Chương 55: Chương 55

27/04/2025 10 7.9

Nghe tin dữ, Lâm Vụ bàng hoàng, hoàn toàn không tin vào tai mình.

Cô vội vã lao đến bệnh viện, thế nhưng Thẩm Tùng Linh vẫn nằm yên bất động trên giường, cho dù cô có gọi thế nào cũng không đáp lại.

Cảnh sát cho biết, sau khi ly hôn với Tôn Kỳ Thắng, Thẩm Tùng Linh đã đến quán bar ăn mừng. Không may, trên đường về trong lúc say xỉn, cô ấy không cẩn thận bị một tài xế say rượu tông trúng khi băng qua đường và tử vong ngay tại chỗ.

Lâm Vụ nhất quyết không tin vào lời giải thích này. Thứ nhất, Thẩm Tùng Linh vốn không thích uống rượu. Thứ hai, dù cô ấy có đến quán bar ăn mừng thì sao có thể trùng hợp đến mức gặp ngay kẻ say rượu lái xe?

Thứ ba, cô ấy đã hứa với Lâm Vụ rằng khi nào được nghỉ, cô ấy sẽ đến đón. Vậy nên, cho dù Thẩm Tùng Linh có thật sự muốn ăn mừng chuyện ly hôn, chắc chắn cô ấy cũng sẽ đợi Lâm Vụ.

Nhưng mặc kệ cô có không tin thế nào thì sự thật vẫn bày ra trước mắt.

Cảnh sát cho Lâm Vụ xem đoạn video trích xuất từ camera giám sát. Quả thực, Thẩm Tùng Linh bị một chiếc xe tông trúng tại ngã tư. Mà người tài xế gây tai nạn, sau khi biết nạn nhân đã qua đời, đã hoảng sợ nhảy xuống sông tự tử.

Trong chốc lát, cái chết của Thẩm Tùng Linh trở thành vụ án không có chứng cứ.

Mọi việc diễn ra, tựa như đã được sắp đặt từ trước, trùng hợp đến mức kỳ lạ.

Trực giác của Lâm Vụ mách bảo có điều gì đó không ổn. Cô quả quyết rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tôn Kỳ Thắng.

Tuy nhiên, cô không có bất cứ bằng chứng nào. Cảnh sát và Trịnh Tố Lam đều cho rằng cô bị cú sốc trước cái chết của Thẩm Tùng Linh nên bắt đầu nói năng lung tung.

Sau đó, Lâm Vụ bị người ta cưỡng chế đưa về nhà họ Tôn.

Thậm chí Trịnh Tố Lam còn nhốt cô trong phòng, cấm cô ra ngoài. Đến khi Lâm Vụ được thả ra thì Thẩm Tùng Linh đã được hỏa táng và an táng.

Khoảng thời gian đó, Lâm Vụ giống như con ruồi mất đầu. Ngày nào cô cũng đến Cục Cảnh sát, cầu xin cảnh sát điều tra lại vụ tai nạn của Thẩm Tùng Linh, chắc chắn chuyện này còn có uẩn khúc.

Nhưng cô chỉ là một nữ sinh trung học nhỏ bé, lời nói không có trọng lượng. Hơn nữa, cô không hề có bất cứ chứng cứ nào chứng minh cái chết của Thẩm Tùng Linh là bất thường. Cô nói Tôn Kỳ Thắng từng bạo hành Thẩm Tùng Linh và còn có chứng cứ xâm phạm quyền riêng tư của cô.

Thẩm Tùng Linh từng nói với cô rằng mặt dây chuyền của chiếc vòng cổ đắt tiền mà Tôn Kỳ Thắng tặng cô có gắn một camera ẩn siêu nhỏ.

Lâm Vụ kể lại chuyện này với cảnh sát. Cảnh sát hỏi cô chiếc vòng cổ đâu. Nếu chuyện này là thật, họ sẽ có cơ sở pháp lý để xử lý Tôn Kỳ Thắng.

Lâm Vụ không thể đưa ra chiếc vòng cổ.

Chiếc vòng cổ đã được đưa cho Thẩm Tùng Linh từ lâu và những di vật của cô ấy đã bị thiêu rụi khi hỏa táng.

Cô không thể đưa ra bằng chứng phạm tội của Tôn Kỳ Thắng. Thêm nữa, Trịnh Tố Lam - mẹ ruột của cô lại hết mực bênh vực Tôn Kỳ Thắng. Bà ta cho rằng vì cô quá đau lòng trước cái chết của Thẩm Tùng Linh nên mới bị kích động đến mức hoang tưởng, tinh thần dần dần rối loạn.

Cảnh sát thấy Lâm Vụ vẫn còn là học sinh nên chỉ nhắc nhở cô vài câu, nói rằng mọi việc phải có chứng cứ. Họ yêu cầu cô đừng quấy rối việc điều tra, nếu còn tái phạm, họ sẽ buộc phải có biện pháp xử lý. 

Sau đó, Lâm Vụ lại bị Trịnh Tố Lam đưa về.

Trịnh Tố Lam mắng mỏ, trách móc, thậm chí còn cảnh cáo cô rằng nếu còn có lần sau, bà ta sẽ không quan tâm đến cô nữa. Nếu Lâm Vụ không muốn sống nữa thì cũng đừng kéo bà ta theo cùng.

Cả kỳ nghỉ đông, Lâm Vụ sống trong trạng thái mơ màng.

Còn Tôn Kỳ Thắng, không biết là vì chột dạ hay vì lý do gì khác, sau khi Lâm Vụ trở về nhà họ Tôn, anh ta không còn xuất hiện nữa. Sau này Lâm Vụ mới biết, Tôn Kỳ Thắng đã về quê làm hỗ trợ pháp lý, cả kỳ nghỉ đông đều ở dưới quê. Cũng nhờ lần hỗ trợ pháp lý này, danh tiếng của anh ta trong giới luật sư ngày càng vang xa.

Năm học mới bắt đầu, Lâm Vụ quay lại trường.

Sau hàng loạt biến cố trong kỳ nghỉ đông, cô hiểu rõ rằng nếu muốn minh oan cho Thẩm Tùng Linh, muốn tìm ra bằng chứng phạm tội của Tôn Kỳ Thắng thì không thể hành động lỗ mãng. Cô phải có đủ chứng cứ, phải có đủ năng lực.

Vì chuyện này, Lâm Vụ bắt đầu học luật.

Tôn Kỳ Thắng quá xảo quyệt, cô chỉ có thể đánh bại anh ta, minh oan cho Thẩm Tùng Linh và tìm ra sự thật về cái chết của cô ấy khi bản thân cô có hiểu biết và nắm giữ nhiều thông tin hơn về anh ta.

"..."

*

Vốn dĩ, Lâm Vụ tưởng rằng ngày cô đối đầu với Tôn Kỳ Thắng còn xa xôi lắm.

Cô không ngờ rằng vào mùa đông năm nhất đại học, tức là vào ngày giỗ của Thẩm Tùng Linh, cô đã gặp người bạn thân, cũng là người bạn duy nhất của Thẩm Tùng Linh ở nghĩa trang. Lâm Vụ đã gặp người này một lần và từng ăn cơm chung với cô ấy.

Hai người gặp nhau ở nghĩa trang.

Sau khi trò chuyện về Thẩm Tùng Linh, người kia chợt nhớ ra và nói với Lâm Vụ rằng trước khi qua đời, Thẩm Tùng Linh đã gửi một kiện hàng cho cô ấy và dặn rằng khi nào Lâm Vụ trưởng thành, hãy giao nó cho cô.

Thế nhưng, vào thời điểm Thẩm Tùng Linh qua đời, cô ấy đang mang thai và quá bận rộn nên đã quên mất chuyện này.

Lâm Vụ vô cùng ngạc nhiên và vội vàng hỏi đó là thứ gì.

Người kia nói rằng cô ấy chưa mở ra xem và nói sẽ gửi nó cho cô khi về nhà. Lần này cô ấy về Lê Thành thăm người thân nên không mang theo.

Lâm Vụ đồng ý.

Tuần đầu tiên trở lại Thượng Hải, cô nhận được kiện hàng từ người bạn kia của Thẩm Tùng Linh. Đó là một chiếc điện thoại cũ và chiếc vòng cổ Tôn Kỳ Thắng tặng cô.

Camera ẩn trong vòng cổ đã bị lấy ra từ lâu. May mắn thay, chiếc điện thoại vẫn còn dùng được và Lâm Vụ đã tìm thấy mấy đoạn ghi âm đối chất giữa Thẩm Tùng Linh và Tôn Kỳ Thắng. Những đoạn ghi âm này như là báu vật đối với Lâm Vụ, cô bắt đầu tìm kiếm luật sư có thể giúp Thẩm Tùng Linh kiện tụng và lật lại vụ án.

Tình cờ, Lâm Vụ quen biết ba của Hứa Yến Nhiên - cũng là một luật sư.

Khi biết được tình cảnh của Lâm Vụ, ông ấy không giống như những luật sư khác không tin cô, cho rằng cô đang nói dối, thậm chí nghĩ rằng cô vì mẹ mình trở thành mẹ của người khác nên nuôi ý định báo thù và có vấn đề về thần kinh.

Lâm Vụ kể hết mọi chuyện mình biết cho ông ấy.

Ba của Hứa Yến Nhiên cũng cố gắng thu thập chứng cứ để lật lại vụ án cho Thẩm Tùng Linh.

Thế nhưng, những chứng cứ mà họ chuẩn bị không đủ sức thuyết phục. Tôn Kỳ Thắng đã dùng những lời lẽ xảo quyệt để giải thích những đoạn đối chất kia và nói đùa rằng đó là "tình thú" giữa vợ chồng. Anh ta quá gian xảo, lại thêm danh tiếng tốt nhờ nhiều năm làm hỗ trợ pháp lý.

Mọi người đều cho rằng Tôn Kỳ Thắng không thể nào làm chuyện như vậy.

Điều khiến Lâm Vụ suy sụp và bắt đầu sụp đổ là, dù cô chắc chắn rằng Tôn Kỳ Thắng có ác ý với Thẩm Tùng Linh và có ý định giết người nhưng anh ta vẫn thoát tội, thậm chí còn không bị điều tra lại.

Họ đã thua kiện.

Chính vụ kiện đó đã khiến Lâm Vụ mỗi khi đối mặt với Tôn Kỳ Thắng đều vô thức sợ hãi.

Anh ta quá thâm độc, thủ đoạn quá hèn hạ, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.

Nói đến đây, Lâm Vụ hít sâu một hơi, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi đã thắng nhiều vụ kiện nhưng cũng từng thua..."

Lâm Vụ không phải là người không chấp nhận thất bại, chỉ là cô không thể thua Tôn Kỳ Thắng.

Cô quá muốn Tôn Kỳ Thắng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, quá muốn minh oan cho Thẩm Tùng Linh.

Chính những chuyện này đã khiến Lâm Vụ sống trong trạng thái căng thẳng tột độ trong những năm qua.

Khi Tôn Kỳ Thắng và Tôn Niệm An không xuất hiện thì không sao nhưng khi họ xuất hiện, cảm xúc ổn định mà cô cố gắng duy trì đã bắt đầu sụp đổ, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Trần Trác kịp thời đưa tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói trầm thấp: "Tôi hiểu."

Anh an ủi Lâm Vụ: "Lâm Vụ, đó không phải lỗi của em."

Lâm Vụ tựa đầu vào vai anh, khẽ ừ một tiếng: “Lúc đầu tôi không hiểu, sau này tôi mới biết, không phải tôi quá kém cỏi, mà là đối phương quá thông minh."

Cô chỉ có thể tự an ủi mình như vậy để có thể phần nào tách mình ra khỏi những cảm xúc nặng nề, tránh khỏi việc chìm đắm trong u sầu.

Trần Trác tiếp lời: “Không phải vấn đề của em, em đã làm đủ tốt rồi."

Nhưng Lâm Vụ thời đại học vẫn còn chút ngây ngô. Bởi lẽ, thế giới này vốn dĩ không công bằng và nhiều chuyện cũng vậy.

Lâm Vụ im lặng.

Một lúc sau, cô rời khỏi vòng tay của Trần Trác, ngước mắt nhìn anh: “Trần Trác."

Trần Trác cúi đầu: “Ừm?"

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết đỏ nơi khóe mắt cô: “Em nói đi."

"Tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi... không phải là người có tâm lý khỏe mạnh." Lâm Vụ thẳng thắn: “Tôi cũng khá ích kỷ, tôi tạm thời chưa chuẩn bị sẵn sàng để..."

Cô dừng lại, nhẫn tâm nói với người trước mặt: “Thay đổi hiện trạng."

Lâm Vụ không phải không nhìn ra ý của Trần Trác, cũng không phải không hiểu tình cảm anh dành cho mình.

Chỉ là, cô tạm thời không thể suy nghĩ nhiều đến những chuyện đó, cô muốn hoàn thành một việc quan trọng hơn trước. Tất nhiên, đây là suy nghĩ hiện tại của cô.

Có lẽ năm sau, hoặc năm sau nữa, cô sẽ thay đổi ý định.

Tương tự, cô cũng biết rằng, bây giờ nói rõ mọi chuyện với Trần Trác có lẽ cũng không ảnh hưởng đến những việc cô cần làm. Trần Trác thậm chí còn sẵn lòng giúp cô.

Nhưng Lâm Vụ không muốn vậy.

Cô hiểu rõ bản thân mình, khi chìm đắm vào một việc gì đó, cô sẽ hoàn toàn bỏ qua những người và việc khác.

Hiện tại, cô không thể đáp lại tình cảm tương xứng của Trần Trác.

Trần Trác sững người, nhìn Lâm Vụ bằng ánh mắt sâu xa.

Một lúc sau, anh mới nói: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Lâm Vụ đáp ừ, nhìn thẳng vào mắt anh: “Xin lỗi."

Trần Trác cụp mắt, giọng nói dịu dàng: “Nếu tôi nói, tôi..."

"Tôi sẽ để ý." Chưa đợi anh nói hết câu, Lâm Vụ nói: “Tôi sẽ để ý."

Cô sẽ để ý.

Chuyện yêu đương là chuyện của cả hai. Nếu đối phương không để ý một hai lần thì không sao nhưng nếu kéo dài thì sẽ nảy sinh vấn đề.

Lâm Vụ không muốn như vậy.

Duy trì hiện trạng với Trần Trác sẽ tốt hơn và phù hợp hơn cho họ bây giờ.

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Trần Trác khẽ thở dài, áp trán mình vào trán Lâm Vụ, giọng nói bất lực: “Lâm Vụ."

Lông mi dài của Lâm Vụ nhẹ nhàng run rẩy: “Hả?"

"Có phải em chắc chắn rằng..." Trần Trác hỏi cô: “Tôi không thể làm gì em không?"

Lâm Vụ á khẩu, thật lòng cảm thấy mình bị oan.

Cô hoàn toàn không dám nghĩ như vậy.

Cô nhìn người trước mặt, há miệng: “Tôi không có... ừm..."

Lời nói của Lâm Vụ còn chưa kịp thốt ra, Trần Trác đã mất kiên nhẫn, dường như giận dỗi, anh chặn môi cô lại. Anh tạm thời không muốn nghe cô nói những lời mình không thích.

Nụ hôn của hai người không kéo dài.

Khi Trần Trác buông cô ra, anh vò mạnh mái tóc cô, làm nó rối tung lên, giọng nói trầm khàn: “Được."

Anh đồng ý với cô, anh tôn trọng quyết định của cô.

Lâm Vụ ngẩn người rồi chớp mắt: “Cảm ơn."

Trần Trác ngước mắt: “Hửm?"

Lâm Vụ dừng lại, im lặng nói: “Tôi thu hồi lại lời nói đó."

Trần Trác từng nói với cô, không cho phép cô nói cảm ơn với anh.

Nghe vậy, Trần Trác không nhịn được khẽ cong môi cười: “Lần này tôi cho phép em thu hồi."

Lâm Vụ "ồ" một tiếng.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

Trần Trác hỏi: “Lần này em về, có phải vì gặp lại anh ta không?"

Lâm Vụ do dự gật đầu: “Một phần là vậy."

Mặt khác, do Lâm Vụ và Chu Văn nhắc lại chuyện cũ nên tâm trạng cô bị ảnh hưởng, vì vậy mà cô muốn đến thăm Thẩm Tùng Linh. Còn việc nói cho Trần Trác, là bởi cô biết anh đang lo lắng cho mình, hơn nữa không muốn anh nghe được những chuyện này từ người khác.

Đằng nào thì sớm muộn gì anh cũng biết, chi bằng cô chủ động nói ra, để anh yên tâm phần nào.

Trần Trác khẽ gật đầu.

Anh vuốt ve gương mặt Lâm Vụ, dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trán cô: “Bây giờ em định thế nào?"

Lâm Vụ im lặng một lát: “Tôi vẫn chưa quyết định."

Trần Trác đáp: “Có cần tôi giúp không?"

"Tạm thời chưa cần." Lâm Vụ trả lời: “Khi nào cần, tôi sẽ nói với anh."

Trần Trác: "Được."

7.9
Tiến độ: 100% 75/75 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025