Chương 201: Trẫm Có Con Rồi

29/04/2025 10 8.4
Đêm rằm tháng tư, kinh thành Thăng Long đẹp một cách lạ thường dưới ánh trăng vằng vặc. Đâu đó trên các con đường lớn vẫn có những người dân dạo chơi, bát phố. Đâu đó trên đường lớn, rất dễ dàng bắt gặp hình ảnh quý bà ngồi trên xe kéo có yên bằng gấm nhung được trang trí lộng lẫy hoặc hình ảnh cậu thư sinh ngồi trên xe kéo yên gỗ bình thường. Cảnh tượng người giàu, kẻ nghèo ngồi trên những chiếc xe kéo đi lại trên đường phố Thăng Long không những là hình ảnh quen thuộc đối với dân chúng thành Thăng Long mà còn là hình ảnh quen thuộc đối với nhân dân cả nước. Hội xe kéo đã mở rộng chi nhánh ra các châu, lộ lớn trong nước Đại Việt, trở thành ngành nghề thu về lượng tiền thuế khá lớn cho triều đình và cũng giải quyết được phần nào lượng lao động thất nghiệp ở các nơi.

Người dân thành Thăng Long giờ đây có thể dạo chơi một cách thảnh thơi, thoải mái không cần lo sợ nạn trộm cướp hoành hành như trước đây nữa. Trật tự an ninh trong kinh thành được quản lý vô cùng chặt chẽ, hầu như không còn cảnh ngày ngày có kẻ đánh nhau trên phố hoặc nạn cướp giật trắng trợn giữa đường. Mà dạo này không hiểu tại sao đám du thủ du thực lại trở nên bình lặng hơn trước kia rất nhiều, giới bình dân tưởng chừng như giới giang hồ đã biến mất, không còn tồn tại trên cõi đời. Cứ hễ có một băng nhóm lưu manh choai choai nào đó mới chớm tụ tập thì vài hôm sau liền tan rã và qua một thời gian thì người ta lại thấy chúng đi làm những công việc bình thường như bao người khác vậy.

Cửa hiệu, quán xá trong thành Thăng Long được dựng nên san sát nhau, càng nhiều hơn thời gian trước. Triều đình khuyến khích các loại hình dịch vụ, kinh doanh, thực hiện chương trình dạy dân cách làm giàu, trong khi đó dân chúng thành Thăng Long từ xưa vốn dĩ là những người tinh nhạy với việc làm ăn, buôn bán nên họ tiếp thu tốt những ý tưởng kinh doanh của triều đình hơn những vùng khác. Vì vậy, thành Thăng Long càng trở nên phồn hoa náo nhiệt.

Triều đình quy hoạch các khu buôn bán thành những khu phố thương mại theo các loại hình riêng biệt để tạo thành ba mươi sáu phố phường mang nét đặc trưng, hướng tới xây dựng kinh thành Thăng Long trở thành kinh đô giàu đẹp nhất.

Ngoài thành Thăng Long thì bình yên là thế nhưng trong Hoàng cung thì tình hình lại cực kỳ khẩn trương. Cung của các Hoàng hậu và phi tần, cung nào cung nấy cũng đều ồn ào tấp nập.

Tại cung Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc, đèn chăng sáng rực, thái giám cung nữ tíu tít chạy ngược chạy xuôi, Hoàng đế Lý Hạo bồn chồn đi tới đi lui giữa đám cung nữ ở khoảnh sân trước cửa phòng Hoàng hậu. Cửa phòng Hoàng hậu đóng kín chặt, tuy nhiên bên trong tiếng người nói ồn ào, chốc chốc lại có tiếng rên siết vọng ra.

“Sao lâu vậy hả? Bao giờ trẫm mới được vào?” Lý Hạo chắp tay sau lưng, hết than vắn lại thở dài, đi vòng quanh sân hậm hực cất tiếng.

Ba người Lê Việt Tiến, Lê Việt Công và Lý Hùng được bên cạnh sân dán mắt vào từng hành động của Lý Hạo. Lý Hùng lộ vẻ khó hiểu quan sát Lý Hạo, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy Hoàng đế có biểu hiện như thế nên rất đỗi ngạc nhiên. Lê Việt Công thì hoàn toàn trái ngược, vẫn cúi đầu bình thản như dù cho bầu trời có sụp xuống thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Lão thái giám Lê Việt Tiến với bộ dạng lo lắng, nói: “Bẩm Hoàng thượng, có lẽ sắp xong rồi. Hoàng thượng đừng đi như vậy nữa, coi chừng chóng mặt đấy ạ.”

“A...”

Lại một tiếng rên nữa trong phòng vọng ra khiến Lý Hạo thót dạ. Hắn phẩy tay, toan bỏ đi: “Hừm, cả nửa giờ rồi mà vẫn chưa xong là thế nào? Mấy bà mụ gì đấy có biết đỡ sinh hay không đấy? Hừm, không biết thì nói không biết. Hoàng hậu và nhi tử của trẫm mà có mệnh hệ gì thì trẫm chém cả chín đời chúng. Hừ, không được, để trẫm đi kêu Lý Việt vào thay.”

Lê Việt Tiến hoảng hốt, can: “Bẩm Hoàng thượng, không được đâu, không được đâu. Triều quy đã nêu rõ, chuyện sinh đẻ của phi tần Hoàng tộc thì chỉ có bà mụ mới được làm, đàn ông không được nhúng tay vào đâu.”

Lý Hạo bực bội: “Triều quy? Trẫm chính là triều quy. Cái gì không thể đổi chứ triều quy thì có thể thay đổi, triều quy là do con người soạn ra. Trẫm là Hoàng đế của một nước, há lại chẳng đổi được hay sao? Ngày mai trẫm sẽ soạn ra một bộ triều quy mới.”

Lê Việt Tiến toát mồ hôi, phẩy tay, cất giọng eo éo: “Ai dà, Hoàng thượng ơi, có những điều thay đổi được, có những điều không thay đổi được. Hoàng hậu và các phi tần là tấm thân ngàn vàng thì sao có thể cho những kẻ phàm phu tục tử khác đụng vào cơ chứ?”

“Oe... oe... oe...”

Đúng lúc ấy, tiếng trẻ con bật khóc vọng ra ngoài cửa.

Lý Hạo mừng rỡ, cười ha hả: “Ha ha ha, tốt, tốt rồi. Lê Việt Tiến ái khanh, trẫm vào được chưa?”

Lê Việt Tiến vội đáp: “Thưa Hoàng thượng, để lão nô hỏi trước cho ạ.”

Lý Hạo vẫy tay: “Nhanh đi, hỏi đi, rách việc quá.”

Lê Việt Tiến ứng tiếng, nhanh chóng đến bên cửa, cất tiếng hỏi cung nữ đứng ngoài cửa, cung nữ trở vào trong, lúc sau, cung nữ mới đi ra trả lời. Lê Việt Tiến lật đật quay lại báo: “Bẩm Hoàng thượng, mời vào Hoàng thượng vào ạ.”

Mở cờ trong bụng, Lý Hạo xăm xăm đi một mạch vào phòng Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc. Vào tới nơi, Lý Hạo thấy gương mặt Đàm Ngọc Trúc trắng nhợt không còn giọt máu, còn bà mụ lộ vẻ sợ hãi đang bế đứa bé oe oe khóc trên tay.

Lý Hạo liền đến bên cạnh Đàm Ngọc Trúc, đặt tay lên má nàng, khẽ hỏi: “Nàng mệt lắm phải không? Nàng bình an là tốt rồi. Trẫm cảm ơn nàng.”

Đàm Ngọc Trúc mấp máy đôi môi xanh xao, thều thào: “Hoàng thượng, thần thiếp xin lỗi, thần thiếp không thể sinh Hoàng tử cho Hoàng thượng.”

“Ha ha ha...” Lý Hạo cười ngất, vuốt ve má Đàm Ngọc Trúc, dịu dàng nói: “Công chúa ư? Trẫm thích công chúa. Hoàng hậu của trẫm, nàng là Hoàng hậu tuyệt vời nhất. Trẫm cảm ơn nàng.”

Môi Hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc hơi mím lại, nước mắt trên khóe mắt nàng bất chợt lăn xuống, nàng khẽ gật đầu.

Lý Hạo quay sang nhìn bà mụ đang lo lắng, dang hai tay, bảo: “Đâu? Công chúa của trẫm đâu? Đưa đây cho trẫm bế nào.”

Bà mụ rụt rè đặt đứa bé lên tay Lý Hạo. Lý Hạo bế đứa bé áp sát vào ngực, hắn nhìn kỹ gương mặt nhăn nheo như bà già của đứa bé rất lâu, đoạn cười vang, hét toáng lên: “Ha ha ha, trẫm có con rồi, đứa con đầu tiên của trẫm, trẫm có con rồi, trẫm có con rồi...”

Tuy kiếp trước Lý Hạo có không ít con nhưng ở kiếp này với con người khác, với thân phận khác, đây là lần đầu tiên hắn được nếm trải hương vị làm cha nên cảm giác hưng phấn bộc phát cũng là lẽ thường tình.

“Oe... oe... oe...”

Đứa bé chợt khóc váng lên, giãy dụa trong lòng Lý Hạo, đạp bung cả tã vải quấn quanh người ra ngoài.

Lý Hạo cười khà khà, nhìn đứa bé dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, công chúa của trẫm. Mới bé tý mà khỏe thế cơ à? Con gái trẫm thật là mạnh mẽ. Chắc chắn sau này sẽ là nữ chiến tướng tài ba cùng với trẫm chinh chiến ngoài trận mạc.”

Đàm Ngọc Trúc nở nụ cười hiền hòa: “Có lẽ con đói rồi đó, Hoàng thượng đưa con cho vú nuôi để vú nuôi cho con bú sữa đi.”

Lý Hạo giao đứa bé cho một thiếu phụ trẻ tuổi, trìu mến nói với Đàm Ngọc Trúc: “Cô công chúa nhỏ này thật là giống mẫu hậu của nó, nhất là đôi mắt to đen lay láy giống như tạc, không lẫn đi đâu được.”

Người thiếu phụ bồng đứa bé ra ghế, ngồi xuống rồi cho đứa bé bú sữa một cách say sưa.

Lý Hạo nhìn sang Đàm Hoàng hậu, cất tiếng: “Nàng có đói không? Để trẫm gọi người mang cháo ra cho nàng ăn lấy sức.”

Đàm Ngọc Trúc rướn người vừa định trả lời thì có giọng nói của thái giám ở ngoài vọng vào: “Thái hậu giá đáo.”

Lý Hạo đứng dậy, ra cửa, thấy Đàm Thái hậu đang tươi cười bước tới, cúi đầu thưa: “Hoàng nhi kính chào mẫu hậu.”

Đàm Thái hậu hỏi ngay: “Sinh rồi phải không? Là trai hay gái?”

Lý Hạo đỡ tay Đàm Thái hậu vào phòng, cười đáp: “Mẫu hậu cứ từ từ vào trong rồi khắc biết.”

Đàm Thái hậu và Lý Hạo nhanh chóng vào phòng, Đàm Thái hậu hỏi dồn: “Sao rồi Ngọc Trúc? Là trai hay gái?”

Đàm Hoàng hậu mím môi, lặng lẽ cúi đầu: “Bẩm Thái hậu, là nhi thần vô dụng, nhi thần có lỗi với gia tộc.”

Đàm Thái hậu sầm mặt, đoạn nhìn sang đứa bé đang bú sữa ở bên cạnh giường, hừ lạnh một tiếng.

Lý Hạo cười vang bảo: “Mẫu hậu à mẫu hậu, người cần gì phải như vậy? Con trai hay con gái cũng đâu có sao. Hoàng nhi cam đoan với mẫu hậu sẽ thương yêu Hoàng tôn của người mà.”

Đàm Thái hậu cười nhạt: “Hoàng nhi thực là, Hoàng nhi không thử nghĩ mà xem, nếu như Hoàng nhi là nữ thì hai mẹ con ta có được như ngày hôm nay hay chăng?”

Lý Hạo ngẫm nghĩ, đoạn giở giọng nịnh nọt: “Mẫu hậu dạy cũng phải, nhưng mà mẫu hậu yên tâm, Hoàng nhi vẫn còn trẻ mà, chắc chắn sẽ sinh thêm hàng chục, à không, hàng trăm đứa con nữa. Hoàng nhi bảo đảm với mẫu hậu, đứa con thứ hai của Hoàng hậu sẽ là con trai. Như thế là mẫu hậu vui AXX2o rồi chứ, thôi nào, mẫu hậu đừng buồn nữa. Rồi Hoàng nhi sẽ giúp Hoàng hậu sinh con trai cho mẫu hậu mà.”

Đàm Thái hậu tươi tỉnh hẳn, rất nhanh rũ bỏ vẻ mặt bực bội, nhìn Lý Hạo và Đàm Ngọc Trúc cười nói: “Hoàng nhi đó, lúc nào cũng muốn làm vui lòng mẫu hậu. Thôi thì lần này cho qua, lần sau thì cả hai con phải cố gắng sinh Hoàng tử cho mẫu hậu nhớ chưa.”

“Dạ, Hoàng nhi sẽ ghi lòng tạc dạ. Mẫu hậu cứ yên tâm, có chuyện gì của mẫu hậu yêu cầu mà Hoàng nhi không thực hiện được đâu cơ chứ.” Lý Hạo vỗ ngực huênh hoang.

Đàm Thái hậu đến gần chỗ vú nuôi, nói: “Được rồi. Nào, đưa cho ta bế đứa cháu bé nhỏ một lát nào.”

Vú nuôi chậm rãi nâng đứa bé lên cho Đàm Thái hậu ôm. Đứa bé được bú sữa qua cơn đói, đôi mắt hấp háy lúc nhắm lúc mở, lạ lẫm nhìn xung quanh.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
8.4
Tiến độ: 100% 250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025