Chương 77: Vượt quá gió tuyết (3)

04/06/2025 10 8.8

Ngày hôm sau, Chu Sùng Dục ngủ nướng đến giữa trưa mới chịu dậy.

Tuyết đã ngừng rơi vào sau nửa đêm hôm qua, các xe lần lượt rời khỏi khu vực dịch vụ từ sáng sớm.

Quản lý đường bộ đang rắc chất làm tan tuyết lên mặt đường, bên đường là tuyết đọng bị lăn thành màu đất, ẩm ướt, mặt trời chiếu xuống sẽ nhanh chóng tan ra.

Sau khi trả phòng, hai người ra khỏi khách sạn nhỏ đơn sơ, quay lại trên xe, chậm rãi tiếp tục cuộc hành trình phía sau.

Chỉ còn lại hơn hai trăm cây số, lái xe chưa đến ba tiếng, Lương Trì đã đến địa điểm của chuyến đi lần này.

Bước xuống xe, hơi trắng thở ra từ miệng và mũi tụ lại rồi tiêu tan, trong hơi thở toàn là không khí trong lành và lạnh ở rừng núi.

Đưa mắt nhìn về phía xa, tuyết rơi phủ kín những cây tùng xanh thẳng đứng trên núi, dưới chân núi có hồ nước tĩnh lặng, băng màu xanh lam.

Câu lạc bộ mà nhà Thành Quyện đầu tư nằm giữa những ngọn núi. Bề ngoài là những căn nhà gỗ thô sơ nhất, đỉnh nhọn màu đỏ cao thấp đan xen nhau, tường ngoài là kính từ sàn nhà đến trần.

Thành Quyện đã giúp họ gọi cho người của câu lạc bộ, đặt một phòng trước, nằm ở giữa sườn núi yên tĩnh nhất. Một mặt là núi, một mặt là tầm nhìn mênh mông bao la.

Lương Trì đi vào làm thủ tục nhận phòng, Chu Sùng Dục kéo vali ngoan ngoãn chờ bên ngoài.

Sau khi anh ra, hai người lại cùng xách vali về phòng. Chu Sùng Dục đi phía trước, Lương Trì theo sau, thỉnh thoảng còn duỗi tay xoa bóp cổ cậu hai cái.

Bước vào phòng, sàn nhà và tường đều làm bằng gỗ, phía sau ghế sofa là lò sưởi âm tường, bên trong đốt củi hồ tiêu dài, sưởi ấm cả căn phòng khô ráo lại ấm áp.

Chu Sùng Dục rõ ràng rất thích nơi này, mắt luôn mở to, lúc thì nằm trên giường, lúc lại ngồi bên cửa sổ, tò mò nhìn khắp nơi.

Lương Trì đặt vali xuống đất thu dọn, một lát sau mới nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn cậu: “Đúng rồi, anh quên hỏi… phòng làm việc của em có thể quay về đi làm muộn nhất là khi nào?”

Chu Sùng Dục đang nằm bên cửa sổ nhìn cảnh tuyết bên ngoài, nghe Lương Trì hỏi thì quay đầu lại, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Lương Trì lại giải thích thêm: “Anh đang nghĩ, nếu thời gian thích hợp, chúng ta có thể ở lại đây một khoảng thời gian.”

Chu Sùng Dục suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Về muộn bao nhiêu cũng được.”

“Thật không?” Lương Trì nhướng mày.

Chu Sùng Dục ôm chân, nhìn chằm chằm chim sẻ đậu trên cây tùng ngoài cửa sổ không chớp mắt, giọng điệu rất chắc chắn: “Trịnh Nghiêu nói cho em nghỉ dài hạn, không nghỉ ngơi tốt không cho về.”

Lương Trì nở nụ cười, đi tới ôm đầu Chu Sùng Dục để cậu dựa vào ngực mình.

“Được, vậy chúng ta sẽ ở lại thêm mấy ngày.”

Nghỉ ngơi trong phòng một lúc, sau khi ăn tối xong, Lương Trì dẫn Chu Sùng Dục đến cửa hàng ở lối vào suối nước nóng mua quần bơi.

Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu các kiểu dáng khác nhau cho họ, có quần bốn góc, có quần dài, cũng có quần tam giác.

Chu Sùng Dục ngại thử trước mặt người khác, chỉ cầm đại hai cái quần bình thường không nổi bật chui vào phòng thử đồ, nhanh chóng đã chọn được mua quần nào.

Ra khỏi phòng thử đồ, Lương Trì đang đứng trước gương, trên người chỉ có một chiếc quần bốn góc màu xanh đen ôm người.

Trước kia, khi học về kết cấu cơ thể người, Chu Sùng Dục đã có đôi mắt rất giỏi phát hiện cái đẹp. Lúc này nhìn thấy đường cong hoàn hảo của Lương Trì trong bộ đồ bó sát người, càng không rời được mắt, cứ nhìn chằm chằm, thậm chí không nhúc nhích.

Khi cậu thực sự tập trung, những sự quấy rối bình thường rất khó can thiệp vào.

Hình như một khi bước vào một hoàn cảnh mới, bên cạnh cậu sẽ tự động dựng lên một tấm chắn, ngăn cách thế giới xa lạ xung quanh, chỉ để lại những gì mình quen thuộc.

Bây giờ trong tấm chăn này chỉ còn Lương Trì.

Có lẽ cậu nhìn chằm chằm quá vô tư, ngay cả người bán hàng phụ trách giới thiệu bên cạnh cũng không khỏi cười trộm, thẳng thắn khen dáng người Lương Trì đẹp.

Thật ra Lương Trì cũng rất ít khi nhìn thấy Chu Sùng Dục như vậy, chỉ có thể nhanh chóng dẫn cậu đi thanh toán, vừa đi vừa kéo cậu đầu.

Vào phòng tắm công cộng, quả nhiên Chu Sùng Dục không còn sức sống sinh long hoạt hổ như vừa rồi.

Hôm qua gần như dày vò nửa buổi tối với Lương Trì trong khách sạn nhỏ, bây giờ c.ởi quần áo ra, cậu có cảm giác mình giống một con hươu sao màu sắc đảo ngược, toàn thân hiện đầy dấu hôn màu đỏ hồng.

Chỉ có thể dùng khăn tắm dài quấn trên người, Chu Sùng Dục tắm ào trong buồng trong cùng, rồi nhanh chóng kéo Lương Trì đến khu suối nước nóng ngoài trời.

Sương mù lượn lờ trong suối nước nóng, trên đá núi vẫn còn tuyết đọng chưa tan.

Bây giờ đang là mùa cao điểm của kỳ nghỉ đông, những người đến tắm suối nước nóng khá nhiều. Cuối cùng Lương Trì tìm được một ao nhỏ hơi khuất, chỉ đủ cho hai người họ chui vào, vừa ngâm vừa có thể thưởng thức cảnh núi ở xa.

Nhiệt độ của suối nước nóng hơn bốn mươi độ, ngâm chưa được lâu, trên mặt Chu Sùng Dục đã bắt đầu đỏ ửng.

Lúc xung quanh không có ai, cậu còn buông thả một chút, có lúc chỉ im lặng nằm trên thành ao, có lúc cảm thấy chán sẽ ôm cổ Lương Trì, lén hôn anh sờ anh.

Nhưng một khi nghe thấy có người đến gần, Chu Sùng Dục sẽ lập tức giấu toàn bộ từ cổ xuống vào nước, chỉ để lộ đôi mắt, mũi thỉnh thoảng còn thở ra bong bóng.

“Anh Lương, đây là rượu mơ câu lạc bộ chúng tôi tự ngâm, là anh Thành Quyện bảo để lại cho anh.”

Ngâm chưa lâu, có một người phục vụ mang khay đến cho họ, bên trong ngoài rượu còn có chén sứ và hoa quả cắt sẵn.

Lương Trì lịch sự nói cảm ơn đối phương, quay đầu thấy Chu Sùng Dục trốn dưới nước nhút nhát, không khỏi hơi buồn cười.

Sau khi người phục vụ đi xa, anh ôm cổ Chu Sùng Dục giúp cậu vuốt lại tóc mái ướt. Sau đó rót cho mình một chén rượu, ngậm trong miệng, cúi đầu xuống khẽ dùng lưỡi cạy mở miệng Chu Sùng Dục.

Rượu hơi ngọt, số độ rất thấp, cẩn thận nếm thử còn có vị trái cây rất nồng.

Người trong lòng co rúm lại, nhỏ giọng lẩm bẩm trốn ra sau, Lương Trì mở đôi mắt ẩm ướt, cười hỏi: “Trốn gì đấy.”

Lương Trì nhớ lại dáng vẻ Chu Sùng Dục tập trung hết cỡ nhìn anh chằm chằm, lại không nhịn được cười nhạo: “Giờ biết xấu hổ rồi?”

Tai Chu Sùng Dục đỏ bừng, buồn bực cụp mắt xuống lườm anh một cái.

“Có người đến mà, trở về rồi lại…” Chưa nói xong, Chu Sùng Dục đã cắn môi, chẳng biết tại sao ngại không nói tiếp nữa.

Lương Trì nghe xong cười cong mắt, lông mi hơi run cất giấu sự giảo hoạt.

Ngâm mãi cũng hơi mệt, nằm bên cạnh ao với Lương Trì thêm một lúc, Chu Sùng Dục chống người ngồi lên bờ ao, khoác khăn tắm chạy về căn phòng kính bên cạnh.

Bên trong có ghế nằm để nghỉ ngơi, trên người Chu Sùng Dục vẫn nóng, cậu im lặng nằm lên, tìm một tư thế thoải mái cuộn tròn người lại.

Qua cửa sổ sát sàn, cậu có thể nhìn thấy Lương Trì quay mặt về phía dãy núi, bên người được sương mù trong suối nước nóng bao quanh.

Ánh trăng chiếu xuống, vừa vặn có thể soi sáng đường cơ trên lưng anh.

Một hình ảnh rất đẹp.

Không lâu sau, điện thoại bên cạnh vang lên. Chu Sùng Dục lấy ra nhìn, phát hiện là anh cậu gọi video.

“… Anh.” Cậu hơi ngồi dậy, bấm nút kết nối.

Hình như bên kia vẫn chưa tối, Chu Sùng Nhiên vừa từ bên ngoài vào nhà, nhíu mày đánh giá hình tượng của cậu: “Sao đầu nhiều mồ hôi thế, đang làm gì.”

Chu Sùng Dục ngại nói là bị Lương Trì hôn, chỉ ấp úng đáp: “Tắm suối nước nóng, hơi nóng.”

“Em lại… chạy đi đâu.” Để ý thấy nền khác sau lưng cậu, Chu Sùng Nhiên dừng một lát, hỏi: “Vẫn ở cùng anh Trì à.”

Chu Sùng Dục sững sờ, hơi chột dạ giấu chiếc nhẫn trên tay trái xuống dưới, gật đầu trả lời: “Bọn em ở, câu lạc bộ trên núi phía bắc, của nhà Thành Quyện mới mở.”

Chu Sùng Nhiên bên kia “À” một tiếng, im lặng vài giây không rõ nguyên nhân, mới tiếp tục hỏi: “Sức khỏe anh Trì hồi phục thế nào rồi, ngực còn đau không.”

Chu Sùng Dục ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cụp mắt xuống bình tĩnh nói, “Ừ, anh ấy, rất tốt.”

Gọi điện tới hình như cũng không có việc gì gấp, Chu Sùng Nhiên hỏi thăm tình hình của cậu, sau đó dặn cậu nếu có thời gian thì đến chỗ cậu út, lúc đi mang theo ít đồ.

Chu Sùng Dục cúi đầu im lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng “Ừm”.

Chiếc nhẫn cưới trên tay luôn thu hút sự chú ý của cậu, trong lòng có chuyện chưa nói khiến Chu Sùng Dục cảm thấy hơi đứng ngồi không yên.

“Anh ơi…” Cậu khẽ gọi.

“Ừ?”

“Lúc nào anh về?”

Bên kia suy nghĩ một lát mới trả lời: “Chắc phải một, hai tháng sau, có chút việc ngăn cản.”

“À.” Chu Sùng Dục vừa bẻ ngón tay vừa nói.

Thấy cậu hồi lâu không nói gì, Chu Sùng Nhiên lại hỏi: “Có chuyện à?”

“Ừ.” Chu Sùng Dục sờ chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, trả lời hơi thiếu tự tin: “Chờ anh về, em sẽ nói trực tiếp cho anh.”

“Được.” Chu Sùng Nhiên gật đầu, định tắt điện thoại lại nhớ ra gì đó, sắp xếp lại lời nói một chút: “Ra ngoài với anh Trì cứ chơi cho vui.”

Anh dừng một lát, nhẹ nhàng nói: “Đến chỗ cậu út muộn một chút cũng không sao.”

Chu Sùng Dục nghe xong sững sờ một lát, mơ hồ cảm giác được đối phương có vẻ đã biết gì đó, đỏ tai đáp: “Ừm, em biết.”

“Cúp nhé.”

Chu Sùng Nhiên không nói thêm gì với cậu nữa, nhìn cậu nửa giây rồi nhanh chóng biến mất khỏi cuộc gọi video.

8.8
Tiến độ: 100% 85/85 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
04/06/2025