Chương 75: Ngoại truyện 4: Quỹ đạo cũ (1)

22/04/2025 10 5.0

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Tin tức Chu Đình Trạo đã quay về chỉ có vài người được biết, anh lặng lẽ quay về thành phố này, rồi lại lặng lẽ đến nhậm chức tại nơi phồn thịnh nhất giữa trung tâm thành phố.

Cấp dưới ở công ty chỉ biết chuyện chủ tịch vừa mời một tổng giám đốc từ nơi khác đến nhậm chức, ngoại trừ chuyện này ra, không ai hay biết gì về vị lãnh đạo mới này cả. Thế nên sự xuất hiện Chu Đình Trạo đã gây ra khá nhiều xôn xao trong công ty.

Câu nói nhanh chóng được lan truyền khắp mặt trận buôn chuyện chính là: Cứu! Tổng giám đốc mới đến đẹp trai cực!!!

Chu Đình Trạo không có lòng dạ nào bận tâm đến chuyện này, vì khi vừa mới đến đây anh đã gặp lại một người.

Mười một giờ đêm, với những nhân viên văn phòng khác thì giờ này đã muộn. Ở bãi đậu xe cũng chẳng còn lại mấy chiếc xe đang đậu ở đó, thế nên chỉ một âm thanh nhỏ vang lên thôi cũng vô cùng rõ ràng,

Một chiếc xa dừng lại lại ở đường chéo đối diện, một cô gái vừa gọi điện thoại vừa bước xuống xe. Không biết đầu bên kia đang nói gì, Chu Đình Trạo bỗng nghe thấy cô ấy nâng cao tông giọng: “Muốn tối này à? Sao lúc tối anh ta không nói thẳng chứ?”

Chu Đình Trạo khóa xe lại, lẳng lặng đi phía sau, với những lời nói của một người xa lạ, anh dẫu nghe thấy nhưng vừa vào tai trái đã chạy qua tai phải.

Bên tai lại truyền đến giọng nói của cô gái nọ, hình như cô ấy hết kiên nhẫn rồi: “Biết rồi, đến ngay, đang cuốc bộ tốc độ mười cây số trên giờ đây này.”

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Chu Đình Trạo lẳng lặng cười khẩy, miệng vừa nói là mười cây số trên giờ, nhưng giày cao gót vẫn nhịp nhàng nện xuống từng bước, giữ nguyên tốc độ thong thả ban đầu.

Lúc đi ngang qua cô ấy, Chu Đình Trạo còn ngửi được một hương thơm thoang thoảng. Anh không nghiên cứu nhiều về nước hoa, thế nên cũng không biết đó là mùi gì, chỉ cảm thấy mùi này khá thơm.

Thang máy dần khép lại, tiếng giày cao gót nện xuống nền cũng theo đó nhanh hơn một chút. Chu Đình Trạo duỗi tay ấn giữ cửa, đợi đến lúc bước vào, anh nghe cô khách sáo nói lời ‘cảm ơn’.

Cô đeo kính mát, từ mặt kính thang máy anh có thể mơ hồ thấy được nửa gương mặt cô, cùng với đó là những đường cong tinh xảo trên cơ thể và đôi môi đỏ mọng, toát lên dáng vẻ của một nữ doanh nhân chốn đô thành.

Anh không có thói quen thích bình phẩm người lạ, nhưng vì cảm giác quen thuộc anh mà cảm nhận được từ cô, thế nên anh đã vô tình chú tâm đến cô quá nhiều.

Đôi mắt đang giấu mình sau kính mát của Tang Như cũng đang lặng lẽ quan sát người đàn ông này. Cô cứ cảm thấy đường nét gương mặt của người đàn ông này trông vô cùng giống một người, nhưng cô nhớ người kia rất hay đeo mắt kiếng, mặt vô cảm không thích chuyện trò, nào có giống với người đàn ông tuấn tú đang đứng trước cô đây.

Điện thoại lại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tang Như, cô bắt máy đáp một tiếng ‘Đến rồi.’, rồi cúp máy.

Thang máy đi thẳng lên tầng 16, Tang Như vừa tháo kính mát vừa bước ra ngoài.

Sườn mặt cô hơi nghiêng sang trái, trong khoảnh khắc ấy, cả người Chu Đình Trạo cũng thoáng chốc khựng lại.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh vội vàng chặn cánh cửa thang máy sắp đóng lại, nhưng vừa bước ra anh lại không thấy được bóng người nào cả, chỉ còn lại cánh cửa kính đang lắc lư theo gió, rồi sau đó cũng dừng lại.

Như thể chỉ là vô tình, vớt được một góc trăng ánh lên trên mặt nước.

Chu Đình Trạo quay lại đường cũ, tiếp tục đi nhậm chức. Thư ký dẫn anh đến phòng làm việc của mình.

“Tầng mười sáu là của công ty nào?”

Thư ký kia tuy không hiểu lý do nhưng vẫn trả lời: “AOFEI, một công ty quảng cáo.”

Chu Đình Trạo yên lặng một lúc rồi nói: “Biết rồi.”

Cũng không biết Tiết Lộ biết tin anh đã quay về đâu, cô liền hỏi anh có muốn dùng bữa cùng nhau không.

Câu từ chối đã đến môi, nhưng nhớ đến người nào đó, Chu Đình Trạo lại vội sửa lời: “Hay là tổ chức họp lớp luôn, gọi mọi người cùng đến.”

-

Đối tác bất ngờ ghé đến, khiến Chu Đình Trạo không có cách nào thoát thân được, sau khi dẫn họ đi ăn một hồi, cuối cùng Chu Đình Trạo mới đến được nơi họp lớp.

Ánh đèn mờ ảo chiếu đến khiến mỗi một gương mặt ngồi trong phòng cũng mơ hồ theo, ngoại trừ cô gái đang cầm micro kia.

Tang Như đang hát, trước kia anh chưa từng được nghe cô hát, nghe cũng hay đấy chứ. Cô lúc nào cũng nghiêm túc với mọi thứ như thế, đến nỗi khi sự xuất hiện của anh làm gián đoạn bài của cô, cô vẫn lạc lõng cố hát tiếp.

Chu Đình Trạo cầm ly rượu lên tự phạt vì đến muộn, mọi người đùa giỡn vây quanh anh. Cô cũng nhìn sang, trong ánh mắt còn mang theo chút dò xét, khiên ngón tay anh vô thức khẽ run lên, may mà không ai nhìn thấy.

Khác hẳn với những người xung quanh, Tang Như rất im lặng, hầu như cô chỉ nói đôi ba câu với những người bạn ngồi xung quanh thôi. Yên tĩnh nhưng lại xinh đẹp đến lạ.

Chu Đình Trạo thuận lợi tìm được một chỗ ngồi, rồi cố quay sang tán gẫu với một người bạn học mà anh thậm chí còn chẳng nhớ được tên, nhưng ánh mắt anh vẫn chú ý đến những động tĩnh bên kia của cô.

Đang lúc cụng ly bỗng anh nghe thấy cô lên tiếng, cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại nhìn cô như biết bao người khác.

Cô nói: “Chúng tôi làm việc cùng một tòa nhà văn phòng đấy.”

Chu Đình Trạo ngây người mấy giây rồi chợt cười.

Hóa ra cô biết, hóa ra cô vẫn nhớ.

Phải mất rất nhiều công sức mới có thể chính thức gặp lại nhau, dẫu không muốn lại xa cô, nhưng buổi tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn thôi. Người tản kịch tan, Chu Đình Trạo đứng ven đường tiễn hết người này đến người khác, đến cuối cùng chỉ còn lại cô và Lịch Thần Phi.

Dường như Tang Như uống rất ít rượu thế nên trông cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng bên này Chu Đình Trạo đã bị chuốc quá nhiều, mà tửu lượng của anh cũng không phải quá tốt, thế nên khi những cơn gió lạnh lẽo thổi đến đầu óc anh cũng choáng váng hẳn đi. Anh cứ đứng như thế, đưa mắt nhìn cô bước lên taxi, rồi càng lúc càng rời xa anh.

Chỉ mới mười giờ đêm thôi mà sao lại lạnh lẽo đến thế này.

Chu Đình Trạo nửa say nửa tỉnh, trong thoáng chốc chỉ biết đứng yên tại chỗ, tầm mắt như dán chặt vào chiếc xe vừa chở cô đi.

Bỗng chiếc xe kia quay đầu lại, Chu Đình Trạo cau mày xoa xoa huyệt thái dương, lúc này anh mới tin rằng mình quả thật không nhìn lầm. Chiếc xe kia dừng lại trước mặt anh, cửa kính trên xe được hạ xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp, sáng ngời của người nọ, cô nói: “Đi không?”

Chu Đình Trạo uống quá nhiều thế nên bước chân cũng hơi loạng choạng, nhưng vẻ mặt anh trông vẫn còn tỉnh táo: “Đi đâu?”

“Tiễn anh về một đoạn.” Tang Như nói, “Lớp trưởng uống nhiều rồi mà.”

Chu Đình Trạo thấy được sự thản nhiên trong đôi mắt cô, anh sợ nếu mình còn do dự cô sẽ rời đi mãi, thế nên liền mở cửa ngồi vào ghế sau, rồi nghiêng đầu sang nói ‘Cảm ơn.’ với cô.

“Anh ở đâu?”

Chu Đình Trạo nói địa chỉ của mình, chợt anh thấy Tang Như thoáng chốc im bặt, dáng vẻ như đang muốn nhưng lại thôi, anh hỏi: “Sao thế?”

Tang Như lắc đầu: “Không có gì, chúng ta thuận đường, đưa Thần Phi về trước thôi.”

Vậy là có thể ở cạnh cô lâu thêm một lát, Chu Đình Trạo liền đáp: “Được.”

Lịch Thần Phi ngồi trên ghế phó lái mơ màng ngủ, đến lúc cô chuẩn bị xuống xe, mới phát hiện ở ghế sau đã có thêm một người.

Cơn say đã tan đi đôi chút, cô nhìn qua nhìn lại hai người ghế sau như đang xem kịch, rồi nói: “Về nhà chú ý an toàn đấy.”

“Biết rồi, cậu lo cho mình trước đi.”

“Không sao đâu, bước hai bước là đến rồi.”

Tang Như im lặng nhìn cô ấy, mái đến khi bóng lưng của Lịnh Thần Phi biết mấy khỏi tâm mắt cô mới quay đầu lại. Bỗng nhiên tầm mắt cô bị hấp dẫn bởi ánh mắt bức người của người bên cạnh, cô nhìn sang, liền thấy đôi mắt sâu thẳm của Chu Đình Trạo.

Trái tim thoáng chốc lệch nhịp, Tang Như bảo tài xế tiếp tục lái xe, rồi tựa như vô tình hỏi: “Anh nhìn gì đấy?”

Chu Đình Trạo chớp chớp mắt, động tác chậm chạp để lộ ra dáng vẻ vô hại, trái ngược hoàn toán với đôi giày da và bộ tây trang trên người anh. Không biết anh đã nhìn như thế từ lúc nào, Tang Như còn chưa đợi được câu trả lời của anh, thì một bên vai đã nặng trĩu xuống.

Tang Như chưa từng gần gũi với người khác giới, thế nên cô vô thức muốn đẩy anh ra. Nhưng đầu anh như đã hoàn toàn vô lực, chưa kịp đẩy đã trượt dần xuống dưới.

Hình như anh đang ngủ, vừa nãy anh ngây ngốc như thế mà.

Tang Như không để bụng nữa, thậm chí còn tìm một tư thế ngồi khác để anh thoải mái dựa vào, trong lòng thầm nghĩ, vì anh đẹp trai thế nên mình mới nhân nhượng.

Xe đã dừng, nhưng người kia vẫn chưa tỉnh. Thấy thế, Tang Như liền vỗ nhẹ lên gương mặt của Chu Đình Trạo, người vừa nãy vẫn còn đang vô lực tựa người lên vai cô bông dưng ngồi thẳng dậy. Vài sợi tóc lộn xộn rủ xuống trán, tôn lên vẻ gợi cảm và đáng yêu của người đàn ông.

Tang Như cảm thấy có điều gì đó sai sai, nhưng cô vẫn không biết đó là gì, rồi cô tự cho rằng do mình thấy sắc nảy lòng tham nên mới thế.

“Đến rồi.” Tang Như nhắc anh.

Đã qua một giấc ngủ, Chu Đình Trạo cũng tỉnh táo hơn đôi chút, anh mở miệng nói: “Xin lỗi, cảm ơn.”

Không biết là xin lỗi chuyện gì, cảm ơn chuyện gì, mà Tang Nhưng cũng không hề bận tâm, cô tùy ý nói: “Không có gì.”

Lúc này tài xế lên tiếng hỏi: “Còn muốn đi tiếp không?”

Tang Như: “Không cần, tụi cháu đều ở đây, cảm ơn bác tài, bao nhiêu tiền thế ạ?”

“68.”

“Vâng.”

Nhưng trước khi Tang Như mở giao diện quét mã ra, thì cô đã nghe thấy một tiếng ‘ting’ vang lên, sau đó là một câu nói ‘Alipay đã nhận được 680 tệ vào tài khoản___”

Tang Như:…

Cô quay đầu nhìn sang, thấy anh đang cầm điện thoại di động trên tay, gương mặt trông hơi ngốc nghếch.

Bác tài vui vẻ hỏi: “Sao lại gửi thừa một số 0 rồi?”

Tang Như lập tử nói: “Chú có thể gửi lại tiền thừa cho cháu không ạ?”

“Được.” Bác tài cầm điện thoại lên, chuẩn bị gửi tiền lại cho anh.

“Không cần.”

Tang Như: ?

Bác tài cũng sững sốt: “Hả?”

Ơ! Con ma men này.  Con ma men kia lại lặp lại lần nữa: “Không cần.”

Tang Như vội vàng che miệng anh lại, cười nói với bác tài: “Anh ấy uống nhiều rồi, đầu óc không tỉnh táo đâu, chú cứ gửi tiền thừa về số đó đi ạ.”

Chu Đình Trạo vẫn còn hơi ngây ngốc, thành thật mà nói, tuy hành động tựa đầu vào vai cô là do anh cố ý, nhưng sau đó anh quả thật đã mơ màng một lúc, thế nên lúc tỉnh dậy anh cũng không nhớ rõ rằng mình đã thêm một số vào tiền xe, mà chỉ nhớ đến mùi hương thoang thoảng trên bàn tay cô.

Mùi hương ấy gần giống hương nước hoa trên cơ thể cô, hơi ngọt ngào và trong lành, mang theo nhiệt độ trên bàn tay cô, cứ thế che lên đôi môi của anh. Chu Định Trạo không thoải mái lắc lắc đầu, thoáng cọ bờ môi lên lòng bàn tay cô.

Gần quá.

Tang Như đột ngột rút tay về, thấy tiền thừa đã được trả, cô liền vội vàng bước xuống xe.

Chu Đình Trạo cũng bước theo sau, hôm nay suy nghĩ của anh hơi chậm chạp, mãi đến lúc này anh mới nhận ra chỗ ở của bọn họ gần nhau.

Ánh sáng ấm áp bên được chiếu đến, khiến hai cái bóng của bọn họ cùng hòa làm một.

Chu Đình Trạo chậm rãi hỏi: “Cô cũng ở đây à?”

Tang Như lắc đầu, chỉ tay sang bên kia đường: “Tôi ở phía đối diện."

5.0
Tiến độ: 100% 67/67 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025