Chương 13: Oan Gia Ngõ Hẹp

26/04/2025 10 8.5
Chương 13: Oan Gia Ngõ Hẹp

Khi Bùi Phàm còn đang quan sát phiến ngọc giản trong tay, đột nhiên một tiếng gầm trầm khàn như đến từ vực sâu vang lên từ phía sau, khiến mặt đất dưới chân hắn rung lên khe khẽ.

Tay siết chặt ngọc giản, Bùi Phàm xoay người, thần sắc lập tức trầm xuống.

Phía mé rừng cách hắn chừng hai mươi trượng, từng đám lá cây lay động dữ dội, một thân ảnh đen kịt khổng lồ từ trong rừng già chầm chậm lộ diện, một cặp mắt đỏ rực như máu lóe sáng giữa tán cây um tùm, hơi thở mang theo mùi tanh và oán khí ngùn ngụt, từng bước dẫm xuống khiến cây cỏ dạt sang hai bên, đá vụn vỡ nát dưới móng vuốt.

Yêu thú!

Yêu thú kia, là một con Hắc Giáp Lân Trư cao hơn người, da dày thịt béo, toàn thân toả ra khí tức cấp ba sơ giai, dẫu không sắc bén như Trảo Ma Lang vừa rồi, nhưng sức phòng ngự kinh người, nổi danh trong cổ lâm là loại thứ g·iết không c·hết, trốn không xong.

Bùi Phàm nhìn thoáng qua lớp da dày như thạch nham của nó, thần sắc lạnh đi, hắn không định lãng phí hỗn độn khí để giao đấu với thứ như vậy.

Một giây sau, thân ảnh hắn lặng lẽ lướt vào rừng, bóng áo tro nhanh chóng tan vào giữa tầng tầng lá rậm.

Tiếng rống giận dữ phía sau dần nhỏ lại, Hắc Giáp Lân Trư mất dấu, đứng chồm lên ngửi ngửi hư không rồi khịt mũi bỏ đi.

Bùi Phàm đã vòng qua ba sườn dốc, mượn thế địa hình hiểm trở và che chắn linh khí để thoát truy.

Hắn vừa dừng lại, điều tức ổn định khí tức, thì chợt nghe tiếng gió chuyển động kỳ dị ở một khoảng không phía trước.

Vù!

Một tia sáng chợt lóe qua giữa rừng cây, tiếp đó là một giọng nói trong trẻo mang theo lạnh lùng:

“Người phía sau gốc sơn trà kia, ra đi.” Giọng nói ấy vừa dứt, ánh mắt Bùi Phàm khẽ lóe lên một tia trầm tĩnh.
Hắn thu liễm khí tức, tay áo khẽ động, một tầng hỗn độn khí mỏng như sương khói lập tức bao phủ toàn thân, trên người hắn hiện giờ không còn là đạo bào tạp dịch quen thuộc, mà là một trường bào xám sẫm rộng thùng thình, trên đầu đội mũ trùm thấp che gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cằm và một phần gò má, ánh mắt sâu không lường được, hơi thở mơ hồ như có như không, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ trước kia.

Hắn chậm rãi bước ra khỏi gốc cây sơn trà, bóng áo rộng nhẹ nhàng phất lên theo gió, như ẩn như hiện giữa tầng tầng lá rậm.

Trước mặt hắn, sáu người mặc đạo bào Lăng Thiên Tông đã dàn thành thế trận hình cánh cung, pháp khí lơ lửng quanh thân, linh khí lưu chuyển như thuỷ triều, đứng đầu là một nữ tử dung nhan như băng tuyết, Phụng Lăng Tuyết.

Nàng vừa nhìn thấy thân ảnh Bùi Phàm bước ra, đôi mắt liền hơi híp lại, đáy mắt lướt qua một tia nghi hoặc.

“Ngươi là ai?” Giọng nói vẫn lãnh đạm, nhưng đã mang theo vài phần cảnh giác.

Bùi Phàm hơi cúi đầu, giọng khàn khàn như bị thiêu qua cổ họng:

“Chỉ là một kẻ lạc đường, không ý mạo phạm quý tông, xin chư vị tránh đường.”

Một tên đệ tử trẻ đứng bên trái Phụng Lăng Tuyết bật cười mũi:

“Hừ, ngươi là ai mà dám nói với Lăng Thiên Tông như vậy? Lạc đường? Ngươi nghĩ nơi này là tửu quán ngoài thành chắc?”

Phụng Lăng Tuyết không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của người trước mặt, đôi mắt nàng khẽ dao động, có điều gì đó, quen thuộc.

Bước chân, dáng đứng, nhất là khí tức vừa lướt qua lúc hắn bước ra, tuy bị ẩn giấu cực khéo, nhưng với đôi mắt từng chứng kiến đủ loại biến dị trong tông môn, nàng vẫn cảm nhận được mơ hồ một tia quen thuộc kỳ lạ.

Tuy chưa thể xác định, nhưng trực giác mách bảo nàng người này, có liên quan đến k·ẻ t·rộm công pháp ở Hàn Ngọc Phong.

Ánh mắt nàng dần sắc lại, giọng nói không còn hờ hững:

“Lúc trước ở Hàn Ngọc Phong, có một tên tạp dịch lẻn vào nội các trộm đồ, sau đó m·ất t·ích không tung tích, hắn cũng dùng loại khí tức quỷ dị như vậy để thoát khỏi sự truy xét.”
Ánh mắt Phụng Lăng Tuyết như đao, đâm thẳng về phía Bùi Phàm: “Ngươi là ai?”

Áo choàng của Bùi Phàm khẽ lay động theo gió, nhưng thân hình hắn vẫn bất động, trong đôi mắt nửa khuất sau mũ trùm, không hề có hoảng loạn, chỉ là một mảng trầm lặng lạnh băng.

Hắn không trả lời.

Gió rừng thổi qua, kéo theo mùi đất ẩm mục và lá khô, giữa khoảng lặng như chực chờ bùng nổ, chỉ còn lại tiếng tim đập trầm thấp và một lời đáp, lạnh nhạt như hư vô: “Ngươi hỏi sai người rồi.”

Câu nói rơi xuống như sương lạnh, rồi bóng áo xám chợt lắc mình, hoá thành một làn khói nhàn nhạt, chớp mắt đã lướt biến vào tầng rừng sau lưng.

"Đuổi theo!" Phụng Lăng Tuyết quát khẽ.

Gió rừng ào ạt thổi qua những tán cây rậm rạp, tiếng lá khô xào xạc vang lên như vọng lại nhịp trống chiến, báo hiệu cho một cuộc t·ruy s·át khốc liệt vừa bắt đầu.

Bùi Phàm vừa biến mất khỏi tầm mắt, thân ảnh như ẩn như hiện giữa lớp sương rừng dày đặc, thì phía sau, một luồng khí lạnh như băng lập tức ập tới, ánh sáng trắng lóe lên giữa lùm cây, một đạo băng phù sắc bén xé gió lao đến, mang theo hàn khí khiến vỏ cây ven đường đông cứng thành băng tinh trong nháy mắt.

Vù!

Bùi Phàm lách người, lộn một vòng giữa không trung, băng phù sượt qua mép áo hắn, p·hát n·ổ sau lưng, tạo thành một trận tuyết vụ trắng xoá thổi tung cây cối lân cận.

“Tên trộm khốn kh·iếp!” Giọng Phụng Lăng Tuyết lạnh như sắt thép v·a c·hạm, mang theo sát ý không che giấu, vang vọng giữa rừng.

Từ trên không, nàng lướt nhanh như lưu quang, áo trắng tung bay, trường kiếm trong tay toả ra linh quang băng lam nhàn nhạt.
Phía sau nàng, năm đệ tử khác của Lăng Thiên Tông cũng lập tức lao theo, kết thành trận thế bán nguyệt, phong toả mọi hướng thoát thân.

“Ngươi chạy không thoát đâu.” Phụng Lăng Tuyết hạ giọng, tay lật một đạo phù màu bạc, Băng Linh Truy Tung Phù, chuyên truy xét khí tức dù bị che giấu kỹ đến đâu.

Bùi Phàm biết rõ tình thế không ổn, dù đã vận chuyển hỗn độn khí che giấu linh khí, nhưng dưới tay thiên chi kiêu nữ của Lăng Thiên Tông, hắn không thể trốn mãi.

Hắn nhíu mày, liếc nhanh địa hình xung quanh khe đá phía trái, rễ cây chằng chịt phía trước, một con suối cạn ở xa xa, nếu mượn được nước làm màn chắn, hắn có thể ẩn thân một lần nữa.

Không dám chần chừ, Bùi Phàm vung tay, một đạo hỗn độn khí hóa thành màn sương mờ nhạt cuộn lên từ mặt đất, vừa làm chệch hướng khí cơ, vừa kéo dài khoảng cách. hắn xoay người, chân đạp thân cây, thân ảnh như một dải khói mờ lướt về phía con suối.

Ầm!

Phụng Lăng Tuyết ánh mắt chợt sáng, trong nháy mắt, mọi nghi ngờ lập tức quy tụ thành sát ý bén nhọn:

“Quả nhiên là ngươi!”

Nàng vung kiếm, thân ảnh lập tức vọt thẳng tới, linh kiếm bọc hàn băng đánh xuống như tia sét lạnh lẽo, Bùi Phàm nhướng mày, không lùi mà tiến, hai tay chập lại, một luồng hỗn độn khí hóa thành khiên mờ chắn trước mặt.

Ầm!

Va chạm xảy ra trong tích tắc, sóng khí tràn ra xung quanh, cành cây gãy rạp, lá bị cuốn bay tung.

Bùi Phàm lùi lại hai bước, khóe môi rướm máu, ánh mắt vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng, hắn không muốn đánh, nhưng nếu bị dồn đến đường cùng…

Thì hắn sẽ khiến bọn họ nhớ mãi không quên.

Phụng Lăng Tuyết cũng lùi lại nửa bước, đôi mắt lạnh như tuyết lặng lẽ khóa chặt bóng người trước mặt.

Sát ý trong nàng càng thêm nặng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bùi Phàm không đáp, hắn quay đầu, lao đi như gió, biến mất vào rừng sâu.
8.5
Tiến độ: 100% 18/18 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025