Chương 202: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (19)

27/04/2025 10 8.3
Chương 202 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (19)

Trên đường quay về bộ lạc, tên non trẻ trong nhóm không nhịn được thắc mắc, tiến lại gần thủ lĩnh mặc áo da thú:

“Thủ lĩnh, tại sao không c·ướp luôn của tên đó? Dù gì hắn cũng chỉ là kẻ đơn độc thôi mà.”

Thủ lĩnh không vội trả lời, ánh mắt sắc lạnh thoáng vẻ khinh thường. Nhưng trước khi hắn lên tiếng, một người có vẻ lão làng trong nhóm đã lên tiếng, giọng trầm thấp đầy kinh nghiệm:

“Ngươi đúng là non nớt. Có phải ngươi không nhìn thấy…ở phía xa…sau những thân cây lớn…có vài kẻ đang ẩn mình theo dõi không?”

Tên non trẻ giật mình, mắt mở lớn, vô thức nhìn lại phía sau. Nhưng rừng cây xào xạc trong gió, chẳng có bóng người nào.

Người lão làng khẽ nhếch môi cười nhạt, đôi mắt sâu hoắm đầy mưu lược:

“Hừm…Chúng không phải người của một bộ lạc nào cả…Mà chỉ là lũ đơn độc giống tên kia thôi. Nhưng nếu ngươi manh động...Chúng sẽ lao ra t·ấn c·ông ngay lập tức.”

Lời nói như một gáo nước lạnh dội vào gáy, tên non trẻ bất giác rùng mình, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Hắn hiểu ra, nếu lúc nãy hắn thật sự lao lên c·ướp…thì đã rước họa vào thân rồi.

“Thủ lĩnh đúng là cao tay…”

Hắn cúi đầu kính nể, thầm khâm phục sự bình tĩnh và mưu mẹo của thủ lĩnh mình.

Thủ lĩnh mặc áo da thú chỉ cười nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo. Hắn khẽ liếc nhìn về phía khu rừng thăm thẳm, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy toan tính:

“Chúng là người đơn độc…nhưng chúng không phải kẻ ngốc. Nếu chúng dám theo dõi thì ắt hẳn có chuẩn bị. Nhưng…người đơn độc cũng có điểm yếu…”

“Điểm yếu gì ạ?” – Tên non trẻ tò mò hỏi lại.

Người lão làng thở dài, ánh mắt đượm buồn pha lẫn khinh thường:

“Ngươi vẫn còn non lắm…Người đơn độc dù mạnh mẽ, linh hoạt nhưng lại không có sự liên kết chặt chẽ. Chúng tụ lại chỉ vì lợi ích tạm thời, không có ràng buộc gì cả.”

“Đúng vậy.” – Thủ lĩnh tiếp lời, ánh mắt sắc lạnh: “Đối phó với chúng chỉ cần cho lợi ích một kẻ nhiều hơn đám còn lại là được, ta đảm bảo ngày mai tên kia lại tới đổi thịt nữa.”

“Nhưng tại sao lại không c·ướp muối? Thứ này quý giá như vậy mà…” – Tên non trẻ vẫn chưa thể hiểu hết.

Người lão làng khẽ lắc đầu, giọng nói trầm thấp:

“Ngươi chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không thấy được cái hại phía sau. Nếu c·ướp muối, tin đồn lan ra…các bộ lạc sẽ dè chừng chúng ta, thậm chí còn ngăn cản giao thương. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất…”

“Điều đáng sợ nhất…là kẻ thù mà muối có thể mang tới…” – Thủ lĩnh gằn giọng, ánh mắt tối sầm lại.

Tên non trẻ rùng mình, đôi mắt hoang mang:

“Kẻ thù...là sao ạ?”

Người lão làng nghiêm giọng giải thích:

“C·ướp của bọn chúng dễ vậy thì bộ lạc ta không nhỏ như này mà vô cùng rộng lớn? Ai mà không thèm muối, tin tức c·ướp muối truyền ra không khéo sẽ kéo vô số kẻ thù về bộ lạc chúng ta. Những kẻ sẵn sàng g·iết người vì một hạt muối.”

Tên non trẻ cảm thấy gáy mình lạnh toát, hai chân run rẩy. Hắn nuốt khan, khẽ gật đầu như đã hiểu ra vấn đề.

“Hóa ra…mọi chuyện phức tạp như vậy…”

Người lão làng chỉ cười nhạt, không nói thêm gì. Với hắn, sự non nớt của tên non trẻ cũng chỉ là chuyện thường tình. Nhưng...hắn đã sai…

Không ai nhận ra...nụ cười nhếch lên đầy bí ẩn trên môi tên non trẻ.

Ánh mắt hắn ánh lên tia sắc lạnh...hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngây thơ ban đầu. Hắn khẽ liếc nhìn thủ lĩnh và người lão làng, khóe miệng nhếch lên đầy thâm hiểm.

“Đúng là già đầu mà khờ dại...Các ngươi nghĩ bọn ta ngu ngốc sao?”

Hóa ra, tên non trẻ không hề ngây thơ...Hắn chỉ đang che giấu dã tâm to lớn bên trong vẻ ngoài non nớt.

Gió rừng xào xạc, như đang thì thầm những m·ưu đ·ồ đen tối.

Không ai nhận ra…trong nhóm của họ...đã xuất hiện một con sói đội lốt cừu.



Tên thủ lĩnh đi cùng đoàn người trở về bộ lạc, nhưng tâm trí hắn đang dậy sóng. Bàn tay siết chặt gói muối, ngón tay bấu chặt đến mức trắng bệch. Ánh mắt hắn không rời khỏi vật quý giá trong tay, như thể chỉ cần chớp mắt, nó sẽ biến mất.

“Muối…quyền lực nằm trong tay ta…Tại sao phải chia cho kẻ khác?”

Ý nghĩ đen tối như con rắn độc quấn quanh tâm trí hắn, siết chặt từng dây thần kinh. Hắn muốn g·iết sạch đám người đi cùng, giấu muối đi và dùng nó để mua chuộc lòng trung thành, lật đổ tộc trưởng.

“Lão già đó…Ai mà biết khi ta mang muối về, lão có g·iết ta để diệt khẩu không chứ?”

Mạch máu trên thái dương giật mạnh, lòng tham và nỗi sợ đan xen trong đầu hắn. Hắn tưởng tượng ra cảnh tượng tàn sát đẫm máu, rồi lại nghĩ tới kết cục thê thảm nếu kế hoạch thất bại.

Bất giác, hắn nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên từng gương mặt của những kẻ đồng hành.

Chúng đang nói cười…hoàn toàn không đề phòng.

“Chỉ cần ta ra tay…chúng không kịp trở tay đâu.”
Ngón tay hắn siết chặt hơn, suýt chút nữa làm rách gói muối. Nhưng ngay lúc ấy, một tia lý trí le lói trong đầu hắn, kéo hắn khỏi vực thẳm tham vọng.

“Không được…quá liều lĩnh…nếu thất bại thì c·hết chắc.”

Hắn hít sâu, gắng lấy lại bình tĩnh, rồi từ từ thả lỏng bàn tay. Cảm giác lạnh buốt của hạt muối trong tay như muốn đóng băng lòng tham của hắn.

“Không được manh động…cơ hội vẫn chưa tới. Lần này chưa thể ra tay…Nhưng…lần sau…”

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Lần sau…chưa chắc đâu…”

Bóng tối trong lòng hắn chực chờ nuốt chửng tất cả.



Con người ai cũng có lòng tham bẩm sinh chỉ là nó lớn hay nhỏ, ẩn hay hiện, đặc biệt ở bộ lạc nhỏ càng đáng sợ hơn bởi vì chẳng ai dám nổi lòng tham rõ ràng trước mọi người.

Bộ lạc quá nhỏ tham thì cũng chẳng có được bao nhiêu, bộ lạc lớn thì dễ bị thủ tiêu, chỉ có chờ đợi thích hợp mới là thông minh. Hắn đang đi lúc này, ngoài kia đã có bao nhiêu bộ lạc bị tiêu diệt, bị c·hiến t·ranh, bị những lòng tham từ nhỏ đến lớn nhấn chìm.

Nhưng cũng thời gian đó có rất nhiều bộ lạc sinh sôi, phản kháng thành công và hắn thì không được như vậy, c·hết là c·hết, không thể hồi sinh để hưởng sự tham lam của mình.



Khi về đến bộ lạc, tên thủ lĩnh quỳ trước mặt tộc trưởng. Hắn cố nén cơn ân hận và tiếc nuối khi phải giao nộp gói muối.

“Tốt…làm tốt lắm. Bộ lạc có muối rồi.” – Tộc trưởng cất giọng trầm ấm, đôi mắt khép hờ đầy toan tính.

Tên thủ lĩnh cúi đầu, giấu đi vẻ thèm khát và căm hận:

“Có thể…ngày mai tên đó sẽ tới đổi muối tiếp. Xin tộc trưởng chuẩn bị sẵn thịt giúp tôi.”

Tộc trưởng gật đầu, vỗ đùi cười sang sảng:

“Được, lấy bao nhiêu cứ nói. Xong việc rồi các ngươi về lều nghỉ ngơi đi, ngày mai không cần đi săn.”

Tên thủ lĩnh khẽ cúi đầu cảm tạ, rồi lùi ra khỏi căn lều lớn. Khi hắn vừa khuất bóng, nụ cười trên gương mặt tộc trưởng biến mất.

Đôi mắt lão lạnh lẽo, nhìn chằm chằm gói muối trên tay như nhìn một thứ quyền lực tối thượng.

“Muối…thứ này có thể khuynh đảo cả bộ lạc…có thể biến bạn thành thù…biến con người thành quỷ dữ.”

Tộc trưởng đứng dậy, bàn tay già nua nhưng mạnh mẽ cầm chặt gói muối, đôi mắt sâu thẳm như hang động phía sau bộ lạc.

Lão bước ra khỏi lều, tiến về phía hang động sau bộ lạc. Hang tối đen, miệng hang ngoác ra như cái miệng quỷ khổng lồ đang chờ nuốt chửng bất cứ kẻ nào dám bước vào.

Tộc trưởng hít sâu một hơi, rồi bước vào.

Bước chân lão vang vọng khắp hang động lạnh lẽo, âm thanh dội lại như tiếng gọi của tử thần.

Con đường bên trong ngoằn ngoèo như mê cung, lão bước cẩn thận từng bước, né tránh những cái bẫy c·hết người được ngụy trang khéo léo dưới nền đá.

Không khí lạnh lẽo và u ám, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, khiến người thường chắc chắn phải rùng mình. Nhưng tộc trưởng đã quá quen với nơi này.

Đi mãi…đi mãi…Cuối cùng, lão dừng lại.

Trước mặt tộc trưởng, hai bóng hình hiện lên mờ ảo dưới ánh lửa chập chờn của ngọn đuốc. Một người đang ngồi cầu nguyện, thân hình mảnh mai bất động như tượng thần linh thiêng, còn người hầu đứng bên cạnh cung kính chờ lệnh, đôi tay nhẹ nhàng chắp lại trước ngực.

Tộc trưởng không nói gì, lão từ từ ngồi xuống, cố giữ vẻ bình thản nhưng ánh mắt không rời khỏi người đang cầu nguyện.

Một phút…

Ba phút…

Mười phút…

Cuối cùng, người đang cầu nguyện cũng từ từ mở mắt. Đôi mắt nàng long lanh như nước suối dưới ánh trăng, trong trẻo mà sâu thẳm, như thể ẩn giấu muôn vàn bí mật không thể chạm tới.

Người hầu lập tức tiến lại gần, đôi tay nhẹ nhàng lấy khăn bằng lông thú, lau từng giọt mồ hôi trên trán của nàng. Động tác mềm mại và dịu dàng tựa như cánh bướm đậu trên cánh hoa, không dám mạnh tay vì sợ làm nhòe đi vẻ đẹp hoàn mỹ trước mặt.

Tộc trưởng nuốt nước bọt liên tục, cổ họng khô khốc như vừa đi qua sa mạc cháy bỏng. Lão cố gắng giữ vẻ trầm ổn, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi người phụ nữ ấy.

Khăn lông thú chạm tới đâu, vẻ đẹp của nàng hiện lên rõ ràng tới đó.

Mái tóc đen nhánh, óng ả như dòng suối chảy mềm mại, từng lọn tóc buông xuống bờ vai trần mảnh mai, làm nổi bật nước da trắng mịn như ngọc trai.

Đôi mày thanh tú, cong v·út tựa ánh trăng lưỡi liềm, tạo nên vẻ sắc sảo và bí ẩn không thể đoán định.

Đôi mắt sâu thẳm, long lanh như giọt sương trên lá, ánh lên vẻ u buồn dịu dàng mà lại cuốn hút đến lạ thường. Chỉ cần một ánh nhìn, tộc trưởng cảm thấy linh hồn mình như lạc vào biển sương mù.

Sống mũi cao thẳng, thon gọn và hoàn mỹ như đường nét chạm khắc của thần linh.

Đôi môi mềm mại, đỏ hồng tựa đóa hoa nở rộ trong sương sớm, hé mở một cách quyến rũ mà kiêu sa, như đang thách thức bất kỳ kẻ nào muốn chiếm đoạt.

Gò má hây hây ửng hồng, làn da trắng mịn màng, tỏa ra sức sống rực rỡ như ánh ban mai.
“Đẹp…quá đẹp…đẹp đến mức không thể tin nổi…”

Tộc trưởng cảm thấy tim mình đập mạnh, một cảm giác rạo rực và thèm khát trỗi dậy trong cơ thể già nua. Hơi thở lão gấp gáp, cảm giác như chỉ cần ở cạnh nàng vài ngày, lão có thể sống thêm vài năm tuổi thọ.

“Chỉ cần được chạm vào nàng…chỉ một lần thôi…”

Ý nghĩ tội lỗi lóe lên trong đầu lão, làm khuôn mặt già nua nóng bừng. Bàn tay lão run rẩy, phải siết chặt gói muối mới kiềm chế được ham muốn tột cùng đang bủa vây tâm trí.

Nhưng lão không dám.

Người phụ nữ ấy không phải người phàm.

Nàng đẹp quá mức tưởng tượng, đẹp một cách siêu phàm thoát tục, vẻ đẹp không thuộc về thế giới này.

“Nàng ta…thật sự là Vu sao?”

Ý nghĩ ấy thoáng hiện trong đầu, rồi một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng lão. Vẻ đẹp của nàng không chỉ khiến người ta say mê mà còn khiến người ta run rẩy vì kính sợ.

Khi người hầu cúi đầu lui về sau, người phụ nữ nhẹ nhàng xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tộc trưởng.

Ánh mắt ấy lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, kiêu sa và uy quyền như nữ thần đứng trên đỉnh cao vạn vật.

Tộc trưởng bất giác cúi gằm mặt, toàn thân run lên. Lòng tham và ham muốn trong lão bị đè bẹp không thương tiếc dưới ánh nhìn lạnh lùng ấy.

“Không…không thể chạm vào nàng…nàng là cấm kỵ…là thứ không thể phạm phải…”

Lão cố gắng nuốt nước bọt, hơi thở gấp gáp khó khăn, nhưng không dám ngẩng đầu.

Trước mặt nàng, lão chỉ là con kiến hèn mọn, không dám có bất kỳ ý nghĩ xúc phạm nào nữa.

Vẻ đẹp của nàng không chỉ mê hoặc mà còn đáng sợ.

Đẹp đến mức muốn chiếm đoạt…nhưng cũng đẹp đến mức không ai dám chạm vào.

Vu khẽ nhíu mày, đôi mắt phượng sâu thẳm như biển cả u tối, giọng nói của nàng vang lên nhẹ nhàng :

“Tộc trưởng, ngài có muối, nhưng tại sao không phân phát cho tộc nhân?”

Âm thanh của nàng vang vọng trong hang động tĩnh mịch, từng chữ trầm bổng như tiếng chuông ngân giữa đêm khuya, len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí của tộc trưởng.

Lão dùng tay bụm lại ngay chỗ giữa chân. Lão ngơ ngác nhìn xuống dưới giữa chân mình :

“Ra rồi, ra, đã bao lâu rồi mình mới có lại cảm giác này?”

Vu không quan tâm tới dị động của tộc trưởng tiếp tục dùng giọng nói của mình một cách bực tức :

“Tại sao không trả lời ta?”

Cơ thể lão bất giác run rẩy, lão lại ra lần nữa, cảm giác như bị bóp nghẹt bởi uy quyền vô hình của nàng và giọng nói tuyệt dịu kia.

Thư sướng qua đi, nỗi sợ lại tới.

Đôi tay già nua siết chặt lấy vạt áo, lão cúi gằm mặt, giấu đi ánh mắt hoảng hốt. Nỗi sợ hãi và ham muốn bị đè nén cùng lúc trào dâng trong lão.

Tộc trưởng cố lấy lại bình tĩnh, nhưng toàn thân vẫn run rẩy, giọng nói lắp bắp không thể giấu được sự kh·iếp sợ:

“Vu…ta…ta…chỉ muốn hỏi…mấy năm tới có biến số gì không? Còn số muối…ta định đưa cho nàng trước…rồi sau đó phân phát cho tộc nhân…”

Vu không trả lời ngay, đôi mắt nàng khép lại, hàng mi cong v·út khẽ rung động như cánh bướm mỏng manh.

Bầu không khí trong hang lạnh lẽo và ngột ngạt, tim tộc trưởng đập thình thịch, từng nhịp như trống trận dồn dập.

Lão cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không khí quanh Vu như có luồng khí vô hình khiến lão càng căng thẳng.

Một lúc sau, Vu chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử lấp lánh ánh sáng kỳ ảo như ánh sao xa xăm. Ánh mắt nàng sắc lạnh, tựa như đâm thẳng vào tâm can của tộc trưởng.

Nàng thở dài, giọng nói vang lên trầm buồn:

“Sắp tới…chỉ có con chuột phá phách…nhưng cũng có thể hóa thành con hổ tàn bạo. Mọi thứ vẫn còn mơ hồ, ta không thể nhìn rõ được kết cục. Haiz…tất cả đều dựa vào quyết định của ngài.”

Tộc trưởng nuốt khan, cổ họng khô khốc như bị thiêu đốt, đôi tay run rẩy siết chặt lấy vạt áo, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Kết quả này đã đúng như sự nghi ngờ của lão.

Tộc trưởng định nói gì đó nhưng Vu đã nói trước :

“Nếu đã không còn chuyện gì, mong ngài rời đi.”

Nói xong, nàng quay người, bóng dáng mảnh mai ở đấy nhưng tộc trưởng chỉ có thể ngước nhìn bóng lưng nàng, tim đập dồn dập, trong lòng tràn ngập cảm giác kính sợ và khát khao không dám chạm tới.

Lão cố gắng bước ra khỏi hang, nhưng đôi chân run rẩy như thể mang trên vai gánh nặng vô hình. Lão thở dài nhìn vào gói muối đã nhăn nhúm trong lòng bàn tay :

“Sắp tới sẽ bận rộn đây.”


Tộc trưởng đã gặp Vu vô số lần, nhưng mỗi lần đối diện nàng, lão lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Ánh mắt của lão không thể rời khỏi dung nhan tuyệt mỹ ấy, ham muốn và khao khát luôn dâng trào một cách hoang dại trong tâm trí u tối của lão.

Từ khi bộ lạc này được thành lập, đã trải qua ba đời Vu.

Hai đời đầu mỗi người chỉ tồn tại mười năm.

Vì sao?

Bởi vì họ tự nguyện hy sinh tuổi thọ của mình để phục vụ bộ lạc.

Đây không còn đơn thuần là nhiệm vụ hay trách nhiệm, mà cao hơn cả sự hy sinh.

Mười năm trong hang động tối tăm, tách biệt với ánh sáng mặt trời, mọi sinh hoạt đều phải dựa vào người hầu bên cạnh, mọi biến động của bộ lạc chỉ có thể quan sát chứ không thể tác động.

Đó là lời nguyền mà Vu phải chịu đựng. Nhưng không một ai phàn nàn. Bởi vì họ đã tìm ra truyền nhân.

Không giống như hai người tiền nhiệm đã tự nguyện gánh vác, Vu đời thứ ba lại được định sẵn từ khi sinh ra.

Ngày nàng chào đời, bầu trời bộ lạc bỗng rực sáng bởi một ngôi sao chói lọi, Vu đời đầu lập tức tiêu hao tuổi thọ để nhìn thấu số phận của đứa trẻ đặc biệt này.

“Đứa trẻ này…sẽ trở thành Vu vĩ đại nhất…và cũng cô độc nhất…”

Từ giây phút ấy, số phận của nàng đã được định đoạt. Nàng sẽ là Vu đời thứ ba.

Năm nàng lên năm tuổi, nàng đã bắt đầu theo hầu Vu đời đầu, học tất cả mọi thứ mà không hề phàn nàn.

Nàng chấp nhận số phận của mình một cách lạnh lùng.

Không phải vì trách nhiệm.

Không phải vì nhiệm vụ.

Mà bởi vì…đó chính là số phận của nàng.

Năm năm sau, Vu đời đầu tới hạn, nàng chứng kiến người mẹ, người chị, người thầy của mình biến mất trong hư vô.

Nàng lại tiếp tục phục vụ Vu đời thứ hai.

Mười năm tĩnh mịch, chìm đắm trong bóng tối của hang động, nàng phải nhìn người mẹ thứ hai dần tiêu tán như bụi cát, biến mất không dấu vết.

“Ta đã quá quen thuộc với sự mất mát rồi…Mất mát…đã trở thành một phần trong ta…”

Nàng cuối cùng trở thành Vu.

Chấp nhận cuộc sống cô độc và tĩnh mịch.

Đây là lần đầu tiên nàng thực hiện nhiệm vụ của mình với tộc trưởng.

Hơn hai mươi năm trôi qua, nàng đã quen thuộc với bộ mặt tham lam và xấu xa của lão.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt dâm dục ấy, trái tim nàng lại dấy lên sự khinh ghét.

Nàng biết rõ ý nghĩ nhơ bẩn trong đầu lão, bởi vì…nàng đã lén nhìn thấu tâm trí lão.

Nhưng nàng không thể nói ra. Vì nếu nói ra, nàng sẽ phạm vào thiên điều.

Vu chỉ có thể quan sát và dự đoán thiên cơ, không được phép can thiệp hay phán xét.

Từ nhỏ, nàng đã biết mình xinh đẹp. Dung mạo của nàng như hoa sen nở rộ, thanh khiết và cao quý, nhưng cũng chính vẻ đẹp ấy khiến tộc trưởng càng thêm đắm chìm trong dục vọng.

Sự khinh bỉ ấy lớn dần theo năm tháng. Nàng càng tiếp xúc với thiên cơ, càng nhận ra sự nhỏ bé và đáng thương của những kẻ tham lam.

Tộc trưởng chính là hiện thân của lòng tham mà nàng chán ghét nhất. Nhưng…nàng không thể trừng phạt lão. Nàng không thể rời khỏi nơi đây. Nàng cũng không thể giúp tộc trưởng hay thay đổi vận mệnh của lão.

“Ta chỉ là Vu…Một Vu bị ràng buộc bởi thiên điều…”

Nàng chỉ có người hầu trung thành bên cạnh, không có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân. Cuộc sống của nàng chỉ là chuỗi ngày chờ đợi và dự đoán thiên cơ, không thể trốn thoát khỏi số phận đã được định sẵn.

Vì vậy, nàng tự đổi tên mình.

Tự là…Sopa.

Sopa – nghĩa là “kẻ bị ràng buộc”.

Sopa – người không thể trốn thoát khỏi số phận.

Sopa – người cô độc trong bóng tối vĩnh hằng.

“Ta chấp nhận số phận…Nhưng ta căm ghét nó…”



p/s : đây là nv nữ đầu tiên làm Vu trong truyện, cũng là nv mà tui phải nhờ AI miêu tả vẻ đẹp của nàng, thật sự tui rất tệ trong khoảng miêu tả người, nếu bạn theo dõi lâu sẽ nhận ra tui ít khi miêu tả một nhân vật nào đó. Nhưng đây là ngoại lệ vì nv này vô cùng đặc biệt, tui phải tả vẻ đẹp của nàng mới đạt được ý đồ của mình. Rất mong mn sẽ đón chờ sân diễn của Sopa sắp tới nhé.

“C·hết mẹ, có bị Sopa ghét không nhỉ?” tác giả said.

tấu chương xong.
8.3
Tiến độ: 100% 210/210 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025