Chương 74: Chương 74
Có lẽ là vì xa cách nên mới thấy nhớ nhung thêm da diết.
Châu Chi Mai chợt nhận ra một điều, chỉ nhìn thấy nhau qua màn hình video thì không thể nào xoa dịu nỗi nhớ nhung cô dành cho Heveto.
Dù những điều nên thấy hay không nên thấy, cô đều đã nhìn qua cả, vậy mà vẫn không thấy thỏa mãn. Bởi vì, nỗi nhớ cô dành cho anh không chỉ nằm ở thể xác, mà là từ tận sâu trong lòng.
Thế nhưng điều khiến Châu Chi Mai cạn lời là vài hôm sau khi gọi video lại, Heveto lại báo cho cô một tin.
“Có thể anh sẽ về muộn hơn so với kế hoạch ban đầu một chút.”
Nghe vậy, Châu Chi Mai đang còn vui vẻ là thế, trong chớp mắt đã nhíu mày. Cô hỏi: “Muộn một chút là muộn bao lâu vậy anh?”
“Chừng hai tuần.”
Châu Chi Mai nhìn chăm chăm khuôn mặt điển trai sắc sảo của Heveto trong video, chỉ muốn lao thẳng vào màn hình mà cắn anh một phát cho hả giận.
Hừ, nói mà không giữ lời.
Người trong video vẫn đang tiếp tục dụ dỗ cô, giọng nói trầm khàn mang theo chút quyến rũ: “Không xem nữa à?”
Lúc này ở Trung Quốc là nửa đêm, còn ở nướnước M nơi Heveto đang ở thì đúng vào giờ nghỉ trưa. Anh một mình ngồi trong văn phòng, áo quần có phần xộc xệch.
Chỉ mới hai phút trước thôi, Châu Chi Mai còn đang mè nheo đòi anh cho xem cơ bắp ngực. Mà đâu chỉ có vậy, hôm qua cô còn hạ giọng nũng nịu bảo: “Anh dùng tay cho em xem đi.”
Còn gì kích thích hơn việc nhìn bạn trai mình vì mình mà “hiến sắc”?
Chính là việc anh ấy tự tay hành động.
Ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt xanh của Heveto phủ một lớp sương mờ mịt, vẻ mặt đầy kiềm nén. Anh dường như tựa lười vào ghế da, nhưng các cơ bắp nơi cánh tay lại căng cứng, nơi cổ tay lộ rõ những đường gân xanh nổi bật, tràn đầy sức mạnh đàn ông trưởng thành.
Nếu bàn tay Châu Chi Mai không thể ôm trọn, thì bàn tay anh lại vừa vặn bao phủ lấy tất cả. Mặt lưng bàn tay nổi bật những đường gân xanh uốn lượn, mang theo sức hút mê hoặc của phái mạnh.
“Không xem nữa!” Châu Chi Mai sầm mặt lại, cả gương mặt hiện lên vẻ của một tiểu thư đang dỗi, khó chịu thấy rõ.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô vẫn nghe thấy những tiếng thở gấp trầm thấp đầy mê hoặc, xen lẫn âm thanh ma sát nhanh và gấp, mãi đến giây phút cuối cùng, như một đóa pháo hoa giữa đêm đen, nở rộ rực rỡ.
Châu Chi Mai không kìm được mà ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trong video.
Gương mặt góc cạnh của anh thoáng hiện vẻ thỏa mãn mà cũng đầy phức tạp, ánh sáng trắng ấm trong phòng đổ xuống trán anh, như thể một tuyệt tác được chạm khắc tinh tế bởi bàn tay Thượng Đế.
Trái tim Châu Chi Mai rung động mãnh liệt, nhưng vẫn phải cố gắng đè nén lại.
“Đồ mê hoặc lòng người!”
“Chụt” một tiếng, cô dứt khoát tắt luôn video.
Lần này coi như Châu Chi Mai đã “diễn” một màn ngay trước mặt Heveto, cô tỏ rõ mình đang giận, dỗ thế nào cũng không hết giận.
Thế nhưng kiểu giận dỗi nho nhỏ giữa các cặp đôi thế này, với Heveto lại là một dạng tình thú. Đó là cảm giác được quan tâm, được cần đến, được nhớ thương, vừa khéo lấp đầy trái tim anh.
Rất nhanh, Châu Chi Mai nảy ra một kế hoạch nho nhỏ. Nếu Heveto tạm thời chưa thể trở về, thì tại sao cô không đến nước M một chuyến?
Coi như trở lại chốn xưa vậy.
Nói rằng sau khi về nước cô chưa từng nghĩ đến nước M lần nào, thật ra không thực tế lắm.
Cô đã sống ở nơi đó suốt năm năm trời, dù có nhiều điều khiến cô thấy chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn để lại những ký ức vô cùng đậm sâu.
Vì thế, sau khi hoàn thành ba tuần học thêu, Châu Chi Mai liền bay thẳng từ sân bay quốc tế đến nước M.
Nhớ lại hơn hai năm trước, cô đã phải vất vả trăm bề, dưới sự giúp đỡ của vợ chồng Thẩm Ty mới có thể trở về từ nước M. Từ đó, Heveto và Diệp Khai Sướng hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Thế mà giờ đây, cô lại chủ động quay trở lại nước M.
Quả là tạo hóa trêu ngươi.
Chuyến bay kéo dài suốt mười lăm tiếng khiến Châu Chi Mai nhàm chán đến cực điểm. Nhưng nhờ là chuyến bay thẳng, không cần quá cảnh nên cũng tiết kiệm được nhiều thời gian chờ đợi.
Cô gần như chẳng mang theo hành lý gì, cả người nhẹ nhõm.
Khi hạ cánh xuống thành phố Phái Tân, nước M thì đã là một giờ rưỡi chiều.
Trên máy bay cô đã rửa mặt, dùng bữa trưa, và giờ thì trực tiếp bắt taxi tới Khu Phố Số Một ở thành phố Phái Tân.
Một lần nữa đặt chân lên mảnh đất quen thuộc này, Châu Chi Mai lại có một ảo giác kỳ lạ, cứ như thể ngày hôm qua cô vẫn còn đang bị ép buộc lắng nghe tiếng súng chói tai vang lên nơi đây.
Trong không khí vẫn phảng phất mùi lá cây hăng nồng, dòng người đủ mọi màu da qua lại tấp nập, tại sân bay quốc tế phần lớn là tiếng Anh, xen lẫn thêm vài thứ tiếng khác.
Chẳng mấy chốc, những cảnh vật quen thuộc đã hiện ra trước mắt cô.
Kể từ sau khi tổng thống mới của nước M — Hudson Vera — lên nắm quyền vào năm ngoái, ông đã bắt đầu thực hiện một loạt cải cách mạnh tay. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ: trên phố hầu như không còn bóng dáng của người vô gia cư, ngay cả những kẻ nghiện ngập lảng vảng ngày đêm cũng chẳng thấy đâu.
Tài xế đặt xe theo ứng dụng lái xe theo bản đồ, đưa Châu Chi Mai đến gần tòa nhà số 6 ở khu phố số Một.
Ngay trước mắt cô, biển hiệu đèn neon lớn sáng rực dòng chữ “Eleanor Ella” treo trên tầng cao của tòa nhà số 6.
Đó chính là nơi Châu Chi Mai từng làm việc trước kia.
Vẫn có không ít du khách đứng trước toà nhà mang tính biểu tượng này để chụp ảnh lưu niệm, còn những nhân viên văn phòng trong ERE vẫn đang bận rộn như mọi khi.
Châu Chi Mai chỉ đứng từ xa ngước nhìn về phía tòa nhà số 6, cô không rõ những đồng nghiệp cũ có còn làm ở đó không — mà thật ra điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Năm đó, cô rời đi một cách đột ngột, không kịp nói lời từ biệt với bất kỳ ai, ngay cả với người thân thiết nhất là Lý Mỹ Na cũng cắt đứt liên lạc.
Nhưng có lẽ, đó mới chính là kết thúc tốt nhất.
Dừng chân một lúc, Châu Chi Mai tiếp tục bước đi, hướng về khu căn hộ cô từng sinh sống.
Nơi đó cách tòa nhà số 6 không xa, chỉ đi bộ chừng mười phút là đến. Dọc đường đi ngang qua những con phố quen thuộc, như thể những ký ức bị đóng băng trong đầu nay lại được khơi dậy, khiến cô cảm thấy hư ảo vô cùng.
Cô không mang theo chìa khóa căn hộ, nhưng ngày xưa cô luôn có thói quen giấu chìa khóa ở một nơi bí mật.
Quả nhiên, vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
Mở cửa bước vào, đập vào mắt cô là một không gian nhuộm sắc hồng phấn — phong cách mà cô từng yêu thích nhất. Mọi đồ đạc trong nhà vẫn được giữ nguyên như hai năm trước, thậm chí chiếc ly uống cà phê để trên bàn cũng vẫn còn ở nguyên vị trí ấy.
Mọi thứ như thể thời gian chưa từng trôi qua.
Một chiếc q.uần l.ót ren bị vứt bừa lên sofa thu hút sự chú ý của Châu Chi Mai.
Đó là chiếc cô từng mặc.
Hiển nhiên, cũng đã được ai đó sử dụng qua.
Cuộc trở về chốn xưa đến đây là kết thúc.
Châu Chi Mai lấy điện thoại ra, nhắn tin cho John.
Chỉ có John là người hiểu rõ nhất lịch trình của Heveto.
Chuyến đi này của Châu Chi Mai, cô không cho bất kỳ ai biết. Nhân lúc cô và Heveto đang giận dỗi, cô muốn thực hiện một cú “đột kích”. Nói là bất ngờ, cũng không sai.
Rõ ràng, John vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của cô. Nhưng Châu Chi Mai đã dặn kỹ: không được để Heveto biết.
Lúc này, Heveto đang làm việc tại tòa nhà QC.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, dưới sự dẫn đường của John, Châu Chi Mai bước vào bên trong tòa nhà QC.
Đây là lần đầu tiên cô được vào bên trong tòa nhà QC. Không thể gọi là xa hoa, tòa nhà có lịch sử gần một thế kỷ này không thể so với những cao ốc hiện đại, thông minh trong nước. Nhưng cũng chính nhờ lớp bụi thời gian ấy mà nó mang một vẻ đẹp đặc biệt, khác biệt hoàn toàn.
“Anh ấy đang họp, cô có thể đợi trong văn phòng của anh ấy.” John trong bộ vest thẳng thớm, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ, dường như có chút bất lực với chiêu trò nho nhỏ của cô gái trước mặt, nhưng lại cũng rất vui vì cô đã đến.
Châu Chi Mai một lần nữa xác nhận với John: “Anh chưa nói với Heveto là tôi đến đúng không?”
John thẳng thắn đáp: “Nói thật là bây giờ tôi còn không dám nói chuyện với anh ấy.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh ấy đang gặp chút rắc rối, tâm trạng không tốt. Nhưng cô yên tâm, mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”
“Ồ…”
Thực tế, nguyên nhân trực tiếp khiến tâm trạng của Heveto sa sút chính là vì thái độ thờ ơ của Châu Chi Mai với anh.
Giữa hai đất nước cách nhau hơn mười nghìn cây số, họ chỉ còn có thể liên lạc với nhau qua điện thoại.
Sau khi giận, Châu Chi Mai cố tình tỏ ra lạnh nhạt với Heveto. Bất kể anh nhắn gì cho cô, cô cũng chỉ trả lời vài từ ngắn ngủn: “Ừ.”, “Biết rồi.”, “Oh.”
Không thể phủ nhận, quả thực trong lòng cô có phần cố ý.
Đứng trên tầng cao nhất của toà nhà QC, từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh thành phố Phái Tân, giữa sự nhỏ bé và hùng vĩ, con người ta bỗng trở nên vô cùng tầm thường.
Châu Chi Mai dạo quanh một vòng trong văn phòng của Heveto, tỉ mỉ quan sát những cuốn sách trên giá, các vật trang trí trên kệ, cả phòng nghỉ cũng được cô khám phá không sót chỗ nào.
Hai tiếng trôi qua, cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, có phần chán nản. Lấy điện thoại ra, cô bắt đầu “gây rối” Heveto.
[Nhớ anh rồi]
[Muốn gặp anh ngay bây giờ]
Đang giữa cuộc họp, Heveto liếc nhìn tin nhắn từ Châu Chi Mai, khoé môi khẽ nhếch lên. Và rồi tất cả những người có mặt trong phòng họp đều chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ, vị chủ tịch vừa mới đây còn lạnh mặt nghiêm khắc khiển trách các giám đốc cấp cao, chỉ trong khoảnh khắc đã mang theo một sắc thái khác hẳn. Như thể Satan vừa bước ra từ cánh cổng địa ngục, nụ cười của anh mang vẻ kỳ dị đến mức khiến người ta tưởng chừng như cơn giông bão sắp ập đến.
Nhưng không ai biết rằng, dưới ánh mắt của bao người, Heveto đang lặng lẽ dùng những ngón tay dài thon của mình gõ nhẹ lên bàn phím, đáp lại tin nhắn của Châu Chi Mai.
[Video call?]
[Hay là… em lại muốn xem gì nữa đây?]
Đã hai ngày tròn họ chưa gọi video cho nhau.
Châu Chi Mai lần này lại tỏ ra ngoan ngoãn một cách khác thường:
[Anh đang làm việc mà? Video lúc này chắc không tiện đâu… Nhưng nếu bây giờ anh ngồi trong văn phòng, cởi cúc áo sơ mi hoặc tháo quần ra, em sẽ rất vui đó.]
Gửi xong tin nhắn, Châu Chi Mai đặt điện thoại xuống bàn. Ngay sau đó, cô vô tình nhìn thấy một bức ảnh được đặt bên cạnh máy tính.
Là ảnh của cô.
Châu Chi Mai trong tấm hình trông cũng không khác hiện tại là bao, chỉ là nét mặt còn non nớt hơn nhiều. Cô mặc một chiếc váy dây màu hồng, mái tóc dài xoã nhẹ bên vai. Nhìn vào bối cảnh phía sau, có thể đoán đây là lúc cô còn đang học ở nước M.
Châu Chi Mai nheo mắt lại, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ mình từng chụp tấm ảnh ấy lúc nào.
Có tiếng bước chân đang đến gần.
Đế giày da cứng gõ đều trên sàn gạch, từng bước từng bước gõ nhịp vào tim Châu Chi Mai, khiến nhịp tim cô bất giác tăng vọt. Cô vội vàng bước nhanh đến bên cánh cửa, nép mình vào góc khuất.
Rất nhanh, cánh cửa văn phòng mở ra. Ngay khoảnh khắc ấy, Châu Chi Mai định lao ra ôm lấy Heveto từ phía sau, định tạo một cú bất ngờ cho anh. Nhưng điều không ai ngờ tới là với bản năng cảnh giác mạnh mẽ, Heveto lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm, phản xạ chớp nhoáng, liền bắt lấy cô, đè mạnh cô lên cửa.
Lực anh rất mạnh, cơ thể rắn chắc, chẳng hề có chút mềm lòng nào.
“Á á á, đau, đau… là em! Là em mà!”
Châu Chi Mai bị ép sát mặt vào cửa sắt, đau đến mức nhăn nhó, kêu oai oái.
Cô nên thấy may mắn vì Heveto hôm nay không mang theo súng. Nếu không, e là đầu cô đã nổ tung rồi.
Giọng nói quen thuộc, thân thể mềm mại, mùi hương ngọt ngào, tất cả lập tức dập tắt cảnh giác trong lòng Heveto.
Anh không dám tin, liền xoay cả người cô lại, cúi xuống nhìn, đôi mắt xanh thẳm ánh lên đủ thứ cảm xúc phức tạp.
Anh vừa rời khỏi phòng họp, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, cổ áo cài một chiếc cà vạt màu xanh đen, dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị.
Hai người nhìn nhau trong tích tắc. Châu Chi Mai chau mày, đưa tay xoa cổ tay vừa bị anh bóp mạnh. Gương mặt cô đầy uất ức, hai má phồng lên như đang giận dỗi.
Ngay khoảnh khắc ý thức quay về, Heveto không nói lời nào, lập tức bế bổng cô lên, đẩy mạnh cô áp vào cánh cửa, những nụ hôn như bão tố cũng lập tức ập xuống.
Anh hôn quá mãnh liệt, quá gấp gáp, đầu lưỡi và bàn tay nghịch ngợm không chút kiềm chế.
Trong không gian rộng lớn của văn phòng, những tiếng hôn vang lên đan xen, tràn ngập không khí ám muội và da diết.
Châu Chi Mai vòng tay ôm lấy cổ Heveto, đôi chân siết lấy vòng eo hẹp của anh, không nhịn được lên tiếng phản đối: “Ưm… nhẹ thôi… bảo bối, anh cắn em đau quá…”
Người đang mải mê hôn bỗng dừng lại, giọng khàn khàn hỏi: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”