Chương 8: Giao dịch đầu tiên
26/04/2025
10
8.5
Chương 8: Giao dịch đầu tiên
Trên mặt đất, Lăng Thiên Tông là một đại tông chính phái, khí tượng hùng hồn, môn quy nghiêm ngặt, truyền thừa ngàn năm, rồng rắn quỳ phục dưới chân.
Nhưng bên dưới lớp vỏ sáng rực rỡ ấy lại có một tầng sâu khác.
Một tầng bóng tối không ánh trăng, nơi mọi thứ đều có thể bị đem ra trao đổi, từ một viên linh thạch cho đến cả một mạng sống, từ một công pháp tuyệt thế cho đến bí mật của tông chủ.
Người trong tông, gọi đó là Hắc Mạch Tài Hội.
Tổ tiên của Thương Vô Đạo, từng là người chuyên thu gom dược liệu hỏng, đan phế, linh tài bị coi là không dùng được nữa, mấy đời tích góp, mở ra một phòng phế vật nơi hậu viện, gom hàng đống thứ bỏ đi.
Thế nhưng thiên đạo hữu khuyết, trong cái bị bỏ đi, có những vật ẩn tàng vận mệnh bị lãng quên.
Một lần, hậu nhân nhà họ Thương vô tình ghép hai loại phế đan và mảnh tàn khí vào nhau, lại sinh ra một loại độc hỏa có thể thiêu hủy linh hồn, từ đó, con đường giao dịch dị vật mở ra.
Từ phế phòng, một cội rễ đen tối bắt đầu lan ra.
Hắc Mạch Tài Hội chia làm ba tầng chính, mỗi tầng lại có pháp danh riêng, không dùng tên thật, không gặp mặt trực tiếp, chỉ thông qua Huyết Ảnh Lô, một loại truyền tin đặc biệt bằng máu huyết và thần thức, không thể bị truy tung bằng linh khí thường quy.
Tầng Dưới, Hỏa Tán
Đây là tầng thấp nhất, chuyên thu gom hàng hóa vặt: linh tài rẻ, tàn đan, xương yêu thú, dược liệu lỗi thời.
Người tham gia đều là tạp dịch, ngoại môn, đôi khi là người phàm, giao dịch chủ yếu diễn ra tại Chợ Rỗng Rêu, một không gian phụ trong động phủ bị bỏ hoang, chỉ mở khi đủ tám ngọn nến âm phong cùng cháy.
Mỗi phiên chợ chỉ kéo dài chín mươi chín nhịp thở, sau đó tự tan biến vào hư không.
Tầng Giữa, Mạch Ẩn
Tầng này gồm các Người Mang Ảnh như Bùi Phàm sẽ trở thành, chuyên vận chuyển, không hỏi nguồn gốc, không tra ngọn ngành, có kẻ chuyên đưa tin, có người chuyên trao đổi, có kẻ chuyên tẩy dấu vết.
Giao dịch diễn ra tại Vô Diện Phong, một đỉnh núi bị phong ấn trong không gian gãy nát, chỉ có thể bước vào bằng Ảnh Lệnh, ngọc bài mang chữ Ẩn.
Tại đó, mặt nạ linh hồn được phát cho mỗi người, ẩn giấu khí tức, thần niệm và cả sắc diện.
Không ai biết ai là ai, mọi thứ đều diễn ra sau lớp mặt nạ vô tình, chỉ còn lại lợi ích.
Tầng Trên, Tâm Hỏa
Tầng sâu nhất, chỉ những kẻ từng ba lần rút máu tim để tế thề mới được bước vào.
Bọn họ gọi nhau bằng danh xưng Tâm Động Nhân.
Tại tầng này, không còn là chuyện giao dịch vật chất, mà là thông tin, bí mật, và mệnh lệnh.
Một tu sĩ nội môn, có thể bị á·m s·át chỉ vì lỡ tiết lộ một mảnh bản đồ cổ, một vị trưởng lão, có thể bị thao túng chỉ vì bị ghi lại quá khứ ô uế.
“Tâm Hỏa không đốt thân, chỉ đốt vận.”
Giao dịch tại tầng này không dùng linh thạch, chỉ dùng máu, lời nguyền, hoặc một lời thề viết bằng chữ xương.
Không có thật, nhưng vẫn tồn tại.
Không ai từng thấy mặt chủ tọa của tầng này.
Nhưng người ta truyền miệng nhau, Thương Vô Đạo là người giữ chìa khóa của Tâm Hỏa Cốc, một nơi không tồn tại trong bản đồ của tông môn, nhưng luôn xuất hiện khi người cầu nguyện đủ tuyệt vọng.
Hắc Mạch không có môn quy, nhưng có ba điều không ai dám trái.
Không được hỏi tên người giao dịch.
Không được giữ lại hàng hóa quá kỳ hạn.
Không được phản bội Tâm Hỏa nếu từng dùng máu lập thệ.
Kẻ nào vi phạm,xác vẫn còn, nhưng linh hồn sẽ bị Bạch Diễm Linh Trận thiêu đến mười đời sau cũng không siêu sinh.
Một viên linh thạch có thể đổi lấy mạng sống.
Một đoạn thần niệm có thể đổi lấy cả một pháp môn thất truyền.
Một giọt máu của trưởng lão nội môn, có thể mở phong ấn đã c·hôn v·ùi sáu trăm năm.
Ở nơi này, không có chính tà, chỉ có giá trị.
Ngươi không cần mạnh.
Ngươi chỉ cần biết được ai cần cái gì, và ai không muốn ai biết điều gì.
Tối hôm ấy, khi nhận ngọc bài Ẩn, Bùi Phàm bước vào đầu mối giao dịch đầu tiên, nơi hắn phải đổi thứ đã lấy được, không phải bằng linh thạch, mà bằng một đoạn trí nhớ.
Chưởng quầy không hỏi hắn tên.
Chỉ đưa ra một câu: “Muốn tồn tại, phải biết hai điều, thứ gì không nên giữ, và thứ gì không thể để lộ.”
Bùi Phàm cười nhạt, đặt lên bàn một ngọc giản thứ hai sao chép giả.
Chưởng quầy liếc qua, rồi lẳng lặng thu lại, không hỏi thật hay giả.
Vì nơi này, thật giả không quan trọng.
Quan trọng là có thể khiến người khác tin nó là thật.
Đêm ấy, trăng trốn sau tầng mây, trời không sao, đất không ánh, bốn phương tám hướng đều chìm trong bóng tối như mực tàu cổ chưa mài.
Bùi Phàm rời khỏi Tạp Dịch Phong trong lặng lẽ, thân mặc áo choàng đen có khắc phù triện bằng mực linh, từng sợi chỉ đỏ như máu khô đan vào viền áo, đây là lễ phục chỉ ban cho Người Mang Ảnh, thứ không ghi trong điển tịch, không hiện trên linh kính, nhưng một khi xuất hiện, mọi giao dịch ngầm đều phải nhường đường.
Trên tay hắn, Ảnh Lệnh, tấm ngọc bài đen tuyền, khắc một chữ Ẩn bằng máu quái thú luyện thành, ẩn hiện như hô hấp, mỗi lần sáng lên là không gian xung quanh lại như chìm vào cơn mê mộng.
Hắn đi vào khe núi không tên phía sau Tàng Trận Phong, nơi ba dòng suối linh giao nhau tạo thành một vùng đất không có âm thanh, bước vào đó, ngay cả tiếng tim đập cũng bị hút mất.
Phía trước là một tấm bia đá ngập trong rêu phong, mặt trên không chữ, nhưng khi hắn đưa Ảnh Lệnh chạm vào...
Ầm…
Không một tiếng vang, nhưng không gian trước mặt vỡ như gương nứt.
Một mảnh giới khác hé ra, Vô Diện Phong.
Nơi đây không có trời, không có đất.
Chỉ là một bãi đá phẳng không thấy rìa mép, trên trời là tầng hắc vụ không ngừng cuộn xoáy, như một con mắt vô hình đang quan sát từ trên cao.
Mười hai cây cột đá dựng rải rác trong không gian, mỗi cây cao ba trượng, treo một ngọn đèn u hỏa màu xanh lam, gió không thổi, lửa vẫn lay, soi lên từng khuôn mặt đều mang mặt nạ bạc.
Không ai nói.
Không ai nhìn nhau.
Mỗi người đứng trong một vòng tròn khắc sẵn, tượng trưng cho thân phận giao dịch, kẻ bán đứng phía Tây, kẻ mua ở hướng Đông, kẻ môi giới ngồi giữa, mà Người Mang Ảnh là đứng ngoài, ở nơi bóng tối của bóng tối.
Bùi Phàm bước vào, không ai hỏi hắn là ai.
Chỉ có một bóng người mặc áo bào tím ngồi trên một tảng đá thấp ở mép cột thứ sáu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi đến đúng giờ.”
Giọng nữ, trầm, khàn nhẹ, không mang tình cảm.
Bùi Phàm không đáp, chỉ lấy từ tay áo ra một túi gấm xám, đặt xuống đất, túi vừa chạm đất, liền bị một vòng ánh sáng bao lấy, bay thẳng vào vùng sáng giữa trận, nơi có một chiếc bàn đá tự quay tròn giữa mười hai luồng linh quang.
Cùng lúc ấy, bóng người áo tím cũng lấy ra một chiếc bình ngọc bạch ngân, đặt lên bàn.
Giao dịch bắt đầu.
Trong túi gấm là một con mắt, bị phong ấn trong lớp phù chú tam tầng, thi thoảng vẫn giật giật, đó là mắt của Huyết Ngư, dị loại sống dưới đáy Linh Tuyền Đầm, có thể nhìn thấu pháp thuật giả tạo, vết nứt trong trận văn và lưu lại ký ức.
Thứ này không quý vì hiếm, mà quý vì không ai dám giữ lâu, vì ánh nhìn của nó có thể làm r·ối l·oạn thần trí tu sĩ khi ngủ.
Trong bình ngọc, là Bách Hoa Tâm Tủy, dược dịch luyện ra từ ba mươi sáu loại linh thảo hương tính âm nhu, giúp ổn định kinh mạch và tăng độ tương thích khi luyện hóa pháp thể.
Giao dịch diễn ra mà không một ai chạm tay vào vật phẩm đối phương.
Bàn đá tự xoay, vật đổi chỗ, không có ngôn từ, không cần xác nhận.
Bùi Phàm thu lấy bình ngọc, nhẹ gật đầu, định quay người rời đi thì…
Một giọng nói lạnh lẽo như gió quét qua tuyết đầu đông vang lên:
“Đứng lại, ta có thứ muốn ngươi mang ra khỏi giới.”
Bùi Phàm dừng bước.
Từ phía cột số tám, một kẻ mặc áo giáp trắng có viền hồng điểu bước ra, mặt nạ phủ một lớp phù kim cổ, người của tầng trên: Tâm Hỏa.
“Vật gì?” Bùi Phàm hỏi.
Người kia không đáp, chỉ đưa ra một hộp đồng đen, khắc hoa văn chim ba đầu bị xuyên qua bởi chín sợi xích.
“Vật này, không được mở, không được nhìn, không được để tiếp xúc ánh sáng.”
“Ngươi chỉ cần đem nó đến Phong Cốt Tự phía tây Lăng Vân Trấn, giao cho kẻ cầm ngọn đèn không cháy.”
Bùi Phàm đưa tay chạm vào hộp.
Lạnh, không phải lạnh của vật chất, mà là lạnh của thời gian, như thể trong hộp chứa một mảnh của quá khứ từng bị cắt lìa khỏi dòng vận mệnh.
“Phần thưởng?”
Người kia tung ra một miếng vảy đỏ sẫm, vẫn còn ấm Long lân, nhưng không phải của chân long, mà là thứ đã từng mượn danh long mà sống.
Bùi Phàm cười nhạt: “Ngươi biết chơi đấy.”
Hắn gật đầu nhận lời.
Phiên giao dịch kết thúc.
Trên mặt đất, Lăng Thiên Tông là một đại tông chính phái, khí tượng hùng hồn, môn quy nghiêm ngặt, truyền thừa ngàn năm, rồng rắn quỳ phục dưới chân.
Nhưng bên dưới lớp vỏ sáng rực rỡ ấy lại có một tầng sâu khác.
Một tầng bóng tối không ánh trăng, nơi mọi thứ đều có thể bị đem ra trao đổi, từ một viên linh thạch cho đến cả một mạng sống, từ một công pháp tuyệt thế cho đến bí mật của tông chủ.
Người trong tông, gọi đó là Hắc Mạch Tài Hội.
Tổ tiên của Thương Vô Đạo, từng là người chuyên thu gom dược liệu hỏng, đan phế, linh tài bị coi là không dùng được nữa, mấy đời tích góp, mở ra một phòng phế vật nơi hậu viện, gom hàng đống thứ bỏ đi.
Thế nhưng thiên đạo hữu khuyết, trong cái bị bỏ đi, có những vật ẩn tàng vận mệnh bị lãng quên.
Một lần, hậu nhân nhà họ Thương vô tình ghép hai loại phế đan và mảnh tàn khí vào nhau, lại sinh ra một loại độc hỏa có thể thiêu hủy linh hồn, từ đó, con đường giao dịch dị vật mở ra.
Từ phế phòng, một cội rễ đen tối bắt đầu lan ra.
Hắc Mạch Tài Hội chia làm ba tầng chính, mỗi tầng lại có pháp danh riêng, không dùng tên thật, không gặp mặt trực tiếp, chỉ thông qua Huyết Ảnh Lô, một loại truyền tin đặc biệt bằng máu huyết và thần thức, không thể bị truy tung bằng linh khí thường quy.
Tầng Dưới, Hỏa Tán
Đây là tầng thấp nhất, chuyên thu gom hàng hóa vặt: linh tài rẻ, tàn đan, xương yêu thú, dược liệu lỗi thời.
Người tham gia đều là tạp dịch, ngoại môn, đôi khi là người phàm, giao dịch chủ yếu diễn ra tại Chợ Rỗng Rêu, một không gian phụ trong động phủ bị bỏ hoang, chỉ mở khi đủ tám ngọn nến âm phong cùng cháy.
Mỗi phiên chợ chỉ kéo dài chín mươi chín nhịp thở, sau đó tự tan biến vào hư không.
Tầng Giữa, Mạch Ẩn
Tầng này gồm các Người Mang Ảnh như Bùi Phàm sẽ trở thành, chuyên vận chuyển, không hỏi nguồn gốc, không tra ngọn ngành, có kẻ chuyên đưa tin, có người chuyên trao đổi, có kẻ chuyên tẩy dấu vết.
Giao dịch diễn ra tại Vô Diện Phong, một đỉnh núi bị phong ấn trong không gian gãy nát, chỉ có thể bước vào bằng Ảnh Lệnh, ngọc bài mang chữ Ẩn.
Tại đó, mặt nạ linh hồn được phát cho mỗi người, ẩn giấu khí tức, thần niệm và cả sắc diện.
Không ai biết ai là ai, mọi thứ đều diễn ra sau lớp mặt nạ vô tình, chỉ còn lại lợi ích.
Tầng Trên, Tâm Hỏa
Tầng sâu nhất, chỉ những kẻ từng ba lần rút máu tim để tế thề mới được bước vào.
Bọn họ gọi nhau bằng danh xưng Tâm Động Nhân.
Tại tầng này, không còn là chuyện giao dịch vật chất, mà là thông tin, bí mật, và mệnh lệnh.
Một tu sĩ nội môn, có thể bị á·m s·át chỉ vì lỡ tiết lộ một mảnh bản đồ cổ, một vị trưởng lão, có thể bị thao túng chỉ vì bị ghi lại quá khứ ô uế.
“Tâm Hỏa không đốt thân, chỉ đốt vận.”
Giao dịch tại tầng này không dùng linh thạch, chỉ dùng máu, lời nguyền, hoặc một lời thề viết bằng chữ xương.
Không có thật, nhưng vẫn tồn tại.
Không ai từng thấy mặt chủ tọa của tầng này.
Nhưng người ta truyền miệng nhau, Thương Vô Đạo là người giữ chìa khóa của Tâm Hỏa Cốc, một nơi không tồn tại trong bản đồ của tông môn, nhưng luôn xuất hiện khi người cầu nguyện đủ tuyệt vọng.
Hắc Mạch không có môn quy, nhưng có ba điều không ai dám trái.
Không được hỏi tên người giao dịch.
Không được giữ lại hàng hóa quá kỳ hạn.
Không được phản bội Tâm Hỏa nếu từng dùng máu lập thệ.
Kẻ nào vi phạm,xác vẫn còn, nhưng linh hồn sẽ bị Bạch Diễm Linh Trận thiêu đến mười đời sau cũng không siêu sinh.
Một viên linh thạch có thể đổi lấy mạng sống.
Một đoạn thần niệm có thể đổi lấy cả một pháp môn thất truyền.
Một giọt máu của trưởng lão nội môn, có thể mở phong ấn đã c·hôn v·ùi sáu trăm năm.
Ở nơi này, không có chính tà, chỉ có giá trị.
Ngươi không cần mạnh.
Ngươi chỉ cần biết được ai cần cái gì, và ai không muốn ai biết điều gì.
Tối hôm ấy, khi nhận ngọc bài Ẩn, Bùi Phàm bước vào đầu mối giao dịch đầu tiên, nơi hắn phải đổi thứ đã lấy được, không phải bằng linh thạch, mà bằng một đoạn trí nhớ.
Chưởng quầy không hỏi hắn tên.
Chỉ đưa ra một câu: “Muốn tồn tại, phải biết hai điều, thứ gì không nên giữ, và thứ gì không thể để lộ.”
Bùi Phàm cười nhạt, đặt lên bàn một ngọc giản thứ hai sao chép giả.
Chưởng quầy liếc qua, rồi lẳng lặng thu lại, không hỏi thật hay giả.
Vì nơi này, thật giả không quan trọng.
Quan trọng là có thể khiến người khác tin nó là thật.
Đêm ấy, trăng trốn sau tầng mây, trời không sao, đất không ánh, bốn phương tám hướng đều chìm trong bóng tối như mực tàu cổ chưa mài.
Bùi Phàm rời khỏi Tạp Dịch Phong trong lặng lẽ, thân mặc áo choàng đen có khắc phù triện bằng mực linh, từng sợi chỉ đỏ như máu khô đan vào viền áo, đây là lễ phục chỉ ban cho Người Mang Ảnh, thứ không ghi trong điển tịch, không hiện trên linh kính, nhưng một khi xuất hiện, mọi giao dịch ngầm đều phải nhường đường.
Trên tay hắn, Ảnh Lệnh, tấm ngọc bài đen tuyền, khắc một chữ Ẩn bằng máu quái thú luyện thành, ẩn hiện như hô hấp, mỗi lần sáng lên là không gian xung quanh lại như chìm vào cơn mê mộng.
Hắn đi vào khe núi không tên phía sau Tàng Trận Phong, nơi ba dòng suối linh giao nhau tạo thành một vùng đất không có âm thanh, bước vào đó, ngay cả tiếng tim đập cũng bị hút mất.
Phía trước là một tấm bia đá ngập trong rêu phong, mặt trên không chữ, nhưng khi hắn đưa Ảnh Lệnh chạm vào...
Ầm…
Không một tiếng vang, nhưng không gian trước mặt vỡ như gương nứt.
Một mảnh giới khác hé ra, Vô Diện Phong.
Nơi đây không có trời, không có đất.
Chỉ là một bãi đá phẳng không thấy rìa mép, trên trời là tầng hắc vụ không ngừng cuộn xoáy, như một con mắt vô hình đang quan sát từ trên cao.
Mười hai cây cột đá dựng rải rác trong không gian, mỗi cây cao ba trượng, treo một ngọn đèn u hỏa màu xanh lam, gió không thổi, lửa vẫn lay, soi lên từng khuôn mặt đều mang mặt nạ bạc.
Không ai nói.
Không ai nhìn nhau.
Mỗi người đứng trong một vòng tròn khắc sẵn, tượng trưng cho thân phận giao dịch, kẻ bán đứng phía Tây, kẻ mua ở hướng Đông, kẻ môi giới ngồi giữa, mà Người Mang Ảnh là đứng ngoài, ở nơi bóng tối của bóng tối.
Bùi Phàm bước vào, không ai hỏi hắn là ai.
Chỉ có một bóng người mặc áo bào tím ngồi trên một tảng đá thấp ở mép cột thứ sáu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi đến đúng giờ.”
Giọng nữ, trầm, khàn nhẹ, không mang tình cảm.
Bùi Phàm không đáp, chỉ lấy từ tay áo ra một túi gấm xám, đặt xuống đất, túi vừa chạm đất, liền bị một vòng ánh sáng bao lấy, bay thẳng vào vùng sáng giữa trận, nơi có một chiếc bàn đá tự quay tròn giữa mười hai luồng linh quang.
Cùng lúc ấy, bóng người áo tím cũng lấy ra một chiếc bình ngọc bạch ngân, đặt lên bàn.
Giao dịch bắt đầu.
Trong túi gấm là một con mắt, bị phong ấn trong lớp phù chú tam tầng, thi thoảng vẫn giật giật, đó là mắt của Huyết Ngư, dị loại sống dưới đáy Linh Tuyền Đầm, có thể nhìn thấu pháp thuật giả tạo, vết nứt trong trận văn và lưu lại ký ức.
Thứ này không quý vì hiếm, mà quý vì không ai dám giữ lâu, vì ánh nhìn của nó có thể làm r·ối l·oạn thần trí tu sĩ khi ngủ.
Trong bình ngọc, là Bách Hoa Tâm Tủy, dược dịch luyện ra từ ba mươi sáu loại linh thảo hương tính âm nhu, giúp ổn định kinh mạch và tăng độ tương thích khi luyện hóa pháp thể.
Giao dịch diễn ra mà không một ai chạm tay vào vật phẩm đối phương.
Bàn đá tự xoay, vật đổi chỗ, không có ngôn từ, không cần xác nhận.
Bùi Phàm thu lấy bình ngọc, nhẹ gật đầu, định quay người rời đi thì…
Một giọng nói lạnh lẽo như gió quét qua tuyết đầu đông vang lên:
“Đứng lại, ta có thứ muốn ngươi mang ra khỏi giới.”
Bùi Phàm dừng bước.
Từ phía cột số tám, một kẻ mặc áo giáp trắng có viền hồng điểu bước ra, mặt nạ phủ một lớp phù kim cổ, người của tầng trên: Tâm Hỏa.
“Vật gì?” Bùi Phàm hỏi.
Người kia không đáp, chỉ đưa ra một hộp đồng đen, khắc hoa văn chim ba đầu bị xuyên qua bởi chín sợi xích.
“Vật này, không được mở, không được nhìn, không được để tiếp xúc ánh sáng.”
“Ngươi chỉ cần đem nó đến Phong Cốt Tự phía tây Lăng Vân Trấn, giao cho kẻ cầm ngọn đèn không cháy.”
Bùi Phàm đưa tay chạm vào hộp.
Lạnh, không phải lạnh của vật chất, mà là lạnh của thời gian, như thể trong hộp chứa một mảnh của quá khứ từng bị cắt lìa khỏi dòng vận mệnh.
“Phần thưởng?”
Người kia tung ra một miếng vảy đỏ sẫm, vẫn còn ấm Long lân, nhưng không phải của chân long, mà là thứ đã từng mượn danh long mà sống.
Bùi Phàm cười nhạt: “Ngươi biết chơi đấy.”
Hắn gật đầu nhận lời.
Phiên giao dịch kết thúc.
Tiến độ: 100%
18/18 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan