Chương 11: Chương 11
Một đám cưới tan thành mây khói, bầu không khí trong nhà lại lạnh đến cực điểm.
“Bọn họ có việc nên về trước rồi.” Ba tôi vào phòng, coi như truyền lời lại cho tôi. Ông đang an ủi tôi.
Tôi biết. Người sáng suốt ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tiểu Cố nói ngày mai đi làm giấy kết hôn.” Ba tôi lại nói.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Oh.” Tôi hơi bất ngờ, cứ tưởng anh ta sẽ đi luôn, chẳng thèm kết hôn với tôi.
“Đám cưới… mẹ nó nói là không làm.”
“Được.”
“Nhà thì mẹ nó bảo đã mua một căn gần bệnh viện của Tiểu Cố, sau khi kết hôn hai đứa có thể ở đó. Nhưng vậy có phải xa chỗ làm của con quá không?” Ba tôi hỏi.
“Có hơi xa.” Chỗ làm của tôi ở phía bắc thành phố, bệnh viện lại ở phía nam, đi tàu điện ngầm rồi đổi xe cũng phải mất gần hai tiếng.
Ông đi đến, ngồi xuống cạnh tôi.
“Con nghĩ kỹ chưa?” Ba nhìn tôi.
“Nghĩ gì ạ?”
Ba thở dài, ngập ngừng không nói.
“Con lớn rồi, ba mẹ cũng không quản được nữa.”
“Ba không muốn con kết hôn sao? Không phải ba với mẹ ngày nào cũng mong con lấy chồng à?” Tôi cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.
“Mong con kết hôn là mong có người chăm sóc con.” Ba có vẻ bực mình.
Tôi không biết nói gì, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con không cần ai chăm sóc.”
Ba không nói thêm nữa, chỉ thở dài rồi xuống lầu.
Lúc tiễn tôi ra trạm xe, ba dúi gói đồ vào tay tôi: “Nhà có tiền, tiền con kiếm được thì cứ giữ lấy mà tiêu, muốn ăn gì, muốn mua gì thì cứ mua, đừng gửi tiền về.”
“Ba cả đời này chỉ có vậy thôi, nhưng đời con thì còn dài.”
Nói xong, ông xoay người rời đi, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để nói thêm.
Tôi ngồi trên xe, mở gói đồ ra, bên trong có một túi đậu phộng tươi, còn có một cái túi nhựa, bên trong là tiền. Tôi siết chặt tờ tiền trong tay, trong lòng không biết là tư vị gì.
Sáng hôm sau, chín giờ.
Tôi đến Cục Dân chính, Cố Tiêu đã đến từ trước.
Làm giấy kết hôn mất chưa đến mười phút.
Xong xuôi, anh ta nói bận lắm, buổi chiều còn phải đi làm.
“Tôi chỉ xin nghỉ buổi sáng.” Anh ta đưa chìa khóa cho tôi.
“Nhà tôi vẫn chưa dọn vào, bình thường tôi ở ký túc xá.”
“Em cứ qua xem thử, cần mua gì thì lập danh sách cho tôi.”
“Phòng cấp cứu rất bận, em không cần đợi tôi, một tuần tôi cũng không về nhà được mấy lần.”
Nghe xong mấy lời này, tôi cảm thấy chúng tôi chẳng khác nào một cuộc giao dịch, cứ thế làm theo quy trình, không có một chút tình cảm nào.
Tôi đương nhiên hiểu ý anh ta.
Kết hôn là bị ép buộc, anh ta không muốn nhìn thấy tôi.
“Trùng hợp ghê, tôi cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng, làm phiền dừng lại ở ngã rẽ phía trước.” Tôi cười, chỉ tay về phía trước.
Anh ta rõ ràng không ngờ tôi lại chơi chiêu này, sắc mặt có chút khó coi.
“Tôi chiều mới đi làm, em đi bây giờ, tôi biết đi đâu?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi quan tâm anh đi đâu làm gì chứ…
Anh chẳng phải không muốn thấy tôi sao?
Lúc nãy đọc lời thề kết hôn, anh ta còn khó chịu hơn cả khi bị ép cung. Anh ta tưởng tôi muốn nhìn thấy anh ta chắc?
“Phía trước có công viên, nhiều ông lão đang đánh cờ lắm, nếu anh không biết đi đâu thì có thể qua đó thư giãn một chút.”
Tôi cười với anh ta một cái, mở cửa xe, không quay đầu lại mà bước đi thẳng.
Đi đến khi không còn nhìn thấy xe của anh ta nữa, tôi mới bắt xe buýt.
Trên xe, tôi nhận được tin nhắn của anh ta, chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Em giỏi lắm.”
Tôi lười trả lời.
Nói thật, chỗ anh ta làm việc cách đơn vị tôi quá xa, tôi có chút hối hận rồi.
Biết vậy lúc nãy bảo anh ta chở thẳng đến công ty cho rồi.
Từ khi mang thai, chỉ cần ngửi thấy mùi hỗn tạp của quá nhiều người trên xe buýt là tôi lại thấy buồn nôn.
Tôi giận dỗi với anh ta làm gì cơ chứ?
Giờ thì tự mình chịu khổ rồi…