Chương 113: Anh đã thay em dạy dỗ lại rồi
Hongkong.
Trong một buổi tiệc rượu trong giới giải trí toàn những đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng, ai nấy đều dẫn theo bạn gái.
Bên cạnh Cố Tịch chỉ có trợ lý Trần đi cùng, anh được nhiều người vây quanh. Một đạo diễn có tiếng cười hỏi:
"Cố tổng hôm nay sao không dẫn bạn gái theo vậy?"
Có người lập tức đón lời, trêu chọc:
"Nói gì thế? Cố tổng người ta có bạn gái rồi, đương nhiên phải giữ mình trong sạch, không khéo lại bị đá thì sao?"
Mọi người cười cười, nhưng chẳng ai dám phụ họa thêm.
Người vừa lên tiếng là Lâm Dự, đạo diễn trẻ tuổi nhưng nổi tiếng cả trong và ngoài nước. Anh ta không lớn tuổi lắm, điều quan trọng là lại là bạn thân nhiều năm của Cố tổng trước mắt nên mới dám đùa giỡn tự nhiên như vậy, còn những người khác thì không ai dám.
Cố Tịch hơi nhếch môi, giọng điệu lười biếng thoải mái:
"Đúng vậy, bạn gái tôi là tổ tông của tôi đấy, không dám đắc tội chút nào, sợ bị đá."
Lâm Dự tặc lưỡi hai tiếng:
"Thế khi nào cậu dẫn tổ tông đó ra mắt bọn tôi đây?"
"Cưới sẽ gửi thiệp cho cậu." Cố Tịch đáp thản nhiên.
Lâm Dự nhìn anh, khẽ lắc đầu bật cười.
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh thật sự rất muốn biết người phụ nữ khiến người đàn ông này ngày nhớ đêm mong là ai, trông thế nào.
...
Trong lúc rượu chè nói cười, Phan Gia Tuấn quan sát một hồi lâu, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bắt chuyện với Cố Tịch.
Hai người trò chuyện sơ sơ, nhưng hình như đối phương không mấy muốn tiếp lời.
Phan Gia Tuấn chợt nhớ ra tin tức vừa nhận được, bèn ghé sát lại, hạ giọng nói:
"Cố tổng, tôi vừa nhận được tin, nghe nói hội quán Tần Hòa dưới tên của Chúc tổng đang bị nghi ngờ dính líu đến giao dịch phi pháp, cô ấy bị cảnh sát đưa đi rồi."
Hắn đang cố gắng ly gián.
Cố Tịch khựng lại một chút, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua:
"Ồ? Phan tổng nghe được từ đâu vậy?"
Phan Gia Tuấn thấy đối phương hiếm hoi chịu nhìn mình, lập tức nói tiếp:
"Là người dưới trướng tôi tình cờ thấy cảnh sát đưa Chúc tổng đi. Cố tổng à, anh nói xem Chúc tổng liệu có thật sự làm gì không đúng không? Nếu chuyện này mà lan ra, e là cả Thiên Nghệ cũng bị vạ lây đấy chứ?"
Phan Gia Tuấn tỏ vẻ tiếc nuối khi nói, vừa mở miệng vừa quan sát phản ứng của Cố Tịch — nhưng lại chẳng thể đoán được nét mặt anh.
Hình như... hơi không vui?
Cố Tịch thu lại ánh mắt đang đặt trên người hắn, thản nhiên liếc sang trợ lý Trần bên cạnh.
Trợ lý Trần lập tức hiểu ý, quay người bước ra gọi điện thoại.
Lúc này, Chúc Mạn đang bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát.
Phòng điều tra.
Chúc Mạn tựa lười biếng vào ghế, chỉ liếc qua bức ảnh rồi tiện tay ném nó lên bàn trước mặt, giọng thờ ơ:
"Photoshop đấy, kỹ thuật cũng ra gì phết."
Cảnh sát đối diện trừng mắt cảnh cáo, cô lại từ tốn ngồi thẳng dậy, khẽ cong môi cười:
"Cảnh sát à, bọn tôi kinh doanh đàng hoàng lắm, ảnh này ai gửi cho các anh vậy? Cố ý vu cáo, bịa đặt, có phải là tội vu khống không? Hay là—mấy anh lục soát Tần Hòa kiếm ra được cái gì à?"
Cảnh sát kia nhìn cô hơi sững người, đang định nói gì đó thì cửa phòng điều tra bỗng bị đẩy ra.
Anh ta quay lại nhìn, khựng lại một giây rồi vội vàng đứng dậy chào, nhưng người kia phất tay ngăn lại.
"Không có gì, tôi chỉ đến xem thôi, cậu cứ tiếp tục."
Một giọng nam trầm ổn và nghiêm nghị vang lên từ cửa phòng.
Viên cảnh sát kia nghe vậy, tim bất giác khựng lại, trong lòng bỗng thấy căng thẳng — sao chuyện này lại kinh động đến người đó đích thân đến đây chứ?
Chúc Mạn nhìn thấy người vừa xuất hiện, nụ cười liền hiện lên trên môi:
"Chú Lý."
"Con bé này, cậu của cháu tự mình gọi cho chú, bảo chú tới xem rốt cuộc cháu gây ra chuyện gì. Yên tâm đi, chú tuyệt đối không bao che đâu."
Người kia nói xong thì kéo ghế ngồi xuống đối diện chếch với Chúc Mạn, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô.
Viên cảnh sát đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Cháu đâu dám làm gì sai chứ." Chúc Mạn cười nhàn nhạt.
Cô còn sợ mình vừa phạm lỗi xong thì người ta sẽ ngay lập tức lấy danh nghĩa chính nghĩa mà dẫn cô tới đồn luôn ấy chứ.
"Có người mang một tấm ảnh Photoshop tới vu khống cháu. Cháu chỉ liếc qua là biết ngay là giả rồi. Cảnh sát không cần kiểm tra tính thật giả của bằng chứng trước khi thẩm vấn sao ạ?"
Người đàn ông đối diện nghe vậy thì liếc sang viên cảnh sát bên cạnh, sau đó vươn tay cầm tấm ảnh trên bàn lên, đẩy gọng kính rồi chăm chú nhìn kỹ một lần nữa.
Ông chú kia nhìn mãi mà cũng không nhận ra chỗ nào bị chỉnh sửa, liền đưa nó cho viên cảnh sát trẻ đứng sau mình:
"Đưa đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra đi, nhanh lên."
"Vâng ạ." Viên cảnh sát trẻ cầm ảnh rời khỏi phòng.
Chưa đến nửa tiếng sau, anh ta quay lại cùng bức ảnh và kết quả kiểm định:
"Đúng là có dấu vết chỉnh sửa bằng phần mềm."
Viên cảnh sát trước đó lập tức sợ đến mức không biết phản ứng thế nào.
Anh ta nhận tiền làm việc, người kia bảo cố gắng để cô ấy bị giữ lại trong đồn qua đêm, coi như dằn mặt một chút.
Anh ta tưởng dễ ăn, ai ngờ cô gái này lại có hậu thuẫn lớn đến vậy, còn khiến cả lãnh đạo phải đích thân tới nơi.
Càng không ngờ là bức ảnh kia lại thật sự là giả.
Ánh mắt lạnh lẽo và uy nghi từ người lãnh đạo khiến anh ta căng thẳng đến run người.
...
Sau khi hoàn tất điều tra, Chúc Mạn bước ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy quản gia và vệ sĩ đã chờ sẵn bên ngoài.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh về hướng biệt thự nhà họ Chúc.
Trong xe, Chúc Mạn tựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi một câu:
"Tra được ai làm chưa?"
Quản gia trả lời:
"Đã tra ra rồi, nhưng người đó hiện đang ở Hongkong, tiểu thư cũng biết đấy, họ Phan."
Chúc Mạn khẽ bật cười, giọng uể oải:
"Là hắn à? Nhưng hắn ta còn không có tư cách bước chân vào Tần Hòa, sau lưng chắc chắn còn có người khác."
Quản gia gật đầu:
"Vâng thưa tiểu thư, chủ tịch đã sắp xếp người tiếp tục điều tra."
"Ừm." Chúc Mạn hờ hững đáp, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
...
Trợ lý Trần sau khi điều tra xong liền quay lại buổi tiệc, bước đến bên tai tổng giám đốc nhà mình nói vài câu.
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:
"Nhưng bây giờ Chúc tổng đã không sao, đã về nhà rồi ạ."
Nói xong, anh ta vô cùng bình tĩnh lùi lại hai bước.
Giữa ánh đèn đan xen chớp nhoáng, Phan Gia Tuấn lén quan sát sắc mặt người đàn ông kia.
Gương mặt anh mang nét lạnh lùng và lười nhác, không thể đoán được tâm trạng, nhưng lại toát ra một luồng khí tức âm u như giông tố sắp kéo đến.
Chỉ thấy ngón tay thon dài của anh chậm rãi cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn.
Phan tổng lập tức vươn tay muốn đỡ lấy, giọng điệu nịnh nọt:
"Cố tổng, sao có thể để ngài tự mình rót rượu được, để tôi, để tôi..."
Hắn ta vừa dứt lời, không ngờ giây tiếp theo — "choang" — chai rượu vang trực tiếp vỡ tan trên đầu hắn.
Rượu đỏ văng tung tóe.
Mọi người trong buổi tiệc giật mình kinh hãi, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về đây, tiếng nhạc cũng lập tức ngừng lại.
Phan Gia Tuấn ôm đầu, vừa đau vừa choáng váng:
"Cố tổng, chuyện này là..."
Chưa kịp nói hết câu, cổ hắn đã bị người kia túm chặt, mạnh mẽ đè thẳng xuống mặt bàn cao bên cạnh.
Ly rượu sâm panh và rượu vang đỏ trên bàn lập tức đổ tràn, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ lách cách vang lên.
Có ly rượu bị hất vào đầu hắn, chất lỏng lạnh ngắt từ trán chảy xuống, cũng thấm lên đôi tay trắng trẻo thon dài của người đàn ông, trộn lẫn hương rượu, nhìn vừa đẹp mắt vừa đáng sợ.
Chỉ là nắm đấm kia, thật sự quá hiểm độc và mạnh mẽ — không ai hiểu nổi Phan Gia Tuấn đã đắc tội gì.
Mọi người xung quanh chỉ dám đứng nhìn, không ai dám tiến lại gần.
Một buổi tiệc rượu vốn sôi động náo nhiệt, trong khoảnh khắc trở nên lặng ngắt như tờ.
Phan Gia Tuấn bị anh đánh cho choáng váng cả đầu óc, sức của người đàn ông này quả thật kinh người, hắn căn bản không có khả năng phản kháng, chỉ có thể bị đè lên bàn mà ăn đòn.
Người tổ chức tiệc vội vàng chạy đến, suýt chút nữa thì bị dọa chết, không biết là kẻ nào dám đắc tội với vị sếp lớn này, vội vàng tiến lên nói đỡ vài câu.
Lúc này Cố Tịch mới chịu buông tay, tiện tay kéo khăn lụa bên cạnh, thong thả lau sạch tay mình.
Phan Gia Tuấn choáng váng định bò dậy từ bàn, lại bị anh đá một phát ngã lăn ra đất.
Hắn nằm trên sàn, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của người đàn ông vang lên:
"Dẫn hắn vào phòng nghỉ, tôi có chuyện muốn hỏi."
"Vâng, Cố tổng." Người tổ chức tiệc lập tức ra hiệu cho bảo vệ, mấy người liền kéo hắn rời khỏi hiện trường.
Người tổ chức thấy tay anh dính máu, không nhịn được mà hỏi:
"Cố tổng, có cần xử lý vết thương trên tay không ạ?"
"Không cần." Anh đáp lại hờ hững, rồi sải bước đi về phía phòng nghỉ, trợ lý Trần mặt không đổi sắc lặng lẽ theo sau.
......
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, Cố Tịch vừa chậm rãi lau tay vừa lười nhác dặn dò:
"Nhiều nhất một ngày."
Trợ lý Trần: "..."
"Vâng, Cố tổng."
Giữa một ông chủ và một trợ lý xuất sắc, cách giao tiếp hiệu quả nhất chính là —
Ông chủ ra lệnh, trợ lý gật đầu.
Sau đó nhanh chóng giao kết quả khiến ông chủ hài lòng.
......
Tối hôm đó.
Chúc Mạn vừa tắm xong thì nhận được cuộc gọi từ ai đó.
Giọng người đàn ông khàn khàn, lười nhác mà gợi cảm vang lên từ đầu bên kia:
"Ai dám bắt nạt bạn gái xinh đẹp như hoa của anh thế hả?"
Chúc Mạn chẳng ngạc nhiên chút nào khi anh nhanh chóng biết chuyện.
"Không khóc nhè đấy chứ?" Người kia tiếp tục trêu chọc.
Chúc Mạn hừ lạnh:
"Cố Tịch? Anh đang cười trên nỗi đau người khác đấy à?"
Chỉ có tí chuyện đó thôi, cô mà phải khóc chắc?
Chỉ nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, lười nhác lại dịu dàng:
"Sao anh dám? Anh còn đang đau lòng đây này."
"Yên tâm, không cần em và mẹ vợ tương lai phải ra tay, anh đã thay em dạy dỗ lại rồi."
Anh vừa nói xong, WeChat của Chúc Mạn lập tức nhận được một bức ảnh về Phan Gia Tuấn bị đánh đến bầm dập, mặt mũi sưng vù.
"Là hắn tự đánh đấy."
Chúc Mạn: "......"
......
Chiều hôm sau.
Hai tin tức về Tập đoàn bất động sản Khâu Thị và Công ty Giải trí Khải Tinh chiếm lĩnh trang nhất các tờ báo giải trí và tài chính.
Do bị tố cáo về hành vi trốn thuế, giao dịch không chính đáng, cạnh tranh không lành mạnh, sử dụng quỹ sai mục đích, tội tham nhũng, tội vu khống và một loạt các tội danh khác, đang bị các cơ quan kiểm tra kỷ luật tiến hành điều tra và niêm phong.
......
Tại Chúc gia.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, Tần Hoa Lan ngồi thong thả trong phòng trà ở khu vườn phía sau, ngắm ánh nắng. Quản gia cầm máy tính bảng bước vào.
"Đã giải quyết xong chưa?"
Quản gia hơi cúi người, đặt máy tính bảng lên trước mặt bà.
"Có người đã ra tay trước."
Tần Hoa Lan liếc qua, tay vẫn tiếp tục động tác pha trà: "Ai làm?"
"Là......"
Quản gia hơi do dự một chút rồi mới lên tiếng: "Là Cố tổng của Tập đoàn Hoàn Vũ."
Ông biết rõ lão phu nhân không thích tiểu thư nhà mình qua lại với vị Cố tổng này.
Tần Hoa Lan khẽ nhíu mày: "Tên Cố Tịch đó sao?"
"Vâng, thưa lão phu nhân."
Tần Hoa Lan: "......"