Chương 76: Chương 76

21/04/2025 11 8.3

Heveto bị thương rồi.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không kịp trở tay.

Tiếng súng nổ, tiếng la hét, tiếng gào thét. Khu phố náo nhiệt phút chốc trở thành một dải ruy băng rực rỡ bất ngờ phát nổ, đám đông vì hoảng sợ mà tản ra khắp nơi, hỗn loạn vô cùng.

Nửa tiếng trước, Châu Chi Mai cùng Heveto tay trong tay bước ra khỏi toà nhà QC.

Cặp đôi trai xinh gái đẹp nổi bật giữa đám đông tấp nập, tựa như ánh mặt trời rực rỡ giữa mùa đông giá rét. Họ thể hiện tình cảm thắm thiết mà không chút ngại ngần.

“Bunny, chơi một trò chơi với anh nhé?” Heveto ôm chặt Châu Chi Mai giữa phố đông người, đôi mắt xanh sâu thẳm chứa chan tình yêu.

Trước kia, họ chưa bao giờ tỏ ra thân mật như thế trước mặt người ngoài.

Châu Chi Mai cảm thấy lần này đến nước M, mọi thứ dường như vẫn thế, mà lại khác biệt đến lạ thường.

Khi đứng trước Heveto, lòng cô ngập tràn hạnh phúc, chẳng còn là cô gái lạc lõng của nhiều năm về trước.

“Trò gì vậy?” Châu Chi Mai nghi hoặc, nhưng cô hiểu rất rõ, vào thời điểm này mà ngang nhiên lộ diện giữa phố đông, rõ ràng không phải quyết định sáng suốt.

Bóng dáng cao lớn của Heveto bao trùm lấy cô, giọng anh nhẹ nhàng: “Em hẳn biết người Trung Quốc có câu ‘dẫn rắn ra khỏi hang’.”

Thà chủ động tấn công còn hơn bị động chờ chết.

Heveto mua tặng cô một bó hoa, những đóa hoa hồng phớt xinh xắn, vừa vặn cầm trên tay, không chút phô trương.

Châu Chi Mai vẫn mơ hồ chưa hiểu rõ kế hoạch cụ thể của Heveto, nhưng cô tin tưởng anh vô điều kiện.

Nếu như lúc đó cô biết được kế hoạch ấy điên rồ đến nhường nào, nhất định cô sẽ kiên quyết phản đối.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ tiếng súng nổ đến khi kết thúc, tất cả chưa đầy một phút. Khi Châu Chi Mai còn chưa kịp phản ứng, Heveto đã lập tức ôm chặt lấy cô, che chắn toàn thân.

Bờ vai rộng lớn, cánh tay rắn chắc của anh như đôi cánh bất khả xâm phạm.

Đúng như lời Heveto từng nói, anh sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cô an toàn.

Sau đó, Simmons bị người của John bắt giữ.

Còn Heveto thì vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, tựa người vào lòng Châu Chi Mai.

Trên tay cô đầy máu, toàn là máu của Heveto. Chiếc áo lông trắng muốt bị thấm đẫm đỏ tươi, bó hoa hồng phớt trong tay cũng hóa thành màu đỏ sẫm. Những hoa văn kỳ dị loang lổ theo từng đường chỉ vải, như một móng vuốt quỷ dữ lôi người xuống địa ngục.

“Anh điên rồi sao! Làm gì có ai như anh chứ!? Đây là cái chiến thuật ‘giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm’ vớ vẩn gì vậy!?” Giọng Châu Chi Mai run rẩy, nước mắt cô rơi như đê vỡ, không thể kìm nén, lòng rối bời đến cực điểm.

Heveto dường như chẳng màng đến đau đớn trên cơ thể, ngón tay nhuộm máu nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khoé mắt cô, thậm chí còn khẽ cong môi mỉm cười.

“Còn cười nữa! Đồ điên này!” Châu Chi Mai tức đến phát khóc, vừa khóc vừa giáng cho anh một cú vào vai.

“Á… đau quá…”

“Đau chết anh luôn đi!” Miệng nói vậy, nhưng nước mắt nơi khoé mắt Châu Chi Mai vẫn không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt.

Lượng máu mất quá nhiều khiến Heveto dần rơi vào trạng thái hôn mê.

Tất cả khiến Châu Chi Mai chợt nhớ đến đêm trước lễ hội Halloween năm ấy.

Dưới bầu trời đêm đen kịt, chiếc xe lao vun vút trên đường tới bệnh viện, bánh xe lăn tròn cuốn theo từng cơn gió. Châu Chi Mai ngồi trong xe, ôm chặt lấy Heveto, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Heveto yếu đuối như vậy, mắt anh nhắm nghiền, chỉ khi cô lo lắng gọi tên mới chậm rãi mở mắt.

“Chi Chi, em đang lo cho anh à?” Heveto khẽ nói, rồi lại mỉm cười. Gương mặt vốn dĩ nghiêm nghị của anh vì mất máu mà trắng bệch, khiến người ta nhìn vào không khỏi rùng mình.

“Yên tâm, anh không chết được đâu.”

Châu Chi Mai chẳng thể nào cười nổi, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy những ngón tay lạnh dần của Heveto. Khi máu trong lòng bàn tay hai người bắt đầu đặc lại, xe cũng vừa tới bệnh viện.

Bác sĩ Hansen đã chờ sẵn ở cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Rõ ràng ông ta biết trước kế hoạch này, nếu không đã chẳng đứng đó chờ.

Trong phòng phẫu thuật, Châu Chi Mai nằm bên cạnh Heveto, một ống truyền trong suốt nối liền mạch máu hai người, máu từ cơ thể cô đang được truyền sang cho anh.

Đây là yêu cầu của Heveto, anh không cho phép máu của bất kỳ ai khác chảy vào cơ thể mình, ngoại trừ cô.

Thật hiếm có khi bác sĩ Hansen lại không phản đối điều gì, thậm chí cũng không mắng Heveto là kẻ điên rồ.

Toàn bộ quá trình phẫu thuật diễn ra nhanh hơn nhiều so với những gì Châu Chi Mai tưởng tượng, cảm xúc phức tạp trong lòng cô cũng dần lắng lại.

“Bunny nhỏ à, cô đừng lo, viên đạn đó cùng lắm cũng chỉ khiến Heveto bị thương ngoài da một chút thôi.” Hansen tỏ vẻ khoái chí, như thể càng rối ren càng thú vị. Ông vừa lấy viên đạn ra khỏi vai Heveto, còn chưa kịp thay bộ đồ phẫu thuật.

Trên giường phẫu thuật, Heveto vẫn nhắm chặt mắt, thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng.

Thực ra, ngay từ đầu Heveto đã từ chối gây mê. Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt Châu Chi Mai – lo lắng, hoảng hốt, bối rối… tất cả những cảm xúc ấy đều vì anh mà sinh ra.

Nếu sớm biết chỉ cần bị thương là có thể khiến cô phản ứng mạnh như vậy, anh sẵn sàng chịu đựng thêm nhiều đau đớn nữa cũng chẳng sao.

Chính Châu Chi Mai là người kiên quyết yêu cầu, Heveto mới đành miễn cưỡng đồng ý.

Khi ca phẫu thuật kết thúc, trái tim đang treo lơ lửng của Châu Chi Mai cuối cùng cũng buông xuống. Cô cảm ơn bác sĩ Hansen.

“Cảm ơn gì chứ, đây là việc tôi phải làm thôi.” Bác sĩ Hansen vỗ nhẹ lên vai cô, “Chừng mười phút nữa cậu ta sẽ tỉnh.”

Chưa đầy mười phút sau, Heveto đã tỉnh lại từ trạng thái mê man do thuốc.

Trong anh, ký ức cuối cùng còn đọng lại là gương mặt đẫm nước mắt của Châu Chi Mai. Cô khóc đến mức gần như tan nát cõi lòng, luôn tay vu.ốt ve gương mặt anh, từng giọt lệ mặn rơi xuống, chạm vào môi anh lại mang theo vị ngọt ngào khó tả.

Giờ đây, Châu Chi Mai đã ngừng khóc. Cô đã trấn tĩnh lại, cởi bỏ bộ quần áo đẫm máu trên người, lấy một chậu nước ấm, lặng lẽ lau đi những vết máu khô bám đầy trên cơ thể Heveto.

Khi Heveto mở mắt tỉnh dậy, Châu Chi Mai như không nghe thấy gì, cúi đầu, tỉ mỉ dùng gạc lau sạch cho anh.

Một lúc lâu sau, cô vẫn không nói gì, mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn chút không vui, hoặc đúng hơn là… đang giận.

Sau khi bình tĩnh nghĩ lại, Châu Chi Mai nhận ra chuyện lần này hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy. Cái gọi là “dẫn rắn ra khỏi hang”, chủ động ra tay, chẳng qua đều là lý do anh tự viện ra để liều mình.

Nói trắng ra, Heveto là cố ý tìm đến cái chết.

Ánh mắt Heveto không rời khỏi gương mặt cô, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh làm sai chuyện, đang chờ người lớn trách mắng, trong mắt đầy vẻ dè dặt.

Cuối cùng không nhịn được, anh lên tiếng, giọng khàn khàn như lướt qua giấy nhám: “Chi Chi…”

Châu Chi Mai không đáp, tiếp tục chăm chú làm việc của mình.

Heveto lại cất tiếng: “Bunny…”

Châu Chi Mai ném tấm gạc hồng nhạt đã thấm máu sang một bên, rửa tay, rồi quay người cầm lấy một quả táo cắn ăn.

Cô đã sợ hãi suốt cả một đêm, giờ đây đột nhiên thấy đói.

Cắn lấy cắn để vài miếng táo, sức lực dường như đang dần trở lại, nỗi căng thẳng trong lòng cũng tan biến theo từng nhịp nuốt.

Heveto: “Bảo bối…”

“Vợ ơi.”

Châu Chi Mai cuối cùng không nhịn được, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Heveto: “Ai là vợ anh chứ? Anh là ai vậy?”

Người bị thương là anh, nhưng người mất trí lại là cô.

Lịch sử quả thực có điểm trùng lặp đáng kinh ngạc, vẫn là căn phòng bệnh này.

Chỉ khác là lần trước người nằm trên giường là cô.

Còn lần này, Heveto để trần phần thân trên, vai anh quấn băng trắng, cơ ngực rắn rỏi phơi bày rõ ràng trước mắt Châu Chi Mai, như cố ý khiêu khích cô.

Không lâu sau, anh từ từ ngồi dậy, có lẽ vì động đến vết thương nên khẽ nhíu mày.

Trái tim Châu Chi Mai chợt siết lại, nhưng cô cố nhịn không để ý đến anh.

Heveto khẽ hắng giọng, nghiêm túc nói: “Nói chính xác thì anh là vị hôn phu của em. Ngón tay em vẫn đang đeo chiếc nhẫn anh tặng mà.”

Nghe vậy, Châu Chi Mai theo phản xạ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn gắn kim cương hồng lấp lánh trên ngón áp út.

Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ.

Thế nhưng, gương mặt cô lại đầy vẻ thản nhiên: “Vậy à? Sao em không nhớ nhỉ?”

Heveto hơi nhướng mày: “Nếu anh nhớ không nhầm, hình như em vẫn còn một tấm séc mười triệu đô la đang ở chỗ anh.”

Châu Chi Mai khựng lại, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức vừa ngớ ngẩn vừa buồn cười, lập tức không nhịn được bật cười. Cô đưa tay ra phía anh, vẻ mặt vô cùng lém lỉnh: “Đúng rồi, anh còn nợ em mười triệu đô đấy! Trả ngay đi.”

“Được thôi.” Heveto gật đầu, ra chiều rất dễ thương lượng, vẫy tay gọi cô, “Lại đây.”

Châu Chi Mai cắn môi, do dự giây lát, cuối cùng vẫn bước về phía anh. Dù đang giận, nhưng rõ ràng cô rất quan tâm đến anh. Trong lòng cũng khát khao được gần anh, chỉ là vẫn chưa thể tha thứ cho hành động điên rồ của anh lần này.

Vừa khi cô vừa tới gần, Heveto đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô ngã vào lòng mình.

Rõ ràng biết cô đang giận, nhưng tâm trạng anh lại vui chưa từng thấy.

Vì cô lo cho anh.

Vì cô quan tâm đến anh.

Trên cánh tay Châu Chi Mai vẫn còn vết kim nhỏ, đó là dấu vết để lại sau khi truyền máu cho Heveto.

Tới khoảnh khắc này, chút bất an cuối cùng trong lòng anh cũng tan biến theo tiếng súng đêm qua.

Thú thật, mọi chuyện lần này vốn không nằm trong kế hoạch. Vì sự xuất hiện bất ngờ của Châu Chi Mai, Heveto mới có chút thử thách và cố ý. Anh muốn nhìn xem vị trí của mình trong lòng cô đến đâu, nói là khổ nhục kế cũng không quá lời. Với anh, vết thương nhỏ thế này chẳng đáng gì, nhưng cô thì lại thật sự lo đến rối trí.

Châu Chi Mai vẫn đang giận.

Cô không tin Heveto là người hành động bốc đồng. Kế hoạch lần này đến cô cũng nhìn ra lỗ hổng khắp nơi, anh thông minh như thế, làm sao lại không biết?

Dù cuối cùng quả thật đã bắt được Simmons, nhưng anh cũng vì thế mà bị thương.

Anh làm vậy, rốt cuộc là vì điều gì?

Lỡ như, lỡ như anh thật sự gặp chuyện…

Cô căn bản không dám nghĩ tới hậu quả đó.

“Heveto, anh thật sự nghĩ em sẽ để tâm sao? Nói thật, nếu lần này anh chết dưới họng súng của Simmons, thì cũng là anh đáng đời thôi.” Châu Chi Mai bị cánh tay rắn chắc của Heveto ghì chặt, không thể cử động, liền giãy giụa cố thoát ra.

“Á…”

Vết thương bị kéo căng, người đàn ông cứng rắn cũng phải đau đến hít mạnh một hơi.

Châu Chi Mai lập tức căng thẳng, không dám cử động nữa, vội vàng cúi đầu kiểm tra vết thương trên vai anh.

“Anh không sao chứ?”

“Có sao.” Heveto lại vòng tay ôm chặt lấy cô, hai người mặt đối mặt, trong mắt anh ánh lên vẻ năn nỉ pha chút nũng nịu, “Chi Chi, đừng giận anh nữa.”

8.3
Tiến độ: 100% 84/84 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025