Chương 63 - 64: Quy tắc - Thân phận
Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Sau khi Chu Đình Trạo và Tang Như rời đi, Lạc Hà còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Tần Hạ hỏi: “Biết nhau à?”
“Ừm, em gái hàng xóm.”
Vốn tưởng cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, nào ngờ câu tiếp theo lại khiến lòng anh nguội lạnh.
“”Kiểu con gái như vậy rất hợp với anh đấy.” Tần Hạ nói.
Cô nói rất nghiêm túc và Lạc Hà cũng biết đây không phải là lời khách sáo.
Tần Hạ hơn anh ba tuổi, anh biết cô thích người trưởng thành hơn mình. Hôm nay vất vả lắm mới hẹn được cô, nhưng lại vì một câu ‘trong đội có việc’ mà buổi hẹn kia không thành, chỉ có thể đưa cô trở về đồn cảnh sát.
Anh vờ bình tĩnh, nói: “Thế thì sao?”
Tần Hạ khẽ cau mày: “Không có gì, hôm nay rất cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn đâu. Vậy cuộc hẹn của chúng ta tính sao đây?”
Tần Hạ suy nghĩ một lát, nói: “Bây giờ tôi còn có việc phải xử lý, không tiện đi lắm. Chúng ta hẹn hôm khác, được không?”
Lạc Hà gật đầu: “Được.”
Dứt lời, cô xoay người nói gì đó với đội phó rồi cả hai cùng đi vào phòng thẩm vấn. Hành lang trở về với sự vắng vẻ, tựa như khoảng thời gian ở bên cạnh cô hôm nay, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhưng anh không lo cô sẽ thất hứa, vì anh biết một khi Tần Hạ đã hứa thì cô nhất định sẽ giữ lời.
Ngày mai là cuối tuần, không phải suy nghĩ chuyện uống say sẽ ảnh hưởng đến việc khám bệnh cho mấy đứa nhỏ. Lạc Hà lái xe, đang định đi đến quán bar giải sầu thì chợt nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên kia đường. Không phải Tang Như và bạn trai nhỏ của em ấy thì còn là ai nữa?
Ôi trời, còn hôn nhau nữa. Mẹ nó, sao học sinh cao trung bây giờ yêu đương còn giỏi hơn cả mình thế nhỉ?
Lạc Hà dừng xe trước mặt hai người bọn họ, anh hạ cửa sổ xuống, nói: “Một trăm tệ, đi không?”
Tang Như mở mắt ra, rồi chợt cười, cô quay sang nói với Chu Đình Trạo: “Anh trai của anh đến kìa.”
Chu Đình Trạo yên lặng không nói, lại nghe người bên cạnh đứng dậy, nói tiếp: “Không có tiền thì chở không?”
“Em không có tiền cũng không sao, bạn trai em có là được rồi.”
Chu Đình Trạo bị hai người thay phiên trêu chọc nhưng lại chẳng thể phản kháng lấy một lời, trong lòng theo đó mà bứt rứt không thôi. Ngược lại, tâm tình của Tang Như lại rất tốt, cô kéo Chu Đình Trạo vào ghế sau ngồi kế bên mình.
Lạc Hà cả giận, hỏi: “Hai đứa xem anh là tài xế thật đó à?”
“Nào có.” Tang Như nói: “Ghế phụ phải nhường lại cho chị dâu chứ.”
Lúc này, Lạc Hà mới ngừng trách cứ, anh chuyển đề tài sang chuyện của Tần Hạ: “À, sao hôm nay hai đứa lại ở đồn cảnh sát thế?”
Tang Như nghiêng đầu nhìn sang Chu Đình Trạo: “Anh kể đi.”
Chu Đình Trạo kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, nghe xong trong xe nhất thời bị bao trùm bởi tiếng cười của Lạc Hạ: “Hahahahaha hóa ra hai đứa bị quét mại dâm!”
“Chỉ là hiểu lầm thôi.” Tang Như vỗ vỗ lưng ghế lái, “Anh lái xe đàng hoàng vào!”
Lạc Hà đang cười hăng thì chợt dừng lại, anh bừng tỉnh hỏi: “Ơ thế chẳng phải là do hai đứa mà buổi hẹn hò của anh và cô ấy tan thành mây khói sao?”
Hai người vô tội “Hả?” một tiếng.
“Cô ấy nhận được điện thoại, liền gấp gáp chạy về đồn, đến phim bọn anh cũng chẳng kịp xem.” Lạc Hà cười lạnh hai tiếng, “Hóa ra là về xử lí chuyện của hai đứa, haha.”
“Việc quan trọng thôi mà, không biết đàn ông có việc quan trọng không nhỉ?” Tang Như nói, “Anh có không, Chu Đình Trạo?”
Chu Đình Trạo ngồi không cũng kề dao lên cổ: “… Không có.”
Đáp án này khiến Tang Như rất vừa lòng, cô kéo bàn tay anh qua, nhàm chán ngồi nghịch ngón tay anh: “Nghe thấy gì chưa, Lạc Hà?”
Chu Đình Trạo mặc cô chơi đùa, trong lòng thầm nghĩ, xem ra phải sớm lấy lại sự tha thứ của cô mới được.
Lạc Hà tiếp tục cười lạnh: “Hai đứa nên nhớ đang ngồi trên xe của ai đấy.”
Sau đó, bỗng dưng anh tấp xe vào ven đường, nói: “Xuống xe cho anh!”
Tang Như: ?
“Được, không chịu xuống thì anh xuống.” Dứt lời, Lạc Hà mở cửa xe, bước xuống thật.
Chu Đình Trạo nói: “Tôi đuổi theo anh ấy nhé?”
Tang Như giương mắt lên nhìn anh: “Sao phải đuổi theo chứ?”
“Mặc dù có thể lái được.” Chu Đình Trạo thoáng dừng lại rồi nói tiếp, “Nhưng bây giờ cả hai chúng ta đều chưa đủ tuổi lái xe.”
Tang Như chăm chú nhìn anh một lát, rồi bỗng bật cười, hất cằm về phía cửa xe. Chu Đình Trạo nhìn theo thì thấy Lạc Hà đang bước vào một cửa hàng tiện lợi ở gần đó
“Anh ấy đi mua đồ thôi, chiếc xe này là bảo bối của anh ấy, làm sao anh ấy bỏ được.”
Chu Đình Trạo “Ừm” một tiếng rồi im lặng không nói lời nào nữa.
Từ khi nói thật mọi chuyện với cô, dường như anh luôn ở trong trạng thái nơm nớp lo sợ không biết mình có nói sai gì không, không những thế còn phải cố gắng tìm mọi cách khiến cô vui vẻ.
Lúc này, bỗng nghe Tang Như nói: “Xem ra anh thích ứng rất tốt với thân phận hiện tại nhỉ?”
“Hửm?”
“Biết tuân thủ quy tắc của trẻ vị thành niên.”
Chu Đình Trạo không phân biệt được câu nói vừa rồi của cô đang muốn nói đến điều gì, nhưng chắc chắn là có ý ám chỉ.
Tang Như thấy anh không nói lời nào. Chợt nhớ lại mối quan hệ ‘chỉ nói đến tình dục không nói đến tình yêu' của anh và mình lúc trước, cô nói tiếp: “Tất nhiên, quy tắc của người trưởng thành cũng thế.”
Chu Đình Trạo làm sao không hiểu ý cô được, anh nói: “Quy tắc tồn tại vốn để người ta tuân thủ, chỉ có điều đôi khi cũng là để…”
“Để phá vỡ.” Tang Như nói.
Chu Đình Trạo nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, thời khắc này suy nghĩ của cả hai gần như đồng điệu.
Lúc này tiếng mở cửa xe vang lên, Lạc Hà thấy bọn họ liền “Ơ” một tiếng: “Sao tài xế đi rồi mà hai đứa còn không chịu đi nữa.”
Tang Như: “Mua gì đấy?”
Lạc Hà thắt dây an toàn: “Trẻ con không nên biết.”
“Áo mưa*?”
(*) Áo mưa: Bao cao su
Lạc Hà ho khan một tiếng: “Bia!”
“À,” Tang Như nói: “Tưởng gì.”
Bỗng nhiên Lạc Hà nghiêm túc nói: “Bây giờ hai đứa vẫn còn nhỏ, yêu sớm cũng không sao, nhưng mấy chuyện không nên làm thì chớ làm, biết chưa?”
Chu Đình Trạo: “Vâng.”
Tang Như cười cười: “Ra dáng đàn anh quá cơ.”
Lạc Hà vừa khởi động xe vừa cười ‘Haha’ hai tiếng.
“Này, không phải anh vẫn còn là xử nam đấy chứ?” Tang Như chân thành hỏi.
Lạc Hà nhất thời trừng mắt: “Em im miệng cho anh.”
Chu Đình Trạo không biết ăn trúng thứ gì, đột nhiên che miệng cô lại, thấp giọng nói bên tai: “Đừng nói nữa.”
Tang Như thuận thế nhẹ nhàng liếm vào lòng bàn tay anh, rồi nâng đôi mắt lên, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Trái tim Chu Đình Trạo khẽ rung rinh, anh buông tay ra. Nào ngờ Tang Như đột nhiên ghé sát đến tai anh, hỏi: “Anh cũng thế đúng không?”
Chu Đình Trạo:…
----
Từ lúc bước lên con thuyền này của anh, càng về sau cô càng hay suy nghĩ, không biết anh có đón thêm vị khách nào nữa không. Tuy nhiên với mối quan hệ của anh và cô lúc đó, đây vốn không phải phạm trù cô được phép nghĩ tới.
Khuôn mặt Chu Đình Trạo căng thẳng, anh khẽ “Ừm” một tiếng bằng giọng mũi.
Đáng tiếc, cuộc thẩm vấn này không thể chỉ vì một câu trả lời này của anh mà có thể kết thúc. Biết Lạc Hà vẫn còn đang ngồi phía trước, Tang Như đè thấp giọng xuống mức nhỏ nhất để chỉ mình cô và Chu Đình Trạo nghe thấy.
Cô nhướng mày hỏi: “Trước kia cũng vậy à?”
Còn có thể là ‘trước kia’ nào nữa chứ?
Thoải mái, cởi mở lấy thân phận ‘bạn giường’ để bắt đầu một mối quan hệ, dù không nói ra nhưng cả hai đều biết đối phương là những tay lão luyện trong đời. Tuy nhiều lúc Tang Như hay cố tình trêu anh đã qua ngàn buồm*, nhưng cô thừa biết, anh vẫn chưa tung hết chiêu của mình ra.
(*) “Qua ngàn buồm” lấy ý từ cụm “Thiên phàm quá tẫn” (Đã đi qua mấy ngàn con thuyền): ý chỉ sự từng trải, nếm qua đủ gió táp mưa sa.
Một khi đã trả lời câu hỏi kiểu này thì chẳng khác nào đang tự nhận mình là người thua cuộc trước tiên trong một mối quan hệ, mà có vẻ như cô cũng không hề thích người thiếu kinh nghiệm, Chu Đình Trạo nghĩ.
Vì được vận mệnh mở đường, thế nên Chu Đình Trạo cảm thấy mình đã được trở lại làm chàng thiếu niên trẻ tuổi năm nào. Anh muốn thể hiện sự tận tâm, dốc hết lòng trung thành để dâng hiến cả cho người mình yêu.
“Ừm,” Anh đáp, “Lúc gặp em thì không còn nữa.”
Nghe thế, Tang Như không khỏi ngây người, chỉ biết tròn xoe hai mắt nhìn anh. Câu trả lời của anh khiến người ta kinh ngạc đến nổi không thể thốt ra thành lời, nhưng vẻ mặt của Chu Đình Trạo thì lại vô cùng nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa với cô.
Một lúc lâu sau, cô khẽ liếm môi, hỏi: “Đang dỗ tôi đấy à?”
“Đâu có đâu.”
Tang Như khô khốc “Ồ” lên một tiếng, dựa lưng vào ghế, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa xe lọc bớt ánh sáng bên ngoài, dường như cô còn có thể thấy được nụ cười của mình đang phản chiếu trên mặt kính.
Cố kiềm lại khóe miệng, Tang Như đột nhiên cảm thấy vị Chu tổng này quả thật rất ‘già đời’. Cô phải thừa nhận rằng ở trước mặt anh cô chẳng khác nào một đứa trẻ thích làm càn, những động tác dụ dỗ suồng sã của cô, đối với anh chẳng là cái gì cả.
Chu Đình Trạo chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của Tang Như, thế nên anh nào nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt cô, lại càng không biết được suy nghĩ trong lòng cô lúc này. Anh không dám tùy tiện mở miệng nữa, trái tim cứ treo lơ lửng suốt cả quãng đường còn lại.
Lạc Hà lái xe đến cổng trường, đang định thả Chu Đình Trạo xuống, nào ngờ Tang Như cũng bước xuống theo.
Lạc Hà hạ cửa kính xuống: “Này, em xuống xe làm gì vậy?”
“Đi về chứ làm gì.”
Lạc Hà nhìn Tang Như, rồi lại quay sang nhìn Chu Đình Trạo đang đứng bên cạnh cô, trong lòng cũng hiểu ra được điều gì đó, anh thầm mắng: Mẹ nó!
Trước khi phả khói xe vào mặt bọn họ anh ta vứt lại một câu: “Đi đây, hai đứa chú ý an toàn đấy.”
Sau khi Lạc Hà rời đi, mắt thấy Chu Đình Trạo vẫn còn ngây ngốc đứng đó, Tang Như hỏi: “Không đưa tôi về à?”
Lúc này anh mới định thần, đáp: “Đi thôi.”
Tiểu khu Tang Như ở cách cổng trường chỉ khoảng năm phút lái xe, và đương nhiên đoạn đường này sẽ không thể vì mong muốn của cô mà kéo dài bất tận. Lúc đến dưới lầu tiểu khu, kim đồng hồ đã lặng lẽ điểm mười một giờ.
Tang Như quay người lại nhìn anh, trêu chọc nói: “Anh sợ không, có cần tôi đưa anh về không?
Chu Đình Trạo ngây người, bất lực đáp: “Không cần đâu.”
“Còn chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Bầu không khí phút chốc rơi vào trầm mặc, Chu Đình Trạo thoáng suy nghĩ một hồi. Những lời muốn nói quá nhiều khiến anh thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Nghỉ ngơi cho tốt, thứ hai gặp lại.” Cuối cùng anh nói.
Cho anh cơ hội để nói lên những tâm tư giấu kín trong lòng, thế mà anh lại nói ra câu này. Khóe môi Tang Như khẽ cong lên, nói: “Sợ là ngày mai lại phải gặp nhau rồi.”
“Hửm?”
Hai nữ sinh lần trước hỏi bọn họ về chuyện chiếc vòng đeo tay, thế mà lại xem mấy lời thuận miệng bịa chuyện của hai người là thật. Bọn họ muốn cô và anh dẫn đến ngồi chùa kia để đốt hương xin quẻ, cầu cho lần thi này diễn ra thật thuận lợi.
Tang Như thuật lại lời đề nghị của hai người bạn kia với anh, rồi hỏi: “Thế nào, đi không?”
“Đi,” Chu Đình Trạo nói, “Đi hoàn thiện lời nói dối của chúng ta.”
Tang Như: “Có vẻ anh rất giỏi mấy việc này nhỉ?”
……
Lại cũng bị ‘đâm chọt’, Chu Đình Trạo bất lực chỉ biết nhìn cô thật lâu, môi hé mở nhưng lại không nói gì.
“Muốn nói gì à?”
Nói khích mãi mới thấy lòng anh có chút gợn sóng, thật không biết cái tính cách ngoan cố đáng chết này của Chu Đình Trạo từ đâu mà ra.
Tang Như ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt anh như ẩn chứa ngàn lời muốn nói nhưng ngoài miệng thì lại im bật chẳng chịu nói gì. Bỗng chốc cô cảm thấy thế này thật nhàm chán, quăng lại một câu “Không nói thì thôi” rồi liền xoay người rời đi.
Lúc đi đến cầu thang, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó cổ tay cô bị một bàn tay nắm chặt lấy.
“Chờ đã.”
Khóe miệng Tang Như nhếch lên, giả vờ bình tĩnh xoay người lại, rồi im lặng chờ anh nói tiếp.
Đèn đường ở phía sau chỗ rẽ đã được bật lên, chỉ có vài ánh sáng yếu ớt chiếu đến nơi này. Cả người Chu Đình Trạo gần như đã chìm trong bóng tối, khiến người ta không thể biết được rốt cuộc anh đang nghĩ đến điều gì.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Đừng giận nữa, được không?”
Tang Như: “Tôi giận chuyện gì chứ?”
Lực độ trên cổ tay lặng lẽ tăng lên khiến Tang Như không khỏi khẽ giãy giụa cổ tay. Chu Đình Trạo tưởng rằng cô đang muốn tránh mình, bàn tay nắm lấy cổ tay cô càng thêm chặt, rồi kéo cô sát lại người mình hơn.
Mùi hương rót vào mũi là thứ vũ khí sắc bén khiến lòng người rung động, Chu Đình Trạo khẽ cúi xuống, bờ môi cọ lên đỉnh đầu cô: “Đừng như vậy nữa mà, anh biết, là do anh không tốt.”
“Không tốt chuyện gì?”
“Không nên giấu em, lúc xuyên về đây đáng ra phải nói với em trước. . .”
Tang Như bỗng nghĩ ra điều gì đó, cô nói: “Sao anh biết tôi không phải là tôi của hiện tại vậy?”
Trong lòng Chu Đình Trạo sững sốt, anh do dự nói: “Anh đoán, thêm cả lần em bị bệnh, anh đã thừa dịp đó hỏi em vài câu. . .”
“Cái gì?!” Không ngờ có cả chuyện này, Tang Như tức giận nói, “Anh còn dám bẫy tôi!”
Chu Đình Trạo hoảng hốt, lập tức theo bản năng ôm chầm lấy cô, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, cún con à, anh sai rồi.”
Ngược lại, Tang Như cũng không tránh ra, cô vùi nửa khuôn mặt của mình vào lòng anh, rầu rĩ nói: “Chu Đình Trạo, anh giỏi thật đấy.”
“Thật sự xin lỗi,” Số lần xin lỗi hôm nay của Chu Đình Trạo đã vượt quá mức tiêu chuẩn. Đột nhiên anh cúi đầu xuống cọ cọ vành tai cô, rồi nói: “Nhưng em cũng gạt anh mà.”
“Chúng ta đâu có xuyên về cùng một lúc, rõ ràng em xuyên trước anh xuyên sau, vậy mà em cũng đâu có nói với anh chuyện em không phải là em của bây giờ đâu.”
Trong giọng nói còn mang chút ấm ức, Tang Như nghe xong, ngọn lửa giận trong lòng lại càng bùng lên dữ dội, nhưng quả thật lời anh nói không hề sai.
Trong lúc tâm trí cô vẫn còn đang đấu tranh với nhau, thì Chu Đình Trạo lại đang tìm thêm luận cứ mới: “Em còn sờ anh, hôn anh, rồi còn làm chuyện kia với anh nữa. . .”
Tang Như: ?
Nói cứ như cô đã vấy bẩn lên một tâm hồn trong sáng vậy, Tang Như hỏi: “Tôi làm cái gì anh?”
Vòng tay anh siết chặt lại để lời mình nói ra chỉ lọt vào tai cô, xong xuôi anh liền mở miệng nói ra vài câu.
Nghe xong, gương mặt Tang Như tức khắc nóng bừng lên, cô nghẹn giọng nói: “Tôi thấy anh cũng rất hưởng thụ cơ mà.”
“Đúng vậy.”
Không ngờ anh lại nhanh chóng thừa nhận như thế, Tang Như nhíu mày lại, nghe anh nói tiếp: “Em đối xử với anh thế nào cũng được, nhưng mong em đừng phớt lờ anh. Lúc em tức giận, em muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được nhưng xin em đừng bỏ mặc anh, nếu em tránh anh. . .”
Tang Như nói: “Thì thế nào?”
“Thì dù đó có là mười năm sau, anh cũng vẫn sẽ đến bắt em về.” Chu Đình Trạo nói.
Giọng anh trầm thấp, gợi cảm đến nổi khiến người khác không khỏi đỏ mặt, Tang Như cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đập loạn không ngừng, chỉ cần đập mạnh hơn một chút nữa thôi, không chừng anh cũng có thể nghe thấy.
Càng thế, thì cô lại càng phải ra đòn phủ đầu trước, Tang Như nói: “Tim anh đập nhanh quá.”
Cô nghe thấy Chu Đình Trạo khẽ cười một tiếng: “Ừm, anh đang căng thẳng lắm.”
“Sao lại căng thẳng thế?”
Hơi thở Chu Đình Trạo khựng lại một chút, hơi bất lực nói: “Anh đang tỏ tình đấy, em nghe mà không hiểu sao?”
Tang Như vô thức nắm chặt lấy góc áo anh, bình tĩnh đáp: “Ồ.”
“Ồ?” Vòng tay của Chu Đình Trạo hơi nới lỏng, anh rũ mắt xuống nhìn vào đôi mắt cô, “Chỉ có vậy thôi à?”
Tang Như mím môi: “Nếu không thì sao, cũng đâu phải tôi chưa từng nghe anh nói đến chuyện này.”
“Em cũng từng nói,” Chu Đình Trạo bất ngờ cúi người xuống trước mặt cô, nhấn mạnh từng chữ một, “Em từng nói rằng em rất thích anh.”
Tang Như khẽ đẩy anh ra: “Vì lúc đó tôi nghĩ anh vẫn còn là một cậu nhóc, tôi nói ra mấy lời đó cũng chỉ vì muốn dỗ cho anh vui vẻ mà thôi.”
Chu Đình Trạo bị câu nói của cô làm cho ngây người, ôm lấy cô và lòng, anh thấp giọng nói: “Em lúc nào cũng nói trái với lòng mình.”
Tang Như thở nhẹ, rồi thấp giọng nói: “Học theo anh thôi.”
Hai con người thích nói trái với lòng, lúc này đây đang ôm lấy nhau trong bóng tối. Người bị vây giữ không những không hề vùng vẫy, ngược lại còn can tâm tình nguyện trở thành con mồi cho người kia. Cô hay nói những điều mà người khác không thích nghe, dẫu vậy từng câu từng chữ đều khảm sâu vào trong trái tim anh.
Bộc bạch với cô bằng thân phận thật sự của mình. không cần mượn tới hai từ ‘tình dục’, cũng không cần ẩn minh dưới lớp vỏ bọc của tuổi niên thiếu. Đây là lần đầu tiên Chu Đình Trạo cảm thấy hai người bọn họ gần gũi với nhau đến vậy.
Vốn định ngay lập tức khóa lấy môi cô, nhưng đến lúc ghé lại sát đôi môi ấy, anh vẫn phải dừng lại.
Chu Đình Trạo tựa như đang thủ thỉ, thấp giọng hỏi: “Anh có thể hôn em không?”
Tang Như nhìn vào đôi mắt đang sáng ngời giữ màn đêm mờ mịt, lúc hé miệng ra, bờ môi như có như không khẽ chạm vào môi anh, cô hỏi : “Anh lấy thân phận gì để hôn tôi?”
“Chu Đình Trạo.” Anh nói.
“Còn gì nữa không?”
Mắt thấy lông mày Chu Đình Trạo vô thức nhìu lại, khóe môi của Tang Như không nhịn được khẽ cong lên.
“Em có thể hôn anh không?” Cô bỗng vòng tay lên ôm lấy cổ anh, hỏi anh một câu tương tự, rồi tiếp tục nói thêm một câu nữa, “Với thân phận là bạn gái của anh.”
Trong lòng Chu Đình Trạo thoáng chấn động, còn chưa kịp phản ứng thì cổ anh đã bị người kia kéo xuống.
Tang Như hôn lấy anh.
Đèn đường không biết đã tắt đi từ lúc từ nào.
Số phận một khi đã lấy đi của chúng ta thứ gì thì nhất định sẽ lại dùng một loại cách thức khác để hoàn trả lại thứ đó cho chúng ta. Ví như số phận cho bọn họ gặp lại nhau, rồi lại cho thời gian quay ngược về quá khứ, ví như suýt chút nữa số phận đã khiến bọn họ bỏ lỡ mất nhau, nhưng rốt cuộc trong khoảnh khắc quá khứ này, nó lại để anh và cô yêu nhau bằng linh hồn đến từ tương lai của bọn họ.