Húc đi tới dẫn Cửu Nhi rời đi, lúc đi Cửu Nhi lên tục nhìn về sau, ánh mắt hiện lên sự không lỡ.
Sau khi họ rời đi, cô triệu tập tất cả Mạn Châu Sa tới, họ đứng dưới cô, cô nói 
 Thuộc hạ của ta..Các ngươi đồng ý mạo hiểm với ta không? Chuyến đi này có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng....chuyện này ta cũng không ép các người bây giờ không muốn đi thì đứng ra....các người sẽ được tự do 
Cô nói xong, tất cả họ đều nhìn nhau nhưng không một ai đứng ra khỏi hàng, sau đó họ đi lên đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nói 
 Chủ nhân...chúng tôi nguyện chết vì người 
Thấy vậy cô mỉm cười, cô bước xuống đi đến bên Cổ Tịch nói 
 Cổ Tịch....ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đồng ý....ngươi chẳng phải nói không để ta làm hại gì đến huynh đệ cua ngươi sao? 
 Chủ nhân....lúc đầu ta cứ nghĩ người cứu bọn tôi là muốn lợi dụng bọn tôi...!nhưng....tiếp xúc lâu rồi mới biết người không phải như vậy...!người là người coi trọng tình cảm....!người thật tâm đối xử tốt với bọn tôi 
 Ngươi sai rồi Cổ Tịch...ta cứu các người là muốn lợi dụng các người 
 Không.....Chủ nhân....!người rất tốt....là người dạy cho bọn tôi biết thế nào là mái ấm dạy chúng tôi cách làm người....từ nhỏ chúng tôi đều được bọn chúng huấn luyện thành sát thủ chúng không hề coi chúng tôi là con người...đối xử với chúng tôi như xúc vật...nhưng khi gặp được Chủ nhân, Chủ nhân cứu chúng tôi ở Diệu quốc....cho chúng tôi nhà để về...Chủ nhân mạng của chúng tôi là của người...chúng ta sẵn sàng làm mọi thứ vì Chủ nhân 
Cô nghe thấy vậy thì mỉm cười nói 
 Ta không hối hận khi cứu các người 
Cô quay sang Hoắc vương, Hoắc vương gật đậu, cô nói 
 Đến lúc rồi...nên đi thôi.
Cuộc chiến này nên có hồi kết rồi 
 Ừ..
Vũ Ninh cho dù có chuyện gì đều có ta đi cùng nàng 
 ( Mỉm cười) Ừ ..
