Chương 11: Chuẩn Bị Rời Tông, Hối Lộ Chấp Sự
26/04/2025
10
8.5
Chương 11: Chuẩn Bị Rời Tông, Hối Lộ Chấp Sự
Sau khi rời khỏi điểm giao dịch trong bóng tối, Bùi Phàm quay về nơi cư trú của mình trong Lăng Thiên Tông, lập tức đóng cửa bế quan, nhưng không phải để tu luyện mà là để nghiền ngẫm toàn bộ tin tức vừa thu được.
Hắn trải một tấm bản đồ rộng lớn ra giữa phòng, ánh mắt sắc bén dán chặt vào vùng được đánh dấu là Tối Huyệt Cổ Lâm, một nơi mờ nhạt, gần như bị xóa khỏi bản đồ chính thống của các tông môn.
"Vị trí này... nằm giữa hai dãy núi đá âm hàn, phía tây của Trảm Phong Lĩnh, cách biên giới nội vực Lăng Thiên khoảng một ngày đường phi hành" Bùi Phàm lẩm bẩm, tay nhanh chóng vẽ lại một bản sơ đồ chi tiết hơn, với các tuyến đường ẩn có thể di chuyển an toàn mà không bị các đội tuần tra phát hiện.
Hắn không chỉ hài lòng với thông tin sơ lược, thông qua các mối quan hệ ngầm, Bùi Phàm bỏ ra một lượng lớn linh thạch để thu mua thêm những tài liệu cổ cũ, bao gồm bút ký của tu sĩ từng lạc vào Tối Huyệt Cổ Lâm, những tàn tích thư tịch bị rách, và cả những lời đồn đại lẻ tẻ được ghi chép trong Tạp Lục Linh Vực, một quyển sách chuyên ghi chép tin đồn trong giới tu luyện.
Trong một đoạn ghi chú ngắn, có người từng viết:
“Tối Huyệt Cổ Lâm quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, linh khí trong đó bị tà khí ăn mòn, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa một loại linh thảo kỳ lạ Hắc Vân Tử Đan, thảo dược này có màu đen tuyền, mọc sát rễ cây khô c·hết, chỉ hấp thu tử khí để sinh trưởng, người có thể luyện hóa nó, sẽ gia tăng đáng kể tốc độ tụ khí và đề kháng với tà độc…”
Hắc Vân Tử Đan, không phải đan dược, mà là một loại linh thảo mang hình dáng giống viên đan hoàn, tự ngưng tụ trong thiên địa âm hàn, có khí tức của sinh tử luân hồi.
Bùi Phàm nhíu mày.
"Hấp thu tử khí để sinh trưởng, nếu không có thủ đoạn đặc biệt, e là chưa kịp lấy được đã bị nó phản phệ."
Hắn tra xét thêm về ma thú canh giữ, có vài cái tên được nhắc đến Huyết Mị Ảnh Lang, U Linh Cự Thú, nhưng tất cả đều là những con thú từng xuất hiện ở đó rồi biến mất.
Chỉ duy nhất một cái tên được nhắc đến nhiều lần trong các ghi chép cổ Xích Phệ Linh Viên, một loài dị chủng linh viên có huyết thống ma hầu thượng cổ, thường xuyên trú ngụ tại các linh địa âm sát, ăn linh thảo để tu luyện.
"Một con yêu thú cấp ba đỉnh phong, tương đương Nguyên Đan đỉnh phong, gần tiến hóa Tử Phủ?."
"Nếu ta đụng độ nó bây giờ, chỉ có thể liều mạng mà chạy." Bùi Phàm nhẩm tính.
Hắn không chán nản, ngược lại, cảm thấy hưng phấn, đây mới là cảm giác chân chính của con đường tu tiên, nguy hiểm song hành với cơ duyên.
Trong những ngày tiếp theo, Bùi Phàm bí mật mua một ít đan dược hỗ trợ Thanh Linh Tán, giúp ổn định chân nguyên khi xâm nhập tà địa, Tử Tán Cô Hồn Hương, dùng để che giấu khí tức sống động khỏi các yêu thú cảm ứng tử khí, hắn còn mua thêm vài loại phù triện đặc biệt, trong đó có một đạo Ngũ Âm Trấn Sát Phù, được dán cẩn thận vào bên trong áo bào, phòng khi gặp nguy cấp.
Cuối cùng, hắn lặng lẽ viết một bản ghi chú nhỏ, nhét vào phong ngọc giản, rồi khóa lại bằng phù chú đơn hướng.
“Nếu ta không trở về trong bảy ngày, kẻ hữu duyên có thể mở ngọc giản này.” Nhưng Bùi Phàm không hề nghĩ đến c·ái c·hết.
Hắn đứng lên, ánh mắt rực cháy một cách âm trầm.
“Tối Huyệt Cổ Lâm, Hắc Vân Tử Đan, ma thú hộ địa... không phải là hiểm cảnh.”
“Mà là lễ rửa tội cho con đường của ta.”
Buổi chiều, ánh hoàng hôn chưa kịp tan, nhuộm ráng đỏ lên từng vạt mái ngói rêu phong của Tạp Dịch Phong, hành lang phía sau khu tạp dịch vắng lặng như chưa từng có ai bước qua, gió nhẹ thổi qua rặng trúc, mang theo hương mốc nhàn nhạt của gỗ mục và lá úa cuối xuân.
Bùi Phàm đứng im lặng dưới gốc tùng già, bóng hắn đổ dài trên nền đá xám loang lổ, thân ảnh gầy gò như hòa vào cảnh sắc tiêu điều.
Tay hắn giấu trong tay áo rộng, nắm chặt chiếc hộp gỗ tử đàn được bọc cẩn thận trong một mảnh lụa đen.
Một lát sau, từ cuối hành lang, bóng người quen thuộc xuất hiện, áo xám bạc màu, lưng hơi còng, ánh mắt âm trầm như thể nhìn ai cũng là kẻ mắc nợ, Mã Thường, vị chấp sự quản lý đám đệ tử tạp dịch, dáng vẻ vẫn uể oải như mọi khi, nhưng vừa thấy Bùi Phàm, y đã khựng lại, nhíu mày:
“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Không phải lại muốn xin nghỉ dưỡng bệnh đấy chứ?”
Giọng y lười nhác, nhưng không hề dễ dãi.
Bùi Phàm không đáp ngay, hắn bước tới một bước, hơi cúi người, rồi rút ra chiếc hộp gỗ, đưa hai tay dâng lên.
“Một chút tâm ý cỏn con, không dám làm phiền chấp sự.”
Mã Thường liếc nhìn hộp, mắt thoáng sáng lên như dã thú đánh hơi được con mồi, nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt.
“Là cái gì?”
“Một viên Thanh Trần Đan, có thể điều dưỡng tinh thần, giúp thanh tâm tĩnh khí, thêm vào đó là ba mảnh Linh Tủy Mộc, dùng để luyện khí hoặc làm phù dẫn đều tốt cả.”
Giọng Bùi Phàm đều đều, không nịnh nọt, cũng không kiêu ngạo, hắn biết rõ người như Mã Thường không thích vòng vo.
Mã Thường đưa tay nhận lấy hộp, khe khẽ mở ra một chút, đưa lên ngửi.
Lập tức, một mùi đan hương thanh đạm tràn ra, nhẹ như gió xuân nhưng tinh khiết bất thường, y nhíu mày, mắt ánh lên tia tham lam giấu không kịp.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn xin phép ra ngoài tông môn một chuyến, không lâu, chừng bảy ngày.”
Không khí chợt lặng đi một thoán, Mã Thường đóng nắp hộp, tay vẫn đặt lên đó như đang cân nhắc xem giá có đủ hay không.
“Ngươi muốn ra ngoài làm gì?”
“Tạp dịch như ngươi không được rời tông tùy tiện, ngươi rõ mà.”
Bùi Phàm cúi đầu, đáp:
“Lần trước ở sau núi b·ị t·hương khá nặng, tuy ngoài da đã khỏi nhưng bên trong vẫn âm ỉ, lần này ta muốn tự đi tìm một vài dược thảo trong vùng phụ cận, vừa dưỡng thương vừa luyện khí, nếu kéo dài, e là không chống đỡ nổi mấy tháng tới.”
Mã Thường cười nhạt:
“Nội thương mà còn đứng thẳng thế kia à? Còn biết chuẩn bị đan dược đút lót nữa, tâm cơ không tệ.”
Y nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có ai, mới thu chiếc hộp vào tay áo, giọng y trở nên trầm hơn:
“Ngươi có ba ngày nghỉ bệnh, ta cho thêm bốn ngày, nhưng nhớ kỹ nếu có ai hỏi, ngươi vẫn đang nằm liệt giường trong phòng, không rời khỏi nửa bước, đừng để bất cứ ai thấy ngươi lảng vảng ngoài khu Tạp Dịch, nếu lộ chuyện, đừng mong ta nhận quen.”
Bùi Phàm khom người thật sâu, giọng đầy thành khẩn:
“Tạ ơn chấp sự, ân đức này, Bùi Phàm khắc cốt ghi tâm.”
Mã Thường hừ lạnh, phất tay áo quay đi, bóng dáng mập mờ trong ánh chiều tà đỏ ối, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Đám tạp dịch bây giờ... càng lúc càng nhiều trò...”
Bùi Phàm đứng yên dưới gốc tùng thêm một lúc, gió thổi qua làm áo hắn lay nhẹ, hắn nhìn theo bóng Mã Thường khuất dần sau rặng trúc, đôi mắt chậm rãi hiện lên ánh sáng thâm trầm.
“Bảy ngày…” Hắn lẩm bẩm.
Bảy ngày ấy đủ để sinh tử phân tranh.
Hoặc... nghịch chuyển vận mệnh.
Rồi hắn xoay người, nhẹ nhàng rời đi trong bóng chiều, không một tiếng động.
Màn đêm sắp buông xuống.
Sau khi rời khỏi điểm giao dịch trong bóng tối, Bùi Phàm quay về nơi cư trú của mình trong Lăng Thiên Tông, lập tức đóng cửa bế quan, nhưng không phải để tu luyện mà là để nghiền ngẫm toàn bộ tin tức vừa thu được.
Hắn trải một tấm bản đồ rộng lớn ra giữa phòng, ánh mắt sắc bén dán chặt vào vùng được đánh dấu là Tối Huyệt Cổ Lâm, một nơi mờ nhạt, gần như bị xóa khỏi bản đồ chính thống của các tông môn.
"Vị trí này... nằm giữa hai dãy núi đá âm hàn, phía tây của Trảm Phong Lĩnh, cách biên giới nội vực Lăng Thiên khoảng một ngày đường phi hành" Bùi Phàm lẩm bẩm, tay nhanh chóng vẽ lại một bản sơ đồ chi tiết hơn, với các tuyến đường ẩn có thể di chuyển an toàn mà không bị các đội tuần tra phát hiện.
Hắn không chỉ hài lòng với thông tin sơ lược, thông qua các mối quan hệ ngầm, Bùi Phàm bỏ ra một lượng lớn linh thạch để thu mua thêm những tài liệu cổ cũ, bao gồm bút ký của tu sĩ từng lạc vào Tối Huyệt Cổ Lâm, những tàn tích thư tịch bị rách, và cả những lời đồn đại lẻ tẻ được ghi chép trong Tạp Lục Linh Vực, một quyển sách chuyên ghi chép tin đồn trong giới tu luyện.
Trong một đoạn ghi chú ngắn, có người từng viết:
“Tối Huyệt Cổ Lâm quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, linh khí trong đó bị tà khí ăn mòn, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa một loại linh thảo kỳ lạ Hắc Vân Tử Đan, thảo dược này có màu đen tuyền, mọc sát rễ cây khô c·hết, chỉ hấp thu tử khí để sinh trưởng, người có thể luyện hóa nó, sẽ gia tăng đáng kể tốc độ tụ khí và đề kháng với tà độc…”
Hắc Vân Tử Đan, không phải đan dược, mà là một loại linh thảo mang hình dáng giống viên đan hoàn, tự ngưng tụ trong thiên địa âm hàn, có khí tức của sinh tử luân hồi.
Bùi Phàm nhíu mày.
"Hấp thu tử khí để sinh trưởng, nếu không có thủ đoạn đặc biệt, e là chưa kịp lấy được đã bị nó phản phệ."
Hắn tra xét thêm về ma thú canh giữ, có vài cái tên được nhắc đến Huyết Mị Ảnh Lang, U Linh Cự Thú, nhưng tất cả đều là những con thú từng xuất hiện ở đó rồi biến mất.
Chỉ duy nhất một cái tên được nhắc đến nhiều lần trong các ghi chép cổ Xích Phệ Linh Viên, một loài dị chủng linh viên có huyết thống ma hầu thượng cổ, thường xuyên trú ngụ tại các linh địa âm sát, ăn linh thảo để tu luyện.
"Một con yêu thú cấp ba đỉnh phong, tương đương Nguyên Đan đỉnh phong, gần tiến hóa Tử Phủ?."
"Nếu ta đụng độ nó bây giờ, chỉ có thể liều mạng mà chạy." Bùi Phàm nhẩm tính.
Hắn không chán nản, ngược lại, cảm thấy hưng phấn, đây mới là cảm giác chân chính của con đường tu tiên, nguy hiểm song hành với cơ duyên.
Trong những ngày tiếp theo, Bùi Phàm bí mật mua một ít đan dược hỗ trợ Thanh Linh Tán, giúp ổn định chân nguyên khi xâm nhập tà địa, Tử Tán Cô Hồn Hương, dùng để che giấu khí tức sống động khỏi các yêu thú cảm ứng tử khí, hắn còn mua thêm vài loại phù triện đặc biệt, trong đó có một đạo Ngũ Âm Trấn Sát Phù, được dán cẩn thận vào bên trong áo bào, phòng khi gặp nguy cấp.
Cuối cùng, hắn lặng lẽ viết một bản ghi chú nhỏ, nhét vào phong ngọc giản, rồi khóa lại bằng phù chú đơn hướng.
“Nếu ta không trở về trong bảy ngày, kẻ hữu duyên có thể mở ngọc giản này.” Nhưng Bùi Phàm không hề nghĩ đến c·ái c·hết.
Hắn đứng lên, ánh mắt rực cháy một cách âm trầm.
“Tối Huyệt Cổ Lâm, Hắc Vân Tử Đan, ma thú hộ địa... không phải là hiểm cảnh.”
“Mà là lễ rửa tội cho con đường của ta.”
Buổi chiều, ánh hoàng hôn chưa kịp tan, nhuộm ráng đỏ lên từng vạt mái ngói rêu phong của Tạp Dịch Phong, hành lang phía sau khu tạp dịch vắng lặng như chưa từng có ai bước qua, gió nhẹ thổi qua rặng trúc, mang theo hương mốc nhàn nhạt của gỗ mục và lá úa cuối xuân.
Bùi Phàm đứng im lặng dưới gốc tùng già, bóng hắn đổ dài trên nền đá xám loang lổ, thân ảnh gầy gò như hòa vào cảnh sắc tiêu điều.
Tay hắn giấu trong tay áo rộng, nắm chặt chiếc hộp gỗ tử đàn được bọc cẩn thận trong một mảnh lụa đen.
Một lát sau, từ cuối hành lang, bóng người quen thuộc xuất hiện, áo xám bạc màu, lưng hơi còng, ánh mắt âm trầm như thể nhìn ai cũng là kẻ mắc nợ, Mã Thường, vị chấp sự quản lý đám đệ tử tạp dịch, dáng vẻ vẫn uể oải như mọi khi, nhưng vừa thấy Bùi Phàm, y đã khựng lại, nhíu mày:
“Ngươi tìm ta có chuyện gì? Không phải lại muốn xin nghỉ dưỡng bệnh đấy chứ?”
Giọng y lười nhác, nhưng không hề dễ dãi.
Bùi Phàm không đáp ngay, hắn bước tới một bước, hơi cúi người, rồi rút ra chiếc hộp gỗ, đưa hai tay dâng lên.
“Một chút tâm ý cỏn con, không dám làm phiền chấp sự.”
Mã Thường liếc nhìn hộp, mắt thoáng sáng lên như dã thú đánh hơi được con mồi, nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt.
“Là cái gì?”
“Một viên Thanh Trần Đan, có thể điều dưỡng tinh thần, giúp thanh tâm tĩnh khí, thêm vào đó là ba mảnh Linh Tủy Mộc, dùng để luyện khí hoặc làm phù dẫn đều tốt cả.”
Giọng Bùi Phàm đều đều, không nịnh nọt, cũng không kiêu ngạo, hắn biết rõ người như Mã Thường không thích vòng vo.
Mã Thường đưa tay nhận lấy hộp, khe khẽ mở ra một chút, đưa lên ngửi.
Lập tức, một mùi đan hương thanh đạm tràn ra, nhẹ như gió xuân nhưng tinh khiết bất thường, y nhíu mày, mắt ánh lên tia tham lam giấu không kịp.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn xin phép ra ngoài tông môn một chuyến, không lâu, chừng bảy ngày.”
Không khí chợt lặng đi một thoán, Mã Thường đóng nắp hộp, tay vẫn đặt lên đó như đang cân nhắc xem giá có đủ hay không.
“Ngươi muốn ra ngoài làm gì?”
“Tạp dịch như ngươi không được rời tông tùy tiện, ngươi rõ mà.”
Bùi Phàm cúi đầu, đáp:
“Lần trước ở sau núi b·ị t·hương khá nặng, tuy ngoài da đã khỏi nhưng bên trong vẫn âm ỉ, lần này ta muốn tự đi tìm một vài dược thảo trong vùng phụ cận, vừa dưỡng thương vừa luyện khí, nếu kéo dài, e là không chống đỡ nổi mấy tháng tới.”
Mã Thường cười nhạt:
“Nội thương mà còn đứng thẳng thế kia à? Còn biết chuẩn bị đan dược đút lót nữa, tâm cơ không tệ.”
Y nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có ai, mới thu chiếc hộp vào tay áo, giọng y trở nên trầm hơn:
“Ngươi có ba ngày nghỉ bệnh, ta cho thêm bốn ngày, nhưng nhớ kỹ nếu có ai hỏi, ngươi vẫn đang nằm liệt giường trong phòng, không rời khỏi nửa bước, đừng để bất cứ ai thấy ngươi lảng vảng ngoài khu Tạp Dịch, nếu lộ chuyện, đừng mong ta nhận quen.”
Bùi Phàm khom người thật sâu, giọng đầy thành khẩn:
“Tạ ơn chấp sự, ân đức này, Bùi Phàm khắc cốt ghi tâm.”
Mã Thường hừ lạnh, phất tay áo quay đi, bóng dáng mập mờ trong ánh chiều tà đỏ ối, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Đám tạp dịch bây giờ... càng lúc càng nhiều trò...”
Bùi Phàm đứng yên dưới gốc tùng thêm một lúc, gió thổi qua làm áo hắn lay nhẹ, hắn nhìn theo bóng Mã Thường khuất dần sau rặng trúc, đôi mắt chậm rãi hiện lên ánh sáng thâm trầm.
“Bảy ngày…” Hắn lẩm bẩm.
Bảy ngày ấy đủ để sinh tử phân tranh.
Hoặc... nghịch chuyển vận mệnh.
Rồi hắn xoay người, nhẹ nhàng rời đi trong bóng chiều, không một tiếng động.
Màn đêm sắp buông xuống.
Tiến độ: 100%
18/18 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan