Chương 231: Ngoại truyện 7: Hổ phụ khuyển tử Kỷ Minh Thần (4)

22/04/2025 10 5.0

Kỷ Minh Thần rất chột dạ, cũng cảm thấy áy náy vì sự dao động của mình: “Nhi thần sẽ nhận tội với nàng ấy.”

“Ngươi nhận tội là người ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?” Minh Ý bĩu môi, ánh mắt liếc qua Kỷ Bá Tể đứng bên cạnh.

Kỷ Bá Tể lập tức nói: “Đúng vậy, nhận tội cũng phải có thành ý, ngươi chưa làm cho nàng vui vẻ mà đã tới xin ban hôn, không hợp lý chút nào.”

Minh Ý chống cằm cười: “Có gì đâu mà không hợp lý, cha nào con nấy, năm xưa chẳng phải ngươi cũng…”

“Trí nhớ ta không tốt, chuyện thời niên thiếu ta không nhớ rõ lắm.” Kỷ Bá Tể vội nắm tay nàng, liên tục nháy mắt với nàng ở góc mà nhi tử không nhìn thấy.

Đừng nhắc lại chuyện cũ trước mặt vãn bối chứ?

Minh Ý hừ nhẹ, phất tay coi như bỏ qua rồi nói với Kỷ Minh Thần: “Chuyện hôn sự của ngươi, ngươi có thể tự quyết định. Nếu nàng đồng ý tha thứ và gả cho ngươi, thì quay lại báo với chúng ta một tiếng là được, còn nếu không, đừng làm lỡ dở việc người ta nghị thân.”

Kỷ Minh Thần có chút bất an: “Thật sự không thể xin ban hôn sao?”

“Không thể.” Minh Ý nheo mắt nhìn hắn: “Ngươi đừng lấy chúng ta làm lá chắn nữa, lớn rồi, làm việc phải có trách nhiệm.”

“Mẫu hậu ngươi nói rất đúng.” Kỷ Bá Tể nghiêm túc gật đầu.

“Nhi thần hiểu rồi.” Ngoan ngoãn mà hành lễ cáo lui, Kỷ Minh Thần ủ rũ rời khỏi cung Chiêu Dương.

Nội thị đi theo sau nhìn thần sắc u ám của hắn, không hiểu hỏi: “Điện hạ sao phải lo lắng? Cô nương Hải gia vốn đã có tình cảm với ngài, giờ ngài cầu hôn nàng, chắc chắn nàng sẽ đồng ý.”

“Trước tối nay thì nàng chắc chắn sẽ đồng ý.” Kỷ Minh Thần lo lắng, nghịch sợi tua trên ngọc bội đeo bên hông, cau mày nói: “Nhưng sau tối nay, e là khó rồi.”

Từ nhỏ tính tình Hải thị đã rất ngay thẳng, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Dù giờ hắn có quay lại cầu hôn, nàng cũng chỉ nghĩ hắn không thật lòng, còn có thể khuyên ngược hắn đừng bận tâm về chuyện này.

Trời đất chứng giám, hắn thật sự không phải vì hai người thân mật hơn nên mới chịu trách nhiệm, mà là sau khi thân mật rồi mới nhận ra lo lắng của hắn là thừa, trong lòng hắn vẫn có nàng.

Nhưng lời này, hắn phải nói với Hải thị thế nào đây?

Trời dần sáng, Hải thị nhìn ra ngoài thấy vẫn chưa ai quay lại, thở phào nhẹ nhõm nhưng đôi mắt cũng trầm xuống.

Nàng làm như không có gì đứng dậy đi tu tập, rồi lại làm như không có gì thay đồ dùng bữa.

Nhà bọn họ có thói quen dùng bữa sáng cùng nhau, phụ thân ngồi ở vị trí chủ thượng, nhìn nàng vài lần rồi cuối cùng cũng lên tiếng: “Con cũng đã xuất cung rồi, nên chọn một người thành thân đi.”

Hải phu nhân ngồi bên cạnh, nghe vậy liền âm thầm kéo tay áo của ông.

Nữ nhi không muốn nhắc đến chuyện này mà sao ông cứ nói mãi thế. Đâu phải nhà mình nuôi không nổi, sao cứ phải đẩy nữ nhi ra ngoài cho bằng được.

Hải đại nhân cũng chỉ lo lắng thôi, lỡ dở ở trong cung bao năm mà không đổi lại được kết quả tốt, còn để người ta nói ra nói vào, chi bằng chọn một nhà môn đăng hộ đối rồi gả đi, ít ra còn có người hiểu rõ lạnh nóng bên cạnh.

Hai bên đối đầu, phu phụ hai người đều trừng mắt nhìn nhau.

Hải Thanh gắp một miếng rau nhỏ bỏ vào chén, từ từ nhặt bỏ hành lá ra, thuận miệng đáp: “Được thôi.”

Phu phụ hai người đều sững sờ, đồng loạt quay đầu nhìn nàng.

Hải Thanh cười nhẹ, đôi mắt đỏ hoe: “Sinh ta dưỡng ta đã không dễ, lại còn lo lắng cho ta đến mức này, là do ta bất hiếu.”

Hải phu nhân nghe vậy cũng đỏ mắt, lén lau nước mắt. Hải đại nhân thâm trầm nhìn nàng, gật đầu: “Người ta mà ta chọn cho con có thể chưa chắc hợp ý con, nhưng nhất định sẽ không để con chịu thiệt thòi.”

“Đa tạ phụ thân.”

Cả nhà vui vẻ dùng xong bữa sáng, sau đó trong đại trạch Hải gia bắt đầu bận rộn. Hải đại nhân cho người mang đến một số bức họa, xếp đầy lên bàn trong tiểu viện của Hải thị. Hải Thanh nhìn từng bức một, từ sáng đến tối, nhưng không tìm thấy ai ưng ý.

Đang buồn phiền thì có người đến thắp đèn, lại đưa thêm một bức họa.

Hải Thanh tiện tay nhận lấy mở ra.

Bức tranh trải ra, trong tranh là một thiếu niên có đôi mắt dịu dàng đong đầy tình cảm.

Ngón tay khẽ run, Hải Thanh ngẩng đầu lên.

Người trong tranh đứng trước mặt nàng, vừa tức giận vừa bất lực: “Nàng thật sự không tin ta, thà lấy người lạ còn hơn là lấy ta?”

Nàng mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Thà để một người lạ làm đau mình, còn hơn để người trong lòng mình cắt đứt từng khúc ruột.

“Đừng có mơ!” Kỷ Minh Thần giận dữ: “Cho dù phải ngăn kiệu hoa, xé hôn thư, ta sẵn sàng từ bỏ thân phận Thái tử, nhưng ta nhất định sẽ hủy hôn sự của nàng với kẻ khác!”

Hải Thanh hơi nghẹn lời: “Có thù oán gì mà điện hạ phải đối xử với ta như vậy?”

Kỷ Minh Thần nghiến răng: “Không thù không oán, là ta thích nàng.”

Trong phòng lặng đi một lúc, thậm chí âm thanh của hoa cỏ và chim chóc bên ngoài cũng nghe rõ mồn một.

Trong lòng Hải Thanh vui mừng, nhưng chỉ một lát sau nàng đã bình tĩnh lại: “Điện hạ không phải thích, nhiều nhất chỉ là lòng chiếm hữu, chỉ vì ta với ngài thân mật hơn một chút mà ngài không muốn ta gần gũi với người khác.”

“Đúng… Không, không phải!” Kỷ Minh Thần giận dữ nói: “Ta không thích nàng thân mật với người khác, không phải vì nàng thân mật với ta, mà là vì…”

“Thật hiếm khi thấy điện hạ hoảng loạn như vậy.” Hải Thanh cười, thoải mái vẫy tay: “Ta không trách ngài đâu, ngài cũng đừng để chuyện này trong lòng nữa.”

Kỷ Minh Thần tức muốn chết.

“Ngụy Lăng đã chuyển đi nơi khác, cung của nàng ta đã cho người dọn dẹp lại rồi, nàng định khi nào trở về?”

“Không về nữa.” Hải Thanh vẫy tay: “Nếu điện hạ thật sự coi ta là bằng hữu, chi bằng giúp ta chọn phu quân, để ta sớm được gả đi.”

Nói rồi, nàng lại định mở bức họa mới.

Kỷ Minh Thần thô bạo đặt lại bức họa của mình trước mặt nàng : “Chỉ có thể là bức này, không còn lựa chọn nào khác.”

Cuối cùng Hải Thanh cũng sầm mặt.

Nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Minh Thần, lạnh lùng nói: “Ngài bị làm sao vậy, đã nói không cần ngài chịu trách nhiệm, cũng không cần ngài để tâm, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra là được, sao cứ dây dưa mãi làm gì?”

Kỷ Minh Thần nghẹn lời, cười khổ: “Ta đang nghiêm túc cầu hôn nàng, trong lòng nàng rõ ràng cũng có ta, tại sao cứ phải từ chối ta?”

“Ồ, vậy ngài cũng biết là trong lòng ta có ngài cơ à?” Hải Thanh cười nhạt: “Thế sao không nhận ra sớm hơn?”

“Ai mà biết được ở tuổi mười mấy mình sẽ cùng ai đi hết cuộc đời chứ, ngoài nàng và tỷ tỷ ta, ta chưa tiếp xúc với bất kỳ nữ tử cùng tuổi nào khác, lỡ mà cứ thế cưới nàng rồi sau này hối hận, chẳng phải sẽ làm tổn thương nàng nhiều hơn sao?” Kỷ Minh Thần nói lý lẽ: “Vậy nên ta chỉ muốn xem các cô nương khác thế nào thôi, cũng không thật sự làm gì bọn họ.”

Hải Thanh không nhịn được vỗ tay: “Không hổ là đệ tử thân truyền của Tần sư trưởng, nguyên lực mạnh mẽ mà miệng lưỡi cũng nhanh nhạy, theo lời điện hạ thì ta cũng nên đi xem thử nam nhân khác thế nào, để sau này khỏi hối hận.”

Kỷ Minh Thần ngừng lại, cuối cùng nhượng bộ: “Ta sai rồi.”

“Ngài không sai, ta mới sai.” Hải Thanh nói: “Là ta quá cố chấp, sao lại nhận định một người quá sớm như vậy? Đời người dài như thế, hẳn sẽ có lúc hối hận —— Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở.”

Kỷ Minh Thần: “…”

Cuối cùng hắn cũng hiểu cái gì là lấy đá đập chân mình.

5.0
Tiến độ: 100% 245/245 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025