Chương 206: Nghi Vấn Của Lý Hạo

29/04/2025 10 8.4
Đoàn người Lý Hạo tới cửa Bắc tòa tháp, Lý Hạo thấy tháp có bốn cửa, cửa tháp đóng kín, mỗi cửa đặt hai pho tượng Kim Cương làm hộ pháp, đỉnh tháp có tượng người tiên bưng mâm ngọc hứng móc ngọt dùng để làm thuốc cho vua, xung quanh tháp còn đặt các bức tượng tiên nhân, thần thú... đứng bên cạnh mỗi pho tượng là một vị sư thầy trẻ tuổi.

Thiên Kiều liền tiến đến trước mặt một vị hộ vệ là tăng lữ nhà chùa, liến thoắng hỏi: “Kính bạch thầy, chúng tôi có thể vào trong tháp để quan sát bên trong được không?”

Vị sư thầy trẻ tuổi đứng bên trái, chắp hai bàn tay vào nhau, gương mặt trầm tĩnh, niệm: “A di đà phật, thưa thí chủ, bổn chùa có luật không cho khách quan vào trong tháp. Mong thí chủ thông cảm.”

Thiên Kiều chống nạnh, xẵng giọng: “Nhưng chúng ta muốn vào, có biết chúng ta là ai không hả? Dám cản đường ta thì coi chừng ta tru...”

Lý Hạo tiến lên một bước, giơ tay chặn trước người Thiên Kiều: “Thiên Kiều, không được gây chuyện, nàng lui ra sau đi.”

Thiên Kiều nghển cổ lên, vừa định mở miệng bộc phát tính khí hung dữ thì bắt gặp Lý Hạo quay sang lừ mắt, Thiên Kiều liền sợ hãi, rụt cổ lại, líu ríu lui ra sau. Hai nàng Triệu Hồng Thắm và Trịnh Thị Mai vội nắm tay Thiên Kiều chuyện trò để cô nàng này không bất chợt nổi ba máu sáu cơn.

Thấy Thiên Kiều đã chịu yên, Lý Hạo chắp tay với vị sư thầy: “Xin lỗi bạch thầy, mong bạch thầy bỏ quá cho vợ của tôi, tuy nàng có đôi chút nóng nảy nhưng bản chất của nàng là người hiền lương.”

Vị sư thầy đứng bên phải, hòa nhã nói: “A di đà phật, thưa thí chủ, không sao đâu, những chuyện như thế này chúng tôi vẫn thường gặp phải. Tham sân si của trần tục, thực không dễ dàng thoát khỏi.”

Lý Hạo cười bảo: “Kính bạch thầy, lòng tôi ngưỡng mộ tháp Đại Thắng Tư Thiên đã lâu, đến nay mới có dịp đến chùa vãn cảnh. Nay đã tới được chân tháp mà không được tham quan hết cảnh tháp thì thực là áy náy không thôi. Tôi luôn tò mò không biết bên trong tòa tháp chứa đựng những gì, chẳng hay bạch thầy có thể nói rõ cho tôi được tỏ tường hay chăng?”

Vị sư thầy đứng bên phải, đáp: “Thật ra cũng không có gì phải giấu giếm thí chủ, bên trong tháp chỉ toàn là kinh phật, sách vở chốn nhân gian, cùng các vật dụng bằng đá dùng để trang trí mà thôi.”

Lý Hạo mỉm cười: “Đã vậy, không phiền bạch thầy. Chúng tôi đi quanh tham quan vậy.”

Vị sư thầy ứng lễ, chắp tay: “A di đà phật.”

Lý Hạo dẫn mọi người dạo quanh ngọn tháp, càng quan sát tòa tháp càng cảm nhận được vẻ hùng vĩ của tòa tháp, kích thích lòng người rộn ràng cảm xúc, Lý Hạo chợt nhớ tới bài thơ Đề Tháp Báo Thiên do nhà thơ Phạm Sư Phạm sáng tác vào hơn một trăm năm sau. Lý Hạo cất tiếng: “Việt Công, ngươi đi lấy cho ta bút, mực và tấm vải lụa lớn.”

Lê Việt Công trả lời với giọng eo éo: “Dạ, cậu chủ.”

Lát sau, Lê Việt Công đi mua từ chỗ thầy đồ bán chữ được bút, mực và tấm vải lụa rộng hơn hai thước, mang dâng lên cho Lý Hạo. Lý Hạo lập tức sai hai tên hộ vệ treo tấm vải lên bức tường đá có bề mặt trơn láng. Chúng nhân thấy sự lạ bèn tiến đến xem, càng lúc càng đông vây thành hình bán nguyệt quanh nhóm người Lý Hạo.

Thiên Kiều ưa thích náo nhiệt nên thích thú lắm, tò mò hỏi: “Chàng tính làm chuyện gì mà cứ ra vẻ thần thần bí bí như thế?”

Lý Hạo chắp tay sau lưng, ung dung đáp: “Đợi ta hoàn thành thì nàng sẽ biết chuyện gì mà thôi.”

Khi hộ vệ đã gắn chặt tấm vải lên tường thì Lý Hạo xuất thủ. Lý Hạo phóng vút tới bên tấm vải như làn gió, vung bút viết lên tấm vải như rồng bay phượng múa, động tác của hắn liền lạc, liên miên không dứt, không chút dư thừa.

Đề Tháp Báo Thiên

Trấn áp đông tây củng đế kỳ
Khuy nhiên nhất tháp độc nguy nguy
Sơn hà bất động kình thiên bút
Kim cổ nam ma lập địa chùy
Phong bãi chung linh thời ứng đáp
Tinh di đăng chúc dạ quang huy
Ngã lai dục tủy đề thi bút
Quản lãnh xuân giang tác nghiễn trì.

Khi Lý Hạo dừng bút, toàn bộ đương trường đồng loạt ngẩn ngơ như chìm vào mộng ảo. Mỗi từ, mỗi chữ nối đuôi nhau xuất hiện trên tấm vải đều tăm tắp, nét chữ uốn lượn như mây trời, mỗi câu hình thành khiến người xem cảm giác sống động, lôi cuốn vô cùng.

Hồi lâu sau, không biết ai trong số đám đông vỗ tay hoan hô thì toàn bộ chúng nhân reo hò vang dậy.

“Hoan hô, hay, hay lắm...”

“Tuyệt kỹ, tuyệt chữ, tuyệt thơ...”

Ngưỡng mộ kỹ năng phóng bút và nội dung bài tuyệt thơ, một người có bộ dáng phú ông, bước ra, lớn giọng nói: “Tôi muốn mua bài thơ này. Chàng trai trẻ ra giá đi.”

Lý Hạo cung tay, cười đáp: “Xin lỗi ngài, thơ này tôi không bán.”

Bỗng nhiên, đám đông tách ra nhường lối cho một vị sư già, râu dài ngang ngực, mắt sáng như trăng rằm, tuy nhiên những nếp nhăn trên trán đã hiển lộ độ tuổi của vị sư.

Mấy vị sư hộ pháp trẻ tuổi thấy vị sư kia, liền cúi đầu chắp tay: “Kính chào trưởng lão.”

Ông chầm chậm bước tới đứng trước bài thơ, đoạn nói với Lý Hạo: “Thực là tuyệt thơ. Có phải thí chủ dự định cúng dường bài tuyệt thơ này cho nhà chùa?”

Lý Hạo mỉm cười: “Đúng vậy, bài thơ này tôi xin hiến tặng cho chùa. Cung cách nói chuyện của bạch thầy quả là thẳng thắn. Bạch thầy không giống những nhà sư khác. Chẳng hay pháp hiệu của bạch thầy là gì?”

Vị sư già cười: “Bần tăng vừa gặp mặt thí chủ đã cảm như thân quen, mời thí chủ lại bộ bàn đá nơi kia, chúng ta cùng đàm đạo.”

Lý Hạo dẫn theo phi tần và đám hộ vệ đi theo vị sư già tới bộ bàn đá ở góc sân, bên trên là giàn hoa thiên lý phủ kín cả một khoảnh sân. Vị sư già mời Lý Hạo ngồi xuống bàn, tự thân rót trà đãi khách, các phi tần và các hộ vệ tản ra nhìn ngắm cảnh vật chung quanh, chỉ có mỗi hai người Lê Việt Công và Lý Hùng là đứng sau lưng Lý Hạo.

“Phật tại tâm, vẻ bề ngoài cũng chỉ là cái túi da, cách hành xử cũng chỉ là phù phiếm. Chỉ cần lòng ta có phật là đã đủ. Pháp hiệu của bần tăng là Thích Du Vân.” Vị sư già nhấp ngụm trà, cười nói.

Lý Hạo ngạc nhiên: “Thích Du Vân? Đúng là pháp hiệu nói lên tính khí của bạch thầy. Phải chăng bạch thầy tự đặt pháp hiệu cho mình?”

Thích Du Vân phẩy tay: “Chẳng phải đâu, là sư phụ của bần tăng đặt cho đó, từ nhỏ bần tăng đã không chịu ngồi yên một chỗ, thích đi đây đi đó nên sư phụ bần tăng mới đặt cho pháp hiệu đó thôi. Thực ra, bần tăng rất ít khi ở chùa, hôm nay bần tăng ngẫu nhiên trở về thì được may mắn chứng kiến bài tuyệt thơ của thí chủ xuất tv20o thế. Bần tăng xin thay mặt bổn chùa đa tạ thí chủ về bài thơ. Chẳng hay thí chủ có điều gì cần nhà chùa giúp đỡ?”

Lý Hạo cười đáp: “Cảm ơn lòng tốt của bạch thầy. Chỉ cần nhà chùa nhận chút lễ vật mọn của tôi là tôi vui rồi. Tôi chỉ có một thắc mắc mong được bạch thầy khai sáng bến mê.”

Thích Du Vân trầm tĩnh gật đầu: “Mời thí chủ đưa ra nghi vấn.”

Lý Hạo hỏi luôn: “Đã từ rất lâu tôi luôn thắc mắc là tại sao mọi người lại cầu nguyện Phật?”

Thích Du Vân mỉm cười: “Tại sao ư? Có phải khi thí chủ cầu nguyện trước một tượng phật làm bằng đá vô tri vô giác thì thí chủ cảm thấy vô ích lắm phải không? Nhưng ấy chỉ là cái suy nghĩ phiến diện của thí chủ. Điều quan trọng là thí chủ ngộ ra được điều gì từ những lời cầu nguyện. Khi thí chủ tỏ ý cung kính trước bài vị của tổ tiên, ấy là cái gốc của tinh thần.”

Thích Du Vân đặt tay lên ngực: “Thí chủ phải cảm nhận được tâm linh của mình mách bảo điều gì khi ta cầu nguyện. Chúng ta cầu nguyện để chúng ta biểu lộ những ước muốn khẩn thiết và mãnh liệt tự sâu thẳm của chúng ta và mong ước chúng được thành tựu. Niềm tin ấy sẽ theo chúng ta, trợ giúp chúng ta nỗ lực thích đáng để hoàn thành ước nguyện.”

Lý Hạo gật gù hỏi tiếp: “Như thế cầu nguyện cũng chỉ là cách thể hiện niềm khát khao của con người?”

Thích Du Vân lắc đầu: “Thí chủ vẫn chưa hiểu. Phật tử luôn phải kiên trì sơ tâm, từ bi tâm, bồ đề tâm bởi vì những tâm này thể hiện sự tấm lòng bao dung, rộng mở, trí tuệ vô ngần của phật tử. Sự nguyện cầu sẽ không bao giờ đạt thành mong muốn nếu như con tim của chúng ta không có lòng tin, không có chánh niệm. Đức phật dạy rằng vạn pháp tùy tâm, mọi sự đều do tâm của chúng ta mà thành.”

Lý Hạo bất chợt đặt một câu hỏi không liên quan tới chủ đề: “Kính bạch thầy, bạch thầy có nghĩ rằng đạo phật có thể phò tá triều đình, định hướng dư luận bách tính được hay không?”

Thích Du Vân nhìn sâu vào mắt Lý Hạo, chỉ thấy được đôi mắt hừng hực khí thế, Thích Du Vân chậm rãi chắp tay, niệm: “A di đà phật, cửa phật là chốn thiền tu, chỉ mong giải thoát con người khỏi chốn hồng trần. Phật luôn luôn hướng đến từ, bi, hỷ, xả, hướng đến cõi niết bàn.”

Lý Hạo trầm giọng: “Ý của bạch thầy là đạo phật kiên trì với đường lối tu hành bất nhập thế? Đại Việt ta hiện nay có đạo Phật, đạo Nho, đạo Lão. Bạch thầy có thể cho tôi biết đạo nào sẽ là trợ tá đắc lực nhất của triều đình được không?”

Thích Du Vân nhắm mắt: “A di đà phật, câu hỏi của thí chủ nằm ngoài giác ngộ của bần tăng. Có lẽ nghi vấn mà thí chủ muốn giải không nằm ở nơi đây. Bần tăng khuyên thí chủ nên tìm nghi vấn ở nơi khác đi thôi.”

Lý Hạo chắp tay: “Đã vậy, tôi xin bái biệt. Bài thơ kia, tôi vẫn tặng cho nhà chùa làm kỷ vật.”

Lý Hạo nói xong liền dẫn đoàn người rời đi. Trên đường rời khỏi chùa, Thiên Kiều theo sau Lý Hạo tíu tít hỏi: “Trước kia thiếp nghe nói chàng là người sùng bái đạo Phật, tới giờ mới được chứng kiến quả không sai. Thấy chàng đàm đạo với nhà sư già kia rất là tâm đắc.”

Lý Hạo véo mũi Thiên Kiều: “Ta còn chưa quên cái tội nàng ra ngoài làm loạn đâu, lần sau không được như thế nữa nghe chưa.”

Thiên Kiều ôm mũi, hét toáng lên: “Úi cha, đau, chàng cứ chờ đó, về cung là thiếp sẽ mách các chị trả thù cho thiếp.”

Triệu Hồng Thắm là người phụ nữ tinh tế, nhận Lý Hạo có điều khác lạ, cất tiếng: “Khi nãy, chàng nói với nhà sư kia chuyện gì mà lúc kết thúc thấy chàng có vẻ không vui?”

Lý Hạo đáp: “Bởi vì nơi ấy không thể đáp ứng được điều mà ta muốn.”

Thiên Kiều chen ngang hỏi: “Chàng muốn cái gì mà nơi ấy không cho chàng vậy?”

Lý Hạo ngẩng đầu, ngước nhìn trời, cất giọng âm trầm: “Ta muốn thiên hạ.”

Chú thích:

Nhà thơ Phạm Sư Mạnh (thế kỷ XIV), người Hải Dương, tiến sĩ đời vua Trần Minh Tông [1314-1329], người cực kỳ hay chữ, đã làm bài thơ về Tháp Báo Thiên với tựa Đề Tháp Báo Thiên.

Nhà thơ Vô Ngã Phạm Khắc Hàm thoát dịch như sau trong tập Thơ Văn Lý Trần mà ông biên soạn:

ĐỀ THÁP BÁO THIÊN
Trấn áp đông tây giữ đế kỳ
Một mình cao ngất tháp uy nghi
Chống trời cột trụ non sông vững
Sừng sững ngàn năm một đỉnh chùy
Chuông khánh gió đưa vang đối đáp
Đèn sao đêm đến rực quang huy
Đến đây những muốn lưu danh tính
Mài mực sông xuân viết ngẫu thi.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025