Chương 115: Bắt gặp khi đi mua sắm

21/04/2025 10 8.3

Đợi hai người chỉnh tề rồi rời khỏi công ty, lại lần nữa trở thành tâm điểm giữa đám đông.

Từng ánh mắt gần như dính chặt vào họ, suốt dọc đường đều là những tiếng chào hỏi tươi cười:

"Chào Chúc tổng, chào Cố tổng."

Câu "Chào Cố tổng" này còn thân thiết hơn cả khi gọi tổng giám đốc của mình.

Người nào đó ung dung gật đầu cười, thu hoạch một đống fan nữ mê trai.

Sau khi ăn tối xong, Cố Tịch viện cớ Bắc Thành quá lạnh, dụ dỗ cô đi Hongkong, còn thuận tiện "bắt cóc" luôn con mèo của cô từ Tần Hòa, miệng thì nói là giúp cô chăm mèo.

Chúc Mạn thật chẳng buồn vạch trần anh.

Khi về đến biệt thự ở núi Đại Sơn của anh thì trời đã khuya, anh giao mèo cho người giúp việc, rồi ôm cô lên lầu.

Đêm rất dài.

...

Hai ngày này, buổi tối hai người ngủ chung, ban ngày thì thi thoảng ra ngoài đi dạo, chẳng ai làm phiền, khiến Cố Tịch cực kỳ hài lòng.

Chiều chủ nhật, khi Chúc Mạn đang nằm lười trên ghế sofa chơi với mèo thì Cố Tịch lại nhất quyết kéo cô đi dạo trung tâm thương mại.

Người này còn biết mua sắm hơn cả Hứa Thi Ý.

Tài xế đi theo phía sau hai người, chủ yếu là để xách đồ, trên tay toàn là thứ Cố Tịch mua cho cô, từ trang sức, son môi, quần áo, túi xách, vân vân...

Còn một đống không xách nổi đành phải cho người ta trực tiếp mang đến biệt thự ở núi Đại Sơn.

Chúc Mạn thật sự không nhìn nổi nữa, kéo lấy anh:

"Anh thích gì, để em mua cho."

"Thật không?" Cố Tịch nhìn cô, khóe môi cong lên.

Chúc Mạn hào sảng gật đầu:

"Đương nhiên, Cố tổng muốn gì em đều mua hết."

"Được, vậy em chọn cho anh đi, từ trong ra ngoài đều phải có."

Chúc Mạn: "......"

Universe.

Trung tâm thương mại cao cấp thuộc tập đoàn Hoàn Vũ.

Tịch Vận đang đi dạo cùng hai chị em thân thiết, tiện thể định chọn cho chồng mình một chiếc ví mới, thì bất ngờ bị một người bạn kéo tay áo:

"Này, kia không phải con trai cậu à?"

"Con trai tớ? Cậu nhìn nhầm rồi, con trai tớ làm gì rảnh rỗi mà tới đây..."

Tịch Vận quay đầu nhìn theo, đúng khoảnh khắc trông thấy người đó, giọng bà lập tức nghẹn lại.

Không sai, đúng là con trai bà.

Chỉ là... không biết đang đi với ai, khóe miệng cười đến mức gần như ngoác đến tận mang tai.

Chẳng lẽ là...

Một gương mặt thoáng lướt qua trong đầu bà.

Bà hơi nghiêng người né sang một bên, ló đầu nhìn ra, lập tức thấy được bóng dáng ban nãy vừa bị che khuất.

Lập tức, Tịch Vận mừng rỡ không kiềm chế nổi.

Đúng là con bé thật!

Thì ra là lại làm lành với nhau rồi, trách không được tâm trạng nhìn tốt đến vậy.

Tịch Vận không muốn làm phiền hai người họ, liền vội vã kéo theo hai người bạn rời đi.

Chúc Mạn chọn một chiếc ví da cổ điển, khí chất cũng rất hợp với anh, rồi quay sang hỏi:

"Cái này anh thích không?"

Giống như mấy lần trước, anh vẫn mỉm cười gật đầu:

"Thích, đẹp lắm."

Chúc Mạn khẽ cong môi, liếc anh một cái —

Cô có cảm giác, dù có đưa cho anh một cục cứt do Đoàn Đoàn để lại, anh cũng sẽ gật đầu bảo "đẹp" với "thích".

Cô nàng bán hàng đứng cạnh nhìn cảnh này, nhịn không được khẽ bật cười —

Ánh mắt của vị Cố tổng này rõ ràng đâu có dính vào cái ví nào, từ đầu tới cuối chỉ nhìn cô gái trước mặt.

Chúc Mạn đưa ví cho người bán hàng bên cạnh, thản nhiên nói:

"Lấy cái này đi."

Người bán hàng lập tức cung kính nhận lấy:

"Vâng, thưa tiểu thư."

Mua xong ví, lúc hai người đi ngang qua một cửa hàng đồ lót cao cấp, Chúc Mạn liền bị người nào đó vừa đẩy vừa ôm, nửa cưỡng ép đưa vào trong.

Tài xế đứng ngoài chỉ biết xách đống túi lớn túi nhỏ, không dám bước vào, ngoan ngoãn đợi ở cửa.

Vừa bước vào, nhân viên cửa hàng đã lập tức tiến đến chào đón một cách nhiệt tình.

"Em tự chọn đi." Anh nghiêng người, cười như không cười, lười biếng nói.

"Em chọn đi, mắt thẩm mỹ của em tốt, chọn cái em thích là được."

Người đàn ông cười cười, da mặt dày không ai địch nổi.

Chúc Mạn thật sự muốn đấm cho anh hai phát ngay tại chỗ, dứt khoát vung tay chỉ loạn vài cái.

Cố Tịch nhàn nhã nhìn bộ dáng của cô, bật cười thành tiếng.

Hai người cứ thế dạo hết buổi chiều, lần này đến lượt cô mua cho anh một đống đồ — từ trong ra ngoài, nào là đồ lót, đồ ngủ, vest, cà vạt, thắt lưng, ví da, khuy măng sét, bật lửa... bất cứ thứ gì nghĩ ra được đều mua hết.

Về đến biệt thự, Chúc Mạn tắm xong thì nằm nghiêng trên ghế sofa trêu mèo.

Cố Tịch cũng vừa tắm xong đi ra, trực tiếp nhấc Đoàn Đoàn từ người cô lên.

Đoàn Đoàn kêu "meo meo" hai tiếng phản kháng, nhưng vô ích.

Anh xách mèo xuống lầu, không lâu sau lại một mình quay lên.

Đêm khuya tĩnh lặng, mờ mờ ám ám.

Một phòng hỗn độn, triền miên cuồng nhiệt, tiếng rên nỉ non như muốn nhuộm sáng cả bầu trời.

...

Chuyện đó đúng là hao sức.

Hôm sau Chúc Mạn suýt nữa không dậy nổi, ngồi máy bay riêng của anh về Bắc Thành, cả ngày làm việc đều ngáp không ngừng.

Tan ca, cô chẳng còn tinh thần gì, chỉ muốn về nhà ngủ bù thì lại đụng phải mẹ mình.

Bà Tần Hoa Lan đang ngồi ở sofa trong phòng khách, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên người cô, rõ ràng là cố tình đợi cô về.

Chúc Mạn thầm nghĩ chắc lần này là muốn tính sổ đây.

Dù sao anh trai cô còn biết chuyện Cố Tịch làm, mẹ cô sao có thể không biết được.

Chắc chắn là định bắt cô ra tra hỏi một trận nữa rồi.

Nghĩ lại, mấy hôm nay bà không gọi điện, đúng là có chút bất thường.

Chúc Mạn còn đang ngáp, chuẩn bị ngoan ngoãn bước qua chịu thẩm vấn, ai ngờ giây tiếp theo đã nghe mẹ mình thản nhiên nói một câu:

"Tháng sau sinh nhật con, tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà đi."

Chúc Mạn: "......"

Mẹ cô vốn không phải người ưa náo nhiệt, sao đột nhiên lại đề xuất làm tiệc sinh nhật ở nhà?

Quá ồn ào.

Quan trọng là — lại không hỏi gì đến chuyện của Cố Tịch, hoàn toàn không giống phong cách lúc nào cũng chê bai "không ra gì" của bà.

8.3
Tiến độ: 100% 125/125 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025